Ngày kế, hai đường đệ kia đã hưng phấn tới mức chuẩn bị xong xuôi từ sớm.
Dù sao trong tiệc đạp thanh của Trưởng công chúa, người tham gia chủ yếu là đám con cháu trẻ tuổi của quan lại trong kinh thành, chưa bao giờ mời cấp bậc như hoàng thương, đây là lần đầu tiên bọn họ được mời.
Kết quả thấy trên xe ngựa còn có Liễu Chẩm Thanh đang hắt xì, hai đường đệ lập tức giận sôi máu.
“Đợi lát nữa mà đi, ngươi đừng có để Liễu gia chúng ta mất mặt!”
“Nếu ngươi gây sự, đến lúc ngươi đi rồi, bọn ta ở lại kinh thành sẽ gặp phiền phức đấy, biết chưa hả?”
Liễu Chẩm Thanh nhàm chán ngắm nghía cửu liên hoàn trong tay, nói: “Chẳng lẽ các ngươi chưa nghe tin mấy ngày trước ta đắc tội với Vinh Thế Minh à? Bây giờ lại dùng quyền thế ép chúng ta trình diện, đây là tiệc đạp thanh hay tiệc Hồng Môn, đến giờ mà các ngươi vẫn chưa nhìn rõ?”
Hai người đều tức giận, lão nhị nói: “Vậy đợi lát nữa ngươi cứ ngoan ngoãn dập đầu nhận sai, thế không phải là được rồi sao.”
Liễu Chẩm Thanh trợn trắng mắt, nghe có tiền đồ chưa kìa.
“Ngươi còn không chịu phục?” Lão tam lạnh lùng nói.
Liễu Chẩm Thanh chợt nghiêm mặt nói: “Tốt xấu gì thì tổ tiên của Liễu gia cũng từng là công thần khai quốc, thế hệ sau có không ít những nhân vật nổi trội, sao tới thế hệ này của các ngươi lại thành ra như vậy? Phải xem sắc mặt của người khác, gió chiều nào xoay chiều ấy. Kể cả là hoàng thương thì cũng nên có chí khí của Liễu gia chứ, bằng không nếu sau này xảy ra chuyện gì, các ngươi có thể gánh vác được hay sao?”
Lời này mang theo khí thế như trưởng bối răn dạy hậu bối, lập tức khiến hai người kia á khẩu không đáp nổi, xấu hổ tới nỗi đỏ bừng mặt, chỉ có thể nhìn trân trối.
Nếu một gia tộc muốn truyền thừa đời đời thì mỗi một thế hệ trẻ đều phải trải qua sự rèn giũa thích hợp, nhưng đa phần các gia tộc đều dần quen hưởng lạc nên mới không ngừng xuống dốc. Mà về mặt này thì Hoắc gia lại hoàn toàn ngược lại, nhiều thế hệ trẻ của nhà bọn họ đều muốn lên chiến trường, thế nên mới có linh hồn trung với nước, đời đời vững chắc.
Mà Liễu gia… Vốn dĩ người bên ngoài cũng lo con cháu của phủ Thọ An Hầu ít ỏi, gia gia còn khoác lác với người ngoài là có Liễu Chẩm Thanh ở đây, Liễu gia còn có thể kiên trì thêm năm năm. Kết quả lão nhân gia vừa qua đời chưa lâu, phủ Thọ An Hầu đã bị y phá tanh bành.
Liễu Chẩm Thanh nhìn hai người vẫn đang chưa hiểu chuyện gì, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu trước mắt mà lắc đầu bất đắc dĩ, về sau Liễu gia chỉ dựa vào bọn hắn thì coi như không lâu nữa, cái nhánh này sẽ diệt tộc thôi.
Xe ngựa nhanh chóng tới phủ công chúa, vừa xuống xe ngựa đã thấy được lớp lớp kiến trúc ở đằng sau tường đỏ ngói vàng. Mỗi một góc mái đều nhếch lên cao như phượng hoàng giương cánh, rường cột chạm trổ, kim bích huy hoàng.
Trên cánh cửa lớn sơn son có treo một tấm biển, trên đó là bốn chữ do đích thân tân đế đề lên “Phủ Trưởng công chúa”. Cạnh cửa là hai con sư tử được điêu khắc từ đá cẩm thạch trắng, đầu thú trên cửa lớn đều được nạm vàng, có thể thấy được sự xa hoa.
Trừ thái hậu và thái phi ở trong hậu cung thì Trưởng công chúa được coi là nữ tử tôn quý xếp hàng thứ ba của Đại Chu, có là hoàng hậu thì cũng phải xếp sau nàng ta. Hết thảy là do năm xưa, để tân đế được thuận lợi kế vị, ba nữ nhân xếp hạng đầu đã lập công lớn, coi như là có công phò trợ vua nên tân đế mới đền ơn hậu hĩnh như vậy.
Tất nhiên tòa phủ đệ ngự ban cho Trưởng công chúa muốn xa hoa thế nào thì cũng không ai dám xen miệng.
Kể cả hai đường đệ được sinh ra ở trong hoàng thương Liễu Gia, nhìn thấy danh tác như vậy cũng không khỏi kinh ngạc cảm thán.
“Này! Phía trước đang chắn đường đấy!” Đột nhiên một giọng nói rêu rao vang lên.
Trước cửa phủ Trưởng công chúa rất rộng, bên cạnh còn có hàng dài khách khứa nối liền không dứt, bọn họ cũng không hề đứng giữa đường, cơ bản không thể nói là chắn đường được.
Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu lại, quả nhiên đã thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Y thầm phấn khởi trong lòng, nhiệt tình chào hỏi, cảm thán nói: “Hai vị lại kết bạn đồng hành à, đúng là khiến người khác phải ghen tỵ.”
Lời này vừa nói ra, khách khứa chung quanh đều tò mò đánh giá, dù sao chuyện mấy hôm trước đã sớm lan truyền khắp nơi. Sắc mặt của Khương Tử Nhi cùng tới dự tiệc lập tức khó coi, nàng ta đã có bài học nên chỉ lạnh lùng liếc Liễu Chẩm Thanh một cái rồi đi trước một bước.
Mặt Vinh Thế Minh nháy mắt vặn vẹo, sau đó gã trực tiếp giành bước vào cửa lớn trước. Quản gia dẫn theo người hầu tới đón biểu thiếu gia, nhưng gã lại không rời đi ngay mà lại đứng ở cửa như đang định hỗ trợ đón khách. Tận tới lúc ba người Liễu gia bước tới, Vinh Thế Minh trực tiếp lớn tiếng nói: “Cầm thiệp giả tới để lừa ai vậy! Ta còn thấy lạ sao Trưởng công chúa lại mời thương nhân, hóa ra là đục nước béo cò, muốn trà trộn vào tiệc đạp thanh để leo lên nhà quyền quý, đúng là không biết xấu hổ!”
Một câu đã hóa thành vô số bàn tay vả vào mặt của Liễu gia.
Hai đường đệ kia trực tiếp đỏ mặt gân cổ, kích động bước lên giải thích.
“Nhất định là Vinh công tử hiểu lầm rồi, sao có thể là giả, ngài nhìn kỹ lại xem.” “Đúng thế, thiệp của bọn ta cũng đâu có khác với người khác!”
Vinh Thế Minh cười lạnh, nói: “Sao ta có thể nhầm được, quản gia, ngươi nói xem! Thiệp này có phải là giả hay không.”
Lão quản gia liếc nhìn Vinh Thế Minh một cái, sau đó lại nhìn thiệp mời trong tay, nói: “Đúng là giả.”
Tình huống này lập tức khiến người vây xem chung quanh không khỏi náo nhiệt, sôi nổi bàn tán.
Hai đường đệ kia tức tím cả mặt: “Là quản sự của phủ Trưởng công chúa đích thân tới đưa, trên người hắn còn có lệnh bài, cái này sao mà giả được.”
“Đúng vậy, rõ ràng sáng sớm hôm qua các người tới tận cửa đưa thiệp mời, bọn ta…”
“Làm càn! Trước cửa phủ Trưởng công chúa, há để cho các ngươi ồn ào.” Vinh Thế Minh lập tức cáo mượn oai hùm.
Lão quản gia ho: “Thiệp mời đúng là giả, nhà ta không mời các vị, nhưng nếu ba vị công tử Liễu gia sẵn lòng chờ một lúc, đợi ta chiêu đãi các vị khách khác xong mà còn phòng trống thì sẽ báo với Trưởng công chúa, không chừng có thể mời các vị tham gia tiệc đạp thanh.”
Để ba người bọn họ đứng chờ ở cửa… còn nói thiệp mời là giả, là do bọn họ muốn trà trộn vào… Cái này… quá sỉ nhục người. Nếu cứ để như vậy, ngày mai lời đồn truyền ra thì tất nhiên bọn họ sẽ trở thành trò cười cho cả kinh thành.
Hai đường đệ kia hoảng sợ, đúng lúc này, Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn đứng nhìn ở phía sau bèn lên tiếng.
“Nhị đệ, tam đệ…”
Liễu Chẩm Thanh vừa mở miệng, Vinh Thế Minh đã hất cằm, từ trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt khinh bỉ, không thèm che giấu vẻ ác ý mảy may.
“Chúng ta đi thôi.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.
Lão nhị lão tam tức khắc trợn mắt nhìn Liễu Chẩm Thanh. Bọn họ cũng biết có kẻ cố ý gây khó dễ, cảm giác hôm nay bị sỉ nhục đều là do y.
“Sao? Đây là kế hoạch không thành công nên muốn dẹp đường hồi phủ à. Không bằng đứng đợi một lát, nói không chừng có thể trà trộn vào đấy.” Vinh Thế Minh trào phúng, chung quanh cũng truyền đến tiếng cười trộm khinh thường.
Liễu Chẩm Thanh lại cong môi, nói: “Sao có thể, xảy ra chuyện thế này, tất nhiên là bọn ta đi phủ doãn nha môn để kiện rồi.”
Lời này vừa dứt, trước của phủ Trưởng công chúa đột nhiên yên tĩnh lại. Mấy chục đôi mắt sôi nổi nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, có kinh ngạc, có khó hiểu, có mờ mịt. Trong đó có một vị công tử áo trắng lộ ra nụ cười tươi, cực kỳ hứng thú đánh giá Liễu Chẩm Thanh.
Vinh Thế Minh không dám tin tưởng, trừng lớn hai mắt: “Ngươi… Ngươi muốn làm gì?!”
Chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh ung dung cười, một phen giật lấy thiệp mời trong tay quản gia.
“Lanh lảnh càn khôn, dưới chân thiên tử, thế mà lại có người dám can đảm mạo danh Trưởng công chúa để truyền lệnh giả. Đây là coi rẻ hoàng tộc, quả thực là tội ác tày trời, tội đáng phải chết! Chuyện ác độc như vậy vừa lúc đụng phải bọn ta, nhưng nhỡ đâu… nhỡ đâu có liên quan tới chuyện hành thích đợt trước, vậy thì sao có thể bỏ qua! Cần thiết phải điều tra rõ!”
Liễu Chẩm Thanh nói vừa hung ác vừa kiên quyết, sau đó y kéo hai huynh đệ định rời đi.
Người xung quanh nghe mà kinh sợ không thôi, đột nhiên cảm giác chuyện này rất nghiêm trọng! Mà người ở phía sau thì nháy mắt luống cuống.
“Liễu công tử xin dừng bước, để tiểu nhân nhìn lại đã.” Lão quản gia gần như là xách quần chạy như bay tới.
Nhưng chân của Liễu Chẩm Thanh còn nhanh hơn: “Quản gia, mong Trưởng công chúa hãy yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ phối hợp với phủ doãn để điều tra. Lai lịch của thiệp mời, người đưa thiệp, tất cả đều không bỏ qua.”
Liễu Chẩm Thanh hồi niên thiếu vốn rất kiêu ngạo, y thường hay gây chuyện, lúc không chiếm lý cũng còn giành cãi được cho mình ba phần lý, huống chi là lúc nói có sách mách có chứng. Bây giờ y thân là Liễu Tiêu Trúc thì càng không biết sợ hãi, bản tính bùng nổ, đây còn không phải là tự đưa đến cửa cho y đùa giỡn hay sao?
Chờ lão quản gia chạy nhanh tới mức ngã ngay dưới chân của Liễu Chẩm Thanh, y mới vờ kinh ngạc dừng bước. Mà lúc này Vinh Thế Minh cũng nhận ra chuyện này có thể rùm beng tới cỡ nào mới cứng người, vừa kinh hãi vừa giận dữ nhìn Liễu Chẩm Thanh.
“Quản gia làm gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh nghẹn cười hỏi.
“Liễu công tử chậm đã, để lão nô nhìn cẩn thận chút, tránh để hiểu lầm thì không hay. Gần đây lão nô mệt nhọc quá, mắt hơi mờ, ha ha…” Mặt lão quản gia nhăn như hoa cúc, gian nan cười làm lành mới lấy được thiệp mời từ tay Liễu Chẩm Thanh, sau đó lập tức lớn tiếng nói: “Ôi chao, thật có lỗi, ta xin bồi tội với ba vị công tử. Là ta già cả mắt mờ nhìn lầm, đây là thiệp mời đặc biệt, hơi khác với thiệp khác. Đều tại ta, ba vị công tử đừng trách, mau vào đi ạ.”
Hai tên đường đệ lập tức vui mừng, trăm triệu không ngờ quay tới quay lui vẫn còn mặt mũi, ánh mắt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh cũng có chút ngại ngùng.
Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Quản gia nhìn kỹ chưa? Chuyện này không thể nói giỡn, rất nghiêm trọng đó.”
“Đương nhiên, đương nhiên, phải nhìn cẩn thận chứ.” Lão quản gia tiếp tục cười làm lành, trong lòng lại không ngừng kêu khổ. Không ngờ cái tên vô dụng si tình có chuyện xấu truyền khắp kinh thành lại có một mặt như vậy, quá khó chơi, sớm biết thế đã không phối hợp với biểu thiếu gia.
Tất nhiên Liễu Chẩm Thanh đã sớm biết thiệp mời là thật thông qua biểu hiện của hai người, thế nên y mới ra chiêu như vậy, mà nếu thiệp là giả thì sẽ càng thú vị.
“Nhưng Vinh công tử là biểu đệ của Trưởng công chúa mà, ngài ấy đã khẳng định như thế thì ta biết tin tưởng ai đây. Nên tin là do quản gia già cả mắt mờ hay nên tin Vinh công tử có hỏa nhãn kim tinh nhỉ?”
Lời này cứ như ngọn lửa đốt cho mặt của Vinh Thế Minh đau rát.
Người xung quanh đều hiểu ra chân tướng sự việc, vừa kinh ngạc vừa cảm thán vở hài kịch trộm gà không được còn mất nắm gạo này.
Trước đó nghe đồn Liễu Chẩm Thanh trừng trị Vinh Thế Minh, có người còn không tin, chỉ cảm thấy là do Hoắc Phong Liệt và Hạ Lan ra mặt giúp y thắng, nhưng không ngờ Liễu Chẩm Thanh mất trí nhớ xong lại lợi hại như vậy, dăm ba câu đã hòa một ván.
Lần này người khó lòng rút lui lại biến thành Vinh Thế Minh.
Lão quản gia quay đầu lại nhìn Vinh Thế Minh, tất nhiên là ông ta đã nhìn ra đối phương không dễ gì cúi đầu chịu thua, chỉ đành xin lỗi thay: “Biểu thiếu gia ít khi nhìn, vậy nên thiệp hơi khác một chút là đã hiểu lầm chứ không phải cố ý, mong Liễu công tử rộng lượng cho.”
“Quản gia, đây không phải vấn đề bọn ta có sẵn lòng rộng lượng hay không. “Ít khi thấy”, “không rõ lắm” thì không thể một mực khẳng định được. Đây chính là bôi nhọ, tuy bọn ta chỉ là thương nhân nhưng cũng là dân lành của Đại Chu, không thể tùy tiện bị đeo tiếng xấu lên lưng. Vinh công tử làm như vậy đúng là khiến bọn ta khó xử.”
Lời này nói tế nhị nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, nếu Vinh Thế Minh không xin lỗi, chuyện này y sẽ không để yên.
Hai đường đệ nhìn bầu không khí bèn không nhịn được muốn kéo Liễu Chẩm Thanh ý bảo dừng ở đây, nhưng ánh mắt sắc lạnh của y liếc qua, khí thế trưởng huynh hiếm thấy lập tức trấn áp cả hai người.
Có lẽ là ý khiêu khích của Liễu Chẩm Thanh quá nồng, cuối cùng Vinh Thế Minh không kìm nổi nữa: “Ta muốn làm khó dễ các ngươi đấy, thế thì đã sao?”
Liễu Chẩm Thanh đã sớm đoán được tiểu tử này sẽ không dễ gì cúi đầu, y dứt khoát lạnh mặt, nói: “Hóa ra đúng là cố ý thật, nói cách khác là Trưởng công chúa thật sự mời bọn ta, mà Vinh công tử lại ra mặt hộ công chúa, ngó lơ uy quyền của hoàng gia, không thèm để ý mệnh lệnh của Trưởng công chúa, trực tiếp cản bọn ta lại. Vinh công tử đúng là nắm quyền to trong kinh thành nhỉ! Tại hạ đã được mở mang kiến thức rồi, nếu Vinh công tử không cho phép thì tất nhiên là bọn ta không dám tham gia nữa, cáo từ!”
Người xung quanh nghe đến đây thì không khỏi hít một hơi, biểu cảm của Vinh Thế Minh lập tức vặn vẹo.
Lão quản gia nhanh chóng chặn Liễu Chẩm Thanh đang định leo lên xe ngựa lại. Nếu chuyện hôm nay mà truyền ra ngoài, chưa nói tới Vinh Thế Minh, ngay cả ông ta cũng sẽ bị liên lụy, dù sao cũng là do họ đuối lý trước.
“Biểu thiếu gia, mấy người trẻ tuổi giận nhau thì nói mấy câu coi như xong, đừng làm ảnh hưởng tới hòa khí. Dù sao cũng là khách mà Trưởng công chúa mời tới, cũng không thể tỏ thái độ được. Biểu thiếu gia!”
Vinh Thế Minh suýt tức hộc máu, nhưng gã hoàn hồn xong cũng hiểu rõ được tình huống, cuối cùng run cả người, nói: “Chỉ đùa một chút mà thôi, Liễu công tử nóng tính quá rồi đấy.”
“Bảo vệ tôn nghiêm mà thôi, không phải là nóng tính!” Liễu Chẩm Thanh lạnh lùng nhìn Vinh Thế Minh, rõ ràng ý bảo nói như thế thì không được xem là đã xin lỗi.
Vinh Thế Minh cắn răng, hai mắt tức đỏ cả lên, cuối cùng phẫn hận nói một câu: “Là ta hiểu lầm, ta xin nhận lỗi với ba vị công tử Liễu gia.” Ánh mắt gã lại nói: Ngươi chờ đấy cho ta.
Nói xong, dường như gã không thể chịu đựng nổi, lập tức xoay người chạy vào trong phủ công chúa.
Lão quản gia lập tức cười làm lành, cuối cùng ba người của Liễu gia thuận lợi vào phủ.
Trừ Liễu Chẩm Thanh còn thản nhiên tự đắc thưởng thức đình đài lầu các, nhà thủy tạ, hoa thơm cỏ đẹp, hai vị còn lại của Liễu gia lấy lại tinh thần xong thì sau lưng đã ướt đẫm.
Lão nhị: “Liễu Tiêu Trúc, ngươi điên rồi ư? Lúc nãy ngươi làm như vậy là đã đắc tội quá đáng với bọn họ rồi.”
Lão tam: “Đã bảo là đừng gây sự, sao ngươi…”
Liễu Chẩm Thanh cạn lời: “Bọn họ làm như thế đã là không thèm nể mặt mũi chúng ta rồi, còn cố nhịn nữa thì chờ bị bắt nạt đến chết đi. Nếu đã tới gây sự với ta, chi bằng tự gắng hết sức để bảo vệ bản thân đi.”
Hai người tức khắc bị y nói cho nghẹn họng, chỉ biết nhìn người đang hứng thú dào dạt ngắm nhìn cảnh sắc lâm viên, còn kéo lão quản gia đang đích thân dẫn đường phía trước mà dò hỏi: “Hôm nay Hoắc tướng quân và Hạ đại nhân có tới tham gia không?”
Hai người kia lập tức lộ vẻ ghét bỏ, nhưng lão quản gia lại nhìn Liễu Chẩm Thanh bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Bọn họ đều có công việc quan trọng, sẽ không đến dự kiểu tiệc tùng thế này, nhưng vẫn có các vị khách quý khác tham gia.”
Liễu Chẩm Thanh nghĩ cũng đúng, lần trước tạm biệt không quá vui vẻ, trước khi đi khỏi đây thì không cần phải gặp lại. Hơn nữa hôm nay kiểu gì cũng bị mất mặt, y có lòng tự trọng, không muốn để đệ đệ như nhị cẩu thấy được.
Nhưng mà phản ứng của lão quản gia cũng thú vị ghê, dường như đang cố nén biểu cảm “vui sướng khi người gặp họa”.