Nhưng chính là sau lần đó, người đàn ông này bắt đầu thỉnh thoảng lại tặng hoa cho cô, đưa hoa đến nỗi mọi người trong bệnh viện đều biết.
"Thật đúng là …để cho em nói đúng rồi." Người đàn ông kề sát vào cô, trên sống mũi cao thẳng là hai con mắt giống như chim ưng.
"Cảnh Tề thích thứ gì, tôi tự nhiên cũng thích thứ đó."
"Cái gì?" Ninh Vãn Thư có chút không hiểu ý tứ của hắn.
Cho nên, hắn chính là cố ý tìm tới đây?
Tống Cảnh Tự quấy rối cô hơn nửa năm, chỉ vì cô là bạn gái của Tống Cảnh Tề ư?
Người đàn ông này yêu em trai mình ư?
"Tống tiên sinh, anh như vậy. A Tề có biết không?”
Người đàn ông tiến lại gần vài tấc, "Nếu em muốn cho nó biết, cũng được.”
Hắn nhìn chằm chằm vào ánh mắt khẩn trương của cô, "Anh không có ý kiến.”
Hắn có điên không?
Hai đôi mắt nhìn nhau, một đôi phức tạp và đôi còn lại còn phức tạp hơn.
"Nhìn không ra anh còn có yêu thích này."
Người đàn ông chậc chậc một tiếng, "Không thích sao?”
Ninh Vãn Thư cố gắng giảng đạo lý với hắn, "Tống tiên sinh, làm người vẫn cần giữ bổn phận một chút mới tốt.”
Nhưng hắn căn bản không nghe vào chút nào.
"Vậy em thích dạng người gì?" Tống Cảnh Tự nhíu mày, "À, anh nhớ ra rồi, giống Cảnh Tề!”
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
"Trùng hợp, anh thích ăn cỏ non."
Tống Cảnh Tự dứt khoát nói huỵch toẹt ra, "Không phải em cũng thích ăn cỏ non sao?”
"Cảnh Tề... nó không nói em là một bà già sao?"
Luận âm dương quái khí, không ai so sánh được với Tống Cảnh Tự hắn.
"Tống Cảnh Tự!"
Giọng tôi có chút lớn, dẫn đến có mấy người đi về phía này.
Ninh Vãn Thư sợ bị người quen nhận ra, dùng sức đẩy hắn nhưng không đẩy ra, trong lòng nóng nảy không chịu nổi.
Mắt thấy đoàn người kia sắp tới, Tống Cảnh Tự đâu phải là người không có ánh mắt như vậy, lúc này cúi người xuống muốn chiếm chút lợi ích.
Hắn nhìn chằm chằm đôi môi kia không phải ngày một ngày hai, cũng không biết hôn lên sẽ có mùi vị gì?
Lạnh căm căm ư, có chút không giống lắm.
Đụng phải đôi tình nhân hôn nhau chắc chắn không tránh khỏi xấu hổ nên đoàn người còn chưa tới gần liền rời đi.
Đoàn người đi rồi, Tống Cảnh Tự cũng ngẩng đầu.
Nhìn Ninh Vãn Thư che miệng dưới người, hắn cảm thấy người này quả nhiên là cực kỳ thú vị.
"Hôn một cái cũng không cho."
Hắn cười để cô đẩy mình ra, rồi nhìn cô cẩn thận sửa sang lại quần áo trên người.
Nhưng ngoài miệng vẫn nói kiểu gợn đòn: "Thật nhỏ mọn."
Ninh Vãn Thư thật sự là không muốn ở chỗ này lâu thêm dù là một giây, cô sửa sang xong liền lái xe rời đi.
Tốc độ cực nhanh, vì sợ Tống Cảnh Tự có thể đuổi kịp cô.
Tống Cảnh Tề rời đi ba năm, hắn cũng ba năm không trở về nhà.
Nhìn cửa biệt thự xa hoa trước mắt, Tống Cảnh Tự làm thế nào cũng không thể bước chân đi vào.
Nơi này dù có hoa lệ tôn quý thế nào, cũng không có một chút quan hệ với hắn.
Nếu như không phải cha năm lần bảy lượt gọi điện thoại muốn hắn trở về, hắn thật sự không muốn bước vào một bước.
Người giúp việc trong biệt thự bận rộn cắt tỉa hoa cỏ trong vườn, một đường đi tới đi lui, thế nhưng không có một người tiến lên chào hỏi hắn.
Giống như không nhìn thấy hắn, hoàn toàn không có phản ứng gì.
Đáng lẽ phải biết sẽ có kết quả như vậy, phải không? Cũng không phải một hai lần, hắn đã sớm quen rồi.
Hắn ở trong nhà này, thật không bằng hoa cỏ trong vườn, ít nhất là chúng còn có người chăm sóc, không giống hắn, ngay cả chó cũng không để ý đến hắn.
"Cảnh Tự đã trở về rồi à."
Nhìn người đàn ông trung niên ngồi trên xe lăn, Tống Cảnh Tự cung kính gọi một tiếng cha.
Trong biệt thự nghẹt thở này, chỉ có cha quan tâm đến hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT