Về sau là hắn ở đầu dây bên kia cúp máy trước, tựa như là điện thoại hết pin, trước khi treo máy giống như loáng thoáng có tiếng của a Khoát.
Đầy trong đầu Ôn Trì Vũ tràn ngập những chữ cuối cùng hắn nói, làm sao cũng đều ngủ không được.
Đến sau nửa đêm thật vất vả mới có chút buồn ngủ, lại mơ mơ màng màng làm lên mộng đến. Trong đầu một màn một màn tất cả đều là Thẩm Phó Dã, hắn cô đơn hắn yếu ớt hắn đồi phế, ngay sau đó người đàn ông trung niên lại xuất hiện, tại trước một giây Thẩm Phó Dã bị đánh, Ôn Trì Vũ mở mắt.
Cô trùng điệp thở dốc một hơi, tay mò đến điện thoại di động đặt cạnh chiếc gối, mới buổi sáng vừa tới sáu giờ.
Sắc trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, Châu Tuế Tuệ ở bên cạnh còn đang ngủ. Ôn Trì Vũ không có ý lại ngủ tiếp, tùy tiện rửa mặt một cái, liền đi xuống lâu.
Lầu một siêu thị vẫn chưa hoàn toàn bắt đầu kinh doanh, cửa thủy tinh mở ra, nhưng còn không có bật đèn. Liền dựa vào lấy chút tia sáng nhỏ nhoi bên ngoài, không có cách nào rõ ràng. Ôn Trì Vũ ôm cánh tay, vừa muốn bảo hôm nay nhiệt độ xuống có chút lạnh, quay người đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã đứng tại cửa.
Hắn mang theo điện thoại ngay tại nói chuyện, còn giống như không hoàn toàn tỉnh bia. Tóc có chút ẩm ướt, không biết là bị hạt sương bên ngoài nhiễm vào vẫn là vừa tắm rửa qua không bao lâu.
Ôn Trì Vũ nhìn hắn một hồi, nhớ tới tối hôm qua trạng thái giọng của hắn trong điện thoại. Tim cô cảm xúc có chút hỗn loạn, vừa muốn dời ánh mắt, hắn giống như phát giác được cái gì, bỗng nhiên nghiêng đầu nhìn lại.
Thẩm Phó Dã cùng người ở đầu điện thoại kia nói câu treo máy, liền đem điện thoại cất vào, hướng thẳng đến cô đi tới.
Khoảng cách từng bước từng bước một tới gần, trong cỗ hương kia của hắn trong không khí càng đậm hơn, oanh quanh quẩn quấn, để Ôn Trì Vũ xác định một sự kiện.
Hắn là vừa mới tắm rửa qua.
Đôi mắt cô hơi chớp, ánh mắt thuận theo giọt nước chảy xuôi đuôi tóc hắn cuối cùng tập hợp ở một chỗ hướng xuống, thuận theo đường cong cần cổ lăn đến xương quai xanh chưa đi đến trong quần áo, sau đó không thấy, chỉ ở bên trên áo thun đen tay ngắn của hắn lưu lại một vết tích nhỏ.
Ôn Trì Vũ lại nháy nháy con mắt, cô có một chút chỗ hiếu kì, giọt nước đến cùng tại trong quần áo hắn lăn qua những địa phương nào.
“Tối hôm qua anh nói cái gì?” Hắn chạy tới phía bên trái cô.
Hắn say xỉn thật sự chưa có tỉnh hoàn toàn, thân hình còn có chút lắc lư, cánh tay của hai người lơ đãng liền đụng phải một điểm.
Trái tim Ôn Trì Vũ có chút loạn, ánh mắt còn chăm chú vào nơi hầu kết kia của hắn, mập mờ suy đoán nói: “Không nói gì”.
Thẩm Phó Dã hiển nhiên không tin, thân thể xoay qua một bên, tùy ý nương đến trên tường bên cạnh, một bộ dáng muốn dành cho cô chút không gian cho đến khi cô chịu nói thật.
“Thật không có nói”.
Ánh mắt của hắn một mực hạ xuống nhìn chằm chằm cô, Ôn Trì Vũ như nào chịu được chuyện này, cô nhịn một lát, “anh uống say, thanh âm đặc biệt mơ hồ, không rõ ràng”.
“Lại lừa gạt”.
Hắn bỗng nhiên cúi người, đưa tay nắm chặt cổ tay của cô, sau đó tròng mắt cố ý lại nhìn cô một chút, “em biết em bây giờ nhịp tim có bao nhanh sao?”
Hơi thở ấm áp và khí tứ trên người hắn cùng một chỗ thổi qua đến.
Người của hắn, cũng gần trong gang tấc.
Ôn Trì Vũ bị hắn ngay thẳng chọc thủng, hô hấp trì trệ loạn xạ nhìn hắn một cái, vô ý thức lui về sau, nhưng sau lưng chỉ có tường. Bả vai cô cùng lưng đều chạm vào lớp gạch thô cứng, sau đó nhịp tim rất loạn không lựa lời liền nói: “......Anh nói anh vừa xấu vừa cặn bã”
Thẩm Phó Dã dừng lại, chậm rãi buông tay ra, cúi đầu trầm tư một hồi, sau lại ngước mắt nhìn cô.
Tư thái bức người vừa khi nãy hiện buông lỏng xuống tới, hắn miễn cưỡng dựa vào lớp tường, trong thanh âm mang theo ý cười hững hờ, “mắng anh à”.
Ngày này về sau bị Châu Tuế Tuệ phát hiện ra một cái bí mật, cô tỉnh ngủ sau thấy Ôn Trì Vũ không ở trong phòng, vừa xuống lầu tìm người đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã.
Cô trừng to mắt bất khả tư nghị nhìn xem Thẩm Phó Dã, lại quay đầu nhìn Ôn Trì Vũ, một hồi lâu, bởi vì quá mức chấn kinh, đỏ bừng cả khuôn mặt đến cuối cùng chỉ thốt ra câu chửi thề.
Có thể là Thẩm Phó Dã người này có cảm giác tồn tại thực sự quá mạnh, cô không có ý tứ một mực tại dưới lầu, ở lại một hồi sau liền lôi kéo Ôn Trì Vũ trở về phòng.
“Hắn tại nhà cậu làm công a?” Châu Tuế Tuệ hỏi.
Ôn Trì Vũ “ừ” một tiếng.
Đôi mắt Châu Tuế Tuệ đi lòng vòng bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, nhẹ nhàng đụng vào cánh tay cô, “con thỏ ăn cỏ gần hang nha, cậu thích quen người như Trần Diễm Sinh không, hay là hắn?”
“Cho tớ, tớ cũng không cần người như Trần Diễm Sinh”.
Ôn Trì Vũ lúc ấy ở bên cạnh giúp cô sửa lại mấy câu làm sai không có lên tiếng, một giây sau Châu Tuế Tuệ tựa như bản thân phát hiện ra đại lục mới, hiện nhìn chằm chằm cô, “trời đất ơi, cậu thế mà cũng không phủ nhận a”.
Nói xong chính cô lại cảm thấy hợp tình hợp lí, thở dài, “cũng đúng thôi, ai không thích Thẩm Phó Dã a”.
Sau đó thật vất vả cày cấy ra được bầu không khí học tập, liền bị Thẩm Phó Dã ảnh hưởng đến cho hết lãng phí.
Thẳng đến chạng vạng tối thời điểm Châu Tuế Tuệ về nhà, con mắt còn niệm niệm không bỏ tại trong tiệm lượn quanh tầm vài vòng. Nhưng làm sao đều không có gặp lại Thẩm Phó Dã, cô biểu lộ ra khá là đáng tiếc, lôi kéo Ôn Trì Vũ nghĩ linh tinh căn dặn, “nhớ kỹ a, con thỏ nên ăn cỏ gần hang, tốt cho sức khỏe a”.
Ráng chiều lúc ấy đem toàn bộ bầu trời tiểu trấn đều uân phấn, sau khi Châu Tuế Tuệ rời đi, siêu thị Giai Mỹ chỉ còn lại Ôn Thu cùng Ôn Trì Vũ. Ôn Thu vừa nhìn phim truyền hình, vừa call video cho Hồ Tô Lam, hai người anh một câu em một câu bình thản nhưng ngọt ngào.
Ôn Trì Vũ tại trong tiệm đi tới lui hai vòng, cô đi tìm Thẩm Phó Dã.
Cô không có cách nào quên được câu kia hắn nói trong điện thoại, toàn bộ trong đầu tất cả đều là hắn.
Lần này cô không có nhắn tin Wechat, cũng không có điện thoại, không có những động tác biểu lộ rõ ràng của những cô gái nhỏ muốn bày tỏ tâm tư.
Cô không có đi vào quán net, trực tiếp đi tới căn phòng ở kia. Không biết có phải hay không là giác quan thứ sáu, cô đã cảm thấy hắn bây giờ đang ở chỗ ấy.
Đường đã rất quen, một đường đi qua, cô giống như đang lao tới cái gì.
Đến chỗ ấy, cửa lại là mở ra.
Ôn Trì Vũ dừng bước lại, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, bước chân lại vội vàng mau đi tới.
Thời điểm cô lỗ mãng xông vào, Thẩm Phó Dã đang còn hút thuốc dựa vào bên tường, khẽ cúi đầu, đáy mắt một mảnh chán nản ngẩn người. Vào thời khắc kia, tia sáng hoàng hôn trở nên nặng nề, chung quanh hắn đều là lớp sương mù mỏng manh. Căn phòng nhỏ vừa cũ lại nát chịu không nổi bị làm đến loạn thất bát tao, giống như là vừa trải qua một trận đại chiến, liền trong không khí đều là sự ủ dột mịt mù, đậm đặc đến mức tan không ra.
Suy nghĩ trong đầu Ôn Trì Vũ sắp nổ tung, cô vọt thẳng đến trước mặt Thẩm Phó Dã, ánh mắt trước chăm chú nhìn mặt của hắn một chút, cổ, cánh tay, sau đó lại muốn nhấc lên vạt quần áo của hắn để kiểm tra.
Thẩm Phó Dã rốt cục kịp phản ứng giữ lại cổ tay của cô.
“Anh có bị thương chỗ nào không?” Ôn Trì Vũ biết được người đàn ông trung niên kia đã từng ra tay có bao nhiêu hung ác, cô có chút khẩn trương, “em muốn nhìn xem”.
Hắn cúi đầu nhìn xem Ôn Trì Vũ, thanh âm rất nặng, “sao em lại tới đây?”
Nói xong, hắn ngay sau đó lại hỏi, “ai bảo em đến?”
Ngữ khí rất giống trong cú điện thoại tối hôm qua, lại hung hăng lại có chút không hiểu làm cho người ta đau lòng.
Ôn Trì Vũ lần này không giống buổi sáng như thế tránh né, cô nhìn xem đôi mắt Thẩm Phó Dã, “bọn hắn vì cái gì đều nói anh là người xấu?”
Thẩm Phó Dã biến sắc, chụp lấy tay của cô biến gấp, “anh tối hôm qua còn nói cái gì?”
Ôn Trì Vũ rõ ràng cảm giác được cảm xúc hắn đang kịch liệt chập trùng, hắn không chỉ có là sắc mặt liền quanh người khí áp đều trở nên phi thường thấp cùng chìm.
Hắn vẻ này kỳ thật rất dễ khiến cho người ta sợ, nhưng Ôn Trì Vũ không hiểu sao lại không quan tâm tới, cô cảm thấy hắn không phải là hạng người như người phụ nữ kia quẳng đến vô số câu thô tục để miêu tả.
Cô biết người xấu là cái dạng gì, cũng biết người tra tấn người khác là dạng gì.
Ôn Trì Vũ chợt nhớ tới, bức ảnh chụp của Thẩm Phó Dã vào mấy ngày trước làm bùng nổ mấy trang web ẩn danh của trường và khiến mọi người bàn tán sôi nổi trong các group nhỏ.
Thẩm Phó Dã bên trên tấm hình kia, đang mặc vào đồng phục trường trung học trực thuộc ở thành Bắc, vừa có tinh thần, vừa có sự sắc sảo, hăng hái giống như toàn thế giới đều thuộc về hắn.
Ôn Trì Vũ nhìn Thẩm Phó Dã ở trước mắt, rõ ràng tướng mạo đồng dạng, nhưng cảm giác vì cái gì chính là hoàn toàn hai con người khác nhau đâu.
“Ôn Trì Vũ”.
Tại thời điểm hắn trầm thấp gọi tên cô, cô đối với Thẩm Phó Dã nói: “Thẩm Phó Dã, anh có phải bị người khác khi dễ không?”