Phó Dã

Chương 8


1 năm

trướctiếp

【 Châu Tuế Tuệ: Cậu không sao chứ? Hiện tại về nhà chưa?】

【 Ôn Trì Vũ: Về rồi, tớ không sao.】

【 Châu Tuế Tuệ: Làm tớ sợ muốn chết, thật làm tớ sợ muốn chết, còn tốt cậu không có việc gì.】

【 Châu Tuế Tuệ: Bọn hắn đêm nay thật quá mức, sao chúng ta không đem những việc này nói cho lão sư đi, lão sư tổng sẽ không không có chút nào quản đi.】

Ôn Trì Vũ nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn màn hình điện thoại di động. Kỳ thật thời điểm ngay từ đầu cô được ‘chăm sóc đặc biệt’, cũng đi tìm lão sư. Nhưng chuyện giữa học sinhvới nhau lão sư không có cách nào nhúng tay quá nhiều, có khi thậm chí sẽ bị chất vấn có phải là bởi vì học tập quá khẩn trương cho nên dẫn đến quá độ mẫn cảm.

Khi bọn họ đang nói chuyện, bạn đến gần liền không có âm thanh gì, nhưng ngươi vừa rời đi bọn họ liền sẽ dùng âm thanh vừa lúc cậu có thể nghe được nói những chuyện có liên quan đến bạn.

Đem bài tập giấu đi, chờ đến lúc lão sư ra mặt, bài tập lại hoàn hảo xuất hiện trên bàn. Đi đường không cẩn thận đụng phải, đồ vật kiểu gì cũng sẽ không thấy khi lão sư tới, rất nhiều chuyện nếu không vừa lòng thì khó mà sống trong các trường cấp 3.

Ôn Trì Vũ nhớ kỹ nhất lần kia xảy ra việc mất tiền học phí, đám người kia có sự ăn ý nhất trí nhìn về phía cô. Không có chứng cứ thực chất, thật sự đúng với câu có chút nước bẩn sẽ rất khó rửa sạch.

Lúc ấy chủ nhiệm lớp hỏi cô: “Em thật sự không có lấy sao?”

“Không có”.

“Cô biết điều kiện nhà em cũng không tốt, em cùng chị gái em nhiều năm sinh sống như vậy cũng không dễ dàng......”

“Lão sư, thật sự không phải là em”.

Chủ nhiệm lớp nhìn xem cô, tựa hồ đối với dáng vẻ cô chết sống không chịu nhận cũng rất đau đầu, “em có biện pháp chứng minh không phải em lấy không? Các em ấy nói có đoạn thời gian chỉ có em ở trong phòng học. Ôn Trì Vũ, em dám thề không phải em lấy không?”

Ôn Trì Vũ lúc ấy cảm thấy thật không thể nào hiểu được đây hết thảy, cũng không thể lý giải lão sư vì cái gì cũng không thể tin tưởng cô.

Cô vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy khuất nhục, “em có thể thề”.

“Nếu như em cầm thì sẽ như thế nào?”

“Thiên lôi đánh xuống, chết không yên lành”.

Chủ nhiệm lớp ngừng một lát, ánh mắt nhìn cô kỳ quái hơn, “em vì nói láo thật sự chuyện gì cũng đều làm được a”.

Ôn Trì Vũ ngơ ngẩn, mặt mũi tràn đầy vẻ không thể tin nổi, cô thậm chí cũng không biết về sau là thế nào đi ra khỏi văn phòng của lão sư.

Chỉ nhớ rõ, trở lại phòng học, Ninh Tiểu Di cười với cô cười đến phi thường đắc ý.

【 Ôn Trì Vũ: Sẽ quản, nhưng bọn họ sẽ không đổi tính.】

【 Châu Tuế Tuệ: Vậy làm sao bây giờ nha? Trì Vũ muốn hay không tìm người bảo hộ cậu a?】

【 Ôn Trì Vũ: Không biết.】

【 Châu Tuế Tuệ: Nếu không cậu dứt khoát cùng Trình Diễm Sinh ở cùng một chỗ, để Trình Diễm Sinh bảo hộ cậu.】

Ôn Trì Vũ không có trả lời tin nhắn này.

