Phó Dã

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Hắn hẳn là đã sớm phát hiện ra cô, cố ý tại chỗ này đợi cô tới.

Ôn Trì Vũ thấy hắn đi đến trước cánh cửa kia, đưa tay đẩy ra, lúc muốn đi vào, nhớ tới cái gì, quay đầu ánh mắt lại rơi xuống trên người cô.

“Có vào hay không a?”

Cánh cửa làm bằng tấm ván gỗ cũ kỹ phát ra âm thanh kẽo kẹt ngột ngạt.

Ôn Trì Vũ nhìn xem hắn, khẩn trương đến mức toàn thân căng đến càng chặt. Hắn hiện tại cả người đều dưới ánh đèn chói, mũ áo hoodie cũng không che được ánh sáng chói lóa mắt, hắn không thích ứng híp lại con mắt nhìn cô.

Ôn Trì Vũ đột nhiên biết hắn mâu thuẫn nhất chỗ nào, tựa như ánh nắng ghé qua trong màn đêm, cá tính hăng hái trương dương phách lối bị sự cô đơn mãnh liệt cùng yếu ớt dìm ngập. Cô bị loại cảm giác thần bí này, không tự giác muốn tiếp cận, hắn lại tất cả đều lạnh lùng dựng lên lớp phòng bị.

Ôn Trì Vũ do dự mấy giây rồi đi theo vào trong.

Trong phòng nhìn so với bên ngoài còn muốn cũ hơn, mặt tường bởi vì ẩm ướt mà bong tróc loang lổ, trong phòng thật sự trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn, một chiếc giường, căn bản không giống như là chỗ của người ở.

Nhưng cứ như vậy một nơi lờ mờ ẩm ướt giống như bị nước ngâm qua, lại không hiểu để cho người ta cảm thấy vẫn sạch sẽ.

Có thể là trong không khí đều là mùi trên thân thể của nam sinh, để cho nơi nho nhỏ cũ cũ này cũng tràn ngập mâu thuẫn. Ẩm ướt lại mạnh mẽ, hắc ám lại có ánh dương, rõ ràng tràn ngập đồi phế cùng tang tóc, nhưng giống như khoác lên phong vị tràn đầy sức sống.

Thẩm Phó Dã không có quan tâm cô, quay thân cúi đầu đưa tay đem áo hoodie trên người cởi xuống, nghe được động tĩnh sau lưng, nghiêng đầu đưa ánh mắt nhìn sang.

“Bây giờ sợ rồi?”

Bên trong hắn còn mặc thêm một chiếc áo thun ba lỗ trắng.

“...... Không có”.

Hắn thật sự rất buồn ngủ, lại ngáp một cái, tay mò ra hộp thuốc lá, nghĩ hút một điếu nâng cao tinh thần, nhưng cô ở đây thì lại nhịn được. Tay xoa xuống mặt, đưa ánh mắt quét đến cô đứng ở đằng kia, ngoan đến không nhìn được, cảm thấy rất có ý tứ.

“Em cũng to gan như vậy sao?”

“Cái gì?”

“Đàn ông”.

Hắn một tay lười nhác chống đỡ cái cằm, con mắt hững hờ chằm chằm cô, “cùng đàn ông về nhà”.

Ôn Trì Vũ yên tĩnh mấy giây, cô nhìn chung quanh đổi đến chủ đề khác, “đây là nhà của người thân anh à?”

“Em không phải là biết rồi sao?”

Thẩm Phó Dã nhàn nhạt lại nhìn cô một chút, “đêm đó không phải đã thấy rất rõ ràng sao?”

Nguyên lai hắn đều nhìn thấy a.

Thẩm Phó Dã rất ghét bỏ mùi vị trên người mình, “anh đi tắm”.

Hắn đứng lên, hướng đến phòng vệ sinh bên cạnh, cái cằm nâng lên nhìn cô, “nếu như em không về nhà, thì ngồi chỗ đó chờ đi”.

Ý hắn nói chính là giường.

Vạt áo thun trắng đã bị hắn nhấc lên, thiếu niên nhìn xem đơn bạc thế nhưng cơ bắp chỗ eo lại rất có sức hút.

Đôi mắt Ôn Trì Vũ lại chớp chớp, nắm chặt ngón tay, “em không đi”.

Hắn cười nhẹ nhàng, giống như là đã sớm đoán được câu trả lời của cô.

