Tùng xanh bách biếc, núi giả với những khối đá hình thù kỳ lạ, bồn hoa tiểu cảnh điểm xuyết giữa những tòa lầu các.

Đúng là một hội trường tổ chức tiệc đầy khí phái, tài tử giai nhân hội tụ, có thể coi là cảnh xuân đẹp nhất của cả kinh thành.

“Ôi, thật nhiều người.” Liễu Chẩm Thanh cảm thán. Thân là “vai chính” của buổi tiệc đạp thanh hôm nay, y thong dong phóng khoáng đi vào trong hội trường.

Lão nhị: “Đúng vậy, đều đang chờ nhìn ngươi gặp xui đấy!”

Coi như hai người đã nhìn thấu, đây đúng thật là tiệc Hồng Môn(*). Từ lúc bước vào cửa lớn, bọn họ đã chẳng khác nào chui đầu vào rọ rồi.

(*)Tiệc Hồng Môn: liên quan đến tích truyện về chiến tranh Hán - Sở diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn bên ngoài Hàm Dương, Trung Quốc. Hạng Vũ chuẩn bị một bữa tiệc tại Hồng Môn, ngoài mặt nhằm mục đích giải trí vui vẻ, nhưng bên trong âm thầm chuẩn bị ám sát Lưu Bang. Sau này hiểu là “một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ, nhưng thực tế lại nguy hiểm vô cùng”.

Liễu Chẩm Thanh lại bày ra vẻ chẳng còn gì để mất: “Nhiều người cũng tốt, kể cả Trưởng công chúa có thiên vị cho biểu đệ của mình thì cũng không thể bắt nạt người khác trắng trợn trước mặt các con em quý tộc được, nàng ta vẫn cần thể diện mà.”

Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh chợt sửng sốt, đột ngột hỏi: “Mấy năm nay Trưởng công chúa đối xử với Liễu gia thế nào?”

Lão tam cười lạnh, nói: “Người ta là hoàng tộc, tất nhiên rất khinh thường thương nhân như chúng ta, chưa bao giờ qua lại.”

Liễu Chẩm Thanh hơi nheo mắt, nếu đã là hoàng thương thì sao có thể không qua lại với hoàng tộc vốn có mối quan hệ làm ăn với mình chứ, trừ phi là không thích đến mức chẳng thèm để ý tới ích lợi.

Xem ra hôm nay không chỉ có thù mới mà còn có hận cũ, Trưởng công chúa này không khoan dung như Hoắc tướng quân.

Liễu Chẩm Thanh tấm tắc hai tiếng, nha đầu kia vẫn còn hẹp hòi đến thế, còn không phải là do năm xưa y đã đắc tội nàng ta hay sao? Vậy mà còn ghi hận cả chi thứ của Liễu gia nữa?

Vừa mới ngồi xuống, hai người đã ân cần dạy bảo y, cứ như thể y sẽ gây họa.

Liễu Chẩm Thanh thấy rất oan, y là loại người sẽ chủ động chọc phiền toái ư?

Những ánh mắt xung quanh không ngừng lia đến, rõ ràng mọi người đều được mở mang thêm về Liễu Chẩm Thanh do chuyện trước cửa lúc nãy, nhưng trong lòng họ cũng ngầm hiểu, chỉ sợ hôm nay y sẽ không thể yên ổn rời khỏi.

Mới ngồi chưa được bao lâu, mọi người bèn lần lượt đứng lên. Liễu Chẩm Thanh cũng cúi đầu giống bọn họ, nhìn về hành lang đằng sau chủ vị. Không lâu sau, một đoàn người mênh mông cuồn cuộn đi ra.

Liễu Chẩm Thanh liếc một cái đã nhận ra nữ tử đi ở chính giữa. Chỉ thấy nàng ta búi tóc kiểu Thùy Vân Kế, trên đầu là một đống trâm vàng thoa bạc, trên người khoác bộ váy lụa thêu hoa màu vàng, quần bằng lăng la, trông rất đoan trang đẹp đẽ. Rõ là nàng ta đã gần 40, gương mặt lại được bảo dưỡng tốt nên nhìn như mới hơn 20 tuổi, nhưng khí chất lại ung dung quý phái, vô cùng lộng lẫy.

Người này chính là Trưởng công chúa Nguyên Ngọc Oánh, nói đúng ra, có thể coi nàng ta là người đầu tiên cùng thế hệ với Liễu Chẩm Thanh mà y gặp kể từ lúc xuyên tới đây.

Trong số những người cùng đi, còn có một nữ tử trẻ tuổi ăn mặc cũng không thua gì Trưởng công chúa, nhìn phục sức trên người… chắc là một công chúa còn chưa xuất cung.

Liễu Chẩm Thanh thầm tính toán trong lòng, thế hệ này của tân đế chỉ có một công chúa còn sống, đó chính là Bát công chúa.

Trong trí nhớ của Liễu Chẩm Thanh, nàng ta là một nha đầu nhỏ xíu vẫn còn thắt hai bím tóc, đi đường còn té ngã, nhìn thấy y là sẽ run bần bật, vậy mà bây giờ đã trổ mã diễm lệ động lòng người như vậy, không tồi không tồi…

Dường như mọi người cũng không ngờ sẽ thấy được muội muội của tân đế, ai nấy không khỏi kinh ngạc, nhưng chỉ một lát sau là lại không nhịn được lén nhìn ai kia. Đâu chỉ là không thể yên ổn rời khỏi, quả thật phải nói là sống chết khó đoán.

“Liễu Tiêu Trúc, ngươi thật là đen đủi! Lần này sẽ không có ai cứu được ngươi.”

Liễu Chẩm Thanh còn đang cảm thán nữ đại mười tám biến(*), nghe vậy bèn đầu đầy dấu hỏi chấm mà quay sang nhìn hai người đang lạnh lùng nói nhỏ bên tai y.

(*)Nữ đại mười tám biến: Con gái khi trưởng thành sẽ thay da đổi thịt, khác lúc nhỏ rất nhiều

“Vị công chúa điêu ngoa này đã tuyên bố nếu không phải là Hoắc Phong Liệt thì sẽ không gả.”

“Bát công chúa ghét nhất là người khác dám cướp Hoắc Phong Liệt với nàng ta, không cần biết là nam hay nữ. Trước đó nàng ta không được xuất cung nên chỉ có thể triệu những nữ tử ở ngoài cung có ý với Hoắc Phong Liệt vào cảnh cáo, không thể xử lý ngươi. Bây giờ lại trực tiếp gặp mặt, ngươi tự cầu phúc đi, đừng liên lụy tới bọn ta.”

Liễu Chẩm Thanh: ????

Trưởng công chúa dắt Bát công chúa ngồi xuống chủ vị, cho mọi người đứng dậy rồi mới mở miệng tuyên bố tiệc đạp thanh bắt đầu. Trong lúc ngâm thơ phẩm trà, Trưởng công chúa vào thẳng chủ đề: “Công tử Liễu Tiêu Trúc có ở đây không.”

Khóe miệng Liễu Chẩm Thanh giật giật, y tiến lên hành lễ: “Thảo dân khấu kiến Trưởng công chúa điện hạ, Bát công chúa điện hạ, điện hạ kim an.”

Y hành lễ xong cũng không được cho đứng dậy, vẫn phải quỳ tiếp.

“Ngẩng đầu, để bổn cung nhìn xem.”

Liễu Chẩm Thanh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Trưởng công chúa hơi nheo mắt nhìn mình hồi lâu. Đột nhiên nàng ta nhăn mày lại, cứ như nhìn thấy thứ gì ghê tởm lắm, ngay sau đó bèn lộ ra thần thái cực kỳ quen thuộc– trợn trắng mắt.

Liễu Chẩm Thanh thấy khóe miệng mình run run. Nhớ năm đó, nha đầu này ghét y nhất, không vì gì khác, chẳng qua là do nguyên thân của y còn đẹp hơn nàng ta. Năm xưa, đối tượng hòa thân chết sống không chịu cưới Trưởng công chúa, cứ khăng khăng vừa gặp đã yêu Liễu Chẩm Thanh, không phải là y thì không cưới. Người đó còn ngay mặt chỉ vào cả hai người mà so sánh: “Người ta đẹp tới nỗi không phân nam nữ, còn ngươi thì xấu tới nỗi không phân được là người hay vật.” Trưởng công chúa tức tới nỗi ngất ngay tại chỗ, còn cái tiếng tuấn mỹ của Liễu Chẩm Thanh cứ vậy mà truyền khắp bốn phương.

Và rồi Trưởng công chúa đã ghi hận y, kể cả sau này hòa thân thất bại, trở về Đại Chu lần nữa thì mỗi lần nàng ta gặp y đều sẽ khinh thường trợn trắng mắt. Liễu Chẩm Thanh còn nghĩ nếu nàng ta cứ trợn như thế, cẩn thận có ngày tròng mắt sẽ một đi không trở lại. Mà bây giờ… có phải nàng ta đang xem thường y không?

“Quả nhiên là một gương mặt… khiến người ta thấy mà không thích nổi.” Trưởng công chúa cười lạnh, tức khắc khiến trái tim hóng hớt của những người đang ngồi ở đây nảy lên.

Da mặt của Liễu Chẩm Thanh dày, y lập tức tạ tội: “Gương mặt này trời sinh đã vậy, là lỗi của thảo dân, không bằng để thảo dân cáo lui, tránh để chướng mắt, làm mất hết hứng thú của điện hạ.”

Trưởng công chúa không hiểu sao lại cảm thấy kiểu khiến người ta nghẹn họng này rất quen, nhưng nàng ta không muốn để bản thân bị xoay vòng vòng, tiếp tục châm chọc: “Miệng lưỡi trơn tru, khó trách biểu đệ của bổn cung cũng bị ngươi đùa giỡn xoay quanh. Đầu óc hỏng rồi, nhưng ngược lại người khá lanh lợi.”

“Nào có nào có, điện hạ quá khen.” Liễu Chẩm Thanh da mặt dày tiếp tục cười ngây ngô.

“Bổn cung đang khen ngươi sao?” Trưởng công chúa lạnh lùng nói.

“Chẳng lẽ điện hạ đang mắng ta sao?” Liễu Chẩm Thanh tỏ vẻ ngây thơ hỏi ngược lại.

“Ngươi…”

Mọi người nhìn Liễu Chẩm Thanh đang giả ngu ngơ, thật sự có cảm giác nín thở bóp cò, Vinh Thế Minh bên cạnh cũng càng thêm hung tợn nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Đột nhiên Bát công chúa ngồi một bên trực tiếp ngạo nghễ mở miệng: “Thật đúng là không biết xấu hổ. Cô cô, người đừng nói lời vô nghĩa với y. Không biết lựa lời, coi rẻ hoàng quyền, trực tiếp vả miệng là được! Người đâu, tới vả 30 cái cho bổn cung!”

Lời vừa dứt, đám người ở đây lập tức hít một hơi, đây là muốn vả nát miệng người ta à?

Vinh Thế Minh vừa nghe lời này bèn lập tức thoải mái, mà khuôn mặt của Trưởng công chúa bên cạnh cũng thả lỏng. Nàng ta biết bản thân là trưởng bối thì không tiện trực tiếp ra tay, rất dễ bị người khác lên án là bao che biểu đệ, nhưng Bát công chúa thì không cần kiêng kỵ cái này.

Tuy Liễu Chẩm Thanh đã sớm chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là y sẽ bó tay chịu trói. Y nhìn về phía Bát công chúa, ngạo khí trong ánh mắt còn hơn cả Trưởng công chúa, ánh nhìn như thể nàng ta đã mất hết quý khí, chỉ còn lại sự ngu muội và ngang ngược, dù rằng lúc nãy y còn cảm thán đứa trẻ này trưởng thành không tệ…

“Xin hỏi công chúa điện hạ, lúc nào thì thảo dân không biết lựa lời, coi rẻ hoàng quyền? Nếu nói coi rẻ hoàng quyền, vậy chuyện vừa nãy xảy ra ở trước cửa…”

“Liễu Tiêu Trúc, điện hạ nói sao thì là vậy, ngươi dám phản bác thì chính là coi rẻ hoàng quyền!” Vinh Thế Minh lập tức sốt ruột nói.

“Tại hạ mất trí nhớ chứ không phải biến thành đồ đần. Trong luật pháp của Đại Chu không có quy định này. Mong công chúa điện hạ nói rõ, thảo dân sẽ cẩn thận ghi nhớ lời dạy bảo, sau này sẽ sửa đổi.” Liễu Chẩm Thanh nói.

Bát công chúa lạnh lùng nói: “Vậy bổn cung hỏi ngươi, kết thân thì hãy kết với Hoắc tướng quân, lời này chính là do ngươi nói!”

Liễu Chẩm Thanh nghĩ tới một trăm cái cớ, không ngờ Bát công chúa lại nói trắng ra tất cả tính toán trong lòng nàng ta như vậy, y nhất thời không trở tay kịp.

“Ồ… đúng vậy.”

“Hừ! Ngươi là cái thá gì, tên tuổi của Hoắc tướng quân đâu phải thứ ngươi có thể tùy tiện sắp đặt? Nếu lời này mà truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ thì người khác sẽ nhìn Hoắc tướng quân thế nào đây, chẳng lẽ bất cứ kẻ nào cũng dám vọng tưởng kết thân với hắn sao? Một nam nhân như ngươi không biết xấu hổ mà quấn lấy Hoắc tướng quân, dám bày tỏ tâm ý trước mặt mọi người, tìm cớ sinh sự, dám nói lời lỗ mãng như vậy, không phải là không biết lựa lời thì còn là cái gì. Chuyện hôn sự của Hoắc tướng quân, kể cả có là hoàng huynh của ta cũng phải tôn trọng ý hắn, ngươi lại biến Hoắc tướng quân thành đề tài câu chuyện của mọi người, đó chính là coi rẻ hoàng quyền! Vả miệng đã coi như bổn cung nhân từ, còn dám giảo biện, ta sẽ rút lưỡi ngươi.”

Mà lúc này đã có hạ nhân cầm dụng cụ vả miệng bước tới gần Liễu Chẩm Thanh.

Người xung quanh đều cảm thấy Liễu Chẩm Thanh đang bị nói cho á khẩu tất nhiên sẽ không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Đột nhiên một giọng nói lanh lảnh truyền tới: “Điện hạ, tại hạ cảm thấy lời này giống khen ngợi hơn là chế giễu. Nghe nói hôm đó Hoắc tướng quân cũng ở hiện trường, hắn không tức giận, không thể cho là y có tội được.”

Vậy mà còn có người dám lên tiếng giúp y?

Liễu Chẩm Thanh có chút ngoài ý muốn, y nhìn lướt qua người đang nói chuyện, là một công tử áo trắng, hơn nữa… nhìn mặt mũi hơi quen quen.

Mọi người cũng kinh ngạc nhìn về phía người nọ, tức khắc ngầm hiểu rõ. Đó còn không phải là huynh đệ tốt của Hoắc Phong Liệt sao?

Nhưng Bát công chúa lại không cho hắn mặt mũi, nàng ta dứt khoát ngang ngược tuyên bố: “Bổn cung nói là tội thì là tội. Đánh cho bổn cung!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play