Phòng ốc của hắn không thể quay về, không biết người đàn ông kia có thể đang ở đó hay không. Nếu hắn đưa cái bộ dáng này về Giai Mỹ, Ôn Thu đoán chừng sẽ bị hù đến.
Ôn Trì Vũ mang theo hắn đi tới một bờ sông vắng bóng người, để hắn ngồi tại trên ghế dài bên bờ sông, còn cô tự mình đi đến tiệm thuốc quen thuộc mua một đống thuốc.
Thời điểm tính tiền, nghĩ đến cái gì, cô nói nhân viên cửa hàng lấy cho cô thêm một hộp thuốc trị cảm mạo.
“Tiếng còi cảnh sát kia về sau đừng có dùng, gặp được người không ngốc, lập tức liền bị họ phát hiện ra”.
Ôn Trì Vũ cầm trong tay một miếng bông tẩm cồn, rất cẩn thận giúp hắn xử lý vết thương, “trên mạng nói là tiếng còi xe cảnh sát nguyên bản, thật sự nhiều người nói audio này chân thực dùng tốt, em mới download”.
Thẩm Phó Dã nhíu mày lại, cô nhìn thấy, động tác vốn là rất nhẹ giờ thả càng nhẹ hơn, “có đau không?”
Ôn Trì Vũ trong lòng cảm thấy có điểm kỳ quái gì đó, nhưng vẫn là gật gật đầu, “người kia là người thân của anh à?”
“Ừ”.
“Ông ấy tại sao lại đánh anh nha?”
Thẩm Phó Dã không nói, cảm xúc từ khúc bắt đầu đề cập đến tiếng còi cảnh sát khi nãy liền không đúng lắm.
Thủ pháp Ôn Trì Vũ thuần thục, vết thương trên cánh tay hắn đã xử lý tốt. Cô đứng lên, bắt đầu xử lý vết thương mặt hắn.
Bốn phía rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở của hai người.
Bỗng nhiên ——
“Bởi vì anh không muốn đi học sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Hắn sững sờ, đưa ánh mắt nhìn cô, gặp cô biểu lộ mười phần nghiêm túc cũng đang nhìn hắn.
Lẫn nhau giằng co mấy giây, hắn đột nhiên cười lên, lồng ngực đều đang run rẩy, “em thật đúng là một cô bé”.
......
Chạng vạng tối hôm đó, Ôn Trì Vũ không có ngốc trệ bao lâu, băng bó xong vết thương liền rời đi.
Cô đi được một khoảng sau, quay đầu nhìn thấy hắn vẫn ngồi đó. Trong miệng hắn cắn điếu thuốc, rút xong một điếu thuốc lại điểm lửa hút.
Chẳng biết tại sao, Ôn Trì Vũ cảm thấy hắn cũng không thích hút thuốc, chỉ là ngoại trừ hút thuốc, hắn không biết dùng những biện pháp nào khác đến làm dịu cảm xúc.
Ôn Trì Vũ sau khi trở về, liền kề cận Ôn Thu, hai chị em nửa ngày cũng kết thúc cơn nóng giận, buồn bực trong lòng. Cô vẫn là không thể hiểu nổi, Ôn Thu tại sao lại muốn chọn con đường không vì hạnh phúc của mình như vậy, nhưng cô hiểu Ôn Thu cũng có tâm nguyện có được một mái ấm như bao người khác.
Sinh sống ở một nơi nhỏ bé như vậy, các cô liều mạng cố gắng lớn lên, điều mà các cô muốn có được bất quá là những thứ những người khác ngay từ vạch xuất phát đã có.
Có lẽ bình thường lại thật thà mới có thể sống an ổn hạnh phúc đâu.
Ngày hôm sau, Thẩm Phó Dã không đến trong tiệm. Ôn Thu nói hắn hôm nay nghỉ ngơi, Ôn Trì Vũ gật đầu, nhưng cả ngày tâm trí có chút không tập trung.
Cô ngồi tại trong quầy ngẩn người, dưới bàn tay là xấp bài tập, cô đã làm được câu đề thứ ba từ dưới đếm lên, nhưng nửa giờ sau vẫn còn dừng lại ở mỗi câu đó.
Hắn tối hôm qua trở về phòng ở đó sao? Vẫn là giống đêm đó đồng dạng nghèo túng chỉ có thể ngồi tại cửa ra vào.
Nhưng nếu là hắn không có trở về, trong cái trấn nhỏ này hắn còn có chỗ nào có thể đi?
Cửa siêu thị nhỏ mở ra rồi đóng lại, trên TV đang chiếu một bộ phim truyền hình tình cảm mới ra măt, nhưng Ôn Thu xem cũng không chuyên tâm, cùng với mấy người khách quen biết đang nói chuyện phiếm. Ngòi bút tại bên trên tờ giấy bài tập viết chậm chạp mấy chữ, lại ngã xuống. Bỗng nhiên trong lòng của cô không ở chỗ này, cô tìm được lối ra.
“Chị, em đi ra ngoài một chút”.
Ôn Thu con mắt còn không có dời qua đến, Ôn Trì Vũ đã không thấy.
**
Quán internet Magic Dragon.
Tiệm net này quy mô không lớn nhưng rất được hoan nghênh ở tiểu trấn Nguyệt Tầm. Bên trong chỉ có tầm 20 đến 30 máy tính bàn, cơ hồ đều sáng lên, một nước đều là nam sinh choai choai không lớn đang chơi game. Môi trường hỗn độn, tạp nham, mùi khói mùi rượu mùi mì tôm tất cả đều xen lẫn trong cùng một chỗ.
Nơi hẻo lánh nhất bên trong có chiếc máy vốn vẫn đang bật, nhưng bởi vì quá lâu không nhúc nhích, màn hình đã đen.
Trong ghế có nam sinh đang làm ổ, hắn mang theo hai tầng mũ, mũ áo hoodie từ bên trong còn bên ngoài đội thêm cái mũ lưỡi trai. Lờ mờ đục ngầu trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy được một nửa bên mặt lập lờ của hắn.
“Dã ca còn chưa có tỉnh a?”
Người thứ năm đến hỏi, bên cạnh nam sinh ấy là Hoàng Mao đang hút thuốc, cậu ấy đem con chuột theo đến tiếng lách cách vang lên, không kiên nhẫn khoát tay áo, “không có, mẹ n* lại vừa thua trận rồi, không có Thẩm Phó Dã cậu chơi không được a?”
Người kia cười hai tiếng, mắt nhìn Hoàng Mao, “cậu khác tớ à, không phải còn chờ Dã ca gánh cậu sao, giả vờ cái gì đây”.
Hoàng Mao bị người ta chọc thủng tâm tư, nhếch miệng cười một tiếng, “biết là được, đừng mù quáng chờ đợi”.
“Tôi vẫn là đợi đấy, mấy vòng vừa rồi chơi quá hay, giờ gặp được khắp nơi toàn là bẫy, m* kiếp!”
Người kia kéo ra cái ghế ngồi xuống, như quen thuộc cầm lấy hộp thuốc lá Hoàng Mao đặt trên bàn, lấy ra một điếu rồi lại điểm lửa hút vào.
Hoàng Mao tên gọi là a Khoát, tiệm net này chính là nhà hắn mở. Thành tích học tập của hắn rất kém cỏi, sau khi tốt nghiệp trung học sau liền đi đến trường dạy nghề trong thị trấn vừa học vừa kiếm sống.
Người này rút ra hai điếu thuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm Thẩm Phó Dã một lát, cậu biết Dã ca lai lịch thế nào không?
“Làm gì? Hỏi thăm linh tinh cái gì, biết Dã ca ngưu bức là được”.
Kỳ thật a Khoát cũng không biết, đại khái một tuần trước đi, Thẩm Phó Dã tự nhiên nửa đêm xuất hiện.
Lúc ấy trong quán internet, chỉ có mấy người nghiện game trầm trọng qua đêm. Hắn không muốn chơi game, mặt không thay đổi đứng ở đằng kia nhìn một hồi.
Trên màn ảnh máy vi tính, một ván vừa đánh tới một nửa, là thuận buồm xuôi gió, từ phương diện chỗ nào cũng đều dẫn trước rất nhiều. Thao tác anh em còn cảm thấy đêm nay xúc cảm thật mẹ n* tốt lành, vừa muốn đối với đồng đội khoe khoang một chút.
Sau lưng liền nghe được một tiếng cười khẽ, “cậu đây cũng quá đơn giản đi”.
Người anh em này cơ hồ lập tức liền bùng nổ, hắn quay đầu đưa mắt nhìn thanh niên Thẩm Phó Dã không biết từ đâu xuất hiện.
“Cậu là ai đây? Không đúng sao, tôi làm sao dễ dãi?”
Thẩm Phó Dã buông thõng mắt, ngữ khí rất nhẹ, cảm giác kia cũng không phải là đang gây hấn, mà là tại nói sự thật.
“Chỗ nào cũng đều dễ dãi”.
A Khoát ngay tại bàn chơi sát vách, nghe được câu này, còn tưởng rằng cái người này có thù oán gì đó, vừa muốn phòng bị bọn hắn đánh nhau.
“Vậy cậu đánh một trận, lão tử nhìn xem cậu ngưu bức chỗ nào”.
Thẩm Phó Dã trên mặt không có gì biểu lộ, một câu không nói, trực tiếp ngồi xuống.
Năm phút sau.
“Khốn khi**, huynh đệ, cậu ngưu bức như vậy nha”.
“Lại đến một ván thôi”.
“Gánh tôi theo với”.
Thẩm Phó Dã dựa vào ghế, giương mắt nhìn mọi người đang vòng vây quanh ở xung quanh mình ngữ khí vẫn như cũ rất nhạt, “được a, ai giá cao thì tôi gánh người đó”.
A Khoát lúc ấy mua hắn được một ván, thật sâu thể hội một cảm giác chiến thắng vinh quang trước nay chưa từng có. Về sau mấy ngày kế tiếp, Thẩm Phó Dã không phải mỗi đêm đều đến, nhưng nếu như đến cơ hồ đều tại thời điểm cố định đó. Hắn đối với trò chơi cũng không có bao nhiêu hứng thú, chỉ đánh mấy ván, kiếm được đủ tiền có thể bao đêm liền không chơi nữa
Sau đó liền uốn tại trong ghế, có đôi khi giống như là ngủ, có đôi khi lại giống như đang ngẩn người.
Tóm lại rất quái dị.
**
Người kia búng búng tàn thuốc, “xác thực ngưu bức, ngày đó cậu không có mặt ở đây, các cậu kia khi máy móc xảy ra vấn đề, mấy người bình thường nói mình ngưu bức này nọ làm sao đều không sửa được, còn hắn thì một chút liền đã sửa xong máy”.
A Khoát sững sờ, “còn có việc này?”
“Đúng vậy a”. Người kia lại đưa mắt nhìn Thẩm Phó Dã, “cho nên thật mẹ n* hiếu kì, loại này thần nhân là từ chỗ nào sản xuất ra”.
Hai người liếc nhau một cái, đang suy nghĩ tới.
Lại có một thằng nhóc đầu nhím chạy tới, cà lơ phất phơ, “ở cửa có em gái hỏi Dã ca có ở đây hay không a”.
A Khoát bực bội nắm tóc, “mấy đứa con gái này thật mẹ n* tin tức linh thông a”.
Nói xong lại cảm thấy không đúng ở chỗ nào, làm sao không trực tiếp tiến vào đến để tìm? Còn đổi thành phương thức chơi lạt mềm buộc chặt à?”
Đầu nhím hì hì cười ra tiếng, “lần này đổi loại hình rồi, thanh thuần học sinh ngoan ngoãn, rụt rè đứng tại cửa nha”.
A rộng mắng câu thô tục, “liền nói hắn không có ở đây”.
Đầu nhím gật gật đầu, đi. Không lâu sau lại trở về, a Khoát liếc mắt nhìn hắn, “lại gì nữa?”
“Thuốc cùng cháo, cho Dã ca”.
“Không phải nói không có ở đây sao?”
“Mẹ n*, nữ sinh kia cũng thông minh, biết đọc sách nên không giống mấy người kia”.
Trong ghế người kia động đậy, hắn nghiêng cổ tới nơi này, ánh mắt rơi xuống trên người mấy người bọn hắn.
Hiển nhiên vẫn là buồn ngủ, sắc mặt tái nhợt môi sắc cũng nhạt, a Khoát đem hộp thuốc lá ném cho hắn. Hắn một tay tiếp nhận, rút ra điếu cắn vào, cúi đầu châm lửa, chờ hương vị nicotin tản ra, mới miễn cưỡng tới chút tinh thần.
A Khoát chân khẽ động mang theo cái ghế nương đến bên cạnh hắn, “tối hôm qua xảy ra chuyện gì? Làm sao bị thương thành dạng này? Không nói những người khác hỗ trợ đánh nhau giải quyết việc này a, huynh đệ tớ nhiều người, nhất hô bách ứng”.
Hắn không có lên tiếng, hút hai hơi thuốc liền bị sặc đến ho mãnh liệt.
A Khoát bị động tĩnh này của hắn hù đến, vội vàng mở túi thuốc ra, “Dã ca có phải là bị cảm hay không, túi này có thuốc cảm mạo”.
Thẩm Phó Dã lúc này mới trông thấy cái túi đựng thuốc cùng cháo kia.
“Người đâu?”
Thanh âm hắn rất khàn, là loại sinh bệnh khàn khàn mang theo giọng mũi.
“A?” A Khoát nhìn về phía đầu nhím, đầu nhím còn không có kịp phản ứng, a Khoát đã đá hắn một cước, “cô gái biết đọc sách kia ấy”.
“A a, giống như còn tại cửa ra vào”.
“Này đừng đá nữa!” ——
Thẩm Phó Dã đem điếu thuốc diệt đi, đứng lên, đi ra ngoài.
A Khoát trừng đầu nhím một chút, “người thật sự vẫn còn đó chứ?”
“Tớ cũng không biết a”.
......
Có rất nhiều học sinh ở khu vực này vào chủ nhật, quán net cùng phòng bi-a sát vách đều đông nghịt.
Ôn Trì Vũ từ Giai Mỹ đi ra, trước tiên ghé qua thử cái phòng ở kia đợi một chút, cô không dám gõ cửa. Về sau vẫn là quyết định đi đến quán net này thử thời vận.
Đối phương nghe được tên họ của Thẩm Phó Dã, biểu lộ rõ ràng là quen biết.
“Hắn ở bên trong à?”
Cô nhìn xem đầu nhím đi ra đây, đầu nhím nói hắn không có ở quán net.
Ôn Trì Vũ nhìn hắn một lát, “hắn không tại, cậu vì cái gì còn trước tiên đi hơn một chuyến vào tìm hiểu mới biết được nha”.
Đầu nhím bị hỏi đến biểu lộ cứng lại, vừa muốn giảo biện thì Ôn Trì Vũ đưa cái túi trong tay cho hắn.
“Làm phiền cậu đưa cho hắn là được rồi, cám ơn cậu”.
Nữ sinh xinh đẹp mềm giọng mềm khí, người bình thường đều rất khó cự tuyệt, đầu nhím hai mắt nhìn cô, nhận lấy.
Ôn Trì Vũ khóe môi cong cong, lại nói mấy tiếng cám ơn.
Cô đưa xong thuốc trong lòng nhẹ nhàng thở ra, đứng tại cửa quán net đang u buồn suy nghĩ nên chờ đầu nhím trở về hay vẫn là trực tiếp đi khỏi đây.
Đột nhiên, sau lưng có một giọng nam vừa quen thuộc vừa xa lạ.
“Ôn Trì Vũ”.
Cô dừng lại, xoay qua chỗ khác.
Trình Diễm Sinh cầm gậy thục bi-a, mặt mũi tràn đầy biểu lộ ngoài ý muốn nhìn xem cô, “thật là cậu a, cậu làm sao lại ở chỗ này?”
Trình Diễm Sinh cùng một nhóm người đến đây, mấy người anh em của hắn ngay tại cách đó không xa, có người nhìn qua có người đang thục bóng.
Ôn Trì Vũ “ừ” một tiếng, không nghĩ muốn trò chuyện gì nhiều, quay người muốn đi.
“Đừng a”.
Trình Diễm Sinh xem thấu cô, trực tiếp tiến lên một bước bắt được cô.
Thẩm Phó Dã đi ra vừa vặn liền thấy một màn này.
Nam sinh mày nhíu lại lấy rõ ràng khẩn trương, bắt được cổ tay của nữ sinh, ngẩn người lại không được tự nhiên buông ra. Hắn che dấu cảm xúc đang muốn nói cái gì, nữ sinh biểu lộ rất lạnh nhạt, động tác cũng chậm rãi, nghe xong nam sinh, gật đầu liền lại muốn đi. Nam sinh lần này không có cản cô, chỉ là nhìn chằm chằm nữ sinh bóng lưng nhìn rất lâu.
Mấy người nhận biết hống tới, lao nhao đều đang nhạo báng hắn, nam sinh không có phủ nhận chỉ càng che càng lộ nói câu “đừng đồn bậy”.
Thẩm Phó Dã phát ra tiếng cười nhạo, cúi đầu lại lắc lư ung dung hướng vào trong quán tnternet đi tới, tay từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá.
Lại qua mấy giây, thanh âm hắn rất nhẹ, cũng không biết nói cho ai nghe.
“Còn rất hấp dẫn người khác”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT