Edit: jena

Vì trời mưa nên thành phố vào rạng sáng vô cùng yên tĩnh, Tần Vũ Họa nhẹ nhàng băng qua đường phố, vừa đến một quán bar thì dừng chân, cô ngẩng đầu, dưới đèn đường có hai thiếu niên đang cúi đầu nói chuyện với nhau, nhìn qua không khác gì so với người bình thường.

Hai người nọ dường như cảm nhận được điều gì đó, ánh mắt và động tác đều nhất trí với nhau tiến về phía cô.

Tần Vũ Họa có thể nhận ra hai người này không phải thiếu niên bình thường, trong khoảng thời gian ngắn đã quay đầu rời đi. Cô biết do năng lượng dao động nên những người này tập trung ở thành phố Nhạc Thương rất nhiều, nếu không cần thì không nên đánh bừa.

Hai thiếu niên kia thấy cô muốn bỏ trốn thì tăng nhanh tốc độ, có một người còn lấy bùa ra. Nhưng Tần Vũ Họa cũng không phải là một yêu quái yếu ớt mới thành tinh, tốc độ của cô rất nhanh, hai thiếu niên đuổi theo một lát đã mất dấu, tức khắc tức hộc máu lấy điện thoại ra báo cáo mục tiêu đã xuất hiện.

Điện thoại gọi vài cuộc, cuối cùng đến điện thoại của Cát Thiệu, hắn cúp máy, nói: "Cô ta đến rồi."

"Là Tần Vũ Họa?" Đây là vấn đề quan tâm trước nhất của Hứa Du Kỳ.

Cát Thiệu liếc nhìn cậu: "Dù có phải hay không thì em vẫn sẽ ra tay với cô ta. Cho nên khi vị đàn anh kia của em nhận ra bạn gái của mình bỗng nhiên mất tích thì sẽ tới cửa tìm em đầu tiên, ai bảo em lại có hứng thú với bạn gái của người ta, thậm chí còn mượn sức của Diệp Minh Cẩm như vậy."

"..." Hứa Du Kỳ hậm hực quay đầu đi.

Cát Thiệu cười cười kéo cậu vào vào lòng, ôm ôm xoa nắn một trận, sau đó bắt đầu chính sự, gọi điện thoại thông báo cho mọi người vào trận.

Tần Vũ Họa ra khỏi phố quán bar, nhanh chóng đi trên phố nhưng đi không bao lâu lại gặp phải tình huống tương tự, lần này vẫn là hai người vây khốn, cô không hề nghĩ ngợi đổi hướng bỏ chạy, sau khi chạy thoát lại gặp thêm hai người khác, cô bắt đầu cảm thấy không ổn.

Tình huống lần trước cô đã gặp nguy hiểm, lần đầu tiên cùng Chu Ngọc Nhan đến trường của cô bé chỉ tìm được một linh lực mỏng manh, căn bản cũng không quá để tâm, không ngờ đến lần thứ hai lại xuất hiện Bạch Hổ và một con Cửu Vĩ Hồ có linh khí bức người, sau đó trên đường lại gặp bắt gặp luồng khí lạnh mơ hồ của Thủy Kỳ Lân. Cô chỉ là một hoa yêu nhỏ bé, xuất hiện trước mặt họ quả thực là tự tìm đường chết, nhưng cũng may đó chỉ là Bạch Hổ chuyển thế, thân thể cũng không linh hoạt bằng bản thể, cô cũng vứt bỏ phần linh hồn kia giữa đường, người nọ cũng không đuổi theo nữa.

Sau lần đó, cô đã biết mình bị bại lộ, nhưng cô không thể bỏ trốn, sự xuất hiện của những người này đã chứng thực cho suy nghĩ của cô. Cô ở thành phố này có thể tìm được lối tắt cho nên cô không muốn tiếp tục chờ đợi. Một người phụ nữ có thể làm bất cứ điều gì vì tình yêu của mình.

Mấy ngày nay cô luôn âm thầm đề phòng, tuy cô cũng đã có suy đoán nhưng lại không thể ngờ bản thân lại bị vây bắt ngay đêm trăng tròn như thế này, giống như có người đã chờ đợi giăng bẫy sẵn, quả thực khiến cô kinh hãi không thôi. Bây giờ giới pháp sư hẳn là không ai biết đến đến bí thuật của Yêu giới, nhưng sự thật lại không hoàn toàn là như vậy.

Sự thật là có người đã biết rõ và đang chuẩn bị một pháp trận chuẩn bị nghênh chiến.

Cát Thiệu đọc tin nhắn trên điện thoại, nghiêng đầu nhìn Hứa Du Kỳ: "Bùa đã chuẩn bị xong."

Bây giờ bọn họ đang ở giữa sườn núi, rất gần nội thành, bên trên có một cái đình nhỏ để cho mọi người nghỉ ngơi, ánh đèn từ chân núi kéo dài đến đây, phía trên cao lại hoàn toàn tối đen. Trên bàn đá trong đình có một bản đồ thành phố, Hứa Du Kỳ nghe xong thì dùng mực đỏ vẽ lên bàn một ma trận phức tạp. Cậu gật đầu, lấy một lá bùa vàng dán lên trung tâm bản đồ thành phố, vươn tay ra.

Cát Thiệu ngồi ở bên cạnh, biết cậu phải dùng phép thuật liền nắm lấy cổ tay trái thiếu niên, đầu ngón tay phóng ra linh lực của Bạch Hổ, phòng ngừa linh lực trong người cậu không thể khống chế được mà phá hủy viên ngọc.

Hứa Du Kỳ rũ mắt, niệm chú trong miệng, sau đó khẽ quát: "Bắt đầu!" Vừa dứt lời, một ánh sáng đỏ bao phủ lá bùa, sau đó cả tấm bản đồ cũng phát sáng rồi biến mất, giống như vừa rồi chỉ là ảo giác.

Hứa Du Kỳ buông tay ra: "Lập trận xong rồi, chỉ cần ở đây chờ cô ta là được, anh thu linh lực lại đi, đừng để cô ta phát hiện ra anh."

"Anh biết rồi, em thì sao? Cố ý để cô ta phát hiện à?"

"Đương nhiên rồi." Hứa Du Kỳ híp mắt cười: "Chỉ cần viên ngọc này luôn ở đây thì linh lực trên người em luôn yếu ớt như vậy, cô ta sẽ không thèm để em vào mắt đâu, nói không chừng vì không có tim nên còn xem em là mục tiêu mới."

Cát Thiệu nhìn tia giảo hoạt trong đáy mắt thiếu niên, nhất thời trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, kéo cậu ôm vào lòng. Hứa Du Kỳ đã sớm quen với động tác thân mật của hắn, không chỉ không phản kháng còn theo bản năng cọ cọ. Cát Thiệu lại ngứa hơn dứt khoát cúi đầu hôn sâu.

Hứa Du Kỳ thấp giọng rên một tiếng, vội vàng nghiêng đầu né tránh. Cát Thiệu lại tăng lực đạo không cho cậu như ý muốn, bắt đầu dịu dàng càn quét trong khoang miệng thân quen, cuối cùng quấn quýt lấy lưỡi của cậu, cho đến khi thỏa mãn rồi thì mới tách ra, đầu lưỡi ướt át liếm môi cậu, cười hỏi: "Sao?"

"Anh điên rồi hả?" Hứa Du Kỳ thấp giọng mắng, theo bản năng nhìn về phía con đường sỏi đá rồi quay đầu trừng mắt: "Ở đó còn có người, lỡ như người ta đi lên thì sao?"

Cát Thiệu lại cúi xuống hôn một cái: "Vẫn làm thôi."

Hứa Du Kỳ lại trừng mắt, Cát Thiệu cười cười xoa đầu cậu: "Được rồi, không đùa em nữa, nếu có người đi lên thì anh sẽ biết ngay."

Hứa Du Kỳ dời tầm mắt, sau đó hỏi: "Dưới đó có ai?" Dưới chân núi chỉ có một người để dẫn Tần Vũ Họa đến chỗ này.

"Nhà họ Hứa của em." Cát Thiệu suy nghĩ: "À, con gái bác ba của em, tư chất không tồi, anh nhớ hình như tên là Hứa Du Đình."

"... Tiểu Đình?" Hứa Du Kỳ kinh ngạc một chút, xoa cằm, nếu cậu nhớ không lầm thì người em họ này thích Cát Thiệu, lúc trước khi cậu mới trùng sinh thì có nghe được cái tên Cát Thiệu từ chỗ cô bé.

Cậu đánh giá đối phương dưới ánh đèn vàng ấm áp, không thể không thừa nhận rằng Tiểu Bạch chuyển thế có gương mặt không tồi, chẳng trách em họ lại động tâm, chà, nhưng mà sau khi cậu quay về thì lịch sử đã thay đổi quá nhiều.

"Sao vậy?" Cát Thiệu thấy cậu nhìn chằm chằm mình thì hỏi.

Hứa Du Kỳ hoàn hồn, cười cười xoa nắn gương mặt của hắn: "Tiểu Bạch, nhớ nhé, nếu anh dám đội nón xanh cho em thì cẩn thận em đấy."

"..."

Hứa Du Kỳ vẫn xoa nắn gương mặt của hắn, thỏa mãn rồi thì dời lực chú ý về chính sự. Cậu vươn tay cảm nhận trận pháp mình bày ra, híp mắt cười: "Trận bắt đầu thu nhỏ lại rồi."

***

Tần Vũ Họa càng cảm thấy không ổn, cô nhíu mày vừa đi vừa nghĩ, chuẩn bị xuyên qua bãi đỗ xe, không ngờ cô vừa bước nửa chân ra thì cả người bỗng nhiên bị một lực đạo vô hình bắn ngược lại. Cô biến sắc, sau khi ổn định lại thì đứng tại chỗ suy nghĩ một chút, bỏ đường này, đi qua đường đối diện, lại bị bắn ngược trở về, cô đổi thêm mấy con phố khác, kết quả vẫn như vậy.

Thành phố có một trận pháp vây yêu.

Tần Vũ Họa nhìn trái nhìn phái, không thể nhìn thấy bất cứ hoa văn hay phù chú nào, rốt cuộc người đó làm bằng cách nào? Sắc mặt cô ngưng trọng, dựa vào tình huống khi nãy để phỏng đoán thì phạm vi hoạt động của cô hẳn là đan xen ngang dọc trên đường cái, không thể trốn trong bất kỳ tòa nhà nào, cô không thể về nhà, cũng không thể về bệnh viện.

Cô siết chặt hai tay, hai mắt yêu dã, những người kia chắc chắn đang chờ thu lưới, cô không thể ngồi chờ chết, với sức lực yếu ớt của cô thì không thể thoát ra khỏi pháp trận này, nếu trên đường đi có thể ăn một trái tim của người tu hành thì cũng không tồi, ít nhất có thể kéo dài được một chút thời gian.

Cô nhanh chóng đi về phía trước, cố gắng cảm nhận năng lượng dao động xung quanh, sau khi đảo mắt một vòng cô phát hiện một nguồn linh lực yếu hơn những chỗ khác, trong lòng không khỏi mừng thầm, vội vàng đi về phía đó. Đúng lúc này, cô phát hiện ra ở lối rẽ có một người bình thường đang từ từ đi đến, cô đảo mắt, nếu bắt một con tin rồi uy hiếp bọn họ cũng tốt... Cô cắn chặt răng, nếu không được thì tối nay cô sẽ lấy tim của người này.

Cô tiến đến phía sau đối phương, lối rẽ âm u tối tăm, người nọ đi đến phía sau một thân cây, cả người lại biến mất như một bóng ma.

"Đừng nhúc nhích, tôi..." Tay cô chỉ có thể với tới phía sau cổ áo người nọ, sau đó đồng tử nhanh chóng co rụt lại.

Thiệu Vũ cứng đờ đứng tại chỗ, gương mặt dưới bóng tối mơ hồ không rõ, người ở phía sau đã không còn tiếng động, gió đêm thô bạo thổi những hạt mưa lạnh lẽo, chốc lát mang theo mùi hoa hải đường, thanh lãnh ướt át. Anh từ từ quay đầu, đường phố trống rỗng không còn một ai, giống như âm thanh vừa rồi chỉ là ảo giác của anh.

Anh trầm mặc một lúc, nhấc chân đi qua, nhanh chóng đi đến một con đường khác, góc đường ở hai người trẻ tuổi, trong tay đang đùa nghịch gì đó, anh quan sát thử, tiến lên dò hỏi: "Hai người muốn làm gì vậy?"

Hai người nọ nhìn anh đầy quái lạ, trong đó có một người nói: "Anh là ai? Chúng tôi muốn làm gì thì liên quan gì đến anh? Muộn như vậy rồi, tốt nhất anh nên về nhà đi." Người nọ chỉ tay về con đường phía sau: "Nếu anh ở đó thì bây giờ đi mau đi, còn không thì tôi khuyên anh nên đi đường vòng, nếu không..." Đối phương chưa nói xong đã nhanh chóng ngừng lại.

Thiệu Vũ hờ hững cất thẻ cảnh sát vào, lại hỏi thêm một lần nữa: "Hai người muốn làm gì?"

Người nọ cười gượng: "Chúng tôi phải về nhà, xin hỏi có chuyện gì không thưa anh cảnh sát?"

Thiệu Vũ suy nghĩ một chút: "Hai người có quen Hứa Du Kỳ không? Bây giờ cậu ấy hình như cũng ở đây, tôi là bạn của cậu ấy, hơn nữa tôi biết tối nay các cậu có hoạt động gì đó, tôi muốn biết địa điểm ở đâu."

Hứa Du Kỳ khá nổi danh trong thế hệ trẻ của giới pháp sư, hai người nọ liếc mắt nhìn nhau, ra dấu chẳng lẽ là tên quái thai của nhà họ Hứa? Sau cậu ta cũng tới đây? Cảnh sát này là do cậu ta gọi tới?

Hai người liền có một nhận thức chung, bọn họ tới đây để bắt yêu, gọi cảnh sát làm gì?! Thằng ngốc đó cho rằng gọi cảnh sát có tác dụng à? Phế vật quả nhiên chỉ là phế vật!

Thiệu Vũ nhìn thấy biến hóa của hai người nọ, biết mình đã đoán đúng, ánh mắt sắc bén lên: "Địa điểm ở đâu?"

Hai người nọ bị khí thế của anh làm cho chấn động, không tự giác chỉ tay về phía trước: "Ở, ở trên ngọn núi kia..." Dù sao chuyện này cũng do tên phế vật đó gây ra, nếu cuối cùng xảy ra một tình huống không thể vãn hồi thì cứ đẩy trách nhiệm cho cậu ta là được.

Thiệu Vũ gật đầu, vội vàng rời đi.

***

Tần Vũ Họa vô cùng hoảng loạn, cô không ngờ Thiệu Vũ lại ở đây, anh ở đây làm gì? Tra án, tuần tra? Vừa rồi anh có nghe thấy tiếng của cô không? Nếu nghe rồi thì cô nên làm gì đây? Cô biết Thiệu Vũ là một cảnh sát ưu tú, cô biết người nọ không bao giờ chấp nhận người vô tội bị hãm hại, anh ghét nhất là kẻ phạm tội, nhưng tội phạm án tử mà anh phụ trách lại là cô, điều này luôn dày vò cô, nhưng cô không thể lùi bước, cô không thể bỏ cuộc.

Cô muốn trở thành con người, cô muốn xây dựng một gia đình với Thiệu Vũ, sinh hạ một đứa trẻ khỏe mạnh, sau đó bọn họ cùng nhau nuôi dưỡng đứa trẻ ấy lớn khôn, thành gia lập nghiệp, bọn họ sẽ là một cặp vợ chồng bình thường như bao người khác, nắm tay nhau đi hết đoạn đường dài.

Nhưng để thực hiện ước mong xa vời này, cô phải đánh đổi vô số sinh mệnh khác. Cô không thể để anh biết được, cô sợ hãi ánh mắt của anh sẽ dần chán ghét mình, cô sợ hãi kiếp này bọn họ mãi mãi không còn gì với nhau.

