Ôn Thu ở một bên nhìn bọn hắn vài lần, yên lặng đem thanh âm của ti vi điều chỉnh đến nhỏ nhất.
Thẩm Phó Dã ngồi tại bên cạnh Ôn Trì Vũ, tư thế ngồi của hắn rất tùy ý, áo hoodie trên người bởi vì động tác của hắn, lỏng loẹt đổ đổ chồng chất tại ở giữa eo.
Cơ thể hắn cao lớn, nên người mặc dù gầy, nhưng ở trong không gian thu hẹp, hai người không thể tránh khỏi cách nhau có chút gần.
Ôn Trì Vũ có chút khẩn trương liếm liếm môi, cô kỳ thật rất khó chịu, nhưng bây giờ vào thời khắc thế này, sự khó chịu trên thân thể lại bị đột ngột không được để mắt đến.
Trong nhận thức, thứ bị phóng đại vô hạntất cả đều là nhất cử nhất động của Thẩm Phó Dã.
Hắn ngả người dựa vào ghế, cúi đầu đang xem đề bài. Ngón tay nắm vuốt ở cạnh vở, lúc lật giấy, gân xanh ở mu bàn tay cùng chỗ cổ tay có chút hiện lên, lộ ra một loại gợi cảm thu hút khó mà hình dung.
Ôn Trì Vũ nháy mắt, ánh nhìn từ ngón tay của hắn chuyển qua hầu kết lộ ra trên cổ, lúc vừa muốn lại hướng lên nhìn...
Xấp bài cô làm sai đến ngăn tầm mắt.
“Này không biết làm?”
Giọng mũi rõ ràng hơn.
“Ừ”,
Lần này, hắn không có lên tiếng, thân thể hướng tới phương hướng của cô dựa vào một chút. Rõ ràng hoodie dúm dó, tóc cũng rối bời, nhưng mùi trên người hắn lại mềm mại lại sạch sẽ.
Giống như, giống như mùi cỏ sau mưa.
“Nghe giảng bài kiểu gì thế?” Hắn thấp giọng.
Phương thức giảng giải của Thẩm Phó Dã cùng người khác khác biệt, chỉ đem mạch suy nghĩ nói ra, những thứ còn dư lại để Ôn Trì Vũ tự mình nghĩ.
Hắn nói xong, thấy cô một mực nắm vuốt bút không nhúc nhích, chau lên lông mày, “em còn chưa biết làm a?”
Ôn Trì Vũ ngay từ đầu không có cách nào tập trung tinh thần, về sau thật bị hắn cuốn theo đi vào, nghiêm túc giải đề.
“Biết…biết mà”.
Bầu không khí trong siêu thị nhỏ yên tĩnh lại hài hòa, không biết qua bao lâu, chiếc điện thoại hắn để ở một bên đột nhiên rung lên.
Lần thứ nhất, hắn không có nhận.
Đầu dây bên kia rất có kiên nhẫn, lại gọi tới một lần.
Thẩm Phó Dã mày nhíu lại xuống, ngón tay hướng xuống, tiếp vào.
Đầu dây bên kia đang nói gì đó, Ôn Trì Vũ nghe không rõ, chỉ biết là một giọng nữ trẻ tuổi. Thẩm Phó Dã không quá kiên nhẫn, cảm xúc cũng biến thành không đúng lắm, hơn nửa ngày mới qua loa “ừ” một tiếng.
Sau đó hắn chú ý tới cái gì, ngón tay ở trên bàn gõ nhẹ xuống.
Trái tim Ôn Trì Vũ nhảy một cái, vội vàng tiếp lấy vùi mặt vào làm bài.
Thẩm Phó Dã cười khẽ, cảm xúc giống như lại lỏng lẻo xuống tới. Hắn bóp bóp cổ, ngửa ra sau dựa vào ghế. Khoảng cách giữa hai người vốn là hơi xa một chút, nhưng ánh mắt vẫn là nhìn cô. Nhiệt độ cơ thể Ôn Trì Vũ cũng đang cao, hiện tại cảm thấy phần gáy kia càng bỏng. Cô không được tự nhiên vừa đem lưng ngồi thẳng tắp chút, lại ngay lúc nghe thấy hắn nói: “Đừng đến đây”.