Cô trong đầu bỗng nhiên hiển hiện, lờ mờ trong ngõ nhỏ, Thẩm Phó Dã hỏi cô “em muốn được cứu không?”

**

Đêm còn rất dài, Thẩm Phó Dã trở lại căn phòng ở đen nhánh kia. Hắn không có bật đèn, ngồi ở đằng kia, không biết đang suy nghĩ gì. Điện thoại đột nhiên lại vang lên, hắn có chút không quá muốn tiếp vào, chờ thời điểm điện thoại đánh tới lần thứ hai, hắn mới lười nhác cầm lấy.

“Có việc gì nói đi”.

Đầu bên kia điện thoại là Thẩm Chu Y, cô là chị họ của Thẩm Phó Dã, cũng là cô đang thúc giục Thẩm Phó Dã lên trường học.

“Ở Nguyệt Tầm liền chỉ có một trường cao trung, cô gái mà em nhờ chị hỏi thăm có thành tích rất tốt. Liên quan tới phương diện kia, chị cũng không thể trực tiếp hỏi. Trong trường trung học số 11 không có mấy cái camera, muốn điều tra rất khó”. Thẩm Chu Y nói đến chỗ này bỗng dừng lại, “tiểu Dã, em có phải hay không bởi vì lúc trước...... Cho nên đối với chuyện này để bụng a?”

Thẩm Phó Dã: “Không phải”.

“Trước đó xảy ra chuyện như vậy, cũng không trách được em, những gì nên làm em cũng đã làm, hơn nữa em cũng là người bị hại. Em ở Nguyệt Tầm gắng sống tốt nhé, thành tích của em cũng dễ dàng thi vào ngôi trường nào tốt một chút. Tiểu Dã, chị cho rằng em có thể bắt đầu lại từ đầu”.

Thẩm Phó Dã không có đáp lời gì, qua một hồi lâu, Thẩm Chu Y lại kêu lên họ tên Thẩm Phó Dã.

“Em cúp máy đây”.

Hắn đưa điện thoại di động ném sang một bên, đi phòng tắm tắm rửa một cái. Bên trong căn phòng không có máy nước nóng, thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn tắm xong toàn thân đều bốc lên hơi lạnh.

Hắn tại trong cái phòng này ngủ không được, xách qua một chiếc áo hoodie mặc lên, xong lại đi ra ngoài.

Trong quán Internet, hắn lại nép vào vị trí cũ.

A Khoát vừa mới đánh xong một ván game, quay đầu phát hiện hắn vẫn giữ nguyên cái tư thế kia, “Dã ca, anh nghĩ gì chuyên tâm vậy a?”

Thẩm Phó Dã nhìn hắn, “cậu quen biết học sinh nào đang học ở trường trung học số 11 không?”

A Khoát chỉ xuống đằng sau một loạt mấy người, “mấy đứa này đều là học sinh ở đó, sao vậy?”

“Kêu đến đây”.

......

Sáng ngày thứ hai sáu giờ rưỡi, bầu không khí an tĩnh trong quán Internet đột nhiên bị một trận tiếng chuông đồng hồ báo thức gấp rút đánh vỡ.

A Khoát giật nảy mình, tốn sức mở mắt ra, trông thấy Thẩm Phó Dã bên cạnh vuốt vuốt làn tóc rối bời, lại dùng sức xoa nhẹ gương mặt, đứng lên đi ra ngoài.

“Hôm nay đi làm sớm như vậy a?”

Hắn bước chân ung dung, trả lời một câu nhưng a Khoát không nghe rõ.

“Hắn nói cái gì?”

Một người bên cạnh cũng chưa tỉnh ngủ, “anh ta giống như nói mình đi học”.

“......”

Sáu giờ năm mươi phút, Ôn Trì Vũ như thường ngày, từ Giai Mỹ hướng đi ra ngoài.

Vào cái giờ này tiểu trấn đã tỉnh, ven đường có bà cụ đang mua rau và một quầy bán điểm tâm, đồ ăn nóng hừng hực bốc khói, làm dậy mùi hương cả con đường. Tiếng chuông xe đạp ghé qua, đứa trẻ ngồi ở phía sau ôm lấy eo của phụ huynh.

Nhiệt độ không khí thấp hơn một chút, đồng phục ngắn tay bên trong được Ôn Trì Vũ đổi thành áo tay dài. Cô trong đầu đang ghi nhớ lại đoạn văn mà sáng nay đã đọc qua, bước đi cũng không nhanh. Chuyển qua con đường thứ nhất, trên đường học sinh mặc đồng phục trường trung học số 11 lại càng nhiều.

Bọn hắn tốp năm tốp ba cầm bữa sáng trong tay, có người tỉnh, có người vẫn đang lơ mơ, có người đùa giỡn lẫn nhau.

Ôn Trì Vũ nhìn bọn hắn một chút, bỗng nhiên dừng bước lại, quay người về sau nhìn thoáng qua. Châu Tuế Tuệ tại cách một khoảng xa, lặng lẽ cùng với cô vẫy vẫy tay, cô cười nhẹ, ánh mắt còn đang nhìn đằng sau.

“Vừa mới đang nhìn cái gì?” Bên trên cầu thang đi đến lớp học, Châu Tuế Tuệ mượn lúc nhiều người vụng trộm hỏi cô.

Ôn Trì Vũ có chút suy nghĩ, “cảm giác có người đi theo tớ nãy giờ a”.

“Ai vậy? Trên đường đi học mà dám đi theo cậu, sẽ không là Ninh......”

Lời còn chưa nói hết, Ninh Tiểu Di cùng Lương Lộ xuất hiện tại trong tầm mắt, Châu Tuế Tuệ vội vàng im lặng, vội vàng từ bên cạnh Ôn Trì Vũ chạy đi.

Ninh Tiểu Di đưa mắt quét Ôn Trì Vũ từ trên xuống dưới, giống như là nhìn thấy được trò cười gì, phát ra tiếng cười nhạo, khoác lấy tay Lương Lộ tiến vào lớp.

Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng thở ra, ngồi trở lại đúng vào vị trí của mình.

Hôm nay có một tin tức lớn, học sinh chuyển trường trong truyền thuyết kia rốt cục chịu xuất đầu lộ diện.

Trong phòng học rất ồn ào, các nữ sinh là những người hưng phấn nhất, mồm năm miệng mười đều đang nói hắn rất đẹp trai.

“Tiểu Di tỷ cậu nhìn xem ảnh lén chụp này”.

Ninh Tiểu Di lúc đầu không thèm để ý, nhưng khi vừa mới nhìn thấy gương mặt của nam sinh trong tấm ảnh, liền sửng sốt một chút.

Nữ sinh sát vách nhìn cô đây cái biểu tình này, cánh tay chống đỡ khoác lên người cô, “thế nào, có phải là......”

Ninh Tiểu Di vừa muốn nói chuyện, tại cửa phòng học, Cao Mẫn gõ xuống cửa hai lần rồi đi vào, có một nam sinh cũng đi theo phía sau.

“Đây chính là bạn học mới của lớp chúng ta, trước đó có chuyện làm trễ nải, cho nên muộn mấy ngày. Thi đại học còn không bao lâu nữa, hi vọng mọi người dồn trọng điểm vào đặt ở việc ôn thi, chuẩn bị tốt nhất cho kỳ thi sắp tới”. Cao Mẫn đưa mắt nhìn người bên cạnh, “bạn học mới tự giới thiệu bản thân nhé”.

Ôn Trì Vũ khi đó đang cho bút máy hút mực nước, cô kỳ thật ngoại trừ học tập, rất ít quan tâm đến sự tình khác.

“Thẩm Phó Dã”.

Thần kinh toàn thân của cô bỗng nhiên bị kéo căng, ngón tay không có khống chế tốt cường độ, mực nước từ ngòi bút nhỏ giọt trên tay. Luống cuống tay chân, tìm tới giấy khô đem mực nước trên tay lau sạch sẽ, mới ngẩng đầu đi nhìn.

Đứng bên cạnh bục giảng, mi mắt của hắn buông thõng, không có biểu lộ gì, vẫn là bộ dáng kia chưa tỉnh ngủ lại pha lẫn lười biếng.

Bốn phía các nữ sinh xì xào bàn tán, Ôn Trì Vũ sững sờ mấy giây, ánh mắt cùng hắn đối đầu, mới thanh tỉnh lại, lại cúi đầu đem bút máy xoay xoay.

Biểu lộ Ôn Trì Vũ rất bình tĩnh, nhưng nhịp tim cô đang đặc biệt nhanh.

Tối hôm qua nghe được câu hỏi của hắn, sáng nay trên đường đi học có cảm giác bị người đi theo.

Tay cô cầm bút, không tự giác trên dưới ma sát, răng cắn môi dưới, lại nhẫn nại buông ra.

Phòng học chỉ có tổ thứ tư hàng cuối cùng có chỗ trống không ai ngồi, khi hắn đi qua phải đi ngang qua cô.

Ôn Trì Vũ xiết chặt bút, chờ hắn đi ngang qua lại buông ra. Sau lưng có nữ sinh đang nhỏ giọng thét lên. Kỳ thật chỗ ngồi vẫn là cách hành lang cùng hai hàng ghế nữa, nhưng cô vẫn cảm thấy khí tức cùng hương vị của hắn gần đến mức để tim cô đập nhanh.

**

“Trì Vũ”.

Vừa ra khỏi cửa trường không bao xa, Châu Tuế Tuệ gặp trước sau không có mấy người mặc đồng phục, chạy tới ôm lấy cánh tay Ôn Trì Vũ.

“A?”

Châu Tuế Tuệ bởi vì phản ứng của Ôn Trì Vũ liền nhìn cô nhiều một chút, “chỗ nào không thoải mái sao? Cảm giác cậu hôm nay tinh thần đều không ở chỗ này a”.

“Không có, vừa mới đang ngẩn người thôi”.

Châu Tuế Tuệ “a” một tiếng, “tớ còn tưởng rằng hôm nay Ninh Tiểu Di còn muốn tìm cậu gây phiền phức đâu, còn tốt......”

Cô đột nhiên cắt đứt mất, Ôn Trì Vũ thuận theo hỏi: “Còn tốt cái gì?”

Châu Tuế Tuệ giật giật cánh tay Ôn Trì Vũ, “mau nhìn, đối diện đường cái kìa”.

Ôn Trì Vũ liền bị cô chỉ dẫn nghiêng đầu nhìn sang, là Ninh Tiểu Di bọn họ, bên người còn có mấy nam sinh khác. Đám người này trên người còn mặc đồng phục, khoảng cách tới cổng trường trung học số 11 chỉ cách có một đầu đường cái, nhưng tựa như không có cấm kỵ. Lập tức không có quy củ, từng cái đồng phục cổ áo liền rộng mở, lẫn nhau lấy ra mấy điếu thuốc cà lơ phất phơ đứng tại giao lộ hút tới.

Ninh Tiểu Di dò xét lấy nhìn chung quanh, giống như là đang tìm ai.

Không lâu sau, Ninh Tiểu Di nhìn thấy mục tiêu, trên mặt lập tức cười tươi, dùng lực chạy tới.

“Ôi trời ơi, Thẩm Phó Dã a”.

Bên tai Châu Tuế Tuệ nhỏ giọng kinh hô, Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng nháy mắt. Châu Tuế Tuệ tin tức linh thông, ngữ tốc nhanh chóng thông báo qua chuyện phát sinh hôm nay: “Hắn hôm nay đến trường học, khiến cho từng group Wechat đều bùng nổ, lực ảnh hưởng của soái cả thật to lớn”.

Lúc cô nói chuyện, ánh mắt không có dời.

Những người khác đứng đối diện ở đường cái, cũng đều trông thấy Thẩm Phó Dã.

“Tiểu Di tỷ, ra tay rất nhanh a, chúng ta Dã ca hôm nay mới đến, cậu liền coi trọng hắn rồi”.

“Chính là nói a, cậu không sợ người mới tới biết được sẽ thấy ngại sao?”

Ninh Tiểu Di không thèm để ý bọn hắn, trong mắt cô hiện giờ đều là Thẩm Phó Dã.

Thẩm Phó Dã sắc mặt nhàn nhạt, nghe thấy bọn hắn trêu chọc cũng không thèm phản ứng gì tới, miệng bên trong hút thuốc, ánh mắt cứ chăm chăm nhìn về phía cổng trường.

Châu Tuế Tuệ cho là hắn đang nhìn mình, vô ý thức ngượng ngùng tránh né, lại phát hiện không phải, lại có chút thẹn thùng sờ sờ mặt. Cô tiếp tục lục lại những gì mình tra được, nói với Ôn Trì Vũ: “Tớ nghe nói hắn xuất thân từ trường trung học trực thuộc Bắc Thành, trước đó từng đoạt giải đặc biệt trong các loại thi đua khác nhau, giống như đều đã được gửi đến Đại học Bắc Kinh. Nhưng sau đó, hình như trong nhà còn xảy ra chuyện gì, liền chuyển tới đây với chúng ta”.

Ôn Trì Vũ an tĩnh nghe lấy, kỳ quái hắn làm sao vừa tới, liền cùng đám người này thân quen rồi. Suy nghĩ kỹ một chút lại cảm thấy không có gì lạ cả, những người ở trong quán Internet kia cũng không phải cũng đều một mặt sùng bái hắn sao.

Thẩm Phó Dã người này trời sinh liền có loại khí chất làm cho người ta muốn đi theo, để cho người ta đầu hàng, nịnh nọt.

Bỗng nhiên ——

“Lại muốn dùng bộ dạng thế kia”. Ngữ khí Châu Tuế Tuệ mang theo chút châm chọc, “Ninh Tiểu Di trước đó cũng vô liêm sỉ như vậy bám lấy Trình Diễm Sinh”.

Ôn Trì Vũ từ suy nghĩ đi tới, lại ngẩng đầu lên xem, còn không có thấy rõ động tác của Ninh Tiểu Di, ánh mắt công bằng cùng hắn đối đầu.

Vẫn là cách một đoạn khoảng cách, tia sáng lại không rõ ràng, ngoại trừ hai người bọn họ không ai phát hiện điểm cử động nhỏ ấy.

Nhưng Ôn Trì Vũ vẫn là run lên, vội vàng rủ xuống đôi mắt, di dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Đi thôi”.

Châu Tuế Tuệ cũng phát hiện những người ở đối diện ánh mắt đều nhìn về phía bên này, trong nội tâm cô cũng có chút sợ, “được rồi đi thôi”.

Nói xong, trong lòng Châu Tuế Tuệ vẫn không can tâm lại nhìn Thẩm Phó Dã một chút.

Thẩm Phó Dã trông thấy thân ảnh của Ôn Trì Vũ sốt ruột đi mất dạng, nghĩ đến cái gì, đợi mấy giây, hắn mới dập điếu thuốc, kéo lấy bước chân hướng các cô đi về hướng kia.

Vào thời gian sắp tối, gần trường học bên này sẽ có vài xe đẩy bán quà vặt, nào là cá viên chiên, mì xào, bánh ngọt.

Tiếng người rất tạp nham, bước chân của Ôn Trì Vũ đi cũng gấp. Nhưng vẫn là có thể nghe thấy thanh âm ngọt ngào của Ninh Tiểu Di đang gọi hắn, “Thẩm Phó Dã, anh đi đâu vậy a?”

Mấy giọng nam cái cà lơ phất phơ nói qua, “em quản được Dã ca người ta đi chỗ nào chứ a?”

"Vẫn là Dã ca ngưu bức, ngày đầu tiên đến trêu chọc phải một đám nữ sinh."

“Nhân lúc Dã ca đã về nhà rồi, hay là em theo anh về đi”.

Sau đó bọn hắn không cần mặt mũi, bá vai nhau cười ha ha ha ha.

Ninh Tiểu Di ba phần tức giận bảy phần xấu hổ quay đầu mắng bọn hắn vài câu, chờ đến lúc đi tìm Thẩm Phó Dã, phát hiện người đã không thấy.

Ôn Trì Vũ cùng Châu Tuế Tuệ đã rời đi đầu đường phố kia, chuyển tiến một con đường tương đối an tĩnh hơn hẳn.

Châu Tuế Tuệ ôm lấy cánh tay Ôn Trì Vũ, nhịp tim phanh phanh, lầm bầm lải nhải một mực vòng quanh nói về Thẩm Phó Dã.

“Thật đẹp trai nha, so với hình chụp trước đó tớ nhìn thấy còn muốn đẹp trai hơn. Đám nữ sinh trong trường mình chắc hẳn lại cuồng lên mất rồi, lần này Trình Diễm Sinh không còn là trung tâm của sự chú ý nữa, ai cũng không ngó ngàng hắn”.

“Mà lại cảm giác hắn thật không tầm thường a, chính là loại sức hút, khí chất quá mức mê người, có phải là người ở thành Bắc liền so với chúng ta có tướng mạo tốt hơn nhiều không”.

Ôn Trì Vũ “ừ” một tiếng, có chút qua loa.

Nhưng Châu Tuế Tuệ không để ý đến những chuyện này, cô đang ở trong một trạng thái tương đối hưng phấn. Ôn Trì Vũ rất thấu hiểu lấy, bởi vì cô lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Phó Dã cũng là dạng này, trằn trọc, đêm hôm đó đều ngủ không ngon.

Một lát sau, Châu Tuế Tuệ tạm biệt cô.

Chỉ còn Ôn Trì Vũ một người ở bên trong, cô cúi đầu, ánh mắt chỉ thấy mặt đất, càng không quan tâm.

Lại đi tới trong chốc lát, ngõ nhỏ ngày càng hẹp hơn rồi sắp tới chỗ cụt, bỗng nhiên có người đưa tay ôm túm lấy phần gáy áo đồng phục của cô.

Ôn Trì Vũ run lên, vô ý thức nghiêng đầu nhìn qua. Trong bóng tối không biết lúc nào có Thẩm Phó Dã, hắn đang ở đây nghe điện thoại.

Hắn chú ý tới ánh mắt của cô, “em chờ chút”.

Ôn Trì Vũ ngẩn người, không có lên tiếng, cúi đầu đi xem gạch đá xanh dưới chân.

Thẩm Phó Dã thấy cô không nhúc nhích, buông tay ra, thấp giọng nói với người trong điện thoại: “Ừ, em đến trường học rồi”.

Ôn Trì Vũ nháy mắt, ánh mắt lúc đầu tản ra đột nhiên lại có tiêu cự. Cô lại cảm thấy cổ chỗ ấy bắt đầu nóng lên, vừa mới nãy không có tập trung lực chú ý, bây giờ trở về nghĩ tới, thời điểm hắn xách cổ, lòng bàn tay giống như không chú ý có ma sát đến da thịt phần cổ của cô.

Rõ ràng không ngứa, nhưng cô liền muốn gãi tới.

“Không thể”.

Tâm tình của hắn không cao hứng, “không có những lời nào khác thì chị cúp máy đi”.

Thẩm Chu Y không cho, cô còn muốn nói tiếp, Thẩm Phó Dã cảm thấy thanh âm của chị họ to đến phiền, nghiêng nghiêng đầu, ánh mắt lơ đãng lại rơi xuống trên người Ôn Trì Vũ.

Bên trong khoảng không tối tăm, bên mặt của cô gái vừa trắng vừa an tĩnh, tóc có mấy sợi bị gió thổi quấn quanh vào cần cổ, gãy đổ ở nơi đó. Cô không để ý, xuất thần không biết đang suy nghĩ gì.

Thẩm Phó Dã nhìn xem tóc cô, đôi mắt cứ chằm chằm như muốn dùng nhãn lực chỉnh sửa tóc cô.

“Em có đang nghe chị nói gì không vậy?”

Lực chú ý lại bị Thẩm Chu Y lớn tiếng trong điện thoại phân tán một giây.

“Đang nghe”.

Cửa phòng sát vách mở ra, mấy đứa trẻ mạnh mẽ đâm tới chạy đến. Ngay tại thời điểm muốn đụng vào Ôn Trì Vũ, Thẩm Phó Dã đã tới gần một bước, đưa tay bảo vệ cô, sau đó dùng đầu ngón tay quấn lấy vài sợi tóc mà hắn quan tâm, rồi mới buông ra.

Ôn Trì Vũ biết sau cảm giác lại ngước mắt nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn cô.

“Tạm biệt”.

Hắn đưa điện thoại di động cầm ở lòng bàn tay, không có lên tiếng nói trước.

Cứ như vậy, an tĩnh rất lâu.

Ôn Trì Vũ trước tiên chịu không được bầu không khí như thế này, do dự hỏi vấn đề bản thân nghi hoặc cả ngày hôm nay, “anh là đang bảo vệ em sao?”

Hắn cúi đầu, chậm chạp ung dung rủ mắt xuống nhìn cô, “em cảm thấy thế nào?”

Ôn Trì Vũ trầm mặc xuống, nghĩ nghĩ, lại từ từ hỏi: “Anh có thể bảo hộ em bao lâu?”

“Em muốn bao nhiêu lâu?”

“Em chỉ cần muốn bao lâu liền có thể kéo dài bao lâu sao?”

Hắn lần này không có để cô đoán, “ừ” một tiếng.

Đêm hôm đó, sau khi Ôn Thu biết Thẩm Phó Dã đi học thì thật sự cao hứng, tâm tư của Ôn Thu tinh tế, mặc dù không biết rõ nguyên nhân cụ thể, nhưng cũng hiểu được Thẩm Phó Dã đang cần công việc này, rất quan tâm nói chỉ cần hắn có thời gian rảnh thì đến làm là được.

Hắn lúc ấy không nói chuyện, nhưng có thể cảm giác ra được cả người hắn rất ôn hòa.

Ôn Trì Vũ khi đó không rõ phần ôn hòa này trên người hắn, về sau mới biết được kia là số thiện ý ít ỏi mà hắn tích lũy được trong những năm tháng đen tối mà hắn đã phải trải qua.

Đêm này, chú định lại là khó mà ngủ. Ôn Trì Vũ chỉ cần vừa nhắm mắt, bên trong não đều là ánh mắt Thẩm Phó Dã nhìn cô.

Trong đầu cô rất loạn, nhịp tim đập đến loạn hơn. Cô tâm phiền ý loạn ngồi xuống, mượn ánh sáng của ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn lên trần nhà.

Mặc dù đã sớm biết, nhưng ——

Thì ra lưu luyến khó chống cự như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp