Nhưng khi nhìn thấy Triệu Minh Nguyệt đứng một mình trước bệ cửa sổ hút thuốc, cô liền đi qua.
"Dì Triệu... bệnh viện, cấm hút thuốc..."
"Vãn Vãn.., xin lỗi, dì quên."
Đây không phải là người phụ nữ cao quý và thanh lịch trong ấn tượng của cô.
"Dì... Dì có tâm sự sao?"
Cô như nhìn thấy hai giọt nước nhạt.
"Cháu có tiện cùng dì uống một ly cà phê không?"
Khi Triệu Minh Nguyệt nói lời này, trông thật yếu đuối.
Ninh Vãn Thư biết gì đó và gật đầu đồng ý.
Điếu thuốc của phu nhân tao nhã lại được châm, khóe mắt Triệu Minh Nguyệt lại đỏ lên khi làn khói thuốc lững lờ trôi.
"Dì biết rằng Tống Cảnh Tự đang theo đuổi cháu."
Ninh Vãn Thư không muốn, nhưng...
"Đừng lo lắng, dì biết tâm tư của cháu đối với Tề nhi, cũng biết ý tứ đối với Tống Cảnh Tự."
Thậm chí có thể nói rằng Tống Cảnh Tự không hề có ý tứ với cô về mặt đó.
"Cháu là vô tội. Người mà nó muốn trả thù thực ra là dì."
"Gì?"
Ninh Vãn Thư hai mắt dần dần mở to, trong lòng càng ngày càng khiếp sợ.
Hóa ra Tống Cảnh Tự không phải con nhà họ Tống.
Khi dì Triệu còn trẻ, bà đã trải qua một vụ án bắt cóc, cha của Tống Cảnh Tự là tên tội phạm đã chết nhiều năm.
Khi sự việc này xảy ra, Tống Vân Thanh và Triệu Minh Nguyệt đã sắp kết hôn, vì vậy sự việc này luôn là một cái gai trong lòng của Triệu Minh Nguyệt.
Bà ấy bị hại rồi được nhà họ Triệu đè ép xuống, cho nên Tống Vân Thanh cũng không biết và lúc biết mình mang thai bà ấy đã năm lần bảy lượt muốn phá đứa nhỏ nhưng bị ngăn cản.
Điều này cũng có lý tại sao Tống Cảnh Tự không bị bệnh di truyền mà Tống Cảnh Tề lại mắc bệnh đó.
"Nó là đồ nghiệt chủng!"
Ninh Vãn Thư sửng sốt, cô không biết phải nói gì.
Triệu Minh Nguyệt là người bị hại, nhưng Tống Cảnh Tự thì không phải sao. .
Truyện Nữ Cường"Dì Triệu, mục đích hôm nay gọi cháu đến đây là..."
"Dì không còn cách nào khác, cháu nhất định phải cứu Tề nhi, dì chỉ có một đứa con trai là nó, nó không thể có chuyện!"
Tại sao đến bây giờ bà ấy vẫn không chấp nhận Tống Cảnh Tự, cho dù lúc này bà ấy đặc biệt cần sự giúp đỡ của anh ta.
Mục đích của Triệu Minh Nguyệt rất đơn giản, việc này không thể đưa ra ánh sáng nên bà ấy không thể nhờ ai.
Ngoài Ninh Vãn Thư ra, Tổng Cảnh Tự thích cô cũng được hoặc lợi dụng cô cũng được, bây giờ, cũng chỉ có cô.
"Dì Triệu, cháu sẽ cố gắng hết sức."
Cô cũng ích kỷ.
- ---
"Sao, đã đến lúc cần dùng tôi rồi sao?"
Tống Cảnh Tự không hề ngạc nhiên trước sự xuất hiện của cô, dường như anh ta đã biết từ trước.
"Thảo nào anh không đến tìm tôi."
Tống Cảnh Tự mỉm cười,
"Cô nhớ tôi như vậy cũng không phải là không thể."
“Thật không?” Ninh Vãn Thư cười khổ, “Anh thật sự vui vẻ sao?"
"Gì?"
"Em trai anh sắp chết."
"Nó không phải em trai tôi."
"Nhưng bệnh viện phán định hai người là anh em."
"Vậy thì sao?" Điều anh ta ấy muốn chính là bây giờ.
Anh ta muốn người phụ nữ đó phải đau khổ gấp vạn lần, nếu không thì làm sao anh ta có thể thỏa mãn?
"Nhưng Cảnh Tề là vô tội!"
"Vậy thì tôi đã làm gì sai?"
"Anh…"
Ninh Vãn Thư nhìn biểu tình trên mặt anh ta, lúc này cô mới hiểu ra.
Triệu Minh Nguyệt đã cố gắng rất nhiều để che giấu mọi thứ trong thời gian dài, nhưng hóa ra anh ta đã biết …
Cô không biết phải nói gì, cô không phải chịu nỗi đau như vậy, cô không đủ tư cách để phán xét anh ra.
Một lúc lâu, Ninh Vãn Thư nói, "Cảnh Tề luôn coi anh như anh ruột của anh ấy."
Nói xong cô liền bỏ đi.
Trước khi đến, cô đã nghĩ cách thuyết phục, phải nói thế nào với Cảnh Tự.
Nhưng bây giờ, cô cảm thấy mình sai rồi, Triệu Minh Nguyệt cũng sai rồi.