Đầu dây bên kia rõ ràng còn có lời muốn nói, hắn không có kiên nhẫn trực tiếp cắt mất.
Sau đó điện thoại bị đặt ở nơi cách Ôn Trì Vũ bên tay phải không xa.
Cô trông thấy thời gian cuộc nói chuyện trên màn hình kéo dài từ 22:59 nhảy tới 23:00.
Nguyên lai thời gian đã muộn đến như vậy, Ôn Thu không biết đang nhìn bộ phim truyền hình nào thế mà còn có cả tiếng thông báo thời gian, lại một lần đang nhắc nhở.
Ôn Trì Vũ càng không quan tâm, cô đó giờ là sẽ không như vậy, hiệu suất của cô rất cao, đặc biệt tại bên trên việc học tập, chưa từng phân tâm.
Nhưng bây giờ tâm tư đều là loạn, chính cô cũng chia không rõ mình đang suy nghĩ gì.
“Ngốc cái gì?” Hắn nói, “lười biếng à”.
Ôn Trì Vũ “a” một tiếng, nghiêng đầu đến, đầu óc đang trì trệ.
Đôi mắt hắn rủ xuống, ánh mắt không biết rơi vào chỗ nào, ước chừng hai giây, còn nói: “Buồn ngủ rồi?”
Ôn Trì Vũ lắc đầu lại gật gật đầu, đầu óc vẫn là không tỉnh táo.
Lòng bàn tay cô không tự giác ma sát cây bút trong tay, nhìn về phía Thẩm Phó Dã ánh mắt trở nên có chút tìm tòi nghiên cứu. Người này chỉ so với cô lớn hai tháng, nếu đi học bình thường hẳn là cũng là lớp mười hai. Vậy tại sao những bài tập khó này trong mắt hắn, giống như đều đặc biệt dễ dàng a. Nhưng nếu hắn thành tích tốt như vậy, vì cái gì lại không muốn đi học nha.
Thấy bộ dáng của cô bộ như vậy, “hôm nay liền dừng ở đây đi”.
Thẩm Phó Dã đứng lên cầm lấy chiếc áo khoác đặt ở bên cạnh, tùy ý mặc lên, tay cầm lấy điện thoại.
Xem bộ dáng là chuẩn bị rời đi.
Ôn Thu chú ý tới động tĩnh bên này của bọn hắn, cô có chút ngượng ngùng, “tiểu Dã, làm phiền em, đều đã trễ đến như vậy. Về sau giảng giải bài cho tiểu Vũ thế này, chị cũng tính là em tăng ca nhé, trả cho em tiền làm thêm giờ”.
Hắn mở miệng, có khả năng cuống họng có chút ngứa, ho nhẹ xuống, “không cần, không phiền phức”.
Cửa thủy tinh bị đẩy ra, người đều đi ra, Ôn Thu còn đang hài lòng khen lấy khen để.
“Tiểu Dã thật sự không tệ”. Cô nhẹ nhàng đẩy đẩy Ôn Trì Vũ, “em không phải buồn ngủ rồi sao, mau đem sách vở dọn dẹp lại, đi ngủ”.
Nói xong lại cảm thán, “nhìn thằng bé bộ dạng này, thành tích hẳn là thật rất tốt, ai, kia không đi học thật sự đáng tiếc”.
Ôn Trì Vũ không có lên tiếng, cô đem xấp đề khó thả lại trong cặp sách, ngón tay đụng phải một cái túi, là túi thuốc một mực đặt ở chỗ sâu nhất.
Cô đóng cặp xong lại ngẩng đầu nhìn một mảnh đường phố đen kịt ở bên ngoài một chút.
Những ngọn đèn muốn hư lại lì lợm chiếu những tia sáng lờ mờ, mặt tường cũ nát xám trắng. Gió thổi như gào thét vì không quấn lấy được thân thể mỏng lét như giấy của thiếu niên, vạt áo hoodie màu đen bị thổi lên. Hắn chậm rãi ung dung đi tới, thân hình có chút run rẩy.
Ôn Trì Vũ nghĩ, hắn đêm nay sẽ đi chỗ nào để ngủ đây?
**
Ngày hôm sau là thứ sáu.
Chủ đề mới nhất ở trong lớp chính là bạn học sinh chuyển trường tới đây trong truyền thuyết.
“Không phải nói là thứ hai mới đến sao? Hôm nay mới thứ sáu”.
“Tớ nghe nói cực kỳ đẹp trai”.
“Tớ nghĩ đây là làn gió mới”.
......
Ôn Trì Vũ không để ý đến chuyện bạn học sinh chuyển trường này lắm, trong đầu cô đều là lớp thể dục chốc lát phải học.
Chương trình học hôm nay là nằm ngửa ngồi dậy, nhất định phải hai người một nhóm.
Ninh Tiểu Di sớm đứng ở bên cạnh người cô, một mực hướng về phía cô ý vị thâm trường mà cười. Khuôn mặt Ôn Trì Vũ giống như bình thường nhu thuận yên tĩnh, chỉ là đôi mắt cúi thấp xuống, một mực tại nhìn lớp hoa dại ở bên cạnh sân vận động, hoa dại bọn chúng bị mưa gió mấy ngày trước đây đánh cho cánh hoa đã cơ hồ rơi sạch.
Tiếng huýt sáo thổi lên, tính theo thời gian là lúc bắt đầu.
Ôn Trì Vũ quỳ một chân trên đất, tay đặt tại trên mắt cá chân của Ninh Tiểu Di, đây lần thứ ba bị Ninh Tiểu Di ‘không cẩn thận’ dẫm lên.
“Ai nha, Ôn Trì Vũ cậu có thể theo sát được không nha, cậu dạng này sẽ để cho tớ không làm đúng động tác”.
Ôn Trì Vũ không nói chuyện, Ninh Tiểu Di miệng lại không ngừng hoạt động, cố ý ủy khuất phàn nàn, “vốn là nhìn thấy cậu không có ai cùng một nhóm, tớ mới giúp cậu, không nghĩ tới cậu......”
Ôn Trì Vũ vẫn như cũ không nói chuyện, cô thậm chí có chút bần thần, đang suy nghĩ hôm nay Ninh Tiểu Di muốn chơi tới khi nào, muốn bắt cô làm hình nhân trút giận đến mức nào.
Ba phút sau, đổi thành cô nằm trên đệm.
Ôn Trì Vũ mới biết được, trò chơi của Ninh Tiểu Di vừa mới bắt đầu.
Cô ra tay rất hung hăng, móng tay cào cấu lấy da thịt ở bắp chân cùng thịt mềm phía trên đùi.
Nhưng biểu lộ của cô lại ra vẻ rất lo lắng, trông thấy Ôn Trì Vũ bởi vì đau đớn mà sắc mặt trắng bệch, thậm chí còn đưa tay giống như là giúp cô kỳ thật đang cào cấu nhiệt liệt ở cánh tay cùng trên lưng Ôn Trì Vũ.
Giáo viên thể dục khó có thể làm như không thấy, một mặt không đồng ý đi phê bình, “có chút đồng học, làm tốt thành tích văn hóa đồng thời, cũng phải chú ý việc rèn luyện thể dục thể thao, thành tích thể dục cũng được tính vào kỳ thi tuyển sinh đại học”.
“Người giáo viên nói chính là cậu nha, Ôn Trì Vũ cậu xem một chút, mỗi một cái nằm ngửa ngồi dậy đều yếu thành dạng này”.
Ninh Tiểu Di nói tiếp, “đúng vậy ha, một hồi tớ cùng cậu lại luyện tập nhiều thêm một chút đi”.
Mười phút sau, cả lớp được giáo viên cho giải tán, tự do hoạt động, các nữ sinh tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ, có nhóm nói chuyện phiếm, có nhóm tranh thủ thời gian học thuộc từ vựng, các nam sinh thì cơ hồ tất cả đều đi chơi bóng rổ.
Ôn Trì Vũ còn đang trên nệm êm làm động tác nằm ngửa ngồi dậy, Ninh Tiểu Di chơi mệt rồi, đổi thành hảo tỷ muội Lương Lộ của mình. Người tùy tùng khác, ngồi ở bên cạnh cùng một bạn khác trên nệm êm, một người cười cười nói nói, một người nhìn các nam sinh đang ở bên cạnh chơi bóng rổ.
Giang Dụ ném trúng một cầu, quay đầu lại hướng lấy các nữ sinh đùa nghịch, vừa vặn nhìn thấy các cô bên này, “Ninh Tiểu Di, các cậu lúc nào cùng Ôn Trì Vũ chơi thân mật như vậy rồi?”
Ninh Tiểu Di trừng mắt liếc Giang Dụ, “Giang Dụ cậu mù rồi, không thấy tớ cùng Ôn Trì Vũ quan hệ một mực rất tốt lành hay sao?”
Giang Dụ nhướng mày, cười đến không tim không phổi, “trước đó một trận không phải còn náo đó sao? Thật không hiểu bọn con gái các cậu”.
“Cậu thì cần biết gì chứ?” Ninh Tiểu Di trả lời sang.
Giang Dụ cũng không tức giận đưa ánh mắt vừa định nhìn Ôn Trì Vũ, Trình Diễm trên sân bóng vào một rổ lên 3 điểm.
Hắn lập tức thu tầm mắt lại, hướng về phía Trình Diễm Sinh phàn nàn, “tớ khinh bỉ cậu, Trình Diễm Sinh cậu chơi không đẹp!”
Nhóm nam sinh khác nhao nhao nhân cơ hội này chế giễu Giang Dụ, “ai bảo cậu đều cố lấy tán gái”.
“Ha ha ha ha đáng đời, không phải muốn làm soái ca bóng rổ a!”
“Chết tiệt, tất cả câm miệng, để tớ cho các cậu thấy thế nào là thực lực chân chính!”
Dưới ánh mặt trời, các nam sinh sức sống mạnh mẽ.
Đôi mắt của mấy nữ sinh cũng đều sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Trình Diễm Sinh, lại còn không che giấu mà kinh hô, “đẹp trai quá a!”
Ninh Tiểu Di cũng không ngoại lệ.
Khóa thể dục mặc dù bị ép làm rất nhiều lần động tác nằm ngửa ngồi dậy, nhưng ngày thứ sáu không có phần tự học buổi tối. Ngày hôm nay Ninh Tiểu Di các cô, một tiết khóa cuối cùng, tại trên lớp học liền sẽ bắt đầu trang điểm. Chuông tan học một khi vang lên liền sẽ không kịp chờ đợi ào ra ngoài, ngồi lên chỗ trống phía sau xe máy của những nam sinh khác biệt, đi quán bi-a, quán cà phê internet, phòng karaoke,... những địa phương này để chơi, căn bản không có rảnh rỗi để ý cô.
Châu Tuế Tuệ từ lúc bắt đầu sắp xếp túi sách liền muốn đi song song nói chuyện cùng Ôn Trì Vũ, “Trì Vũ, tớ mới biết có một tiệm mới mở”.
Ôn Trì Vũ hướng cô lắc đầu, “tớ hôm nay có việc”.
“Thôi được rồi, vậy buổi tối tớ nhắn tin cho cậu nha”.
“Ừm”.
Ôn Trì Vũ so với bình thường đi nhanh hơn trở về siêu thị Giai Mỹ, cô đi tới, trông thấy Thẩm Phó Dã đang nép người vào chiếc ghế trong quầy và ngủ thiếp đi.
Ôn Thu không biết đi nơi nào, trong siêu thị chỉ có một mình hắn. Mũ áo hoodie của hắn tùy ý bọc tại trên đầu, cửa sổ không có đóng, tóc trên trán đều bị gió thổi bay mất dạng.
Hắn ngủ trông có vẻ ngon lành, thanh âm đẩy cửa cùng tiếng bước chân của Ôn Trì Vũ hắn đều không nghe thấy.
Ôn Trì Vũ thả bước rất nhẹ, liền hô hấp cũng tựa như đều muốn ngừng lại. Đến gần một chút, cô phát hiện trên mặt hắn vết tím xanh cơ hồ đã nhạt xem không thấy, nhưng quầng thâm ở dưới mắt lại càng ngày càng nặng.
Cho nên, đêm đó hắn ngồi ở ngoài cửa, là bị đuổi ra ngoài sao?
Vậy hắn nhiều ngày như vậy đều ở nơi đó ở a?
Ôn Trì Vũ không có ý thức nhìn chằm chằm mặt hắn ngẩn người, bỗng nhiên mày hắn nhíu lại xuống. Thân thể Ôn Trì Vũ cứng đờ, cũng không biết tại sao muốn trốn đến trong phòng bếp ở đằng sau.
Hắn không có tỉnh giấc, cái tư thế vừa rồi kia làm cổ hắn nhức mỏi. Hắn nhắm mắt lại, đưa tay bóp bóp cổ cho đỡ khó chịu. Vừa buông tay xuống, chuẩn bị rụt về lại ngủ tiếp, lúc này có người đẩy cửa tiến đến.
Động tĩnh có chút lớn, Thẩm Phó Dã nhíu lại mày, mắt híp híp nhìn xem, thấy là khách hàng, xoa nhẹ mặt, ép buộc mình thanh tỉnh.
Người mới vừa đến là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh của trường trung học số 11, động tác quen thuộc từ kệ hàng bên trên cầm gói băng vệ sinh, thời điểm đi đến quầy hàng trông thấy Thẩm Phó Dã rõ ràng sửng sốt một chút.
Cô đưa ánh mắt nhìn mặt Thẩm Phó Dã, mặt mình lại trướng đến càng ngày đỏ.
12 tệ 8 xu, hắn không có quá tỉnh táo, thanh âm rất khàn.
Nữ sinh nhìn chằm chằm hắn, trợn mắt cả lên, “em... Em không mang tiền, có thể thêm phương thức liên lạc Wechat, để em chuyển cho anh được không?”
Hắn đưa tay chỉ xuống, trên quầy có mã QR thanh toán, “trực tiếp quét mã”.
Nữ sinh có chút không cam tâm, lại hỏi, “anh về sau sẽ còn làm ở chỗ này sao?”
“Ừ”.
“Vậy sau này em sẽ thường đến”.
Hắn không có lên tiếng, thân thể lùi ra sau một chút, cái cằm khẽ nâng, nửa mê nửa tỉnh đôi mắt quét cô bé một chút.
Nữ sinh bị cái nhìn này làm cho mặt càng đỏ hơn, trước tiên chịu không được xấu hổ đi ra ngoài.
Ôn Thu vừa vặn trở về, cô đưa mắt nhìn nữ sinh, lại nhìn thấy Thẩm Phó Dã bộ dáng mắt đóng lại tới mức không mở ra nổi.
“Hôm nay không có việc gì, em đi về nghỉ ngơi đi, trước đó mấy ngày này đều để em làm vượt qua thời gian định trước”.
Thẩm Phó Dã cũng không có cự tuyệt, hắn đứng lên, lại đem mũ trên áo hoodie đội đi lên, đi ra ngoài.
Ôn Thu đi vào phòng bếp, chuẩn bị đem vừa đồ ăn vừa mới mua đặt xuống, ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Ôn Trì Vũ.
“Ủa, em về nãy giờ rồi hả?”
Ôn Trì Vũ “ân” một tiếng, cũng đi ra ngoài.
Ôn Thu ở phía sau bảo cô, “em đi đâu vậy?”
Ôn Trì Vũ tùy tiện “ân” ứng phó cho có lệ, Ôn Thu nhìn bóng lưng của cô một chút, buông miệng than thở “đúng là bọn trẻ con, lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái”.
Ôn Trì Vũ đi theo đằng sau Thẩm Phó Dã, hắn còn đang buồn ngủ cực độ, hết ngáp một trận lại cúi đầu cả một đường đều đi không vững vàng. Thời điểm đi ngang qua cửa một quán net, đột nhiên một cậu tóc vàng vọt tới, anh ta nhanh như sét đánh không kịp bưng tai ôm lấy hắn.
Hắn lười nhác kinh khủng, bị lôi kéo nhoáng một cái, miệng áo hoodie cũng bị làm cho nâng lên hạ xuống, còn lộ ra một đoạn xương quai xanh.
Hoàng Mao cười ha ha một tiếng buông tay ra, từ trên người lấy ra hộp thuốc lá, cà lơ phất phơ đưa cho Thẩm Phó Dã một cây, “Dã ca, tan tầm rồi, tiến vào mang tớ chơi một ván thôi”.
Thẩm Phó Dã ngáp một cái, híp mắt nhận lấy điếu thuốc, cong tay châm lửa, lên tiếng nói: “Không rảnh”.
“Vậy nếu cậu có rảnh, nhớ tớ là người đứng đầu hàng đấy. Cậu khốn nạn không biết được, đầu năm nay kiếm cơm khó khăn kinh khủng, vẫn là Dã ca ngưu bức nhất, chơi đùa với cậu là sung sướng nhất”.
Thẩm Phó Dã không chút nghe vào, hắn nghiêng người dựa vào trên tường, ngửa đầu phun ra một làn khói, giữa lông mày lộ ra vẻ mặt cùng với biểu hiện của hắn đứng trước Ôn Trì Vũ trước đó hoàn toàn như hai người khác nhau.
Quanh người hắn kia cỗ luận điệu càng phóng đãng hơn hẳn, khóe miệng nhếch lên điểm này cười, sóng đến không cần câu đều hái hoa ngắt cỏ.
Sát vách quán net là phòng chơi bi-a, ở cổng mấy nữ sinh từ lúc hắn mới xuất hiện liền nhìn chằm chằm hắn, bây giờ bị câu dẫn đều trực tiếp dán người tới.
Thẩm Phó Dã không nhúc nhích, ánh mắt mang theo chút bại hoại hững hờ, không có chút tập trung, sinh ra bần thần. Hoàng Mao líu ríu lắm mồm nói không ngừng, hắn bị phiền đến không chịu được rồi mới ứng tiếng.
Cô gái khác thấy hắn không có cự tuyệt, lớn mật đến dán người vào thêm gần, ngực cơ hồ đều muốn ép đến trên cánh tay Thẩm Phó Dã.
“Ai da, cô ăn đậu hũ của Dã ca nha”. Hoàng Mao ngậm lấy điếu thuốc trêu chọc.
Nữ sinh lại cười duyên, ánh mắt mang theo chút mị hoặc, ngửa đầu đi xem Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã đem một điếu thuốc hút xong, nghiêng người đem tàn thuốc ném vào trong thùng rác, từ đầu tới đuôi nhìn cũng chưa từng nhìn nữ sinh kia một chút, “tôi đi đây”.
Hoàng Mao đã sớm biết chuyện chỉ có thể như vậy, cười đến mức không chê chuyện lớn, “đừng phí sức, Dã ca không ăn bộ này”.
Nữ sinh đưa mắt liếc hắn một chút, “vậy hắn muốn ăn dạng nào nha, tôi đều chơi được”.
Hoàng Mao thật đúng là suy nghĩ được một lúc rồi buông lời, “mẹ kiếp, hắn đúng là một tên chuyên dụ dỗ người khác”.
“......”
Ôn Trì Vũ tiếp tục đi theo Thẩm Phó Dã, rẽ trái rẽ phải, ngõ nhỏ càng đi càng sâu, người càng ngày càng ít.
Cô sợ bị phát hiện, không dám đi theo quá gần.
Lại đến một cái phân nhánh giao lộ, người phía trước bước chân bỗng nhiên tăng tốc, lại giương mắt không thấy.
Ôn Trì Vũ nhận biết con đường này, đêm đó cái ngõ hẻm kia ngay tại kề đến bên này. Cô rẽ phải, vừa đi hai bước, người kia khi nãy vừa mới không thấy, giờ đột nhiên xuất hiện tại trong tầm mắt.
Hắn chênh vênh đứng dưới mái hiện cong vòm, ánh sáng nghiêng ngả, đem hắn cả người chia hai nửa, một nửa trong âm trầm, một nửa sáng rực.
Trái tim Ôn Trì Vũ đóng băng, theo bản năng quay người muốn chạy trốn.
Nhưng thanh âm của hắn lại nhanh hơn cô một bước ——
“Ôn Trì Vũ”.
Hắn mở miệng, “bản lĩnh không nhỏ a, dám theo dõi đàn ông”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT