Phó Dã

Chương 3


1 năm

trướctiếp

Đêm đó thời điểm Ôn Thu từ phía sau phòng bếp cầm tới một cái hộp cơm đi ra, Thẩm Phó Dã đã đi.

“Thẩm Phó Dã đâu mất rồi?”

Ôn Trì Vũ ôm cặp sách, đi đến vào trong quầy, cô đem bài tập về nhà vẫn chưa làm xong lấy ra, “anh ấy về rồi”.

Ôn Thu “a” một tiếng, sau đó đem hộp cơm mở ra, đặt tới trước mặt Ôn Trì Vũ, “vậy em ăn một chút đi, đều vừa vặn còn nóng, lúc đầu chị muốn cho hắn mang về làm bữa ăn khuya”.

Ôn Trì Vũ gật đầu, Ôn Thu lại đi lấy cho cô đôi đũa.

Sổ sách Ôn Thu còn chưa có xem xong, Ôn Thu ngồi tại bên cạnh Ôn Trì Vũ, nghĩ đến chuyện gì, liền mở miệng nói vài lời, “cậu ấy tựa như là có bà con thân thích ở chỗ này, hiện tại ở trong nhà người quen. Chị lúc đầu nhìn thấy hắn bộ dáng này, còn tưởng rằng không làm được chuyện gì để kiếm sống, không nghĩ tới cậu ấy rất biết cách chịu khổ, nhà kho cậu ấy hôm nay đều hỗ trợ sửa sang lại”.

Ôn Trì Vũ gật đầu, ánh mắt của cô lại nhìn lên trên bài tập về nhà.

“Dáng dấp tốt thật sự rất hữu dụng, hôm nay mấy người khách hàng ở trong tiệm nhìn thấy hắn, con mắt đều thu lại không được, hung hăng nhìn hắn chằm chằm”. Ôn Thu cảm thấy buồn cười, liền ngay cả tiệm sát vách Ngũ Kim kia, con bé Trần Điệp cũng đến buổi trưa liền vào đây cũng mấy lần.

Ôn Trì Vũ nghe nói như thế, nhớ tới hành động vừa rồi của mình, “thật là đẹp trai”.

Ôn Thu nhìn cô một cái, cười lên, “đúng không, chị cũng thấy vậy”.

Ôn Trì Vũ thật sự không quá đói, chỉ ăn hai cái bánh sủi cảo, liền chuyên tâm làm bài.

Ôn Thu coi xong sổ sách, đi theo ở bên cạnh, cùng cô ngồi một chỗ nhìn bài tập về nhà, đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, “cuối tuần này em có muốn đi gặp anh ấy với chị một lần không?”

Ôn Trì Vũ nhất thời không có kịp phản ứng, “ai vậy nha?”

“Hồ Tô Lâm, chính là đối tượng hẹn hò của chị hôm bữa ấy”. Cô thấy Ôn Trì Vũ mặt lộ vẻ nghi hoặc, “chị cùng hắn cũng chỉ là, chỉ cần lẫn nhau đều nhìn vừa ý, cũng không giống thanh niên còn muốn trải nghiệm yêu đương, tất cả mọi người đều là hướng về con đường hôn nhân, không muốn lãng phí thời gian của nhau”.

“Có phải là Hoàng a di còn nói cái gì a?” Ôn Trì Vũ nhíu nhíu mày, có chút không cao hứng, “chị đừng mãi nghe theo a di nha”.

Nói xong, cách hai giây, Ôn Trì Vũ còn nói: “Em phải gặp hắn thôi, vạn nhất chị bị người ta lừa gạt thì phải làm sao bây giờ”.

“Ha ha ha, tiểu Vũ nhà chúng ta thông minh nhất, giúp tỷ tỷ đại khai quang nhãn thôi”.

Nửa giờ sau, Ôn Trì Vũ làm xong bài tập, đem đồ đạc dọn dẹp, sắp xếp xong, đi lên trên lầu rửa mặt.

Lúc đi ra, cô trông thấy Ôn Thu đang nói chuyện điện thoại với Hồ Tô Lâm. Cô nhìn qua, thu tầm mắt lại, nghĩ đến hôm nay quên mang theo thẻ học sinh đến trường.

Cô trở về trong phòng tìm một lần, lại xuống lầu tìm một lần, cuối cùng đem lầu trên lầu dưới tất cả ngõ ngách đều tìm tòi một lần, cũng không nhìn thấy thẻ học sinh của mình.

Ôn Trì Vũ nghĩ đến cái gì, liền không đi tìm nữa.

Ngày hôm sau ở cổng trường học không thể tránh né lại bị người ta ghi tên, cô thừa dịp nghỉ giữa khóa đi xuống phòng giáo vụ bổ sung thẻ học sinh.

Thời điểm quay trở lại phòng học, tại hành lang đối diện chạm phải Ninh Tiểu Di mấy người bọn hắn.

Hôm nay mưa còn chưa có ngừng, hạt mưa dày đặc rơi xuống, tiếng mưa rơi rất lớn, có thể che lại rất nhiều bí mật.

Tiếng bước chân ồn ào trong chốc lát, hành lang lại biến trở về tình trạng trầm tĩnh trước đó.

“Tránh cái gì? Vì sao ở trước mặt lão sư cùng nam sinh thì không tránh?”

Tóc Ôn Trì Vũ bị người ta giựt lấy, trực tiếp kéo cô đẩy ngã lên mặt đất phòng vệ sinh.

Người bên cạnh trông thấy cô đồng phục bị bẩn, ngại phiền phức kêu “ách” một tiếng, “tiểu Hạ, cậu chú ý chút đi, đừng để lại dấu vết gì”.

Ninh Tiểu Di phát ra tiếng cười nhạo, nhìn chằm chằm vào Ôn Trì Vũ, chỉ nhìn tới gương mặt này của Ôn Trì Vũ, cô liền cảm thấy khó chịu. Tiểu Di phiền chán nhất loại giả ngây thơ như vậy, cô trước đó thích qua một tên nam sinh, khăng khăng một mực theo đuổi người ta mấy tháng, cuối cùng bị loại người này trước mặt vờ thuần khiết sau lưng liền ma mãnh làm cho cắt đứt mối.

Ngoại trừ nguyên nhân này, còn có ——

“Cậu cùng chị gái của cậu người nào giỏi diễn kịch hơn a? Có phải là chỉ cần sở hữu gương mặt này thì có thể khiến cho đàn ông ngu xuẩn người nào cũng đầu óc choáng váng?”

Nhà của Ninh Tiểu Di trong thị trấn này nếu so ra thì cũng có thể xem là tương đối có tiền cái chủng loại kia, bố mẹ bên ngoài cũng biểu hiện bọn họ rất ân ái, nhưng người khác không biết hai năm trước bố mẹ của cô bởi vì Ôn Thu mà cãi nhau tới mức đã ly hôn.

“Bố mẹ mất liền không thể hảo hảo làm người sao? Nhất định phải hèn như vậy a? xx!”

Ôn Trì Vũ toàn thân căng thẳng vô cùng, phía sau lưng đã đau đến đổ mồ hôi lạnh. Nhưng cô cắn răng, không có lên tiếng cũng không có khóc.

Chuyện của Ôn Thu, từ đầu đến cuối là do đối phương đơn phương mong muốn, giải thích qua với bọn họ vô số lần cũng đều vô dụng.

Các cô lại bởi vậy bị Ninh gia người một nhà ngầm quấy rối thật lâu, không chỉ có khiến cho thanh danh của Ôn Thu đều hỏng bét, liền ngay cả Ôn Trì Vũ trong trường học cũng bị Ninh Tiểu Di cầm đầu cả nhóm nhỏ này đặc biệt chiếu cố.

Vốn dĩ mọi chuyện cũng không có như hiện tại chơi quá phận vậy, trước đây một trận không biết ai nói Ôn Trì Vũ báo cáo giáo viên chuyện bọn hắn hút thuốc, yêu sớm, chép bài tập. Bọn hắn giống như là tìm được lý do, lập tức làm mọi thứ trầm trọng thêm.

Đau đớn trên người càng ngày càng rõ ràng, Ôn Trì Vũ co ro thân thể, móng tay rơi vào lòng bàn tay trong tay, cầu nguyện trong lòng âm thanh chuông vào học sớm một chút vang lên.

Không biết qua bao lâu, trong bóng tối bỗng nhiên có người gọi: “Có người đến, đừng làm nữa”.

Ninh Tiểu Di hừ lạnh một tiếng, không cam lòng lại giật tóc cô, mới thu hồi tay, “coi như cậu vận khí tốt lần này”.

Sau đó một đám người tại trước gương vuốt vuốt xong tóc, mới có nói có cười rời đi.

Thời điểm chuông vào học vang lên, lão sư môn Anh ngữ đúng giờ đi vào phòng học, cô quét mắt một vòng, phát hiện rỗng một vị trí.

“Ôn Trì Vũ đâu?”

Trong phòng học không ai dám trả lời, chỉ có Châu Tuế Tuệ sắc mặt mạnh mẽ trợn mắt nhìn, về sau nhìn thoáng qua, lại cứng đờ xoay trở về.