Cô sợ hãi bất an đi về phía trước, tốc độ càng lúc càng nhanh, trong lòng chỉ muốn rời khỏi nơi này. Cô nhanh chóng đi đến một chân núi, linh lực ở đây dao động yếu nhất, có lẽ bên trên không có ma trận nào, nghĩ vậy, cô vội vàng đi lên. Phía trước bỗng nhiên xuất hiện một cô gái, người nọ nhìn cô chằm chằm: "... Yêu?"

Hai mắt Tần Vũ Họa lập lòe ánh sáng, gương mặt nổi đầy ấn ký hoa hải đường, nếu không phải vì nhẫn nhịn đám pháp sư này suốt mấy ngày qua, đêm nay cô cũng không thảm hại như thế này. Hai tay cô biến lớn, trong cơn giận dữ điên cuồng móng tay hóa thành những nhánh cây bén nhọn, lao tới đâm về phía ngực của người nọ, muốn móc tim của cô gái này ra rồi trốn lên núi, trốn thoát khỏi ma trận đáng chết trong thành phố.

Hứa Du Đình không ngờ đối phương không nói gì đã động thủ, cũng không ngờ tốc độ của ả lại nhanh như thế, nhất thời chỉ biết trố mắt nhìn, nhưng một vài giây ngắn ngủi đó cũng đã đủ để Tần Vũ Họa đâm vào ngực cô bé. Tần Vũ Họa thậm chí muốn thấy máu tươi phun trào, nhưng khi tay cô đâm vào ngực đối phương chỉ tháy một luồng ánh sáng tỏa ra từ ngực cô bé, chặn lại đòn tấn công của cô.

Hứa Du Đình vội vàng hoàn hồn, lùi về phía sau một bước, cẩn thận ứng phó.

Sau đòn tấn công, Tần Vũ Họa biết bùa hộ mệnh của cô bé không hề đơn giản, nếu đánh tiếp cũng chỉ phí thời gian, cô lắc người tránh thoát sự tấn công của cô bé, tìm kiếm một khe hở để lao lên trên.

Hứa Du Đình thở ra một hơi, nghĩ lại hung hiểm vừa rồi thì lấy lá bùa trong ngực ra nhìn, lại nhớ đến Cát Thiệu là người đưa lá bùa cho mình, hơi hơi mỉm cười, gọi điện thoại báo cáo cho Hiệp hội rằng mục tiêu đã lên núi, liếc mắt nhìn điểm tập kết trên núi một lần rồi quay đầu đi đến địa điểm tập hợp.

Hứa Du Kỳ thu ấn ký trên tay, nhìn xuống dưới chân núi: "Tiểu Bạch, cô ta tới rồi, anh trốn kỹ nhé."

Cát Thiệu gật đầu, che giấu linh lực của mình, ẩn nấp ở lùm cây bên cạnh. Hứa Du Kỳ làm cho bản đồ lại xuất hiện trên bàn đá, ma trận mực đỏ lộ ra hoàn toàn, sau đó cậu lại đặt thêm một lá bùa ở chính giữa, tiếp tục niệm chú.

Tần Vũ Họa càng đi lên càng cảm nhận được linh lực ít ỏi hơn, biết được đây chính là linh lực mình tìm thấy ở trường học lần trước, quả nhiên nơi này có phòng vệ yếu nhất, có lẽ đi qua ngọn núi này thì cô có thể thoát khỏi ma trận.

Cô tăng tốc, nhanh chóng đến đình nhỏ ở sườn núi, có một người trẻ tuổi ngồi trong đình. Trước mặt cậu là một ma trận đỏ, cô nhìn thì không khỏi nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy bất an.

Hứa Du Kỳ đã từng thấy ảnh chụp của Tần Vũ Họa, liếc mắt qua đã biết đây là cô.

"Cuối cùng chúng ta cũng gặp nhau rồi." Cậu đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống: "Tự giới thiệu một chút, tôi là Hứa Du Kỳ, nếu hôm nay cô có thể may mắn giữ lại hồn phách, bị đánh quay về nguyên hình thì khi xuống địa phủ báo danh nhớ rõ tôi là người đã xuống tay."

09.11.22

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play