Nếu đã mời Liễu Chẩm Thanh tới ăn cơm, tất nhiên trên bàn cơm phải có thêm món. Lần này Liễu Chẩm Thanh cẩn thận hơn, không dám tùy tiện gọi món, chỉ nói đã quên bản thân thích ăn món gì của quán rượu này. Tuy Tần Dư lãnh đạm nhưng lại khá thận trọng, hắn dứt khoát để Cẩm Lý giúp gọi món mà trước kia nguyên chủ thích ăn.
Nhưng hình như khẩu vị của nguyên thân khá nhạt, Liễu Chẩm Thanh thì khác, khẩu vị của y khá nặng, thứ có vị nhạt duy nhất mà y có thể chấp nhận là cá. Y thích ăn cá, cá nấu kiểu gì y cũng thích ăn, trước đây còn từng bị hóc xương cá rất nhiều lần, bị cười nhạo cũng vẫn thích ăn, thế nhưng kỹ thuật gỡ xương lại rất tệ.
Sau khi vất vả ăn một lúc, Liễu Chẩm Thanh quyết định không làm khó bản thân. Y lúng túng nói: “Hình như vị giác cũng thay đổi.”
Ngược lại thì ba người cũng không thấy rối rắm, dù sao bị thương ở đầu ấy mà, biến thành đồ ngốc cũng còn có khả năng nữa là thay đổi vị giác.
Cuối cùng tiểu nhị bưng lên món cá kho đầu bảng của quán rượu, còn mang thêm một cái đĩa cho Hoắc Phong Liệt.
Hạ Lan và Tần Dư thấy nhiều nhưng không trách, mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đang thấy tò mò vì chuyện liên quan tới Vinh Thế Minh.
“Gã? Người vô học mà còn có thể sáng lập thư viện? Thư viện Khải Minh? Cái này… được cho phép ư?” Liễu Chẩm Thanh ngạc nhiên.
Sau khi Hạ Lan giải thích một lần, quả thực tam quan của Liễu Chẩm Thanh đã được đổi mới.
Thật ra đó không hẳn là thư viện để cho các học sinh tới theo học, nó càng giống như là một lớp học bổ túc lâm thời.
Nơi đó chủ yếu tập trung chiêu đãi những người sắp dự thi, phục vụ theo dây chuyền, có cả ăn, ở, học. Hơn nữa nghe nói vài thế hệ trước của triều Đại Chu cũng có thư viện kiểu thế này, nhưng sau đó không thấy làm nữa.
Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy những người học hành uyên bác hoặc là hoàng thương giống Liễu gia, thậm chí là quan gia đều có thể làm như vậy, nhưng kẻ giống Vinh Thế Minh còn lén đầu tư sòng bạc ở sau lưng thì sao lại làm ra chuyện chỉ cầu danh mà không cầu lợi thế được? Quá kỳ lạ, chẳng lẽ là vì muốn mở rộng vòng quan hệ, dù sao nếu có người thi trúng thì nhất định sẽ cảm tạ Vinh Thế Minh. Nhưng gã đã mượn tiếng của Trưởng công chúa để diễu võ dương oai, chẳng lẽ còn cần dựa vào cái này nữa ư?
“Thư viện này của Vinh Thế Minh xét duyệt thân phận học sinh cực kỳ nghiêm khắc, học sinh nhà nghèo hoặc người bần cùng cơ bản là không vào được, có lẽ do thu phí rất cao. Cầu lợi, nhưng chắc cũng muốn có vòng quan hệ đi.” Tần Dư nói.
Liễu Chẩm Thanh im lặng.
Hạ Lan nói: “Cho nên mới nói mấy ngày tiếp theo hẳn là gã sẽ bận lắm, không rảnh tìm ngươi để gây sự đâu. Chờ tới lúc rảnh thì ngươi đã cao chạy xa bay, sự nhục nhã hôm nay gã cũng chẳng trả thù được, không cần lo lắng.”
“Thật ra ta không lo lắng cái này, kể cả gã muốn tìm ta gây chuyện thì chỉ cần ta không ra khỏi cửa, gã cũng chẳng thể xông vào phủ của ta.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Vậy cái vẻ mặt này của ngươi là sao, ta còn tưởng ngươi làm xong việc mới thấy hối hận đấy.” Hạ Lan cười nói.