Trên lớp học đến một nửa, Ôn Trì Vũ mới xuất hiện tại cửa lớp học. Cô xem ra cùng trước đó không có gì khác biệt, thái độ rất tốt cùng lão sư nói tiếng xin lỗi.

Anh ngữ lão sư thì thầm hai câu, không có cùng với cô so đo.

Ôn Trì Vũ ngồi tại chỗ, cố gắng đem sự chú ý của mình phóng tới trên sách học, nhưng về sau trên người thật sự quá đau, cô không biết khi nào thì ghé vào trên mặt bàn ngủ thiếp đi. Thời điểm giờ tự học buổi tối sắp tan tầm, chiếc bàn của cô không biết bị ai đẩy một phát, thân thể Ôn Trì Vũ căng cứng trong nháy mắt bừng tỉnh.

Ngoài cửa sổ trời đã tối đen, mưa so với ban ngày còn lớn hơn. Trong phòng học cùng ngày bình thường đồng dạng, cô vừa nhẹ nhàng thở ra, đang cuối người xuống, cô phát hiện một tờ giấy nằm dưới lớp sách vở ——

【 Tan học chạy mau.】

**

Lúc mưa rơi lớn nhất, Ôn Trì Vũ miễn cưỡng cầm dù liều mạng chạy đi. Cô không biết tờ giấy kia có ý tứ là cái gì, lại sợ Ôn Thu phát hiện cái gì. Thất nhiễu bát nhiễu quẹo vào một ngõ nhỏ tối mịt, cô đột nhiên dừng bước, thân thể căng thẳng quay lại, thời điểm thấy rõ người một mực tại sau lưng đi theo cô người, thư giãn xuống tới.

“Cậu còn muốn đi theo tớ bao lâu nữa?”

“Các cậu ấy hôm nay đánh cậu nữa sao? Hay vẫn là giam cậu lại?”

Mắt Châu Tuế Tuệ không dám chạm mắt cô, nói xong cũng cúi đầu xuống, ngón tay nắm ở cùng một chỗ, dù bị gió thổi đến nghiêng ngược hướng, mưa đều đánh tới bên trên đồng phục.

Ôn Trì Vũ không có lên tiếng, chỉ rất yên tĩnh đứng ở đằng kia.

Bầu không khí bỗng nhiên cứ như vậy khó chịu, hai người đều trầm mặc.

Nhưng không bao lâu, vành mắt Châu Tuế Tuệ đỏ lên, cắn cắn môi, buộc mình nói tiếp: “Tớ… tớ liền muốn nói cho cậu câu ‘thật xin lỗi’. Lúc trước tớ chính là nghĩ muốn bày kế nho nhỏ trả thù bọn hắn... Nói lúc đầu đều là đều là thật... Nhưng chính là không nghĩ tới......”

Cô nói đến gập ghềnh, nhưng Ôn Trì Vũ thấy được trong đáy mắt cô tồn tại sự khiếp nhược cùng không cam tâm, “không nghĩ tới bị bọn hắn phát hiện, bởi vì quá sợ hãi, cho nên cậu mới nói những chuyện nào là chép bài, nào là yêu sớm, hút thuốc đều là tớ báo cáo cho lão sư biết”.

Châu Tuế Tuệ toàn thân run dữ dội hơn, nước mắt từng viên từng viên lớn rơi xuống, cùng nước mưa xen lẫn trong cùng một chỗ.

Ôn Trì Vũ nhìn cô một hồi, bỗng nhiên đến gần cô một chút, đưa tay kéo thẳng cổ áo đồng phục bị gấp gãy của Châu Tuế Tuệ chỉnh lý cho tốt.

“Tờ giấy là cậu ghi cho tớ sao?”

Không nghĩ tới động tác này, để Châu Tuế Tuệ khóc đến lợi hại hơn, “tớ nghe được bọn họ nói sau khi tan học còn muốn chắn cậu, tớ lại không dám trong trường học nói chuyện cùng cậu...... Thật thật xin lỗi, tớ không biết, bọn hắn sẽ như vậy đối xử với cậu. Tớ thật quá sợ hãi quá sợ hãi......”

Nói đến chỗ này, Châu Tuế Tuệ đột nhiên dừng lại hai giây, sau đó cảm xúc trở nên càng kích động lên. Cô nắm lấy tay Ôn Trì Vũ, “còn cách thi đại học không bao lâu thôi, Trì Vũ cậu thành tích tốt như vậy, nhất định có thể thi được rất tốt, rời đi cái trấn nhỏ này, rốt cuộc rốt cuộc không cần nhìn thấy các cậu ấy nữa”.

Ôn Trì Vũ cúi đầu, chuyên tâm đến kéo khóa kéo áo khoác đồng phục lên, mới dùng thanh âm nho nhỏ mở miệng, “bọn hắn không phải là bởi vì những sự tình cậu nói kia mới đối với tớ dạng này, chỉ bất quá muốn tìm cái lý do danh chính ngôn thuận thôi”.

Châu Tuế Tuệ sửng sốt một chút, giống như là nghe không hiểu cô đang nói gì.

Mưa giống như lớn hơn, hung dữ đến mức muốn đem dù bay vào trong ngõ.

Ôn Trì Vũ lại giúp cô kéo thẳng tán ô, đầu ngón tay băng lãnh nhẹ nhàng đụng phải cô.

Châu Tuế Tuệ vô ý thức rụt lại tới, liền trong chớp nhoáng này, thanh âm Ôn Trì Vũ lại tại bên tai cô vang lên, lần này so với lần nãy thanh âm còn muốn nhỏ hơn rất nhiều, “muốn báo thù, phải dùng một kích chuẩn xác cướp đi thứ trọng yếu nhất của bọn họ mới được”.

Châu Tuế Tuệ ngơ ngác một chút, lại ngẩng đầu phát hiện Ôn Trì Vũ đã không ở trước mặt.

Cô có chút hoài nghi có phải là mình nghe nhầm rồi, nữ sinh ngoan ngoãn nhất, thành tích tốt nhất trong trường học, làm sao lại nói ra câu nói như thế kia đâu.

**

Ôn Trì Vũ xác định ngoại trừ Châu Tuế Tuệ ngoài ra không còn ai đi theo cô, nhìn nhìn chung quanh.

Nguyên lai trong khoảng bất tri bất giác cô đã chạy đến chỗ sâu nhất trong ngõ nhỏ của tiểu trấn, Ôn Trì Vũ sâu trong óc dặn mình phải nhanh nhanh trở về, nếu không sẽ làm Ôn Thu lo lắng.

Nhưng vừa đi hai bước, bước chân lại dừng lại, cô nhìn thấy Thẩm Phó Dã.

Ngõ nhỏ lại sâu lại hẹp, nam sinh ngồi tại trước cửa làm bằng tấm ván gỗ của một căn phòng ở cũ, quần áo trên người hắn toàn bộ bị nước mưa làm cho ướt nhẹp. Sắc trời tối đen như vậy mà vẫn có thể trông thấy trên làn da lạnh bệch của hắn rõ ràng bị đánh đập xuất hiện vài vết màu xanh tím. Gần hắn có một cái vũng nước nhỏ, màu sắc rất sâu, mưa rơi cũng đều chưa hòa tan kịp ngụm máu đậm đặc.

Hắn không nhúc nhích, lưng uốn lên, ánh mắt có chút trì trệ, toàn bộ ngõ nhỏ đều trống vắng, hắn lẻ loi trơ trọi, nghèo túng giống một con chó không ai muốn nhặt về nuôi.

Ôn Trì Vũ nhìn một hồi, do dự có nên đi qua hỏi thăm không, điện thoại tại lúc này đột nhiên vang lên.

Trong tiếng mưa rơi, tiếng chuông cũng không rõ ràng, nhưng là có chút kinh động người kia.

Ôn Trì Vũ không biết tại sao muốn chạy, xuyên qua một đầu ngõ nhỏ khác, cô mới đưa điện thoại tiếp lên. Giọng nói của Ôn Thu liền ở bên tai, tiếng hít thở quá lớn, cô căn bản không rảnh bận tâm.

Rất nhiều năm sau, Ôn Trì Vũ thế nào cũng sẽ nhớ tới hình tượng thế kia, nhớ tới góc mặt nghiêng cùng ánh mắt của Thẩm Phó Dã.

Khi đó cô mới hiểu được, như thế hắn cùng mình cũng không có gì khác nhau.

Đều là khiến người khác chán ghét phiền phức.

**

Ôn Trì Vũ đối với tiểu trấn rất quen thuộc, cô biết rẽ trái sẽ có một đầu hẻm khác, đi vào một chút có một tiệm nhà thuốc.

“Lập tức sẽ đóng cửa, em muốn cái gì thì nhanh một chút”. Nhân viên cửa hàng thúc giục cô.

Ôn Trì Vũ ngẩn người, “Iodophor, nước oxy già, bông băng, thuốc xịt Vân Nam Bạch Dược và thuốc giảm đau”.

Nhân viên cửa hàng nghe xong, lúc đầu còn dời ánh mắt từ chỗ khác qua đây, tràn ngập dò xét quét mắt cô. Ôn Trì Vũ không để ý ánh mắt của người bán, cúi đầu đưa xong tiền liền rời đi.

