Tháo chuông thì cần tìm người buộc chuông, chuyện này chỉ có Triệu Minh Nguyệt đích thân giải quyết, có lẽ... vẫn còn cơ hội.

Ninh Vãn Thư không biết sau đó xảy ra chuyện gì, nhà họ Tống mỗi ngày đều có người chăm sóc Tống Cảnh Tề, nhưng không ai gặp lại Triệu Minh Nguyệt.

Cho đến một ngày, Ninh Vãn Thư đang ở trong khu rừng phía sau bệnh viện và tận mắt nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt đang quỳ xuống.

Bóng dáng cao lớn ở phía đối diện rất quen thuộc, chính là Tống Cảnh Tự.


Cô không biết hai người họ nói gì, cô chỉ thấy Triệu Minh Nguyệt tát mình một cái.

Cô không đành lòng nhìn tiếp.

Thời gian diễn ra cuộc phẫu thuật càng ngày càng đến gần nhưng vẫn không thấy Tống Cảnh Tự xuất hiện.

Mỗi ngày, Triệu Minh Nguyệt đều rửa mặt bằng nước mắt và hối hận về điều đó.

Vào thời khắc cuối cùng của ca phẫu thuật, người đàn ông cao lớn xuất hiện trong bệnh viện, trên tay vẫn cầm một bó hoa hồng, người được tặng vẫn là Ninh Vãn Thư.

Chỉ là lần này thì khác. "Bác sĩ Ninh, xuống tay nhẹ một chút."


Ninh Vãn Thư mỉm cười, lần đầu tiên không từ chối.

Ca phẫu thuật thành công và Tổng Cảnh Tề sống sót, nhưng kể từ đó, Ninh Vãn Thư không bao giờ gặp lại Tổng Cảnh Tự.

Cô không biết anh ta đã nơi nào, không biết anh ta đã buông tay chưa...

Nhưng cô nhớ rõ khi vào phòng phẫu thuật, anh ta đã nói: "Bác sĩ Ninh, nhất định phái cứu sống cậu ta."

Người đàn ông từng bị tổn thương vô số lần vẫn tốt bụng như vậy.

Cho nên, Ninh Vãn Thư cũng đã nói với anh ta câu mà trước đây cô chưa từng nói, "Xin lỗi anh, Tống Cảnh Tự."

"Chậc chậc, vậy cô bỏ rơi Tống Cảnh Tề đi, về bên tôi."

"Anh nằm mơ đi."

[Hết truyện.]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play