Đây là phòng ở cũ, địa phương lại nhỏ, một chút tính năng cách âm đều không có.

Khoảng cách không đến một mét, tiếng đóng cửa, tiếng quần jean hắn ma sát, tiếng nước chảy.

Rõ ràng cái gì cũng không có trông thấy, nhưng cô trước mắt giống như lại cái gì cũng đều nhìn thấy.

Ôn Trì Vũ dùng móng tay cào cào vào lòng bàn tay, làn da biến đỏ, lực chú ý còn không có bị phân tán. Đột nhiên đặt lên giường điện thoại di động vang lên, sáng lên màn hình tại dúm dó màu xám trên giường đơn, đem cái này không gian thu hẹp bên trong không lưu động bí ẩn mập mờ càng gia tăng một chút.

Chuông điện thoại di động càng ngày càng vang, tim đập của cô không tự chủ đi theo càng lúc càng nhanh. Ôn Trì Vũ biết bản thân mình cảm giác được sự liên kết mạnh mẽ ở nơi đây trong mọi thứ, phòng ở cũ kỹ nát bấy, chiếc giường, điện thoại, hắn đang tắm.

Cô giống như chui vào tới, không gian bị bịt kín, tất cả đều là thứ liên quan tới hắn.

Nhịp tim to đến muốn buộc cô hít thở không thông.

Chuông điện thoại di động rốt cục cũng đã ngừng.

Cô như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng một giây sau, điện thoại lại vang lên, cùng lúc đó cửa phòng vệ sinh bị mở ra.

Khăn mặt Thẩm Phó Dã khoác lên trên đầu, xoay người cúi người từ bên cạnh cô cầm lấy điện thoại.

Trên người hắn hơi nước rất nặng, hương khí sữa tắm cùng nhiệt độ của nước, để Ôn Trì Vũ vừa vặn khiến tim cô đập loạn xạ, lại như chạm trán với kẻ địch, liều mạng nhảy dựng lên.

“Còn muốn gì à?” Hắn nói.

Ôn Trì Vũ toàn thân run lên, cô không có nghe rõ: “A? Vừa nãy mới nói sẽ không đi”.

Động tác lau tóc của Thẩm Phó Dã dừng lại, “không phải nói chuyện với em”.

Ôn Trì Vũ sững sờ mở con mắt to ra, ngón tay bắt đầu co ro vô ý thức giật lấy khăn trải giường.

Người ở bên đầu điện thoại kia, phát hiện cái gì, ngữ khí cảnh giác: “Bên cạnh cậu có người?”

“Một cô gái”.

“Mới quen đấy à?”

Hắn phát ra tiếng cười nhạo, “cậu nháo cái gì a, dù sao tớ cũng không phải loại cặn bã đến mức không thể chạm tới phụ nữ”.

Ôn Trì Vũ run rẩy lên.

Hắn ngước mắt, nhìn cô một cái.

Điện thoại đầu bên kia cũng trầm mặc xuống, bắt đầu nói về chuyện chính là người ta đang tìm Thẩm Phó Dã, “trường học cậu dự định lúc nào vào học đây? Các giáo viên cứ gọi điện cho tớ về cậu a”.

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng.

Đối phương lại trầm mặc xuống, “dù sao thứ hai cậu đến trường học báo cáo cho tớ”.

Thẩm Phó Dã còn không có lên tiếng.

“Tớ đang nói chuyện với cậu đây, cậu đến cùng có đang nghe hay không a?”

Lần này, Thẩm Phó Dã mở miệng, “giống như......”

Hắn như có điều suy nghĩ nhìn ngoài cửa sổ, “hù người ta bỏ chạy rồi”.

Ngày đó sau khi trở về, Ôn Thu đã nấu xong cơm tối. Hai chị em một bên xem phim, một bên ăn cơm.

Ôn Thu đối với loại phim anh yêu em em yêu anh ta, tình tiết máu chó các kiểu lại phá lệ yêu thích. Ôn Trì Vũ sau khi ăn xong thì đi rửa bát. Ôn Thu vừa xem phim vừa lớn giọng cùng cô thảo luận tình tiết, về sau lại hàn huyên vài câu về chuyện phát sinh trong siêu thị ngày hôm nay.

Không bao lâu, trời liền rất khuya.

