Phó Dã

Chương 9


1 năm

trướctiếp

“Giả sử với tam giác ABC có góc trong A là x độ, B là x độ, độ dài của cách cạnh đối diện góc A, B lần lượt là x, x. Đề yêu cầu tìm độ dài cạnh còn lại. Cái đề này….” Cao Mẫn cầm tờ đề thi thử, ánh mắt trong phòng học quét một vòng, “Ôn Trì Vũ, em đến trên bảng đen làm”.

Bị điểm đến tên Ôn Trì Vũ ngẩng đầu, để bút trong tay xuống, đứng lên đi lên. Cô không suy nghĩ nhiều, có chút ngửa đầu, bên mặt cùng đường nét cổ cùng lưng hợp thành một đường thẳng tinh tế, xinh đẹp. Phấn viết tại trên bảng đen viết rất nhanh, loại đề này đối với cô mà nói tương đối đơn giản.

Cao Mẫn thỏa mãn gật gật đầu, “trình tự Ôn Trì Vũ giải đề rất kỹ càng rõ ràng, tất cả mọi người nhìn hiểu đi?”

Phía dưới không ai trả lời, loại tình huống này, không một người nói chuyện đối với lão sư tới nói chính là ngầm thừa nhận đều biết làm.

Ôn Trì Vũ trở lại chỗ ngồi, Cao Mẫn bắt đầu giảng giải đề tiếp theo.

Không lâu sau tiếng chuông tan học vang lên, nhưng một trận mưa kia giống như không dừng được, bầu trời luôn luôn rất trầm ám. Nhạc thể dục buổi sáng được phát qua radio trường cũng không kéo dài được bao lâu liền dừng lại.

Cao Mẫn đứng tại trên bục giảng nói: “Trời mưa xuống làm sân trơn trượt, cũng không thể lại ra sân vận động, tôi đem hai đề cuối cùng giảng xong liền để các em tự học”.

Phía dưới lập tức tràn lên thanh âm ai oán khắp nơi, Cao Mẫn nhíu mày lại, gõ gõ bảng đen, tại bên trên con số đếm ngược ngày thi đại học cường điệu gõ lên mấy lần, “nhìn xem còn có được bao nhiêu ngày, làm sao cả nhóm tụi em đều còn không biết chăm chỉ học tập”.

Nhẹ nhàng buồn tẻ đến làm cho người buồn ngủ, đề toán giảng giải lại tiếp tục, chủ nhiệm của lớp bên cạnh không có mặt, không ít học sinh chạy đến, hành lang bên trên một trận rối bời. Bọn hắn đến cửa phòng học, bên cửa sổ lại cũng có nữ sinh thỉnh thoảng đến vụng trộm nhìn Thẩm Phó Dã.

Đây là một cảnh tượng thường thấy kể từ khi Thẩm Phó Dã chuyển trường tới đây học, mỗi lần vào lúc này, các nam sinh hàng cuối cùng sẽ cố ý ồn ào, gọi tên họ Thẩm Phó Dã.

Hắn đa số đều đang ngủ, ngẫu nhiên bị đánh thức, uể oải chống đỡ cái cằm, nửa híp mắt đưa đôi mắt mơ hồ nhìn qua, cũng không thèm để ý, sau đó hững hờ nghe đám nam sinh cà lơ phất phơ kia nói chuyện phiếm. Nhưng cũng rất ít tham dự, ngẫu nhiên gọi tên hắn, hắn mới nhàn nhạt đáp lại cho có lệ.

Cao Mẫn trừng bọn hắn mấy lần cũng không có hiệu quả, cuối cùng quật cường chống đỡ giảng xong đề liền tức giận rời đi.

“Đêm nay đi chỗ nào chơi a?” Thành tích của Giang Dụ đứng ở cuối lớp, hắn chỉ để ý đến việc chơi bời, “quán net, phòng bi-a hay vẫn là phòng game điện tử?”

“Đừng đùa đi, ngày mai không phải lại có bài kiểm tra sao?”

“Mẹ k**p, cậu lần trước ba môn cộng lại đều không tới 100, còn để ý tới bài kiểm tra?”

Giang Dụ mắng xong quay đầu chuẩn bị hỏi Thẩm Phó Dã, thấy Thẩm Phó Dã không có tinh thần đến ngáp một cái, lại nghiêng đầu chuẩn bị đến hỏi Trình Diễm Sinh.

Trình Diễm Sinh đang bần thần đưa đầu nhìn nghiêng về phía trước.

Giang Dụ thuận theo ánh mắt nhìn sang, bát quái cười một tiếng, “Sinh ca, chỉ xem cũng vô dụng, lúc nên ra tay thì phải làm cho tới”.

Trình Diễm Sinh không có phản ứng gì, ngược lại là Thẩm Phó Dã đưa ánh mắt chậm rãi nhìn lại.

Giang Dụ không có chú ý tới, nháy mắt ra hiệu tiếp tục giật dây, “Ôn Trì Vũ loại này, cái gì cũng đều không hiểu, cậu còn không phải tùy ý mà đến a”.

“Đúng thế, loại sự tình này cậu không phải kinh nghiệm rất phong phú sao?” Bên cạnh một nam sinh khác cũng hùa theo hồ nháo.

Trình Diễm Sinh thu hồi ánh mắt, “đủ a, ngoài miệng đừng không có giữ cửa vậy”.

“Hiện tại tâm tư Ninh Tiểu Di đều tại trên thân tiểu Dã ca, coi như cậu biểu hiện ra ngoài thích Ôn Trì Vũ, Ninh Tiểu Di cũng sẽ không đem cậu ấy làm gì đâu, cậu thấy thế nào?”

Trình Diễm Sinh bị bọn hắn mỗi người một câu phiền đến không chịu được, ngữ khí không được tốt, “nói đủ chưa vậy, ai nói tớ thích cậu ấy”.

Hai người kia liếc mắt nhìn nhau, yên tĩnh xuống dưới, lại bắt đầu suy nghĩ sau khi tan học đi chỗ nào chơi.

Thẩm Phó Dã đem ánh mắt di dời, mắt nhìn Ôn Trì Vũ ở trước mặt.

Nữ sinh ở hàng ghế phía trước cô không biết làm bài, nhưng không muốn cùng Ôn Trì Vũ nói chuyện, trực tiếp đem đề kia sao chép đến trên giấy rồi ném cho cô.

Cô trông thấy tờ giấy kia liền dừng lại một chút, nhưng vẫn là nghiêm túc cẩn thận viết ra các bước giải đề tới.

“Cậu xong chưa nha?” Nữ sinh xoay người lại, thấy cô còn đang viết, “cậu nhanh lên đi, được không?”

Ôn Trì Vũ nắm vuốt bút, tốc độ ngòi bút rõ ràng nhanh hơn, biểu lộ cũng không có gì không vui vẻ.

Đối phương nhìn cô viết xong, trực tiếp cầm tới, thái độ xem là chuyện rất đương nhiên.

Kia hai ngày vừa vặn có lãnh đạo phía trên tới kiểm tra, trường học bắt đầu trở nên nghiêm khắc hơn hẳn về hình thức và kỷ luật. Chủ nhiệm các lớp không có việc gì sẽ ngay tại trong hành lang đi dạo, ngay lúc tiếp theo Cao Mẫn không có lớp cũng phải đi dò xét đến vài vòng.

Nhóm của Ninh Tiểu Di là đám người bị nhìn chằm chằm làm trọng điểm.

Cái này không muộn tự học bắt đầu không bao lâu, lại bị Cao Mẫn kêu lên đi.

“Ninh Tiểu Di, Lương Lộ, Nhậm Huyên, Trình Diễm Sinh, Tôn Hiển, Giang Dụ, Thẩm Phó Dã đi ra đây”.

Mấy người bị điểm tên lúc đầu còn đang ngay làm việc riêng, nghe được tên mình liền sững sờ, mắng nhỏ vài câu thô tục, không tình nguyện đi tới. Thẩm Phó Dã lại không có biểu lộ gì, vẫn là bộ lười nhác lại vô tâm vô phế đi ra cuối cùng, sau khi đi ra lại nghiêng người dựa vào trên tường.

Cao Mẫn trước tiên nhìn chằm chằm vào tóc cùng mặt của mấy nữ sinh kia, “tóc tụi em đến cùng lúc nào mới nhuộm đen lại? Lại không nhuộm trở về tôi trực tiếp cầm cây kéo tới giúp tụi em cắt”.

“Còn có trang điểm lớp dày đây này, các em đến trường học cuối cùng là đi dự sự kiện gì, tại sao từng người nùng trang diễm mạt thành dạng này?”

Ninh Tiểu Di sắp bị Cao Mẫn làm cho phiền chết, không cao hứng lầm bầm, “quản thật nhiều”.

Cao Mẫn: “Em bây giờ liền cút về nhà cho tôi, dạng này tôi cũng không tiếp tục cần phải quản em”.

Ninh Tiểu Di trợn trắng mắt, “biết biết, đêm nay liền đi nhuộm đen trở về”.

Mấy nam sinh ở một bên kề vai sát cánh cùng xem náo nhiệt, Cao Mẫn đè lên huyệt Thái Dương, ánh mắt chuyển hướng bọn hắn, nửa uy hiếp nửa dỗ ngọt, “còn có mấy đứa tụi em, liền mấy ngày nay đều khiêm tốn một chút cho tôi”.

Nhưng mấy nam sinh này không cần mặt mũi, “chủ nhiệm lớp, tụi em cũng không làm gì a”.

“Đúng thế, không có nhuộm tóc không có trang điểm”.

“Nói chuyện cũng không được nói cơ”.

“Trong phòng học cũng có người khác nói chuyện, không thấy cô nói bọn họ gì a”.

Cao Mẫn tính tình cố nhẫn nại lấy, “bọn họ vốn là đang thảo luận bài tập”.

“Vậy tụi em làm sao lại không phải thảo luận bài tập a”.

“Thẩm Phó Dã không nói chuyện không phải cũng bị cô kêu đi ra, lão sư, cô hẳn là liền nhằm vào tụi em”.

Tôn Hiển vừa nói chuyện vừa đưa bả vai đụng Thẩm Phó Dã, Thẩm Phó Dã chậm rãi gật đầu, cười gằn xuống, nhìn về phía Cao Mẫn, “đúng vậy a, em vừa nãy không có nói chuyện”.

Hắn nói xong, mấy nam sinh cười phun, càng thêm quá phận nói chêm chọc cười, cố ý giở trò xấu cùng Cao Mẫn đối nghịch.

Cao Mẫn bị bọn hắn làm cho tức giận đến đau đầu, “đừng nói mò, đều đứng ở chỗ này cho tôi, đến lúc tan học mới thôi”.

“......”

Cao Mẫn cũng vội vàng, cô một hồi còn có buổi họp, không có cách nào nhìn chằm chằm vào bọn họ, chỉ có thể nhiều lần cảnh cáo.

Nhưng cô vừa đi, đám người này càng không đứng đắn.

Cãi nhau hàn huyên vài câu, có người dẫn đầu nói: “Đi hút thuốc đi”.

Hành lang lúc này mới lại khôi phục trạng thái yên tĩnh.

Trong phòng học, có người nhỏ giọng nói: “Bọn hắn thật thật to gan a, Cao Mẫn vừa đi liền đi hút thuốc”.

“Nhóm của Ninh Tiểu Di cùng nam sinh bọn hắn xen lẫn trong cùng một chỗ liền muốn ra vẻ mình đặc biệt được hoan nghênh”.

“Nhưng xác thực cảm giác được bọn họ vui và điên cuồng không tả nổi a”.

“......”

Tựa hồ thấy bọn họ nhất thời không trở lại trong lớp được, có một nữ sinh, cầm tập sách, đi đến bên cạnh Ôn Trì Vũ, “cái đề này cậu có thể giúp tớ xem một chút không?”

Ôn Trì Vũ nháy mắt, nhẹ nhàng gật đầu, “có thể”.

Đối phương thành tích cũng rất tốt, Ôn Trì Vũ nói một lần đối phương liền hiểu. Đối phương nói với cô mấy tiếng cám ơn, tâm tình không tệ đi trở về.

Ôn Trì Vũ tiếp tục làm bài tập vừa mới bị đánh gãy, ba phút sau, tay cô cầm lấy ly nước để ở trên bàn, vừa định uống nước phát hiện bên trong đã trống không. Cô đứng lên, hướng đến phòng đun nước ở cuối hành lang. Mới vừa đi tới một nửa, đã nhìn thấy mấy người kia nam nam nữ nữ đứng tại cuối hành lang, giữa ngón tay kẹp khói, khoảng cách mập mờ, liếc mắt đưa tình.

Bước chân cô ngừng một lúc, quay người đi xuống cầu thang ở bên cạnh, chuẩn bị đi tới chỗ nước nóng ở giữa tầng tiếp theo.

Ôn Trì Vũ đi không nhanh, trước mắt rất theo bản năng tại trong tiềm thức chiếu tới một màn Thẩm Phó Dã vừa khi nãy.

Bên trong đám người đó, chỉ có hắn một mặt đạm mạc, ở một bên chỉ đơn giản là rất yên tĩnh hút thuốc. Ban đêm nhiệt độ xuống đến lợi hại, buổi sáng vừa cầm tới đồng phục, bị hắn tùy ý mặc vào, gió đểm thổi thật to, thổi loạn cả tóc cùng vạt áo hắn. Có người cùng hắn nói chuyện, hắn nhàn nhạt quay đầu, mặt mày vừa ngạo khí vừa lộ ra vẻ không bị trói buộc.

Thật sự rất đẹp trai.

Nước nóng rót vào chiếc ly cỡ bảy phần đầy, cô đưa nắp ly đóng vặn chặt.

Ôn Trì Vũ đem sợi tóc bên tai bị gió thổi loạn làm gọn lại, chậm rãi đi trở về. Tầng này là tầng dành cho lớp mười một, bọn nhỏ còn chưa có tan học, bên trên hành lang cũng không có người.

Cô vừa đi mấy bước, trong tầm mắt xuất hiện một đôi màu trắng, là giày chơi bóng.

Ôn Trì Vũ ý thức được, lại lui về sau một bước, người kia lại hướng phía trước tiến lên một bước, cô lại sau đó lui về một bước.

“Tránh cái gì a”.

Phía sau cô chính là mép của bức tường cạnh góc lồi ra.

Thẩm Phó Dã cúi người nắm lấy cổ tay cô, hướng đến bên cạnh để người mình dựa vào một chút, “tránh anh một ngày, bọn hắn đều nhìn không thấy”.

Cường độ của hắn không có khống chế tốt, Ôn Trì Vũ có chút lảo đảo, chóp mũi đụng phải đường khóa kéo áo khoác đồng phục học sinh của hắn. Hai người lập tức trở nên thêm gần sát, hắn đoán chừng cũng ý thức được, lại đỡ giúp cô một chút.

Khoảng cách cũng không có kéo ra được bao nhiêu, khí tức của hắn ngược lại càng nặng hơn, hòa với mùi thuốc lá bạc hà rất nặng.

“Không có tránh”. Cô nói.

Hắn không thèm đáp lại câu này, trực tiếp hỏi: “Em bôi thuốc chưa?”

“Bôi rồi”.

Hắn xoay người, đầu lại đề thấp hơn, đôi mắt đen nhánh, chằm chằm nhìn xuống mặt của cô, “nói dối”.

Ôn Trì Vũ mặt bị nhìn tới nóng lên, “em bôi rồi thật”.

“Lúc nào?”

“Vào giờ nghỉ trưa”.

Yên tĩnh hai giây, hắn hơi thẳng người dậy, “buổi tối không cần bôi sao?”

“Lát nữa về nhà bôi”. Cô nói.

“Hiện tại bôi đi”.

Hắn buông cô ra, bước chân không nhúc nhích, không có ý tứ muốn rời đi.

Ôn Trì Vũ âm thầm đếm lấy số giây trong lòng, cô đoán đại khái còn có nhiều nhất hai phút nữa chuông tan học liền sẽ vang lên. Bên trên hành lang, người lui tới khẳng định sẽ đông đảo.

Chìm vào trong ánh sáng lờ mờ, ánh mắt cô từ mũi chân của mình, chuyển qua vạt áo hắn rồi lại chuyển qua cổ tay của hắn.

Thời điểm trong lòng đếm ngược còn lại 99 giây, Ôn Trì Vũ mở miệng: “Thẩm Phó Dã”.

Hắn rũ mắt xuống và ậm ừ chẳng vì lý do gì.

Lòng bàn tay Ôn Trì Vũ bị nước nóng bỏng đến có chút thấy đau, đổi một tay, sau đó cô nói: “Anh có đổi thuốc đắp vết thương chưa?”

Hắn sững sờ, thân thể lùi ra sau một chút, ánh mắt cùng vừa mới nãy hiển nhiên trở nên có chút khác biệt.

Ôn Trì Vũ nói tiếp: “Còn có...... Anh cảm mạo đều bao lâu rồi? Làm sao vẫn luôn không có khỏi hẳn, thuốc cảm mạo thật sự uống vào rồi chưa?”

Lần này đếm ngược biến thành không đến 15 giây.

Hắn nhìn xem cô, không có lên tiếng.

Ôn Trì Vũ đợi một hồi, bình phục lại hô hấp lặng lẽ giương mắt, vừa vặn ánh mắt chạm vào ánh mắt hắn, có chút ánh sáng vội vàng lóe lên không kịp di dời.

Bên trên hành lang của trường trung học không còn như vừa nãy an tĩnh một mảnh, hiện tại học sinh ở trong các phòng học đều đã lên kế hoạch bạo động chuẩn bị triển khai.

9, 8, 7, 6, 5, 4......

Ôn Trì Vũ có chút sốt ruột, hô hấp và nhịp tim đều tăng tốc.

Thời điểm toàn thân cô đang ở trong trạng thái đề phòng, hắn vậy mà trầm thấp cười khẽ, “thật đúng là chúa cứu thế của anh”.

Cùng với thanh âm lãnh đạm của hắn cùng một chỗ phát ra tới, là tiếng chuông tan học đúng giờ mỗi ngày.

Còn có thanh âm tiếng kim loại cũng vang lên, là vì trong lúc cô đang sốt ruột chạy trốn, ngón tay không cẩn thận chạm tới móc kéo kim loại trên đồng phục của Thẩm Phó Dã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp