Một tuần mới bắt đầu, nét sinh hoạt lớp mười hai lặp đi lặp lại buồn tẻ, lên lớp ôn tập làm đề sửa đề.

Chuông tan học vang lên, trong phòng học cơ hồ không ai động đậy. Ôn Trì Vũ lau xong bảng đen, trở lại trên chỗ ngồi, mắt dừng ở bài làm khi nãy được phát ra lật xem, lưu ý đến những chỗ bài làm bị sai.

Lưng cô rất thẳng, cúi đầu sẽ lộ ra đường cong cổ rất xinh đẹp. Hôm nay nhiệt độ có chút hạ xuống tới, nhưng cửa sổ trong phòng học vì phòng ngừa học sinh buồn ngủ, một mực không có đóng chặt. Cô ngồi tại đầu gió, mặt lại trắng lại nghiêm bị gió thổi làm có chút phiếm hồng

Cô không để ý, lấy ra xấp bài làm sai, lơ đãng lật ra một tờ trong đó, thấy được bút tích đêm đó của Thẩm Phó Dã ở phía trên để lại.

Chữ của hắn so với người khác muốn cuồng dã hơn, rồng bay phượng múa tất cả đều tràn ngập ngạo khí.

Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm mấy dòng chữ kia có chút xuất thần, lại nghĩ tới ảnh chụp bên trên thẻ căn cước của hắn. Chẳng biết tại sao, cô luôn cảm thấy Thẩm Phó Dã vốn không phải là bộ dạng như bây giờ, hắn hẳn là óng ánh loá mắt, hăng hái, là thiên chi kiêu tử, là người có tương lai tươi sáng nhất.

Sau hai hàng Ninh Tiểu Di tại chỗ ngồi của mình đang cầm chiếc gương nhỏ soi mặt mình, mấy người chị em tốt ngồi vây quanh ở một bên cười toe toét trò chuyện bát quái.

Bên cạnh có đồng học đang giải đề, cau mày, kêu các cô nói chuyện nhỏ chút. Mấy nữ sinh lập tức trừng đi qua ——

“Hiện tại là thời gian tan học rồi có biết không? Chúng tớ ngay cả lời cũng không thể nói hả?”

“Mỗi ngày đều làm bài làm bài, làm tới nổi mặt mũi tràn đầy mục bọc, cậu bình thường đều không soi gương sao?”

“Ha ha ha ha cậu ấy làm sao dám soi chứ”.

......

Hàng cuối cùng có một nam sinh, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Ôn Trì Vũ lúc đầu đang cột chắc sợi tóc bị thổi rơi. Hắn đá chân Trình Diễm Sinh đang ngái ngủ, “lên đưa áo khoác đi a, cơ hội tốt biết bao nhiêu”.

Trình Diễm Sinh nhìn Ôn Trì Vũ một chút.

Cái nhìn này bị một người nữ sinh trong nhóm chị em tốt của Ninh Tiểu Di thấy được, cô kéo kéo cánh tay Ninh Tiểu Di.

Ninh Tiểu Di nhìn lướt qua, cũng không phải rất để ý, còn nhìn chính bản thân cô chằm chằm trong gương, “nét bút kẻ eyeliner có phải là quá dày không a?”

“Là có chút, nhưng là dễ làm cho con ngươi lớn hơn”.

Trước cửa phòng học, Cao Mẫn ôm một chồng bài làm đi tới. Lão sư tiện tay cho người ngồi tại hàng thứ nhất đi phát bài cho cả lớp.

Hắn đứng tại bên trên bục giảng quét mắt toàn lớp, “lần trước dò xét bảng thi xếp hạng tới, Ôn Trì Vũ lớp chúng ta vẫn là đứng nhất”.

Ánh mắt toàn lớp tập trung đến trên người Ôn Trì Vũ, sắc mặt cô bình tĩnh ngẩng đầu nhìn về phía Cao Mẫn.

Cao Mẫn cười cười, “em tiếp tục duy trì thành tích nhé”.

Cô nhẹ nhàng gật đầu.

Ninh Tiểu Di nhìn xem một màn này, sắc mặt thật không tốt cười lạnh xuống.

Cao Mẫn lại nói vài câu dặn dò, nghe được chuông reo dự bị, lão sư mới đi.

Tiết sau là tiết học môn Vật Lý, lão sư còn chưa tới.

Mấy nữ sinh kia líu ríu không ngừng, đột nhiên nữ sinh đang một mực cúi đầu chơi điện thoại sửng sốt một chút, kéo một người khác đang nói chuyện, đưa điện thoại di động cho nữ sinh ấy nhìn. Sắc mặt cô biến đổi, cánh tay chống đỡ kêu Lương Lộ, Lương Lộ ngay đang chuốt mascara, tay run một cái kém chút đem bàn chải đâm vào trong mắt.

Đối phương vội vàng chỉ chỉ màn hình điện thoại di động, cô cúi đầu xem xét, trước mắt nhìn lấy Ôn Trì Vũ đang cúi đầu yên tĩnh giải đề, mắng nhỏ từ thô tục, sau đó một tay cầm qua điện thoại, phóng tới dưới tầm mắt Ninh Tiểu Di.

Trên màn hình là một group WeChat, group cũng rất lớn, có hơn một trăm người.

Có người chụp lén mấy tấm hình ngày chủ nhật hôm ấy Trình Diễm Sinh đánh bi-a gửi vào đến bên trong group, ngay từ đầu đều là một vài lời khen Trình Diễm Sinh đẹp trai, nhưng không lâu sau có người phát hiện những chuyện đáng nói khác.

【 Bên cạnh Trình Diễm Sinh chính là Ôn Trì Vũ sao?】

【 Thật là Ôn Trì Vũ, bọn hắn cuối tuần đi hẹn hò sao?】

【 Sẽ không thật ở cùng một chỗ đi?】

Tin tức không ngừng nhảy lên, tất cả mọi người đều là đang khiếp sợ, chủ đề vốn là vẫn đang đề cập đến hai người, đột nhiên có người đề lệch một chút.

【 Lần này Ôn Trì Vũ lại là đệ nhất học sinh của toàn trường a.】

【 Ôn Trì Vũ hiện tại có phải là người thành công trong cuộc sống không?】

【 Thành tích tốt, còn có soái ca bên cạnh, làm sao không phải đâu.】

......

Ninh Tiểu Di ba một chút đem tấm gương đóng lại, thứ mà cô không nhìn được nhất chính là Ôn Trì Vũ sống tốt.

Cô mặt đen lên vừa muốn phát tác, vật lý lão sư theo tiếng chuông vào học tiến đến. Lương Lộ kéo lại cô, “đợi sau khóa học muốn làm gì làm, dù sao nó tránh cũng không thoát”.

Một tiết khóa 40 phút, đề lần này dài nên lại kéo thêm thời gian 3 phút.

Vật lý lão sư chân trước vừa đi, chân sau Anh ngữ lão sư xuất hiện tại cửa lớp, quét một vòng lớp kêu một tiếng “Ôn Trì Vũ, mang bút đỏ theo tới, giúp tôi sửa bài tập cuối tuần đi”.

Ôn Trì Vũ gật đầu, thời điểm đi ngang qua Ninh Tiểu Di, ánh mắt lơ đãng chạm vào ánh mắt hung tợn của Ninh Tiểu Di.

Cô đem bước chân ngừng chút, Ninh Tiểu Di đè ép cuống họng dùng giọng mũi uy hiếp, “nhìn xem cậu có thể trốn đến lúc nào”.

**

“Như thế sẽ câu dẫn đàn ông sao? Tổ truyền nhà cậu a?”

“Mỗi ngày đều giả vờ ngoan ngoãn, thuần khiết, có mệt hay không a? Cậu biết bọn hắn nói cậu thế nào sao? Giả vờ rất tốt”.

“Bẩn chết, cậu nói xem cậu đến cùng bị bao nhiêu người làm qua a?”

......

Ôn Trì Vũ toàn thân đều căng thẳng vô cùng, cô bị bọn họ đẩy cho lảo đảo tiến vào rừng cây nhỏ. Thân thể bị đặt tại trên cây, đồng phục kề cận trên lưng đều là mồ hôi lạnh.

Không biết qua bao lâu, bảo an tuần tra sân trường nghe được thanh âm, đèn pin đem đạo ánh sáng trắng chiếu tới, “ai ở đó vậy?”

Ôn Trì Vũ thừa dịp sự phân tán này, dùng hết lực khí toàn thân, mãnh mẽ đẩy bọn họ ra chạy trốn.

Đêm nay tựa như là thời gian gì đó đặc biệt, trên đường phố tiểu trấn đều là người. Cô mạnh mẽ chạy đâm tới trước, càng không ngừng đụng vào người, nhỏ giọng xin lỗi.

Bên tai cô nghe vào đều là tiếng gió rượt, chửi rủa âm thanh đều bị tiếng của đám đông che đậy, lúc sợ tới cực điểm lại đụng vào người nào đó.

“Ôn Trì Vũ ?”

Thanh âm lãnh đạm lại mệt mỏi lười nhác, cùng khí tức này cô liền quen thuộc.

Ôn Trì Vũ ngửa đầu, ánh mắt rất sáng, theo bản năng bắt lại quần áo hắn, “Thẩm... Thẩm Phó Dã”.

Hắn đưa mắt nhìn phía sau cô, dắt tay cô, cúi đầu hỏi cô, ngữ khí nghiêm túc, “anh dắt em chạy trốn được không?”

Cô vẫn chưa trả lời, liền bị hắn kéo đi, tốc độ cực nhanh, bóng người bên cạnh cùng cảnh đường phố như rút lui sau cô. Toàn thế giới đều rất mơ hồ, rõ ràng chỉ có Thẩm Phó Dã ở trước mắt. Cảm xúc sợ hãi bị một loại cảm xúc khác mãnh liệt hơn đến chiếm hữu, nhịp tim tại trạng thái nguyên thủy nhất cũng kịch liệt nhảy lên.

Cô nghĩ, cho dù các vị thần ở đây, cũng vô pháp ngăn cản cô cự tuyệt Thẩm Phó Dã.

“Ông ấy có thể ở bên trong phòng không?”

Ôn Trì Vũ nhìn phòng ở một chút, thanh âm đè rất nhỏ hỏi.

“Ai a?” Thẩm Phó Dã kịp phản ứng, “sẽ không, ông ta không có nhiều thời gian nổi điên như vậy”.

Cô không có hiểu ý tứ trong lời này của hắn, nhưng nhẹ nhàng gật đầu, đi theo bên cạnh người hắn, đi vào bên trong.

Đột nhiên, bước chân hắn bỗng nhiên ngừng một lúc, Ôn Trì Vũ không có phát hiện.

Sắc mặt hắn biến đổi, áp suất không khí bỗng nhiên thấp đến đáng sợ, đưa tay bắt lấy cổ tay cô, bên trong đôi mắt đen nhánh giống như có ngọn lửa muốn nhảy lên ra, “trên cổ tay em bị làm sao vậy?”

Kỳ thật vết thương cũng không nghiêm trọng, hẳn là cọ đến trên cây, làm trầy da.

Thẩm Phó Dã nghĩ đến chuyện gì, trực tiếp xắn lên tay áo cô, muốn nhìn tình hình trong giáo phục trên cánh tay..

Ôn Trì Vũ rụt tay, không cho, không nói không rằng.

“Ai làm?” Hắn hỏi, “đám nữ tối nay rượt em có phải không?”

Hắn đã chờ mấy giây thấy cô còn không nói lời nào, ngữ khí lạnh hơn, “Ôn Trì Vũ”.

“Là em té”.

“Ôn Trì Vũ, đừng có lừa gạt anh”.

Hắn nhìn cô ánh mắt phi thường thâm trầm, rất khó để cho người ta chống cự được.

Ôn Trì Vũ thấp đầu xuống, lầm bầm một câu, thanh âm càng nhỏ hơn, hắn không nghe rõ, xoay người tới gần một chút,

“Anh uống thuốc cảm chưa?”

Thẩm Phó Dã sững sờ, hai giây, cảm xúc có một chút biến hóa, không được tự nhiên, “uống rồi”.

Nói xong lại nhìn cô chằm chằm một lát, gặp cô bị gió thổi đến chóp mũi vành tai đều đỏ, nhíu mày lại, thúc giục cô đi vào.

Trong phòng cùng lần trước cô đến không có gì khác biệt.

Hắn lần theo đèn sáng, tìm ra thuốc lần trước cô mua cho hắn, “cởi quần áo ra”.

Cô chậm mấy nhịp mới trả lời, “...... em sao?”

Hắn đi đến chỗ cách cô chỉ có mười centimet, thấp mắt thấp giọng, “còn không phải à?”

Ôn Trì Vũ cúi thấp đầu, tay nắm lấy ống tay áo, thương lượng với hắn, “anh có thể hay không đừng nói cho chị em biết”.

Hắn rất yên tĩnh mà cúi đầu nhìn xem cô, giằng co một hồi lâu, tựa hồ cảm thấy cô bướng bỉnh đến khó chịu, không thể không thỏa hiệp “ừ” một tiếng, lại chê cô động tác chậm, trực tiếp đưa khóa kéo trên đồng phục cô kéo ra.

Cô bên trong còn có bộ đồng phục ngắn tay màu trắng, Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng kéo ra vạt áo, lộ ra một điểm vòng eo đến. Chỉ kia một điểm, bên trên da thịt trắng noãn của cô đều là vết tím xanh. Những người xuống tay cũng khá có kinh nghiệm, cũng không dám làm cho việc đi quá xa. Thoạt nhìn giống một chút vết giập, vết bầm tím, mấy vết tím xanh này, bôi chút thuốc một lúc sau liền sẽ tốt.

Rất rõ ràng những vết thương này, mục đích đúng là để cô đau.

Thẩm Phó Dã đáy mắt một mảnh hàn ý, thanh âm căng lên, “Ôn Trì Vũ”.

Cô “ừ” cho hắn nghe, tự mình cầm qua thuốc, thuần thục thoa lên cho mình. Cô nhịn rất giỏi, đau đến mặt trắng như tờ giấy đều không có rơi nước mắt.

Thẩm Phó Dã nhìn xem, đột nhiên khắc chế không được đạp chiếc bàn một cước, cầm theo hộp thuốc lá đi ra khỏi phòng.

Hắn tựa ở bức tường bong tróc và bẩn thỉu ở bên ngoài, bóng đêm quá mức hắc ám, thấy không rõ nét mặt của hắn.

Ôn Trì Vũ thoa xong thuốc, đẩy cửa ra ra ngoài tìm hắn. Phòng ở nhỏ, tiểu trấn nhỏ, bầu trời nơi này đều là nhỏ. Hắn đứng ở chỗ này, cho dù chiếc áo hoodie màu xám đã lấm tấm bụi cũng tuyệt đối không phù hợp với nơi này.

“Em đang học ở trường trung học số 11?” Hắn hỏi.

“Ừ”. Cô đáp.

“Lớp mười hai?”

“Ừ”.

“Những người kia cũng là cùng trường học?”

Ôn Trì Vũ không có trả lời câu này, ánh mắt tại mũi chân lung lay, ngẩng đầu, nhìn hắn, “anh chừng nào thì rời đi nơi này nhà?”

Ánh mắt của hắn tại trên mặt cô quét một vòng, nghĩ đến cái gì, “bởi vì nam sinh trong phòng bi-a ngày đó phải không?”

“Anh thấy rồi à?” Cô phủ nhận rất nhanh, “không phải, hắn không đủ tư cách, cũng không phải là người tốt”.

Bốn phía lại yên tĩnh trở lại.

Ngoài cửa ngẫu nhiên có tiếng người tạp nham, nhưng không lâu sau tiếng người cũng đi mất.

Đêm đen đến lợi hại hơn, thời gian đã rất trễ, hắn cũng chú ý tới.

“Đi thôi, đưa em trở về”.

Trên đường đi đều rất yên tĩnh, lúc sắp đến Giai Mỹ, hắn thuận miệng hỏi: “Khuya như vậy rồi, lúc vào nhà em định nói thế nào?”

“Ở trường học bổ túc cùng các bạn học, quá chuyên tâm quên thời gian”.

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng, Ôn Trì Vũ buông ra tay áo mà cô một mực nắm ở trong lòng bàn tay, ở phía đối diện đường cái chính là tiệm, cô chuẩn bị cùng hắn cáo biệt.

“Đêm nay cám ơn anh, những chuyện khác em sẽ tự mình giải quyết, anh ngàn vạn lần nhớ kỹ không được nói cho chị em biết nha”.

Hắn thái độ rất nhạt, thanh âm không cao không thấp “ừ” một tiếng. Nhưng ở nháy mắt khi cô quay người, bỗng nhiên lại lên tiếng, “em muốn được cứu không?”

Cô bước chân không ngừng, suy nghĩ đều không có suy nghĩ, “không muốn”.

Thẩm Phó Dã nhìn xem cô băng qua đường cái, đẩy ra cửa Giai Mỹ, siêu thị nhỏ tắt một nửa đèn, Ôn Thu trông thấy cô thần sắc lo lắng cũng biến mất.

Sắc mặt cô như thường nhu thuận cười, giống như chuyện trong đêm nay hết thảy đều là giả.

Thẩm Phó Dã đứng tại nguyên chỗ hút xong một điếu thuốc, phát ra tiếng cười nhẹ, “thực biết nói dối”.

Lại qua một lát, hắn như có điều suy nghĩ cúi đầu, “gan thật nhỏ, liền nghĩ cũng không dám nghĩ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play