Đêm đó, Ôn Trì Vũ làm sao đều ngủ không được. Cô nhắm mắt lại, trước mắt tất cả đều là gian phòng ẩm ướt buồn bực mơ hồ, bên trong là Thẩm Phó Dã lạ lẫm gợi cảm.

Ngoài cửa sổ trời lại bắt đầu mưa, cô lật tới lật lui, chăn mền kéo qua đầu, cảm thấy thiếu không khí đến lại kéo xuống.

Cứ như vậy lặp đi lặp lại nhiều lần, trong lòng phảng phất cũng giống sóng thủy triều, bốn phía còn giống như tất cả đều là mùi hương của hắn.

Ôn Trì Vũ không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên ngồi bật dậy ——

Anh ấy tắm nước lạnh nha, nhưng không phải sẽ dễ bị cảm sao?

**

“Tiểu Vũ?”

Ôn Trì Vũ chậm nửa nhịp ngước mắt đi xem Ôn Thu.

“Tối hôm qua ngủ không ngon a? Khẩn trương sao?” Ôn Thu đưa váy trắng trong tay đưa cho Ôn Trì Vũ, “mặc bộ này, khẳng định đẹp mắt”.

Hôm nay Ôn Thu muốn dẫn cô đi gặp Hồ Tô Lâm, Ôn Trì Vũ chậm chạp “a” một tiếng, tiếp nhận váy.

Lực chú ý của cô có chút không tập trung, chậm rãi đưa tay cởi bỏ hàng cúc dài trên áo, thời điểm vạt áo kéo cao lộ ra vòng eo, Ôn Thu đột nhiên lên tiếng, “a, chỗ này của em làm sao bầm tím vậy?”

Động tác Ôn Trì Vũ dừng lại, lập tức buông tay, để vạt áo buông ra che khuất eo, “có thể là không cẩn thận đụng trúng thôi mà”.

Ôn Thu nhíu mày lại, “có phải không? Lại để cho chị xem một chút, đập đến eo cũng không phải việc nhỏ, chị thấy nó bầm tím lịm luôn rồi”.

“Thật sự không sao đâu”. Ôn Trì Vũ che đi nơi đó, nhìn xem mặt của Ôn Thu, ngữ khí có chút khẩn trương lên, “chị, chị không trang điểm sao?”

Ôn Thu “a” một tiếng, vẫn là không yên lòng vết thương trên eo cô, nhưng lực chú ý bị mang chạy ra nơi khác một chút, “chị cần trang điểm không nha? Có khi nào lộ ra bản thân mình xem trọng việc này quá không?”

Cô là kiểu phụ nữ tiêu chuẩn của thị trấn nhỏ này, không có bất kỳ quyền tự do nào của riêng mình, “nhưng nếu như để y nguyên như vầy, có khi nào người ta cảm thấy chị thô lỗ không nha?”

Ôn Trì Vũ: “ân, trang điểm nhẹ chút cũng được, đề thêm miếng khí sắc”.

Ôn Thu gật gật đầu, bị cô thuyết phục.

Ôn Trì Vũ thấy cô đi ra ngoài, nhẹ nhàng thở ra. Cô nhấc lên quần áo, về sau nhìn một chút. Kỳ thật đã hết đau, chỉ là thể chất cô có chút khó lành sẹo, vết tích trên thân một mực không chịu đi hết.

“Tiểu Vũ, nhanh lên, chúng ta sắp trễ rồi”.

Ôn Thu dưới lầu thúc giục cô.

“Em tới liền”.

Ôn Trì Vũ nhanh chóng đem váy mặc vào, chạy nhanh xuống lầu, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy, Thẩm Phó Dã mũ áo quần jean, vẫn là bộ dạng ngủ không thức nổi tựa ở bên cạnh quầy hàng.

Ôn Trì Vũ nhìn thấy hắn có chút không được tự nhiên.

“Thấy mặt chị có ổn không?”

Ôn Thu từ sau lưng Thẩm Phó Dã, nhô đầu ra đến hỏi.

Ôn Trì Vũ nghe tiếng ngước mắt lên, ánh mắt trước chạm vào ánh mắtt hắn, lại cắn môi dưới, mới dời ánh mắt đi xem Ôn Thu, “được mà, rất đẹp”.

Hắn lười nhác ở bên cạnh, liếc đến một chút.

Ôn Trì Vũ càng không được tự nhiên.

Ôn Thu không có chú ý tới tâm tư của cô, lại nhìn cô một chút, đề nghị: “Tiểu Vũ, em có muốn hay không cũng trang điểm một chút a?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu, “không phải nói không kịp sao? Chị, chúng ta đi nhanh đi”.

Thân thể của hắn uể oải lùi ra sau, nghe vậy, bỗng nhiên hững hờ cười.

Ôn Trì Vũ bị hắn cười đến lỗ tai ngứa, nhịn không được muốn đi bắt xuống.

Ôn Thu vừa mở sáng màn hình điện thoại di động, vừa đưa mắt nhìn thời gian, vừa đi ra đã nói: “trời ạ, đúng là không kịp thật”.

Thời điểm Ôn Thu đi ngang qua Thẩm Phó Dã, cô dừng bước lại, “tiểu Dã giúp chị coi chừng tiệm chút nhé”.

Hắn vẫn là cái tư thế kia, nghiêng đầu, mí mắt nửa rũ xuống, gật đầu.

Địa điểm mà Ôn Thu với Hồ Tô Lâm hẹn nhau từ trước, là một tiệm cà phê, nói là quán cà phê, kỳ thật việc kinh doanh gì cũng đều làm.

Lúc các cô đi vào, Hồ Tô Lâm đã đến trước, hắn ngồi ở chỗ gần cửa sổ, nhìn thấy hai người các cô, biểu lộ rõ ràng có chút khẩn trương.

Ôn Thu đơn giản cùng hắn giới thiệu Ôn Trì Vũ một chút, hắn khẩn trương hơn nữa, cùng Ôn Trì Vũ nhẹ nhàng bắt chuyện.

Ôn Trì Vũ hướng hắn gật gật đầu, nhu thuận cũng lên tiếng chào hỏi.

Cô ở loại trường hợp này đều rất ngoan, an tĩnh đi theo Ôn Thu, tận lực không để cho mình làm Ôn Thu mất điểm. Cả trận gặp mặt này, cô đa số đều cầm ly nước uống tới, ánh mắt không để lại dấu vết quan sát đến người đàn ông phía đối diện.

Vóc dáng của anh ta không cao lắm, dáng dấp rất bình thường, quần áo giản dị, từ bên trong lời nói có thể nhìn ra được thật sự tựa như Ôn Thu miêu tả là tính tình thật thà như vậy.

Cô không phải rất hài lòng, cảm thấy Ôn Thu không nên cùng người dạng này ở cùng một chỗ. Nhưng Ôn Thu thật sự hài lòng, dăm ba câu bọn hắn đã nói tới chuyện kết hôn.

Trên đường đi trở về, Ôn Thu thấy Ôn Trì Vũ nãy giờ không nói gì, đánh tiếng hỏi: “Em thấy thế nào?”

Ôn Trì Vũ nhìn chằm chằm mũi chân, “chị xứng đáng được một người tốt yêu thương”.

“Hắn không tốt sao?”

“Sẽ có người tốt hơn”.

Cô có chút bướng bỉnh.

Ôn Thu cười lên, vuốt vuốt tóc Ôn Trì Vũ, “tiểu Vũ, trong nhà chúng ta cần đến một người đàn ông như vậy”.

Chúng ta nhiều năm như vậy đã sinh sống ở tình trạng thế này.

Chúng ta không thể một mực tiếp tục như ngày trước.

“Vì cái gì không được?” Ôn Trì Vũ hỏi.

Ôn Thu thở dài, dừng bước lại, “tiểu Vũ à, em sắp lên thành phố học đại học rồi, liền sẽ phải rời khỏi nơi này. Chị cũng nghĩ đến thời điểm có một gia đình nhỏ cho mình, cuộc sống cũng giống như những người khác”.

Ôn Trì Vũ nhìn xem Ôn Thu, thật lâu không nói chuyện.

Ngày đó về sau, các cô hai người có chút giận dỗi.

Thẩm Phó Dã đi đưa hàng, trong tiệm chỉ có hai chị em, về sau Ôn Thu chê cô phiền, vừa vặn lại có người gọi điện thoại muốn chút hoa quả.

Cô đuổi Ôn Trì Vũ đi đưa hàng.

Ôn Trì Vũ trên đường đi cảm xúc đều không cao hứng, cô không nghĩ đến Ôn Thu sẽ nói như vậy, cũng không thích Ôn Thu nói như vậy.

Hoa quả đưa đến nhà của Lý nãi nãi, khi cô trở về bước chân kéo rất chậm.

Đi ngang qua một cái cửa ngõ, đột nhiên có binh linh bang lang tiếng vang truyền đến, nhao nhao tiếng mắng, lại còn có âm thanh ai ngã sấp xuống rồi tiếng va đập của vật nặng...... Bạo lực tại đang sinh sôi.

Cô theo bản năng sợ hãi, muốn chạy.

Nhưng bỗng nhiên lại nghe rõ được thứ gì, bước chân cô bỗng nhiên ngừng lại, cứng ngắc xoay chuyển người, ánh mắt nhìn thấy áo hoodie đen không xa.

Tròng mắt đen nhánh của Thẩm Phó Dã nhìn chằm chằm cô, ánh mắt này vốn có nét sắc bén cùng phòng bị cô chưa từng thấy qua. Mặt hắn không biểu tình, hàm dưới căng cứng, không nói gì, nhưng Ôn Trì Vũ xem hiểu.

Hắn đang muốn cô chạy, cái gì cũng đều đừng quản, chạy nhanh lên.

Ôn Trì Vũ bước vội vàng, tâm loạn hơn.

Do dự hai giây, kiên định quay đầu, cô lặng lẽ dán người lên tường cửa ngõ đứng đấy.

Tiếng còi xe cảnh sát phá vỡ bầu không khí căng thẳng, vài câu thô tục vang lên, lại giống như không có động tĩnh.

Ôn Trì Vũ đợi lâu mấy giây, tim chập trùng, khẩn trương nuốt nước bọt xuống, đem đầu chậm rãi thăm dò qua.

Người đàn ông trung niên đáng sợ người đầy mùi rượu hiện không thấy, chỉ còn lại Thẩm Phó Dã tựa ở chỗ ấy, dúm dó, không nhúc nhích.

Ôn Trì Vũ vội vàng chạy tới, khẩn trương cẩn thận kiểm tra vết thương của hắn. Trên mặt hắn vừa vặn, hiện tại lại bị đả thương. Người kia ra tay rất nặng, cô có rất nhiều kinh nghiệm bị người ta đánh qua, nhưng cũng chưa có lần nào người bị ta đánh đáng sợ đến vậy.

Thẩm Phó Dã an tĩnh đến giống như không có cảm giác, hô hấp đều rất chậm.

Ôn Trì Vũ không dám đụng vào hắn, cô không biết bên trong lớp quần áo hắn có bao nhiêu tổn thương, “có thể đứng lên tới sao?”

“Thật là giả”.

“A?”

Cô không có hiểu hắn đang nói cái gì.

“Tiếng còi cảnh sát”. Hắn đổi đề tài, hỏi tới, “em làm sao không chạy?”

“Anh muốn đi bệnh viện không?” Ôn Trì Vũ nhìn xem da bàn tay hắn bị trầy xước, giọt máu từng chút từng chút tranh nhau chen lấn chui ra ngoài. Cô lấy ra khăn giấy lau tới, nhưng máu hắn nhiều quá, làm sao đều lau không khô.

Ôn Trì Vũ nhấp môi dưới, ánh mắt ngước lên, phát hiện hắn rất yên tĩnh đang nhìn mình, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu.

Cô lại cắn cắn môi, an tĩnh một lát, rốt cục nhỏ giọng trả lời câu hỏi của hắn, “dù người nào đối với cái thế giới này cảm giác thất vọng, cũng sẽ còn chờ mong được cứu vớt”.

Đôi mắt hắn khẽ động.

Ôn Trì Vũ không nhìn hắn, vịn hắn, muốn hắn đứng lên, “vết thương phải đến xử lý, nếu không thì sẽ......”

“Ôn Trì Vũ”.

Hắn đột nhiên đánh gãy cô.

Chạng vạng sắp tối ngày thứ bảy ở tiểu trấn, bầu trời ráng chiều nhiều mây, cơn gió mang theo hơi nước ẩm ướt thổi lùa lên vạt áo cùng sợi tóc hai người.

Thanh âm hắn khó có được không khàn cũng không uể oải, cứ như vậy trực tiếp hỏi tới trong nội tâm cô ——

“Em có suy nghĩ muốn làm chúa cứu thế của anh a”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp