Gió còn đang thổi vù vù, ước chừng là trong thời khắc lời nói giữa hai người yên tĩnh được mấy giây, bốn phía giống như đều ngưng trệ lại, thanh âm hắn tại trong mưa có chút không chân thực, làm cho người ta mông lung.
Ôn Trì Vũ không quá tự nhiên nhìn chằm chằm hắn một hồi, có chút tin tưởng.
Cô nháy mắt, không có lại nói thêm điều gì, quay người liền chui vào trong màn mưa chạy về trong tiệm.
Ôn Thu đứng tại cửa tiệm đang chờ cô, vừa dùng khăn mặt giúp cô lau đi giọt nước lất phất trên vừa hỏi thăm, chắc Ôn Thu cũng biết đại khái Ôn Trì Vũ hỏi hắn cái gì nên mới từ Ôn Trì Vũ hỏi thăm xem hắn có chỗ ở chưa.
Ôn Trì Vũ gật đầu, “hắn nói có”.
Ôn Thu lại nhìn mắt xem bóng lưng nam sinh kia vốn đã đi xa: “Có là được, em nhanh đi tắm rửa”.
“Vâng”.
Tắm rửa xong, Ôn Trì Vũ về phòng của mình, chuẩn bị nghe audio Anh ngữ một hồi lại ngủ tiếp.
Ôn Thu đứng tại cửa suy nghĩ một hồi vẫn là đẩy cửa tiến vào, ánh mắt trước rơi vào toàn bộ bài tập vốn đã làm xong hiện để trên bàn, qua mấy giây, lại nhìn về phía Ôn Trì Vũ, đem chuyện khi nãy chưa nói xon bắt đầu tìm cách nói tiếp, “anh ấy đại khái tình hình, bối cảnh là như vậy”.
Ôn Trì Vũ nghe xong, cắn cắn môi dưới, “37 có phải là lớn tuổi có chút hơi nhiều không nha?”
Ôn Thu so với Ôn Trì Vũ lớn hơn 9 tuổi, năm nay cũng mới 26, đặt ở trong bối cảnh thành thị, ở độ tuổi này không có bạn trai hay chưa kết hôn vẫn rất bình thường, nhưng ở thị trấn nhỏ vừa cổ thủ vừa lạc hậu thế này thì quả thật là người dị biệt.
Ôn Thu đưa ngón tay tại trên váy chà xát, “ừ, chị cũng thấy lớn tuổi, nhưng anh ấy là người thật thà”.
Trung thực, dùng đến cái từ này, nói rõ người đàn ông kia không có ưu điểm đáng nói nào khác.
Ôn Trì Vũ nhìn xem Ôn Thu, vốn còn muốn nói cái gì, nhưng thấy được đôi mắt lấp lánh cùng gương mặt ẩn ẩn có chút hồng nhuận của chị cô, cô quyết định giả câm điếc đem lời nói nuốt trở vào.
“Chị, người chị thích, vậy là tốt rồi”.
Ôn Thu thấy Ôn Trì Vũ không phản đối, ngược lại sinh ra do dự, “em bây giờ mới lớp 12, nếu như chị cùng anh ấy bước vào mối quan hệ, có khi nào làm ảnh hưởng đến em không?”
“Chị”. Ôn Trì Vũ nhíu mày lại, bảo cô.
“Chị biết chị cứ nói chuyện như thế hoài”. Ôn Thu cười lên, nhéo má của Ôn Trì Vũ một cái, “tiểu Vũ nhà chúng ta thế mà lập tức lớn nhanh như vậy, sang năm vào lúc này, có thể em phải tới trường đại học tốt nhất ở thành phố rồi”.
Đây là lời Ôn Thu thường nói nhất, bố mẹ của hai người bọn họ mười năm trước bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời. Lúc ấy bà còn sống, nhưng thân thể không tốt, Ôn Thu còn đang đọc lớp mười một trong vòng một đêm buộc phải lớn lên, ngày thứ hai liền đi trường học làm đơn tạm nghỉ học. Trong thị trấn nhỏ không có cơ hội gì để kiếm nhiều tiền, cô tìm bốn năm phần công việc, một bên chăm sóc bà một bên nuôi nấng Ôn Trì Vũ tuổi còn đang học tiểu học, kinh hoàng dạng này nhịn nhục bốn năm năm, mới tích trữ được ít tiền, mở ra siêu thị nhỏ này.
Cũng may Ôn Trì Vũ lại ngoan lại không chịu thua kém, thành tích một mực rất tốt. Ôn Thu cảm thấy bản thân cô có thể bị cái thị trấn nhỏ này vây khốn, nhưng Ôn Trì Vũ thì không được, em ấy cần phải đi ra, kiến thức phải tiếp thụ từ những tầng lớp cao hơn.
Ôn Trì Vũ biết chị mình suy nghĩ như thế nào, an tĩnh nhẹ nhàng gật đầu.
Đêm nay, mưa cùng mấy ngày trước đây đồng dạng, một đêm đều không ngừng.
Ngày hôm sau liền là thứ hai, mưa rơi từ sáng sớm đột nhiên chuyển lớn. Ôn Trì Vũ trước khi ra cửa theo thói quen đưa mắt nhìn góc tường, thấy cây dù kia không ở đó, sửng sốt hai giây, lại xoay người đi trên lầu tìm cây dù khác.
Trong thị trấn nhỏ chỉ có một trường trung học, cách siêu thị Mỹ Giai tiện lợi thay chỉ khoảng hai con đường.
Thời điểm 7 giờ 10 phút, chính là giờ cao điểm ra vào cổng trường học. Ôn Trì Vũ bị đồng học đến phiên trực ngăn lại, cô miễn cưỡng một tay cầm ô, một tay chen vào trong cặp tìm một vòng, mới phát hiện thẻ học sinh của mình thế mà không mang theo. Nối gót tại bên trong biển người hỗn loạn, cô có chút chật vật, tiếp nhận cây bút đối phương đưa qua, trên tờ giấy viết xuống tên của mình.
Thời điểm cô vào phòng học, đi ngang qua chỗ ngồi của Châu Tuế Tuệ, Châu Tuế Tuệ ngẩng đầu nhìn cô, há hốc miệng có vẻ muốn nói lại thôi.
Ôn Trì Vũ phát hiện cổ áo đồng phục cô có chút bẩn, bước chân ngừng lại. Tựa hồ là nhìn thấy động tác của cô, Châu Tuế Tuệ cúi đầu thấp đủ cho đường cong cổ rõ ràng hơn chút.
Là cố ý tại tránh né.
Khóe môi Ôn Trì Vũ mím lại có chút gấp, không có lại dừng lại, nhấc chân ngồi vào trên vị trí của mình.
Thời gian nghỉ giữa khóa sau tiết thứ 2, có một nam sinh ở của lớp mười hai số 7 gọi, “Ôn Trì Vũ, Cao lão sư tìm kìa”.
Ôn Trì Vũ khi đó ngay tại xem lại các câu mình làm sai, nghe nói như thế, phản ứng chậm nửa nhịp đứng lên.
Cao lão sư là giáo viên chủ nhiệm lớp Ôn Trì Vũ đồng thời cũng là giáo viên dạy môn toán, Ôn Trì Vũ ý thức được thầy gọi tìm mình chắc hẳn là bởi vì chuyện buổi sáng mình bị trực ban đồng học ghi tên vào giấy.
“Đây chính là bài tập về nhà em nộp thầy à?”
Cao Mẫn cũng khó khăn nén lửa giận xuống, nhíu mày quét về phía Ôn Trì Vũ, “em có phải hay không cảm thấy mình thành tích tốt, cho nên cũng không cần làm bài tập? Trực tiếp nộp một phần giấy trắng cho thầy?”
Ôn Trì Vũ liền giật mình, cô nhìn xem tờ giấy kia trống không chỉ viết mỗi họ tên của mình, mi mắt rung động xuống. Đầu ngón tay nắm ở trong lòng bàn tay, bởi vì dùng quá sức, có chút trắng bệch, nhưng chỉ một cái chớp mắt, cô lại buông ra.
“Thật xin lỗi thầy, em là….” Cô há hốc mồm, tìm không thấy lý do, lại khép lại.
Cao Mẫn trừng cô vài lần, thật sự là bởi vì thành tích của cô tốt, lại nằng nặng thở dài, ngữ trọng tâm trường cảnh cáo cô, “lần này coi như bỏ qua đi, buổi sáng thừa dịp nghỉ giữa khóa nhanh đi hoàn thành bài tập cho thầy, nếu có lần sau nữa, thầy gọi chị em đến trường học”.
Văn Trì Vũ gật đầu, cầm bài tập về nhà trở lại trong phòng học.
Cô đối với tờ giấy sững sờ hai giây, cầm bút lên, vừa viết một chữ, đột nhiên có cỗ lực bỗng nhiên đụng vào bàn của cô.
Không có phòng bị đầu bút bén nhọn tại bên trên tờ giấy vẽ rất một đạo đường đen rất dài, còn đâm thủng một điểm trên trang giấy.
Sau lưng có giọng nữ vang lên, thân mật quan tâm hỏi: “Tiểu Di, cậu có đau không nha?”
Ninh Tiểu Di vốn đụng cái bàn hiện xoa chỗ đau, yếu ớt hừ một tiếng, “đau chết được”.
Cô lầm bầm xong, nhìn về phía Ôn Trì Vũ một chút, ngữ khí khoa trương, “đây không phải bài tập toán về nhà cuối tuần sao? Oa, học sinh tốt cũng không làm bài tập a?”
Bên cạnh những người khác, cũng đi theo phát ra tiếng châm chọc.
“Vậy chúng ta về sau có phải là cũng có thể không làm, dù sao học ủy dẫn đầu trường cũng không làm bài tập”.
“Lúc trước cũng không biết là ai báo cáo đồng học chép bài tập về nhà của nhau nha”.
Ôn Trì Vũ sắc mặt duy trì như thường, cầm gôm tẩy đem dấu vết nguyên đường đen bôi cho xong, nhưng dư quang lơ đãng chạm vào ánh mắt của Châu Tuế Tuệ vốn đang nghiêng về phía trước nhìn cô.
Sắc mặt của Châu Tuế Tuệ ngược lại so với cô còn trắng hơn, cô phát hiện ánh mắt của Ôn Trì Vũ, toàn thân run lên, vội vàng di dời, đầu xoay sang chỗ khác.
Ôn Trì Vũ rủ xuống ánh mắt, lại bắt đầu lại từ đầu làm bài tập.
Thời điểm 9 giờ 10 phút, chuông tan học ca tự học buổi tối đúng giờ vang lên, Ôn Trì Vũ đem bài tập vẫn chưa làm xong xếp lại bỏ vào trong cặp xách. Cô ngồi tại hàng thứ tư, vị trí không trước không sau, cách cửa phòng học đều có một khoảng cách.
Cho nên mỗi lần vào lúc này, Ôn Trì Vũ tổng sẽ cúi đầu, ôm túi sách, đi cũng rất nhanh.
“Cậu ấy chạy cái gì? Mỗi ngày đều như vậy vội vã đi khỏi?
“Bộ dáng cậu ấy thế kia là như nào, giống như có ai khi dễ cậu ấy không bằng!”
“Dù sao không có cha mẹ ở bên cạnh, có lẽ luôn cảm thấy thế giới bất công”.
......
Ôn Trì Vũ giống như là không nghe thấy, cắm đầu một đường đưa bước chân sải rộng chạy ra khỏi sân trường. Trong ngõ nhỏ đen nhánh bởi vì thoát nước trễ đều làm cho nước đọng, ban đêm hạ nhiệt độ, trong hơi thở ẩm ướt khí mưa cũng đến làm cho thân thể cảm thấy lạnh. Không biết chạy bao lâu, nhịp tim tăngleen nhanh chịu không được mới khiến cô không thể không chậm lại, sau đó ánh mắt cách một đầu đường bỗng thấy được Thẩm Phó Dã.
Lại sau đó, cô cũng không biết mình là lúc nào dừng bước.
Kỳ thật, thời điểm cô trông thấy Thẩm Phó Dã đứng tại cửa siêu thị Giai Mỹ còn không quá thích ứng.
Hắn hôm nay còn xuyên áo hoodie màu đen, kiểu dáng nhìn cùng hôm qua rất giống. Lưng hơi còng, không quá có tinh thần đứng tại dưới mái nhà cong mà lười nhác hút thuốc. Hắn rất không quan tâm mọi thứ xung quanh, nơi hắn đứng có một chút mưa đánh vào, chỗ vải nơi cánh tay cùng bả vai bị nước mưa đánh tới ướt, cũng không quan trọng.
Kỳ thật hắn cho người ta cảm giác giống như đối với bất cứ điều gì cũng đều không có dục vọng, hận không thể bị tất cả lãng quên, nhưng ở hắn lại nảy ra một sự mâu thuẫn. Trên người hắn toát ra một loại khí chất quá bắt mắt khiến cho người ta vô ý thức liền muốn nhìn thấy anh ấy.
Con gái của chủ cửa hàng kim khí sát vách không biết lúc nào đứng ở bên cạnh hắn, trang điểm đầy đủ và mặc vào một chiếc váy đỏ ngày thường hiếm thấy, ngửa đầu cùng hắn nói chuyện.
Hắn không quá quan tâm đến người khác, chỉ là rất yên tĩnh hút thuốc, thỉnh thoảng sẽ rất nhạt lại qua loa cười một chút.
Nhưng liền chỉ như thế cũng đầy đủ làm người ta hoảng hốt ý loạn.
Ôn Trì Vũ phát hiện thói quen khi cười của hắn cùng với những người khác khác biệt, thời điểm hắn cười lên theo thói quen hạ thấp xuống mi mắt, ánh mắt hướng xuống, môi nhếch lên, răng có chút cắn xuống môi dưới.
Nhìn như vậy có chút xấu, lại dẫn đến nét ngây ngô đặc thù của thiếu niên, đặt chung một chỗ rất mâu thuẫn, nhưng thật rất khiến người tâm động.
Có khả năng ánh mắt của cô quá mức rõ ràng, hắn phát giác được, chậm rãi kéo đuôi mắt, nhìn lại.
Ôn Trì Vũ khựng lại, còn không biết muốn nên phản ứng thế nào, một giây sau, hắn nghiêng người kẹp điếu thuốc trong tay xoay xoay.
Ôn Trì Vũ nhớ tới tối hôm qua hắn cũng là dạng này, bao bì hộp thuốc lá đều xé đi, cái bật lửa trong tay xoay chuyển vài vòng, cuối cùng cũng không có đốt hút.
Khả năng lúc ấy trông thấy ánh mắt cô tò mò, hắn nhàn nhạt giải thích, “có mùi khói, em không thể ngửi”.
Ôn Trì Vũ không biết vì cái gì cô không thể ngửi.
Đàn ông hút thuốc cũng rất nhiều, không ai giống hắn như vậy cố kỵ qua.
Ôn Trì Vũ thu tầm mắt lại, một lần nữa nhấc chân, đi qua đường cái, tận lực tự nhiên từ bên cạnh hắn đi ngang qua, đẩy ra cửa thủy tinh đi vào trong siêu thị.
Ôn Thu còn đang tính sổ sách, nghe được tiếng mở cửa ngẩng đầu nhìn một chút, lại trở lại bên trên sổ sách, “về nhà rồi à, có đói không, trong tủ lạnh có sủi cảo này”.
“Không đói bụng”.
Vừa dứt lời, cửa thủy tinh sau lưng lại bị kéo ra, Thẩm Phó Dã cũng bước vào.
Hắn xoay người đem mấy rương bia vừa được đưa tới vốn đặt trên mặt đất hiện chuyển vào phòng kho ở đằng sau tiệm.
Động tác rất nhuần nhuyễn, phảng phất như là những người đã quen làm những chuyện này.
Ôn Trì Vũ thật vất vả mới thu hồi được ánh mắt, lần này, lại bỏ lại trên người hắn.
Ôn Thu rất hài lòng với hắn, “tiểu Dã, em chuyển xong mấy thứ hàng này liền trở về đi, hôm nay hàng nhiều một chút, vất vả cho em rồi”.
“Là chuyện phải làm thôi”.
Hắn từ trong kho đi ra, tiện tay bóp bóp cổ.
Không biết là khí lực lớn vẫn là làn da quá mỏng, sau khi thả lỏng tay ra, lưu lại một vài vệt đỏ, vừa vặn xen kẽ tại bên cạnh gân xanh.
Sau đó hầu kết nhấp nhô, chỗ ấy cũng cùng theo một chỗ.
Ánh mắt của Ôn Trì Vũ trở nên càng không thể che giấu được.
Cũng chính là vào tích tắc này, hắn bỗng nhiên nâng mắt lên, ánh mắt một cao một thấp cùng Ôn Trì Vũ chạm vào.
Trái tim của Ôn Trì Vũ nhảy một cái, vội vàng cứng nhắc dời đi, coi như cũng chỉ được hai giây, lại nhìn trở về.
Ôn Thu một mực tại trong quầy đột nhiên nghĩ đến cái gì, đứng người lên hướng phía sau đi đến.
Trước mặt trong tiệm, bên trong không gian nho nhỏ đột nhiên chỉ còn lại có Ôn Trì Vũ cùng Thẩm Phó Dã.
Rõ ràng thiếu mất một người, không khí nhưng thật giống như mỏng manh, Ôn Trì Vũ cảm thấy trong lòng rầu rĩ, buồn bực.
Đang chuẩn bị ôm túi sách đi trên lầu, hắn lại tại lúc này cười hạ.
Rất hững hờ cái chủng loại kia.
“Cứ như vậy muốn nhìn sao”.
Ngữ điệu cũng là loại kia kéo dài lấy, lười biếng buông thả, nhưng bởi vì thanh âm hắn khàn khàn, luôn cảm giác bên trong âm cuối có chút dung túng để cho người ta mặt đỏ tới mang tai.
Ôn Trì Vũ lần này cả người đều cứng lại, tựa hồ là trông thấy cô khẩn trương và bứt rứt.
Hắn ý cười càng sâu, âm cuối bên trong sự dung túng cũng dẫn đến câu ở sau đó cũng bị phóng đại vô hạn ——
Hắn nói: “Tiểu nữ hài, lòng hiếu kỳ thật nặng”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT