Thời điểm Ôn Trì Vũ chạy tới, vừa vặn nghe được thanh âm Ninh Tiểu Di đang hỏi: “Thẩm Phó Dã đâu?”

“Vừa mới nãy còn ở đây”. Lương Lộ trả lời cô, lại hỏi, “ban đêm đi quán net không? Giang Dụ nói muốn đi”.

“Tớ cũng lại không chơi mấy game của bọn hắn, đi quán net thật nhàm chán a”. Ninh Tiểu Di nói xong, vừa quay đầu, ánh mắt liền nhìn thấy Ôn Trì Vũ đang đi tới.

Ôn Trì Vũ tạm ngừng bước, đề đầu thấp một chút.

Ninh Tiểu Di trừng cô một chút, nhưng cô ta hiện tại hiển nhiên có chuyện trọng yếu hơn, con mắt bốn phía còn đang tìm Thẩm Phó Dã, “Thẩm Phó Dã hắn có nói đến chỗ nào chơi không?”

“Không có a, hắn giống như một mực không nói chuyện”. Lương Lộ cẩn thận hồi tưởng đến, “hắn thật không có nói chuyện với chúng ta”.

Ninh Tiểu Di lập tức tâm tình không tốt, “a a phiền chết đi được”.

Về sau cũng mấy người bọn hắn cũng chưa quay lại, thời gian tự học buổi tối còn có hai tiết, cũng may các giáo viên đều đi họp, không có bị phát hiện.

Thời điểm tan học ngày hôm nay, Ôn Trì Vũ đi ngang qua bãi đậu xe, nhìn thấy Trình Diễm Sinh Ninh Tiểu Di mấy người bọn hắn vây quanh ở chỗ ấy. Bọn hắn xuất hiện ở đó thôi trông cũng phách lối, có người ngồi tại ghế sau xe của người khác, có người đứng ngay tại giữa đường vào bãi. Hiện tại là thời điểm trong nhà xe nhiều người nhất, nhiều đồng học bị chặn mất đường chỉ có thể bất bình trong lòng mà không dám nói gì, bọn họ vẫn luôn là chọn cách cẩn thận né tránh.

Nhưng Thẩm Phó Dã không có mặt ở đó.

Ôn Trì Vũ không nhìn xem thêm nữa, một mực đi đường, nhưng đi ra cổng trường chưa được mấy bước, phát hiện cái gì. Ánh mắt cô cố ý đi xem kiếng phản quang đặt ở bên đường, lúc đến ngã rẽ, cô lại ngửa đầu đi xem ở giao lộ có đặt tới bất luận kiếng chiếu hậu góc rộng nào ở mấy điểm mù tại ngã tư không.

Người vốn một mực không xuất hiện không biết bắt đầu từ khi nào, không gần không xa đi theo phía sau cô.

Hắn cũng rất không rõ ràng, nhìn xem tựa như một mình hững hờ đi tới, thậm chí liền cả Châu Tuế Tuệ vốn không thấy bọn đầu gấu kia đi theo cô mới dám khoác vai cùng về cũng không phát hiện ra hắn.

Bên cạnh có một gốc cây hoa hòe rất tươi tốt, bởi vì vừa mới hứng qua cơn mưa, cánh hoa màu trắng rơi xuống ở một chỗ. Những hạt mưa bụi còn sót lại còn sót lại trên tán cây cơ hồ canh chừng để làm Ôn Trì Vũ ướt sũng rơi lộp độp xuống. Ôn Trì Vũ cảm giác được hô hấp của mình đều là lạnh, nhưng trái tim lại thật bỏng.

Thẩm Phó Dã thấy được cô tiến vào siêu thị Giai Mỹ liền rời đi, Ôn Trì Vũ nhìn xem bóng lưng hắn dần biến mất, có chút kỳ quái, hắn đêm nay làm sao không tiến vào?

Thời điểm mười một giờ rưỡi đêm, Châu Tuế Tuệ lúc đầu còn đang hỏi Ôn Trì Vũ cách giải mấy đề Vật Lý đột nhiên gửi tới mấy tấm ảnh chụp màn hình tin nhắn group chat cùng vài ảnh chụp được gửi ở trong đó.

【 Châu Tuế Tuệ: Trì Vũ, cậu mau nhìn! Ninh Tiểu Di bị mấy bạn học sinh ở trường học dạy nghề đánh, còn bị chụp ảnh, từng group trong trường mình đều gửi nháo nhào cả lên.】

Ôn Trì Vũ đem ảnh chụp cùng screenshots ấn mở, cảnh vật chung quanh thoạt nhìn là tại khu vui chơi ở đâu đó. Có rất nhiều người, ánh đèn bốn phía đủ mọi màu sắc. Tóc Ninh Tiểu Di bị tóm đến loạn thất bát tao, trên mặt lông mi cùng son môi cũng đều bết bát, Lương Lộ ở bên cạnh cũng rất chật vật.

【 Châu Tuế Tuệ: Còn có video, tớ forward qua cho cậu, lần này Ninh Tiểu Di mất mặt chết đi được.】

【 Ôn Trì Vũ: Bởi vì cái gì a?】

【 Châu Tuế Tuệ: Cậu quan tâm cô ta bởi vì cái gì mà bị đánh sao? Cái này người ta gọi ác hữu ác báo.】

Ôn Trì Vũ nhớ tới cuộc đối thoại ban đêm của bọn hắn, vừa cẩn thận nhìn ảnh chụp một lần. Mấy nam sinh kia đều không xuất hiện, chắc là tách nhóm ra chơi, vẫn là bọn hắn không xuất hiện trong tấm ảnh.

【 Châu Tuế Tuệ: Tớ nhìn cuộc thảo luận trong nhóm, nói là bởi vì bọn họ chơi máy nhảy, Ninh Tiểu Di đi châm chọc, móc mỉa người ta trước, không nghĩ tới đối phương có nhiều người nữ sinh hơn, trực tiếp liền đem cô ta đánh một trận.】

【 Châu Tuế Tuệ: Đây cũng quá đáng đời.】

Một bên khác, Giang Dụ ngồi tại cổng quán đồ nướng gọi mấy cú điện thoại cho Thẩm Phó Dã.

Tôn Hiển ôm tới một rương bia rồi đặt xuống, “hắn tới hay không a?”

“Không có nhận lời”. Giang Dụ mở nắp chai bia, “hẳn là tới đi, hắn không nói không đến”.

“Hắn cũng không nói là đến”. Tôn Hiển cảm thấy Thẩm Phó Dã có chút kiêu ngạo, nhưng hắn mẹ n* liền chút kiêu ngạo này đặc biệt dọa người, bọn hắn liền muốn cùng hắn cùng nhau chơi đùa.

Tôn Hiển nhìn chung quanh lại hỏi: “Ninh Tiểu Di bọn họ đâu?”

Giang Dụ nhấp một hớp bia, “bọn họ thích chơi máy nhảy, chắc còn đang chơi đâu, nói tối nay tới”.

Tôn Hiển “a” xong một tiếng, lại nhai vào vài xiên que, cảm thấy không có sức lực gì, cầm điện thoại chuẩn bị đánh hai ván game. Ai ngờ xem xét tới mấy cửa sổ chat tất cả đều là tin nhắn nhảy lên, quét mắt nhìn, “mẹ k**p!”

“Thế nào?” Giang Dụ bị ngữ khí của hắn khiến cho hiếu kì.

Tôn Hiển đưa điện thoại di động đưa tới, Giang Dụ nhìn qua, có chút bị hù dọa tới, “mấy mỹ nhân như thế đánh nhau cũng rất ngưu bức a!”

Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn Trình Diễm Sinh ngay tại bên cạnh một mực không lên tiếng Trình Diễm Sinh, Ninh Tiểu Di dù sao cũng là cùng bọn hắn đi ra tới chơi ở nhiều nơi, bị đánh có phải là phải đi nhìn xem chút mới phải đạo.

Trình Diễm Sinh quét mắt nhìn ảnh chụp màn hình, “không đi”.

Tôn Hiển đáp lời, “chính là, sự tình của nữ nhân thì để nữ nhân tự giải quyết đi”.

Giang Dụ gật gật đầu, trong lòng của hắn một mực có chút hiếu kì, “Sinh ca, cậu đến cùng đối với Ninh Tiểu Di là thái độ gì a? Vẫn còn Ôn Trì Vũ nữa, tớ có đôi khi cảm giác cậu thật là thích Ôn Trì Vũ, có đôi khi lại cảm thấy không phải có chuyện như vậy”.

Tôn Hiển lại cắn lưỡi chút, “tớ đây hiểu được, Sinh ca trận kia là bị Ninh Tiểu Di cùng một cô gái khác tiếp cận đến mức phiền quá, liền lấy Ôn Trì Vũ làm bia đỡ đạn. Sinh ca kỳ thật đối với Ôn Trì Vũ, cũng không có yêu thích gì, bất quá nếu cô ấy chủ động đưa mình tới, Sinh ca chắc chắn sẽ không cự tuyệt ha ha”.

Nói đến phần sau, Tôn Hiển mang trên mặt chút nét cười kia, còn đụng đụng vào Trình Diễm Sinh, “đúng không nha, Sinh ca”.

Giang Dụ sững sờ, “việc này có phải là có chút thất đức......”

Lời của Giang Dụ còn chưa nói hết, trước mắt đen một chút, một giây sau trông thấy có một cánh tay trực tiếp cầm lấy chai bia trên bàn, bất luận kẻ nào cũng còn không có kịp phản ứng, chai bia liền đập vào trên đầu Trình Diễm Sinh.

Bốn phía yên tĩnh hai giây.

Giang Dụ cùng Tôn Hiển cả hai giật mình không nhẹ, hai người bọn họ cùng Trình Diễm Sinh quen biết từ sớm, quan hệ cũng càng tốt. Một người muốn kéo Thẩm Phó Dã ra, một người lại ngăn tại trước mặt Trình Diễm Sinh, động thủ đẩy Thẩm Phó Dã.

“Ông trời của tôi ơi?? Thẩm Phó Dã??? Cậu làm gì a??”

“Vừa đến đã nện người, cậu động thủ hung ác như thế muốn làm gì?”

“Trình Diễm Sinh cậu không sao chứ?”

Thẩm Phó Dã mặt không thay đổi nhìn xem Trình Diễm Sinh, khí áp của hắn rất thấp, đáy mắt tuôn ra lấy vòng xoáy dọa người.

Trình Diễm Sinh bị hắn một đập này nện chua đến mức trên đầu trên mặt trên quần áo tất cả đều là bia, hắn vuốt mặt một cái, hiển nhiên cũng là bị nện hiện nổi giận lên, “cậu có ý tứ gì?”

Thẩm Phó Dã lười nhác cùng hắn nói nhảm, trực tiếp dùng sức đạp hắn một cước, trên tay lại cầm lên chai bia khác đặt ở trên bàn đập xuống.

Hắn ra tay hung ác, căn bản không thu lấy sức lực. Lần này không chỉ có là Trình Diễm Sinh, Giang Dụ cùng Tôn Hiển cũng đều tham dự vào.

Ông chủ quán đồ nướng nhìn xem bọn hắn đánh nhau, vội vàng chạy đến: “Mấy người học sinh các cậu lại đánh nữa thì tôi báo cảnh sát a!”

Nghe được từ ‘báo cảnh sát’, ngoại trừ Thẩm Phó Dã ra mọi người đều có chút cố kỵ. Giang Dụ cứng rắn giữ chặt Thẩm Phó Dã còn đang muốn đạp người, “dã ca, muốn đánh người dù sao cũng phải có lý do đi”.

Thẩm Phó Dã hất Giang Dụ ra, “hắn thiếu đòn”.

Ngữ khí của Thẩm Phó Dã quá mức khiêu khích, Trình Diễm Sinh vừa mới có chút cố kỵ muốn dừng tay lại nóng máu và lao về phía trước.

“Đừng a đừng a”.

“Lại đánh rồi, tôi đi báo cảnh sát thật đây!”

“......”

Cuối cùng xe cảnh sát cuối cùng vẫn là tới quán đồ nướng, bọn họ còn bị mời phụ huynh cùng chủ nhiệm lớp, Cao Mẫn.

Mấy người phụ huynh vừa cùng cảnh sát khom lưng xin lỗi, một bên quay đầu giáo dục con cái nhà mình.

Riêng Thẩm Phó Dã không có ai đến.

Cao Mẫn mang theo hắn đi ra khỏi đồn công an, nhìn hắn một cái, thấy hắn cúi đầu lê bước chân sải dài, trong tay lười nhác đem cái bật lửa ra chơi.

Hắn mau tức chết, hắn biết một chút Thẩm Phó Dã sự tình, cũng là bởi vì biết cho nên càng tức giận.

“Em chủ động đánh người để làm cái gì?”

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng, con mắt buông thõng còn nhìn xem chiếc bật lửa trong tay, hắn muốn hút thuốc.

Trình Diễm Sinh bọn hắn đi ra, mấy người phụ huynh vây quanh Cao Mẫn không muốn buông tha liền bắt đầu tranh luận

Thẩm Phó Dã không nói ra nguyên nhân đánh người, xác thực lại là hắn ra tay trước, việc này tính thế nào cũng cho thấy hắn là bên làm sai.

Cao Mẫn đau đầu muốn chết, một mực tại ở giữa cố gắng giảng hòa.

Bên trong sự dây dưa không rõ ——

“Tiền chữa trị tôi bồi thường”.

Thanh âm không quá kiên nhẫn của nam sinh để tràng diện cổ quái này an tĩnh lại, tầm mắt mọi người đều nhìn sang.

Thẩm Phó Dã không để ý, lấy ra hộp thuốc lá nằm trong túi, cúi đầu đốt, lại không có kiên nhẫn giương mắt, “được rồi, tôi đi”.

Hắn không phải trưng cầu ý kiến, chỉ là ném xong câu nói này, liền đi thật.

“Học sinh dạo đây làm sao điên cuồng thành dạng này a?”

“Cô là giáo viên, cố có biết quản hay không a? Trường học làm sao lại cho phép có loại học sinh này xuất hiện a?”

“Tuổi còn trẻ ngay trước mặt giáo viên cùng phụ huynh mà còn hút thuốc, về sau còn sống cho ra người sao?”

......

Giang Dụ nhìn xem bóng lưng của Thẩm Phó Dã, đột nhiên linh quang lóe lên nghĩ đến cái gì, “không phải là vì Ôn Trì Vũ đi?”

“A? Bọn họ quen nhau sao?” Tôn Hiển cảm thấy Giang Dụ nói đến không đáng tin cậy, hắn đưa mắt nhìn Trình Diễm Sinh đang bị thương, “coi như bọn họ nhận biết cũng không đủ làm lý do đi, vừa rồi là một chiêu lấy mạng a”.

**

Thời điểm Ôn Trì Vũ sắp ngủ lại biết được chuyện này. Châu Tuế Tuệ cũng không biết nguyên nhân cụ thể, liền nói mấy người nam sinh bọn hắn đều tiến vào đồn công an.

“Tựa như là bởi vì đánh nhau, nghe nói đều bị thương”.

Ôn Trì Vũ bị cả kinh không có buồn ngủ chút nào, “vậy bây giờ ra sao?”

“Chắc là ra khỏi đồn hết rồi, Cao Mẫn đêm hôm khuya khoắt chạy tới xử lý. Đoán chừng ngày mai trường học đến xử lý bọn hắn một hồi nữa. Không hiểu đêm nay bọn hắn đến cùng xảy ra chuyện gì a, làm sao đều tự nhiên đi đánh nhau”.

Ôn Trì Vũ cầm di động, trong nội tâm cô rất hoảng, bệnh cảm mạo của Thẩm Phó Dã còn chưa có khỏi, vết thương trước đó cũng chưa có lành, tại sao lại đi đánh nhau a?

“Trì Vũ?” Châu Tuế Tuệ nửa ngày không nghe thấy giọng của Ôn Trì Vũ.

“Ừ”. Ngón tay Ôn Trì Vũ câu lấy chăn mền, đột nhiên ngữ tốc của cô trở nên nhanh cùng Châu Tuế Tuệ nói: “Tuế Tuệ… chị tớ, gọi tớ làm chút việc”.

Châu Tuế Tuệ ngoài ý muốn, “muộn như vậy còn gọi cậu sao?”

“Ừ, tớ bị chị gọi nữa rồi”.

“Tốt a, vậy tớ cúp máy đây, dù sao tình huống như thế nào ngày mai cũng biết, ngủ ngon”.

“Ngủ ngon a”.

Cuộc trò chuyện kết thúc.

Độ sáng màn hình điện thoại di động tại trong lòng bàn tay cô dập tắt.

Qua mấy giây, cô lại mở sáng màn hình. Cô kỳ thật không có phương thức liên lạc của Thẩm Phó Dã, nhưng là ngày đó, thời điểm Ôn Thu hỏi phương thức liên lạc của hắn, hắn có báo qua một chuỗi dãy số, cô liền ghi nhớ dãy số đó trong tiềm thức.

Căn phòng nhỏ yên lặng, tiếng hít thở của thiếu nữ từ nhẹ nhàng trở nên gấp gáp, ngón tay cuộn tròn nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhịn không được, đem số điện thoại đó từng bước từng bước nhập vào.

Lại sau đó ——

Nhìn vào nút màu xanh lá.

Bấm vào.

Ngón tay Ôn Trì Vũ co lại càng chặt hơn, vô ý thức ngừng thở, bên tai tiếng chuông chờ một tiếng tiếp một tiếng đang vang lên.

Cô nghĩ nếu như tiếp qua mười giây, còn không có kết nối được thì cô sẽ cúp máy.

Ánh mắt cô đang lang thang, không có tiêu điểm, nhịp tim cũng loạn mất.

Cô cảm thấy mình khó chịu lại mâu thuẫn, còn có rất nhiều cảm xúc phức tạp không cách nào lý giải. Cô không biết là dáng dấp của mình không đủ lớn, hay vẫn là cảm giác tồn tại của nam sinh như Thẩm Phó Dã quá mạnh. Khi cô đối mặt với hắn, tổng không có cách nào để cho bản thân bảo trì thanh tỉnh.

Ngay tại lúc cô suy nghĩ lung tung ——

“Alo”.

Nhịp tim tại giây phút này trong một cái chớp mắt ngừng một nhịp.

Thanh âm của hắn trong điện thoại di động cùng bình thường nghe được có chút khác biệt.

Ôn Trì Vũ nuốt nước bọt xuống, còn không có kịp phản ứng muốn nói chuyện.

Thanh âm của hắn lại xuất hiện, âm cuối lại điểm đi lên, “Ôn Trì Vũ?”

Lần này, Ôn Trì Vũ nghe rõ, không phải là điện thoại truyền thanh có vấn đề mà làm đổi giọng.

Bởi vì thanh âm của hắn liền so với bình thường nghe vào ẩm ướt và khàn hơn bình thường, còn có một chút tiếng vang rất nhỏ vọng lại.

“Ừ”.

Ngón tay Ôn Trì Vũ cầm di động càng nắm chặt hơn.

Nhưng liền giây sau, trước mắt cô đột nhiên hiện ra một hình ảnh, tươi mới lại chìm trong sương mù. Ẩm ướt pha tạp sự chật hẹp, bên trong ánh sáng lốm đốm không rõ ấy có bóng người mơ hồ, dụ hoặc đến chí mạng.

Đầu tiên là những ngón tay cô nắm chặt bắt đầu như nhũn ra, sau đó toàn thân đều trở nên rất mềm.

“Thẩm Phó Dã”.

“Ừ”.

“Anh đang tắm à?”

Hắn khựng lại, thanh âm hòa với tiếng hơi nước, lặng lẽ đang cười nhẹ.

“Lần thứ nhất gọi điện thoại cho anh, em liền chỉ nghe ra cái này a”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play