“Ta chỉ thấy…” Liễu Chẩm Thanh dừng một chút. Liễu tướng gia của ngày xưa, đệ nhất thừa tướng của Đại Chu tất nhiên sẽ nhạy bén hơn người, không phải là kẻ mà ba người trẻ tuổi trước mắt có thể so bì. “Cảm thấy có nguy hiểm, cảm giác là một con đường có thể dễ dàng làm rối kỷ cương của khoa cử.”
Liễu Chẩm Thanh vừa dứt lời, ba người đã ngây ngẩn.
“Nhưng thư viện này của gã đã làm rất nhiều lần.” Hạ Lan nói: “Cũng chưa…”
“Nhưng người đi ra từ thư viện của gã ít nhất đều là nhị giáp(*)…” Tần Dư trầm giọng nói: “Vài lần đều như thế, đúng là khả nghi.”
(*)Nhị giáp: Thi Đình là một khóa thi nho học cao cấp nhất do triều đình phong kiến tổ chức để tuyển chọn người có tài. Người đỗ nhị giáp còn được hiểu là tiến sĩ đỗ đệ nhị giáp, chỉ dưới bậc tiến sĩ đệ nhất giáp (trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa) và dân gian thường hay gọi các ông đệ nhị giáp là Hoàng giáp hay ông hoàng.
“Vậy họ làm như thế nào? Không phải hoàng thượng vẫn luôn quản lý rất nghiêm khắc mặt này sao?” Hạ Lan hỏi: “Nếu có nghi vấn nhất định sẽ điều tra, có khi là chúng ta suy nghĩ nhiều đấy thôi.”
Tần Dư lắc đầu, tất nhiên khoa cử có rất nhiều cách để gian lận, nhưng cái nào cũng khó, cụ thể làm thế nào để không bị phát hiện thì đúng là khó mà nói, cho nên rất có thể là do bọn họ nghĩ nhiều.
Đối với đề tài này, Hoắc Phong Liệt đó giờ không hay ở kinh thành, cũng không quá hiểu biết khoa cử chỉ có thể nghe, nhưng động tác tay của hắn vẫn không dừng lại lần nào.
Hạ Lan và Tần Dư đều mờ mịt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh nghĩ còn nhiều hơn nói, vốn y không muốn xen vào việc của người khác, rốt cuộc tình huống hiện tại của y là nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhưng có người đã từng nói với y – khoa cử là điểm mấu chốt để một quốc gia tuyển chọn nhân tài, là nơi không thể xảy ra sai sót nhất.
Ánh mắt của Liễu Chẩm Thanh lóe lên, y thầm thở dài một hơi: “Ta đoán mò, chỉ cảm giác là nếu có tiền có thế thì sao không ở yên Thái Học, cần gì phải tới thư viện, lạ thật. Có thể là lòng dạ của ta quá tiểu nhân, nhưng mà…”
Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, ánh mắt trầm xuống: “Trước kia ta từng thấy gia gia trừng phạt một chưởng quầy của thương hội. Lúc ấy gia gia đã nhắc tới một chuyện: Hồi thương hội muốn tuyển chọn người tính sổ sách thì đã ra đề thi, có chưởng quầy tham tiền nên đã lén triệu tập những người ứng tuyển rồi bảo bọn họ giao tiền, sau đó lại dựa theo số tiền mà bọn họ hiếu kính để lén giao đề khác nhau cho từng người. Lúc bị phát hiện, chưởng quầy còn giảo biện nói là trùng hợp đoán được đề mục giống kiểu vậy thôi, chứ thật ra là đã chỉnh sửa đề mục vốn có, chỉ thay đổi con số trong đó, còn dạy những người kia phải tính như thế nào trước. Các ngươi xem, có phải rất giống hay không?”
Liễu Chẩm Thanh như tiện miệng nói vui, những người khác lại im lặng.
Chưa từng bị phát hiện, nhiều nhất chỉ có người đỗ nhị giáp, cùng với chỉ thu nhận những học sinh có tiền có thế, bằng ba điểm này là cơ bản có thể đoán ra được hình thức gian lận.
Hơn nữa sau khi Liễu Chẩm Thanh sửa sang lại mạch suy nghĩ, y cảm thấy vụ này có đến tám chín phần mười là đúng rồi.
Có vài lần Liễu Tiêu Trúc suýt đã toi mạng, mà y có hôn ước với Khương Tử Nhi, phụ thân nàng ta lại là Lễ Bộ thị lang, Lễ Bộ chính là bên phụ trách khoa cử, xâu chuỗi manh mối một cái… Liễu Chẩm Thanh y chưa bao giờ tin vào sự trùng hợp.
Nhưng không hiểu sao lại muốn tính mạng của y, chẳng lẽ chỉ vì Vinh Thế Minh quá ngoan độc?
Chẳng qua Liễu Chẩm Thanh cũng không muốn phí sức nghĩ, dù sao đại khái là như thế, tin tức nên cho thì cũng đã cho rồi, chuyện còn lại cứ giao cho bọn họ đi.
Liễu Chẩm Thanh nhẹ nhàng nói mấy câu đã khiến Hạ Lan và Tần Dư như bị sét đánh, ánh mắt cả hai đều thay đổi. Hai người liếc nhau, có lẽ đã bắt đầu theo dõi kỳ thi lần này.
Mà đối với Liễu Chẩm Thanh, lần này y xen vào việc người khác cũng coi như đang báo thù cho Liễu Tiêu Trúc.
Bởi vì mải suy nghĩ quá nhiều chuyện, lại nhúng tay vào chuyện không nên nhúng tay, tâm trạng của Liễu Chẩm Thanh nặng nề, đồ ăn trong bát của mình đã ăn hết sạch. Y đang định gắp một miếng cá, kết quả bèn nhìn thấy góc trên bên phải cái đĩa bên trong có thịt cá được bày ra rất ngay ngắn, trông miếng thịt rất mềm mại, không có chút xương nào.
Trước kia nếu trên bàn có cá thì sẽ luôn có một cái đĩa nhỏ, rất nhiều miếng cá không xương liên tục được đặt lên đó.
Lúc y, Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược nói chuyện khí thế ngất trời, cơ bản chẳng bao giờ cần để ý cá có xương không, ai nấy đều tha hồ ăn.
Mà một màn này như thể mới hôm qua, cảm giác quen thuộc khiến Liễu Chẩm Thanh hốt hoảng, y gắp miếng cá theo bản năng, thản nhiên cho vào trong miệng.
Ừm, ăn ngon ghê, quả nhiên không có tí xương cá nào, rất mềm, coi như tế bào não vừa mới dùng đã được bồi bổ trở lại.
Cá của nhà này làm không tệ.
Một miếng, hai miếng, ba miếng… tận đến lúc hai âm thanh hít khí cực kỳ rõ ràng đánh thức Liễu Chẩm Thanh.
Y cứng đờ, miếng cá đã vào tới miệng khiến y trực tiếp sặc lên, ho khan mãnh liệt một hồi. Sau đó Liễu Chẩm Thanh mới run run nhìn về Hoắc Phong Liệt ngồi bên phải đang cứng ngắc cầm đôi đũa, ánh mắt nặng nề.
Hình như cái đĩa cá khá gần với Hoắc Phong Liệt, là hắn gọi thêm à?
Vậy thịt cá trên đĩa là do hắn đích thân gỡ xương từng miếng một?
Đây là thói quen mỗi lần Hoắc Phong Liệt ăn cá, Tần Dư và Hạ Lan đã sớm quen. Lần nào hắn cũng gỡ xương nguyên một đĩa cá, sau đó sẽ chậm rãi ăn hết, bởi vậy bọn họ luôn cảm thấy chắc Hoắc Phong Liệt có chứng cưỡng chế với phương diện này. Có lẽ hồi nhỏ hắn từng hóc xương cá, bị sợ nên mới có thói quen ấy.
Bọn họ ngồi cùng bàn với Hoắc Phong Liệt vô số lần, còn chưa thấy ai dám cướp thức ăn từ miệng hổ như vậy.
Liễu Chẩm Thanh còn không chịu thừa nhận y muốn ăn thịt thiên nga, đũa đều đã vươn vào bát của người ta rồi, đây là đang rắp tâm làm gì thế!
Liễu Chẩm Thanh: Ta nói ta không cố ý, còn có ai tin không? Ta có thể nhổ ra không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT