Đây quả thật là thói quen được dưỡng thành trong nhiều năm, quen đến mức thành bản năng cơ thể, tới độ hành động trong vô thức luôn.

Khi đó Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược hay đi quậy phá với nhau, trong cả ba nhà thì cũng chỉ có mỗi Hoắc Phi Hàn có đệ đệ, bởi vậy khi rảnh rỗi, ra ngoài ăn cái gì ngon thì sẽ nhớ dẫn cả bạn nhỏ theo.

Chẳng qua lúc đó nhị cẩu ít nói, cộng thêm tuổi tác còn nhỏ nên không thể tham gia vào đề tài của ba người, cho nên cơ bản là ba người họ vừa ăn vừa nói, một mình nhị cẩu ngoan ngoãn ăn cơm.

Có mấy lần Liễu Chẩm Thanh ăn cá thì bị hóc, xương cá đâm vào cổ họng khiến y còn khạc ra máu loãng. Lê Tinh Nhược vừa mắng vừa giúp y, còn không quên dùng tấm gương xấu của y để răn dạy nhị cẩu sau này có ăn cá thì nhớ gỡ xương cẩn thận.

Có lẽ chuyện đó đã dọa nhị cẩu, sau này, mỗi lần nhị cẩu ăn cá đều sẽ ngoan ngoãn gỡ hết xương. Hắn không chỉ gỡ rất cẩn thận mà còn gỡ cực nhanh, gỡ xong còn cống hiến hết cho bọn y ăn, có thể nói là một người gỡ bốn người ăn.

Bây giờ nhớ lại, cảm giác như ba người lớn đúng là không phải người, quả thật có thể nói là nô dịch lao động trẻ em. Nhìn đi, đã tạo thành di chứng cho trẻ nhỏ rồi này.

Không chỉ thấy có lỗi với nhị cẩu mà hiện tại chính điều đó cũng đã hại y.

Không biết có phải ảo giác không, y cảm giác đôi mắt đen luôn luôn lạnh nhạt của Hoắc Phong Liệt như đang bốc cháy, nháy mắt lộ ra một tầng đỏ sậm, nhưng lại nhanh chóng khuất sau màu đen.

Chắc hắn không ngờ đường đường là cá do Trấn Quốc đại tướng quân gỡ xương mà có kẻ dám hưởng dụng, coi hắn là sai vặt nhỉ?

Tóm lại không thể chỉ vì vài miếng thịt cá mà lại đi hoài nghi thân phận của y, cho nên Liễu Chẩm Thanh vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Liễu Chẩm Thanh bị ba đôi mắt sáng như đuốc nhìn chằm chằm nên đành thể hiện ra vẻ xấu hổ và hoảng loạn thích hợp, y lập tức đứng lên chắp tay xin lỗi: “Thật có lỗi, tại hạ… vì lúc còn ở trong phủ, tại hạ mà ăn cá thì sẽ có đĩa nhỏ đựng thịt cá đã được gỡ xương sẵn, lúc nãy nhất thời không phản ứng kịp, tại hạ xin tạ tội với Hoắc tướng quân.”

Cả nhã gian yên lặng một cách đáng sợ, không biết đã qua bao lâu, một giọng nói trầm thấp khàn khàn truyền tới: “Không sao, Liễu công tử, mời ngồi.”

Gia đình hoàng thương đương nhiên sẽ xa hoa một chút, có kiểu hầu hạ như thế cũng bình thường thôi.

Lúc Liễu Chẩm Thanh ngước mắt lên, Hoắc Phong Liệt đã khôi phục vẻ lạnh băng, màu đỏ sậm bất thường nơi đáy mắt như chưa từng xuất hiện.

Liễu Chẩm Thanh xấu hổ ngồi xuống, y nhìn về phía đối diện thì chỉ thấy Hạ Lan lặng lẽ giơ ngón tay cái với y, Tần Dư lại nhíu mày nhìn Hoắc Phong Liệt.

Cuối cùng không còn ai dám chạm vào đĩa thịt cá kia nữa. Nhưng điều khiến Liễu Chẩm Thanh thấy lạ là bản thân Hoắc Phong Liệt cũng ăn rất ít, vậy hắn gỡ cả đống cá để làm gì?

Quả nhiên là bị ba người bọn y nô dịch thành tật xấu rồi? Tội lỗi quá tội lỗi quá.

Bữa cơm này không thể nói là ăn trong vui vẻ được, sau đó Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn cẩn thận, Hoắc Phong Liệt cũng không hé miệng, bữa cơm nhanh chóng kết thúc, đoàn người rời khỏi nhã gian.

Vừa mới ra ngoài, họ đã nghe thấy tiếng chạy nhảy vui đùa của trẻ con. Âm thanh truyền tới từ phía sau, vốn dĩ Liễu Chẩm Thanh định né ra, trưởng bối của đứa bé kia cũng ở đằng sau sốt ruột nhắc con mình đừng va vào người khác.

Kết quả trong lúc hỗn loạn, đứa bé trực tiếp ngã lăn trước mặt bốn người, một đồ vật gì đó vuông vuông văng ra khỏi ngực nó, lăn tới dưới chân của Liễu Chẩm Thanh. Y tập trung nhìn kỹ, lập tức thấy hứng thú.

Kia không phải là một khối Rubik à? Từ lúc sống lại thì không thấy nữa, y còn tưởng nó đã sớm bị đào thải, trước kia y rất thích chơi, hơn nữa…

Liễu Chẩm Thanh đang định xoay người lại nhặt, đột nhiên một nam tử trung niên quỳ sụp xuống trước mặt bọn họ, trong lúc đang nằm sấp xuống hành lễ thì che khối Rubik đi, cơ thể run bần bật như phạm vào tội lớn, không ngừng tạ tội với bốn người.

Dường như đứa trẻ cũng bị dọa nên khóc hu hu, lại bị phụ thân ấn đầu quỳ xuống.

Liễu Chẩm Thanh bị tình huống xảy ra trước mặt làm cho ngẩn ra, Cẩm Lý bên cạnh chạy nhanh tới kéo y, ý bảo y lùi về đằng sau.

Không chỉ mỗi mình Cẩm Lý có sắc mặt không tốt mà ngay cả Hạ Lan và Tần Dư cũng lộ ra vẻ mặt quái dị.

“Muốn chết à, sao dám để con trẻ chơi cái kia.”

“Cái thứ kia không phải do đại gian thần làm ra ư? Lúc sinh thời y thích nhất là chơi cái này, lúc nào cũng cầm theo, nghe nói y mà xoay nó thì chính là đang muốn giết người.”

“Sau khi đại gian thần chết thì không còn thấy người bán rong nào dám bán, càng khỏi nói có người nào dám chơi.”

“Trẻ con ấy mà, hay tò mò, bình thường lén chơi thì thôi, nếu bị quan phủ tóm được thì cùng lắm là cảnh cáo tịch thu hay đánh đòn, bây giờ lại đụng vào…”

Đúng là thế giới này không có khối Rubik, lúc Liễu Chẩm Thanh xuyên tới đã làm ra dựa theo ký ức để tự giải trí. Hồi đó nó còn làm dấy lên một làn sóng nhiệt ở kinh thành, mà đúng là Liễu Chẩm Thanh rất thích chơi, nhất là khi y đang tự hỏi hoặc là muốn thả lỏng tâm trạng thì nhất định phải nghịch gì đó trong tay.

Nhưng chỉ là một món đồ chơi nhỏ thôi mà, không tới mức bị kiêng dè như thế chứ. Rốt cuộc ngay cả “người của Liễu gia” như y cũng có thể bình thản tiếp xúc.

Liễu Chẩm Thanh liếc qua, đáy lòng lại trầm xuống.

Đôi mắt của Hoắc Phong Liệt chợt thâm trầm, hình như hắn đang nhìn chằm chằm vào khối Rubik gỗ kia, không khí xung quanh như bị làm cho đọng lại.

Tuy cuối cùng Hoắc Phong Liệt không nói gì, chỉ đi xuống lầu, không đến mức kiêng kỵ như mọi người đã nghĩ, nhưng Liễu Chẩm Thanh lại cảm thấy tâm trạng của mình khó có thể miêu tả.

Kể cả đã tâm bình khí hòa ăn với nhau một bữa cơm, nói chuyện phiếm, thậm chí còn có thể nói đôi ba câu trợ giúp, nhưng tất cả đều không thể thay đổi một sự thật mà Liễu Chẩm Thanh muốn ngó lơ.

Một chuyện nhỏ mà có thể xé rách tấm màn che.

Hoắc Phong Liệt hận y, chuyện như đào mồ đốt xác mà hắn cũng đã làm thì sao có thể nói là không hận.

Liễu Chẩm Thanh xuống lầu với mấy người, trong lòng thong dong tự trấn an bản thân: Thôi, hận thì hận, dù sao “Liễu Chẩm Thanh” mà hắn hận cũng đã chết.

Nhóc con còn có thể làm gì y? Chẳng phải hai ngày nữa là y đã rời khỏi đây rồi sao.

Ngay cả một khối Rubik mà cũng để ý, trước kia y thích chơi nhiều cái như thế, có giỏi thì cấm hết đi.

Xì… Rõ ràng trước kia nhị cẩu còn tặng Rubik cho y.

Vốn Liễu Chẩm Thanh đang tự trấn an, kết quả càng trấn an càng buồn bực. Y không để bản thân phải chịu tủi, còn hung hăng lườm hai cái để xả giận.

Lúc tới cổng lớn, ba người nhìn theo Liễu Chẩm Thanh lên xe, chuyện ra khỏi thành sẽ để Hoắc Phong Liệt sắp xếp thuộc hạ đi làm, cho nên lần này có lẽ sẽ là lần gặp mặt cuối cùng của họ.

Ngược lại thì Liễu Chẩm Thanh cũng không đa sầu đa cảm, y chỉ chắp tay thi lễ, biết ơn mà nói một câu hẹn sau này gặp lại, sau đó chui vào trong xe ngựa.

Tần Dư ở bên cạnh hỏi: “Đi phủ Lý thái y?”

Hạ Lan thắc mắc: “Làm sao đấy?”

Tần Dư nhíu mày: “Lúc nãy suýt là bệnh cũ của hắn đã tái phát.”

Hạ Lan kinh hãi, nhanh chóng quan sát kỹ con ngươi của Hoắc Phong Liệt: “Lúc nào đấy?”

“Lúc ăn cá.”

Hạ Lan đột nhiên nhớ ra phản ứng của Hoắc Phong Liệt lúc đó hơi bất thường.

“Không phải chứ, huynh đệ, chỉ vì miếng cá?” Hạ Lan kinh ngạc nói: “Điều kiện phát bệnh của ngươi có phải hơi kỳ dị không đấy?”

Ánh mắt của Hoắc Phong Liệt lóe lên một chút, ngay sau đó, hắn xua tay nói: “Ta không sao, đại tẩu đã đưa thuốc cho ta, ta đi trước đây.”

Không đợi Hạ Lan và Tần Dư dò hỏi, Hoắc Phong Liệt đã cầm lấy dây cương tiểu nhị đưa, hắn xoay người lên ngựa, giục ngựa đi mất.

Lúc về phủ tướng quân, giữa đường Hoắc Phong Liệt gặp Hoắc Vân Từ và Hoắc Vân Khiêm. Hình như hai đứa vừa mới luyện công, lại liếc một cái, chiêu thức có hơi kỳ lạ, nhưng Hoắc Phong Liệt không để ý lắm nên không quan sát kỹ. Hai đứa trẻ thấy hắn đi ngang qua bèn nhanh chóng thu chân, ngoan ngoãn chào hỏi.

“Tỷ, không phải tỷ nói muốn để nhị thúc giúp xem hộ chiêu thức kia sao?” Hoắc Vân Khiêm khó hiểu nói.

Hoắc Vân Từ quơ quơ chủy thủ trên tay: “Vẫn chưa luyện cho tốt, chờ ta luyện cho quen thì sẽ đánh úp nhị thúc, nhất định thúc sẽ khen ta có thiên phú.”

Hoắc Vân Khiêm hơi bất đắc dĩ nhìn Hoắc Vân Từ.

Hoắc Vân Từ lại cười nói: “Không nghĩ tới Liễu Tiêu Trúc tay trói gà không chặt mà đầu óc lại nhanh nhạy, sát chiêu cuối cùng của y đúng là rất thú vị, có lẽ là bị ép tới mức chó cùng rứt giậu nên mới nghĩ ra. Ta muốn luyện thật quen tay, nó sẽ trở thành sát chiêu tất thắng của ta!”

Hoắc Phong Liệt bên kia đã tâm sự nặng nề đi về thư phòng của mình, hắn mở một vách ngăn bí mật, lấy ra một hộp gấm tinh xảo nhỏ bằng bàn tay.

Nói là hộp gấm, thật ra là một cái hộp có thiết lập cơ quan phức tạp, là kiểu thập chuyển liên hoàn(*), do một vị thế ngoại cao nhân 6 năm trước tặng cho. Hoắc Phong Liệt im lặng nhìn cái hộp một lúc, định giải mã cơ quan, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

(*)Cửu liên hoàn: Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc, có 9 vòng tròn, trên mỗi một vòng đều nối một cái thẳng, mỗi một cái que đều xuyên qua vòng tròn sau, rồi lại xuyên qua 9 cái lỗ của một miếng gỗ. Do đoạn cuối của mỗi chiếc que đều được thắt nút cho nên chiếc que chỉ có thể di động lên trên xuống dưới trong cái lỗ nhỏ, mà không thể thò ra khỏi miếng gỗ. Ngoài ra còn có đính một chiếc thoa sợi đôi. Mục đích của trò chơi này là phải lần lượt đính được từng cái vòng một trong số 9 cái vòng này móc lên chiếc thoa hoặc gỡ được 9 chiếc vòng này từ trên chiếc thoa xuống. Để có thể đính được số vòng này lên hoặc gỡ được xuống phải làm mấy trăm cách vô cùng phức tạp.

Hộp cơ quan lại bị thả vào trong ngăn bí mật lần nữa. Hoắc Phong Liệt rũ mi, che giấu hết những cảm xúc hỗn độn, lại khôi phục vẻ lãnh đạm thường ngày. Hắn rời khỏi thư phòng, quen cửa quen nẻo đi tới dưới tàng cây trong đình viện, lẳng lặng đả tọa.

Cùng lúc đó, Liễu Chẩm Thanh đã về phủ, xin phép lão gia tử được nhanh chóng xuất phát. Nhị phòng và tam phòng vừa nhận được thông báo, đương nhiên là sẽ cãi nhau ngất trời. Bọn họ cảm thấy từ sau khi Liễu Chẩm Thanh xảy ra chuyện thì có hành vi rất lạ, chẳng bằng cứ đặt ở trước mắt để theo dõi, ai biết được lão gia tử lại muốn làm gì sau lưng.

Nhưng ý kiến phản đối nào cũng đều bị bác bỏ, vết thương của y đã lành, hôn sự cũng được giải trừ, ra khỏi thành không dễ thì cũng đã có Hoắc tướng quân chống lưng cho, còn lý do chính đáng gì để giữ người lại nữa?

Cuối cùng lão gia tử đã quyết định chắc chắn. Tuy Liễu Chẩm Thanh cảm thấy không cần phải thu dọn đồ nhiều, mai cứ đi là được, nhưng vội vã như chạy nạn thì cũng không ổn. Vì vậy, theo như dự tính của Liễu Chẩm Thanh, tới ngày thứ ba xuất phát thì ngày mai y sẽ thu xếp bái biệt thân hữu, hôm sau nữa là ngày đầu tiên của kỳ thi mùa xuân, không nên đi ra ngoài, ngày kia xuất phát là vừa đẹp.

Nhưng chuyện khiến Liễu Chẩm Thanh trăm triệu không ngờ tới đó là, y đã vượt qua được hai ngày, tới ngày thứ ba lại không vượt nổi.

Liễu Chẩm Thanh đang thu xếp cho người đi báo tin với phủ tướng quân, kết quả sáng sớm đã có người đưa thiệp tới, mời ba vị công tử Liễu gia ngày kế đến dự tiệc đạp thanh của Trưởng công chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play