Đợi cô mang theo túi chứa thuốc lại quay về tới hẻm, Thẩm Phó Dã đã không thấy đâu.

Không có một ai trong con ngõ nhỏ, cô nhìn xem kia phiến cửa cũ kỹ làm bằng tấm ván gỗ kia, ánh mắt trì trệ mấy giây.

Ngày đó, bởi vì trở về trễ, Ôn Trì Vũ bị Ôn Thu giảng cho một trận thật lâu.

Thân thể cô đau nhức, gió thổi vào lại mắc mưa, đầu óc mơ hồ đến một chữ đều không nghe lọt tai. Trước khi cô đi ngủ, chỉ nhớ rõ cô có hỏi qua Ôn Thu, Thẩm Phó Dã thật sự ở đây có người thân thích sao?

Ôn Thu tựa hồ sửng sốt một chút, mơ mơ hồ hồ nói câu, cô cũng không rõ ràng.

Ôn Trì Vũ còn muốn hỏi cái gì, nhưng chống đỡ không được cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt đều không mở ra được ngủ thiếp đi. Ngày đó nửa đêm cô liền bắt đầu phát sốt, buổi sáng lúc thức dậy cả người ngơ ngơ ngác ngác, kém chút đến trễ.

Cô không cùng Ôn Thu nói qua chuyện bạo hành ở trường, tự mình tìm tới tiệm thuốc tây, mua những thứ cần thiết rồi uống vào.

Hai ngày sau đó Ôn Trì Vũ trôi qua rất khó.

Cô sợ đến trường học quá sớm sẽ bị chắn, đều gần giờ đóng cổng mới vào đến phòng học. Nghỉ giữa khóa tận lực không đi phòng vệ sinh, đi cũng là tại thời điểm có nhiều người, sau khi tan học chạy càng nhanh.

Nhưng lại thế nào tránh nổi, bọn hắn tóm lại vẫn là cùng một lớp.

Ninh Tiểu Di các cô dù quá phận, nhưng còn muốn tốt nghiệp, không dám ở bên ngoài náo lớn.

Cho nên bọn họ tìm được niềm vui thú mới.

Nghỉ giữa khóa, ngay tại trong phòng học.

Một đám người ngồi vây quanh muốn bắt đầu chơi đùa với Ôn Trì Vũ, bọn họ tựa như là tiểu tỷ muội quan hệ tốt của trường trung học.

Các cô hì hì cười cười mà nhìn xem Ninh Tiểu Di tại trên mặt Ôn Trì Vũ bôi tới lui vẽ tranh, không đầy một lát tiếng cười trở nên càng thêm càn quấy.

Ninh Tiểu Di nhếch môi lên cũng đang cười mỉa, biểu lộ thân mật, kì thực bàn tay dùng sức án lấy đầu của Ôn Trì Vũ, để chính cô gần sát nhìn chính mình được trang điểm trong gương, “cậu nhìn xem, có xinh đẹp hay không chứ, đây là kiểu trang điểm thịnh hành nhất bây giờ a”.

Ôn Trì Vũ làm mặt lạnh, tựa như đầu gỗ không có lên tiếng. Phảng phất trong chiếc gương kia, thằng hề với phấn mắt đủ mọi màu sắc, lông mi dính vào nhau không phải là cô.

Ninh Tiểu Di trông thấy phản ứng này của cô, “ách” một tiếng cảm thấy chán, đắc ý đến cười cũng đủ, liền cầm lấy cổ tay của nhóm chị em đi quầy canteen mua quà vặt.

Chờ bọn hắn ra khỏi phòng học, Ôn Trì Vũ lúc này mới chậm rãi đứng lên hướng phòng vệ sinh đi tới. Người trong hành lang trông thấy cô, nhao nhao tránh ra, nhưng ánh mắt lại tụ tập đến trên người cô, có người nín cười, có người ghét bỏ, có người ham xem kịch vui, cũng có người đồng tình, nhưng không ai nói gì.

Tiếng nước chảy ào ào, nước lạnh vọt lên ba lần, da thịt trắng noãn bị xoa bóp cọ rửa đến đỏ lên, trên mặt gương loang lổ nước đọng pha tạp còn có thể nhìn thấy sắc mặt cô.

Châu Tuế Tuệ không biết từ lúc nào, vụng trộm theo tới, đứng ở sau lưng cô, đôi mắt rất đỏ.

Vừa mới một màn kia, cô đều trông thấy, nhưng cô không dám tiến lên ngăn cản.

Cô đem một cái lọ nhỏ in tên hãng xa lạ đưa cho Ôn Trì Vũ, “đây là nước tẩy trang, những cái kia chỉ dùng nước chắc chắn rửa không sạch”.

Đầu Ôn Trì Vũ còn nóng như lửa đốt, chậm nửa nhịp đưa tay tiếp nhận, cô nghĩ đến cái gì, “cậu chớ cùng tớ nói chuyện”.

“A?”

Giọng của Ôn Trì Vũ rất nhỏ, “bọn họ nhìn không thấy, người khác cũng sẽ trông thấy, sẽ đi tìm cậu gây phiền phức”.

Hốc mắt Châu Tuế Tuệ càng đỏ, lại muốn khóc, “Trì Vũ, tớ….”

Ôn Trì Vũ cúi đầu, không có lại nói cái gì, dùng nước tẩy trang một lần nữa làm cho mặt sạch sẽ.

Nhưng nước tẩy trang chất lượng kém, liền những đồ trang điểm không chất lượng đều lau không sạch sẽ, càng đừng đề cập đến những thứ khác.

Ngày này sau khi tan học, Châu Tuế Tuệ không biết đã suy nghĩ như thế nào, lá gan bỗng nhiên lớn một chút. Sau khi rời cổng trường xa một chút, cô chạy chậm đến bên cạnh Ôn Trì Vũ, đi theo cô, muốn nhất định phải đi cùng với cô.

Tròng mắt Ôn Trì Vũ lăng lăng nhìn cô một hồi, không có lên tiếng.

Trong lòng Châu Tuế Tuệ thở dài một hơi, không biết có phải hay không vì để cho tâm tình cô tốt hơn một chút, líu ra líu rít không ngừng chia sẻ với Ôn Trì Vũ chuyện ở trong trường học.

Ôn Trì Vũ đa số đều đang nghe vào, ngẫu nhiên còn nhẹ giọng trả lời vời câu.

“Lớp chúng ta giống như muốn có một bạn học sinh chuyển trường tới, tớ hôm nay tới phòng làm việc, trông thấy Cao lão sư ở trên bàn công tác đặt một tấm đơn chuyển trường, tớ liếc mắt mắt dán tại phía trên ảnh chụp, là bạn nam sinh, rất đẹp trai”.

Châu Tuế Tuệ nói xong, ngừng hai giây vì cảm thấy chưa đủ, lại bổ sung thêm chữ, “siêu cấp đẹp trai”.

Ôn Trì Vũ bị giày vò cả một ngày, hiện tại toàn thân đều không còn khí lực, thanh âm rất yếu, “có đúng không?”

“Đúng vậy a, so với Cố Châu, Trình Diễm Sinh bọn hắn còn đẹp trai hơn. Châu Tuế Tuệ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ánh mắt dính đến Ôn Trì Vũ bạch đến trong suốt bên mặt bên trên, đêm đó...... Cậu nói... Liền cái nguyên nhân mà cậu đã nói kia... Ninh Tiểu Di bọn họ nhằm vào cậu có phải là bởi vì Trình Diễm Sinh không nha? Tớ cũng cảm giác Trình Diễm Sinh giống như thích cậu. Nhưng... Nhưng lần trước......”

Cô còn chưa nói xong, Ôn Trì Vũ dừng bước lại, ánh mắt rất yên tĩnh, khe khẽ lắc đầu, “hắn không có thích tớ”.

Châu Tuế Tuệ muốn nói lại thôi nhìn Ôn Trì Vũ một chút, còn muốn nói cái gì, nhưng cô đến nhà, cuối cùng chỉ nói một câu ‘gặp lại sau’ liền vào nhà.

Trong ngõ nhỏ tối như mực chỉ còn lại có một mình Ôn Trì Vũ một người, gió lùa gào thét mà qua, đồng phục bị cuốn lên theo, nước mưa cũng tiến vào trong cổ.

Cô bị đông cứng đến mức toàn thân run lên, sau đó mượn loại ánh sáng tối tăm như này, đem cảm xúc buồn bực ở trong lòng mấy ngày nay hơi bộc lộ ra một chút.

Nhưng không lâu sau, cách đó không xa truyền đến tiếng người.

“Hoàng a di, đây là lựu mới ra thị trường, trong tiệm vừa mới tới, con mang cho dì một ít nhé, nhờ có dì vẫn luôn nghĩ cho con”.

“Ai nha con quá khách khí nha, tiểu Hồ người cũng không tệ, con phải trân trọng hắn đấy. Con tuổi tác cũng không còn nhỏ, lại còn nuôi nấng một đứa em, nói khó nghe tựa như mang theo một đứa bé vậy. Về sau cô bé ra ngoài đi học, học phí tiền sinh hoạt lại đắt đỏ hơn, con cũng phải bỏ tiền túi. Rất nhiều người lại sẽ so đo chuyện này, nhưng tiểu Hồ là người trung thực lại cũng có trách nhiệm không quan tâm những chuyện này, cho nên con hãy chắc chắn nắm lấy hắn trong tay a”.

“Con biết rồi, dì Hoàng, con biết rõ”.

Hai người phụ nữ lại nói chuyện với nhau vài câu, Ôn Thu từ giả a di lại hướng vào trong tiệm.

Người phụ nữ kia vốn gọi là ‘Hoàng a di’, bà ấy cũng quay người đi vào trong nhà mình, cửa phòng không có đóng, có âm thanh lại vang ra ngoài.

Chồng của Hoàng a di nói: “Ôn Thu còn thật biết làm người”.

“Thôi đi, mới có nhiêu đây mà kêu biết làm người rồi a, có mỗi hai nhành lựu liền đem ông mua được rồi”. Bà ta dừng lại, một giây sau đột nhiên ngữ khí thay đổi, “ông có phải hay không nhìn hai chị em kia trông xinh đẹp, cho nên trong lòng có cái mục đích gì khác?”

“Bà nghĩ đi đến nơi nào rồi hả? Trong lòng tôi chỉ có bà thôi”.

“Dáng dấp tốt có làm được cái gì, nhà bọn họ bối cảnh còn không phải rối rắm, hỏng bét sao, nếu không phải......”

Ôn Trì Vũ không có lại nghe tiếp xuống, cô cúi đầu dùng ngón tay dụi dụi khóe mắt, đem cảm xúc cố nén trở về, tiếp tục hướng vào siêu thị Giai Mỹ.

Trong tiệm cũng giống như thường ngày, Ôn Thu không có việc gì đang xem phim truyền hình, trông thấy Ôn Trì Vũ trở về, thúc giục cô đi rửa tay, sau đó đưa cho cô một cái bát, chứa hạt lựu đã lột xong.

Ôn Trì Vũ nhìn giống như bình thường, cô ăn mấy ngụm.

Ôn Thu cười hỏi: “Ngọt đi?”

Ôn Trì Vũ gật đầu, “thật ngọt”.

“Chị cố ý giữ lại nhiều một chút”.

Ôn Trì Vũ ngẩng đầu nhìn vào trong tiệm, “Thẩm Phó Dã đâu?”

“Đừng mỗi ngày gọi tên họ của người ta như thế, có chút lễ phép gọi ‘ca ca’ đi”. Ôn Thu chỉ chỉ vào thùng đựng sữa bò vừa mới tới, “đi đưa hàng rồi, hôm nay đường trơn trượt, Trương nãi nãi bọn hắn không tiện tới, chị liền để hắn đem sữa bò đưa qua cho họ”.

Ôn Trì Vũ gật đầu, còn có thể làm việc hẳn là bị thương không có nặng như vậy.

Đại khái qua cỡ năm phút, Ôn Thu đem tập phim truyền hình kia xem hết, cô thừa dịp thời gian chiếu quảng cáo, về phía sau nhìn xem món canh hầm trên bếp gas.

Ôn Trì Vũ trông thấy tờ giấy ghi chữ Phúc ngày Tết đi mua dán lên cửa thủy tinh, bị gió quét đi. Cô đứng người lên, đi ra ngoài, muốn đi kiếm về.

Đúng lúc, Thẩm Phó Dã đưa xong hàng trở về, trước cô một bước nhặt lên tấm giấy chữ Phúc rất cũ kỹ kia.

Trong bóng tối âm u, chỉ có bóng đèn compact bạch quang dài mảnh trong tiệm từ trong cửa kiếng lộ ra đến.

Có chút sáng, nhưng cũng không rõ ràng.

Hắn cúi đầu nhìn trước mắt cái chữ Phúc kia, rơi vào trầm ngâm.

Ôn Trì Vũ ý thức trước ngẩng đầu đưa mắt nhìn mặt của hắn, trên mặt vết tích tím xanh còn đang ở đó, nhưng đã tiêu tan rất nhiều không có đến mức dọa người như vậy.

Sau đó cô mới cúi đầu lại nhìn sang, “không thể dán lên nữa, chắc là ném đi thôi”.

Không biết mấy chữ này, chữ nào để ánh mắt hắn tiến đến gần.

Liền một chút, hắn nói: “Mascara đọng kìa”.

Ôn Trì Vũ sững sờ, sau đó hắn còn nói: “Em khóc à?”

Cô không biết hắn làm sao nhìn ra được, vừa mới nãy Ôn Thu tại trong tiệm sáng như vậy cũng không có phát hiện.

Ánh mắt của hắn không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ là nhìn xem cô, tùy ý hỏi: “Bởi vì mất ‘Phúc’ rồi?”

Ôn Trì Vũ có chút hoảng, nhịp tim cũng đi theo có chút tăng nhanh lên, lối nói của hắn rõ ràng đang nói giỡn. Ôn Trì Vũ sợ Ôn Thu biết được cái gì, không chút cẩn thận nghĩ, thốt ra, “đề làm không có ra đáp án”.

Hắn phát ra tiếng cười nhẹ, Ôn Trì Vũ cho là hắn lại muốn nói mình là tiểu nữ hài, không nghĩ tới hắn đẩy cửa đi vào trong tiệm.

Giờ tan sở của hắn qua lâu rồi, Ôn Thu từ phòng bếp ra trở lại trước ti vi, trông thấy hắn, thời điểm ra lại mang theo mấy trái lựu đưa cho hắn mang về ăn.

Hắn mập mờ ứng tiếng, trực tiếp về phía sau rửa sạch tay, sau đó trở về thấy Ôn Trì Vũ cầm cái kia chữ Phúc, còn ngốc hề hề đứng ở đằng kia.

Hắn kỳ quái nhìn về phía cô, “đề đâu?”

Ôn Trì Vũ phản ứng mấy giây, mới biết được hắn đang nói cái gì.

Cô liền tranh thủ đem tờ giấy ghi chữ Phúc trong tay ném vào trong thùng rác, chạy chậm đến quầy hàng chỗ ấy, lấy ra cặp sách, kéo ra khóa kéo, tìm bài tập.

Bởi vì động tác quá gấp, ngón tay cô còn bị khóa kéo kẹp trúng.

“Gấp cái gì a”. Thanh âm hắn có chút khàn đục, vừa mới ở bên ngoài bọc lấy gió đêm nghe cũng không rõ ràng, hiện tại nghe giống như nhiều giọng mũi một chút.

Chẳng lẽ hắn cũng bị cảm?

Ôn Trì Vũ khẩn trương nuốt xuống, lừa mình dối người nói: “Không có gấp đâu”.

Hắn không có xương cốt tựa ở quầy hàng chỗ ấy, miễn cưỡng buông thõng đôi mắt, nghe nói như thế, lại cười xuống, “ừ, không gấp”.

Tiếng “ừ” này là để trả lời về câu ‘không có gấp đâu’ kia của cô, rõ ràng rất qua loa, nhưng hắn dạng này, ngược lại để Ôn Trì Vũ cảm thấy, hắn có chút ý tứ đang dỗ dành cô.

Ôn Trì Vũ càng không khống chế được nhịp tim, trong đầu suy nghĩ lung tung chắp vá lấy những ngày này tất cả hành vi cùng lời nói của hắn.

Lý do vừa khi nãy do cô bịa ra, không biết làm đều là nói bừa, hiện tại cô dứt khoát đem tất cả bài khó mình trước đó đã giải qua tất cả đều đem ra.

Hắn mở ra, “nhiều như vậy a?”

“A?”

Cô ngửa đầu, ánh mắt không chịu khống chế lại nhìn hắn chằm chằm.

Sợi tóc trên trán hắn thật sự có chút dài, nửa che ở con mắt, đuôi mắt rủ xuống, lông mi rất dài, trên mũi cùng má trái gò má có khỏa nốt ruồi. Hắn có thể có chút cận thị làm cho thói quen khi nhìn đồ đạc sẽ nhíu mi lại, nhưng khóe mắt có tổn thương, cô lỡ không chú ý liên lụy đến hắn lại đau đến nhíu mi thêm.

Ôn Trì Vũ rì rì thẹn thùng: “Là... Là có chút......”

Bỗng nhiên, mi mắt hắn nâng lên, tròng mắt đen nhánh, nhìn cô một cái, “tôi cũng không có vội về”.

Sau đó rất nhiều chữ muốn nói, đều bị cô nuốt trở vào.

Cho nên, ý hắn là, đề nhiều một chút cũng không có việc gì, hắn không nóng nảy.

Vừa mới vẫn chỉ là tại đoán.

Hiện tại Ôn Trì Vũ có chút xác định, hắn chính là đang dỗ cô.

Đầu óc của cô, hiện đã bị thiêu đốt đến thành bột giấy, thế mà còn có thể loạn thất bát tao phân tích ra, nhược điểm của hắn.

Thì ra ——

Hắn sợ con gái khóc nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp