Ôn Trì Vũ nắm vuốt bút, cố để mình an tĩnh tại tận cùng bên trong làm bài tập về nhà.
Thẩm Phó Dã ngồi tại bên cạnh cô, game trong máy vi tính mở ra, nhưng hắn hững hờ không chút muốn chơi. Trong quán internet Magic Dragon không ít người đều biết hắn đánh game ván nào ra ván đó, thấy hắn nhàn rỗi, thỉnh thoảng có người đến tìm hắn đáp lời.
“Dã ca đến một ván thôi”.
Hắn uể oải uốn tại trong ghế, lắc đầu, “không chơi”.
“Đừng a”. Đối phương cà lơ phất phơ quét mắt Ôn Trì Vũ ngồi bên cạnh, “mang theo em gái đây nha, mang em gái cũng không ảnh hưởng tới việc chơi game nha”.
“Không chơi thật”.
Đối phương còn không hết hi vọng lại khuyên hắn, hắn lần này dứt khoát lười nhác liền phản ứng cũng không có.
A Khoát ôm một đống đồ ăn vặt cùng mấy ly trà sữa từ bên ngoài đi tới, hắn trừng mắt dọa người kia, “mau mau cút, tự mình đi chơi đi”.
Sau đó thuận thế đem một ly trà sữa cùng mấy bao snack khoai tây chiên phóng tới trên bàn Ôn Trì Vũ.
Ôn Trì Vũ khẽ giật mình, ngẩng đầu lên, tế thanh tế khí nói cảm ơn với hắn.
A Khoát khó được nhìn thấy em gái ngoan như vậy, hắn nhìn Ôn Trì Vũ nhiều thêm vài lần, về vị trí của mình, con mắt còn nhìn chằm chằm tới Ôn Trì Vũ. Cô hôm nay mặc một chiếc đầm màu trắng, tóc dài tùy ý đâm xuống, được buộc cao lỏng loẹt đổ đổ rũ xuống sau đầu. Cô ngồi rất đoan chính, con mắt cũng nhìn lung tung, giống như làm bài tập chính là chuyện quan trọng nhất.
Cho tới bây giờ, cơ hồ cả một buổi xế chiều đều là dạng này. Ngẫu nhiên gặp được đề khó, cô dừng lại, đuôi bút chống đỡ lấy cái cằm, lông mày hơi nhíu lấy. Thẩm Phó Dã lúc đầu lực chú ý còn đang nơi khác bỗng nghiêng người ngang nhiên xông qua, tròng mắt nhìn qua, đưa tay cầm lấy bút cô, tại trên giấy nháp viết xuống vài hàng, có đôi khi cũng trực tiếp viết lời giải xuống tờ bài tập, cũng không nói thêm cái gì, liền lại dựa vào trở về ghế.
“Ngoan thật nha”.
A Khoát không tự chủ cảm thán tới, sau đó cánh tay chống tới bên người Thẩm Phó Dã, “chỗ nào sản xuất ra vậy nha, hiện tại tìm được người dễ thương, mềm mại như vậy cũng hiếm”.
Thẩm Phó Dã đang nhìn điện thoại, không có phản ứng lại hắn.
Con mắt a Khoát đi lòng vòng còn nói: “Tớ có thể theo đuổi không?”
Thẩm Phó Dã chậm rãi ngước mắt nhìn hắn một cái.
A Khoát lần này trung thực mà nói, nhưng không có qua mấy giây lại tùy tiện phối hợp cười lên.
Cả một buổi chiều kia, Ôn Trì Vũ đều không biết mình làm sao ngủ thiếp đi, thời điểm tỉnh lại thì trời đã rất tối. Trên người cô là áo hoodie của Thẩm Phó Dã, cô ngẩng đầu nhìn bên cạnh, Thẩm Phó Dã không ở đây.
A Khoát ngay tại trong trò chơi điên cuồng chém giết, hắn trong lúc bận bịu tranh thủ thời gian cho cô chỉ cái phương hướng. Cô xem qua đi, phát hiện hắn đứng tại cửa đang nghe điện thoại.
Cô đi qua bước chân rất nhẹ, trông thấy giữa ngón tay hắn cầm điếu thuốc, ngữ khí cơ hồ cũng ác liệt, “không phải đều kết án rồi sao? Không muốn gặp”.
“Muốn nghĩ gì thì nghĩ đi, em không quản, bọn hắn không tin kết quả điều tra thì em có thể làm được gì?”
“Thẩm Châu Y, chuyện này em không có khả năng thỏa hiệp càng không có khả năng đi xin lỗi”.
Hắn nói xong liền cúp điện thoại, cảm xúc bực bội không chỗ nhưng chỗ phát tiết, chỉ trầm mặt hút thuốc. Tàn thuốc vừa bay đi, điện thoại trong tay lại rung, hắn cơ hồ làm cho không khí xung quanh lạnh lẽo đi xuống, đưa mắt nhìn thông báo, trên mặt trầm hơn, nhưng ngón tay ở trên màn ảnh dừng một chút rồi vẫn là tiếp vào cú điện thoại này.
Ôn Trì Vũ chạy tới nơi cách hắn rất gần, cô không có cố ý muốn nghe lén, nhưng điện thoại di động hắn bên trong điên cuồng táo bạo vang lên tiếng chửi rủa, âm lượng thực sự quá lớn.
Cô sững sờ, chân không cẩn thận đụng phải biển quảng cáo bên cạnh, sau đó mất tự nhiên ngửa đầu nhìn xem Thẩm Phó Dã.
Thẩm Phó Dã phát giác được động tĩnh, quay đầu trông thấy là cô, nhíu nhíu mày, không nhúc nhích.
Người ở đầu dây điện thoại bên kia điên cuồng mắng chửi mấy phút không ngừng nghỉ, thấy Thẩm Phó Dã căn bản không để ý tới bà, bà lại nôn vài câu thô tục, mới không tình nguyện bỏ qua, miễn cưỡng dập máy.
Cú điện thoại vốn là đã kết thúc, nhưng loại không khí ngột ngạt kia còn tồn tại.
Ôn Trì Vũ giật giật góc áo khoác của hắn trên người cô, biểu lộ tự nhiên, giống như là không nghe thấy một màn kia khi nãy đồng dạng.
Cô hỏi: “Anh đói bụng không?”
Thẩm Phó Dã buông thõng mắt, không lạnh không nhạt nhìn xem cô, yên tĩnh một lát, hắn giật môi dưới, “em muốn ăn cái gì?”
Ôn Trì Vũ nghĩ nghĩ, “bún gạo được không?”
Cô lại nghĩ tới cái gì, nhìn chung quanh một chút, cũng không thấy ai, nhưng thanh âm vẫn là so vừa rồi lại nhỏ một chút, “anh có tiền không?”
Cái bộ dáng này, cẩn thận từng li từng tí lại chu đáo vô cùng, cực kỳ giống đang cực lực bảo vệ mặt mũi cho hắn.
Thẩm Phó Dã nhướng đuôi mắt lên, lại nhìn cô một chút, thấy cô mặt mũi tràn đầy vẻ nghiêm túc, là thật sự đang lo lắng vấn đề này. Hắn nhìn chằm chằm cô, như có điều suy nghĩ, nghĩ đến cái gì, tay dài duỗi ra đưa cô kéo tới gần chút, sau đó không nhẹ không nặng nắm lấy phần gáy cô, giống như đang xách mèo con.
Ôn Trì Vũ muốn tránh đi rụt cổ lại, đỉnh đầu bỗng truyền đến thanh âm của hắn, “gan thật to lớn a, cố ý a, chê anh nghèo đúng không”.
“Yên tâm, nuôi nữ nhân tiền đều không thể thiếu”.
Ôn Trì Vũ bị hắn kéo trở lại trong quán net, mơ mơ hồ hồ, về sau cũng không có đi ăn bún gạo.
Thẩm Phó Dã cùng cô, a Khoát, cùng đầu nhím, còn có thêm mấy nam sinh khác, một đám người trùng trùng điệp điệp đi đến một quán đồ nướng gần đó.
Bảy tám phần thức ăn gọi tràn đầy một bàn, a Khoát tựa hồ còn cảm thấy chưa đủ, “Dã ca mời khách, tất cả mọi người đừng khách khí a”.
Sau đó hắn còn cảm thấy chưa đủ, gọi mấy cú điện thoại, chỉ chốc lát sau lại tới thêm mấy người nam nữ khác. Trong đó có một người nhuộm tóc hồng, mới vào liền trực tiếp ngồi vào lòng a Khoát, cô cười tủm tỉm cùng Ôn Trì Vũ ở đối diện chào hỏi một lần.
“Tớ gọi Tiểu Hy, bạn gái cũ của a Khoát, cậu đây?”
Ôn Trì Vũ đang uống nước, nghe tới vừa vặn bị sặc, “Ôn... Ôn Trì Vũ”.
Tiểu Hy thấy được biểu tình này của Ôn Trì Vũ, tại trên đùi a Khoát, tựa như đã thành công, cười đến hoa si loạn chiến.
A Khoát chê cô kề cận nóng, túm cô đi bên cạnh mình ngồi xuống, cô bất mãn, “làm gì nha”.
Thẩm Phó Dã từ cửa hàng sát vách mua thuốc trở về, tại bên cạnh Ôn Trì Vũ ngồi xuống, mắt nhìn cô, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Ôn Trì Vũ còn chưa lên tiếng, Tiểu Hy đã hung hăng chen vào nói, “nhà ngươi a? Lá gan thật nhỏ, chơi thật vui”.
Thẩm Phó Dã hơi nhíu mày lại, lại quét tới Ôn Trì Vũ một chút, hắn lười nhác phát ra tiếng cười gằn, “nhát gan sao?”
Ôn Trì Vũ rủ mắt xuống, vừa mới muốn nói xong, lại quên. Cô nắm vuốt đũa, cúi đầu tiếp tục ăn tới ba vát bún gạo mới được đưa tới trước mặt.
Thời điểm cắn tới vát bún gạo thứ hai, cô chợt nhớ tới, vừa mới khi nãy hắn có phải là không có phủ nhận nha?
Khóe môi lặng lẽ vểnh lên một giây, nhưng sau một giây cô lại nghĩ tới tác phong nhất quán thường ngày của hắn, có thể hay không chỉ là hắn lười thôi đâu, khóe môi cô gái lại rủ xuống.
A Khoát cùng mấy cái nam sinh khác một mực tại lớn tiếng trò chuyện. Bọn hắn trò chuyện đến mấy chi tiết trong game, Thẩm Phó Dã cơ bản chỉ là nghe, nói đến rất ít. Hắn tựa hồ không có khẩu vị gì, đều không chút ăn vào, chỉ là uống bia liên tục.
Ôn Trì Vũ đưa dư quang một mực nhìn ly bia của hắn, bỗng nhiên cánh tay trái của cô bị một cái vật thể ấm áp ôm lấy.
Một giây sau, bên tai cô truyền đến thanh âm Tiểu Hy, “đàn ông đều không thích bị quản đâu”.
“Đặc biệt Thẩm Phó Dã loại đàn ông này, muốn quản cũng không quản được”.
Ôn Trì Vũ khẽ giật mình, chẳng biết lúc nào, Tiểu Hy đã tiến đến bên người cô, còn mặt mũi tràn đầy nét cười kiểu “tớ hiểu mà”.
“Không phải…”
“Không phải cái gì? Cậu chẳng lẽ không thích hắn a?” Cánh tay Tiểu Hy nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay cô, “không lừa được người, bất quá......”
Ôn Trì Vũ nháy nháy mắt, “... bất quá cái gì?”
“Hắn loại này nhìn rất khó giải quyết, kỳ thật chơi vui nhất nha, cậu dạng này...... Cậu cũng chưa có nói qua đi?” Tiểu Hy nhìn chằm chằm Ôn Trì Vũ đã có chút đỏ mặt, cười cười, tựa như quen thuộc đến lấy điện thoại di động ra, “xem xét lúc này cũng vừa vặn, hai chúng ta kết bạn đi thôi, về sau có thể giao lưu trao đổi nhiều hơn. Tớ thấy hai bọn mình nói chuyện rất hợp nhau, tớ mặc dù học hành không ra gì, nhưng đối với đàn ông vẫn là......”
Ôn Trì Vũ bị cô lốp bốp nói đến cự tuyệt không được, lấy điện thoại di động ra.
Tiểu Hy: “Để tớ quét mã của cậu”.
Ôn Trì Vũ nghe lời, cúi đầu thao tác, bỗng nhiên có người ở sau lưng nhích lại gần, thanh âm hắn dính lấy mùi rượu, so với bình thường nghe càng lười nhác, “em theo người ta học mấy cái gì vậy?”
Tiểu Hy vui vẻ trực tiếp trả lời hắn, “tán chuyện về đàn ông thôi”.
Hắn kéo dài âm cuối “nga” một tiếng, sát lại cô thêm gần, khí tức tràn ngập tới.
Gương mặt Ôn Trì Vũ nóng lên, nhưng cô làm bộ mình rất bình tĩnh, trấn định chấp nhận lời mời kết bạn của Tiểu Hy.
Bỗng nhiên, ngón tay hắn lại nhẹ nhàng nhéo một cái sau cần cổ cô, uể oải cười nhẹ, “cô nhóc, em làm bài tập xong chưa, còn tư xuân a”.
“Em làm xong rồi”.
Hắn giống như rất thích động tác nhấc cổ này, Ôn Trì Vũ cảm thấy cô bị ngón tay hắn chạm tới, mặt nóng không chịu được.
Nhưng Thẩm Phó Dã không có phát hiện, ngược lại còn đem ngón tay đặt ở cô sau cái, tăng thêm hai phần khí lực.
“Em đừng học vào mấy chuyện xấu được không?”
“Vậy liền coi là mấy chuyện xấu sao?” Ôn Trì Vũ hỏi.
“Đều muốn học tới phần nghĩ cho đàn ông rồi, còn chưa xấu à?”
Ôn Trì Vũ thở dài “ah” một tiếng, sau đó nháy nháy mắt, nhớ tới giấc mộng kia trước đó.
Mặt cô càng đỏ, nhìn về phía Thẩm Phó Dã đã bị a Khoát lôi đi trò chuyện với hội kia.
“Em đã từng làm qua chuyện quá phận hơn chuyện này rồi”.
Đêm đó về sau Ôn Trì Vũ nhận được cú điện thoại Châu Tuế Tuệ gọi tới, cô ở trong điện thoại khóc đến rất hung, nói bây giờ đang ở Giai Mỹ, hỏi cô ở chỗ nào.
Ôn Trì Vũ đưa mắt nhìn bọn hắn mới ăn vào một nửa, “tớ lập tức trở về, cậu đợi tớ mười phút”.
Kia là thời gian kỳ thật mới hơn chín giờ đêm, Ôn Trì Vũ nói có việc phải đi. Cô cầm lấy cặp sách trên ghế, đi hai bước, lại quay đầu đưa mắt nhìn trong đám người náo nhiệt có một thân ảnh lại rời rạc ra ngoài, Thẩm Phó Dã hắn đang một mực rất yên tĩnh uống bia.
Rõ ràng trên mặt hắn đang cười, nhưng Ôn Trì Vũ còn là có thể cảm giác ra, tâm tình của hắn thật thật là tệ a.
**
“Xảy ra chuyện gì sao?”
Ôn Trì Vũ vừa vào cửa đã nhìn thấy Châu Tuế Tuệ đỏ hồng mắt ngồi tại bên cạnh quầy hàng, Ôn Thu ngay đang an ủi cô.
Châu Tuế Tuệ thật vất vả ngừng lại nước mắt, nhìn thấy Ôn Trì Vũ lại bừng lên, cô ôm Ôn Trì Vũ, “Trì Vũ, tớ đêm nay có thể ngủ cùng cậu không? Tớ không muốn về nhà”.
“Có thể nha”. Ôn Trì Vũ vỗ vỗ lưng của cô, nghĩ đến cái gì, “ba ba của cậu trở về rồi sao?”
Thân thể Châu Tuế Tuệ run một cái, “ừ, ông ấy còn mang theo một người phụ nữ lạ mặt trở về, tớ không muốn ở trong nhà”.
Ôn Trì Vũ tiếp nhận khăn giấy Ôn Thu đưa qua, giúp Châu Tuế Tuệ lau lau nước mắt trên mặt, “có thể, cậu muốn ở lại đây bao lâu cũng đều có thể, đừng khóc a”.
Ôn Thu cũng an ủi vài câu, sau đó để các cô nhanh lên đi tắm rửa sau đó trở về phòng.
Ôn Trì Vũ để Châu Tuế Tuệ đi tắm trước, tìm một chiếc váy ngủ mình chưa bao giờ mặc qua đưa cho Châu Tuế Tuệ. Sau khi cô đi ra ngoài, Ôn Trì Vũ cầm máy sấy, giúp cô sấy khô tóc.
Châu Tuế Tuệ nháy nháy mắt, nhìn xem Ôn Trì Vũ, “Trì Vũ, cậu thật tốt”.
Ôn Trì Vũ sờ lên tóc của cô, “đều lâu như vậy, ông ấy còn chưa có buông xuống”.
“Ông ấy làm sao có thể buông xuống được, mẹ tớ thế nhưng là đi theo người đàn ông khác bỏ trốn, chuyện này với ông ấy tới nói thế nhưng là sự đau đớn cả đời. Tớ nói với cậu, mỗi lần bố nhìn thấy ánh mắt của tớ, đều hận không thể bay vào giết tớ cho xong”.
Châu Tuế Tuệ bắt lấy tay Ôn Trì Vũ, “cậu nói xem, tại sao lúc mẹ tớ bỏ chạy, vì cái gì không mang theo tớ cùng một chỗ, lại để tớ ở lại với bố a. Ông ấy bình thường ở nước ngoài công tác, không trở về nhà cũng vẫn còn rất tốt, vừa về đến tớ liền rất sợ hãi”.
Ôn Trì Vũ cũng không biết trả lời như thế nào, cô chỉ có thể nhẹ giọng an ủi vài câu, “thi lên đại học liền tốt, rời đi nơi này liền tốt”.
“Tớ cũng muốn, nhưng tớ thật sự sợ thành tích của tớ thi không đậu a, tớ lại sợ tớ thi đậu ông ấy cũng không cho tớ đi học đại học”.
“Sẽ không, thành tích tớ có thể giúp cậu học bù, học phí chúng ta có thể cùng một chỗ nghĩ biện pháp”.
Ôn Trì Vũ xuống dưới lầu giúp Châu Tuế Tuệ đun ấm một ly sữa bò, sau lại không biết làm gì nữa.
Theo lịch trình cuộc sống nhàm chán buồn tẻ của học sinh lớp 12, cô vắt hết óc nghĩ nghĩ nhưng cũng không ra được gì để dỗ dành Châu Tuế Tuệ hơn. “Tớ đi tắm trước, tớ sẽ tìm cho cậu một vài đề để cậu làm thêm, cũng không được, vẫn là đợi tớ ra giúp cậu làm”.
Châu Tuế Tuệ cầm ly sữa bò “a” một tiếng, lại nghĩ tới chuyện mình vừa mới nói, “cảm ơn cậu”.
Về sau, hai người các cô chơi lớn, dành cả đêm đó làm đề.
1 giờ 30 sáng, Châu Tuế Tuệ buồn ngủ đến con mắt đều không mở ra được, cô tê liệt ngã xuống, lại còn gục mặt vào tờ đề, tâm tình hiện tại đã không còn buồn bực, hiện tại hận nhất chính là toán học.
“Không làm không làm, buồn ngủ quá, tớ muốn đi ngủ”.
Nói rồi vội vàng chạy lên giường, sợ Ôn Trì Vũ lại biến ra một bộ đề đến.
Ôn Trì Vũ đem đề thi trên bàn sửa sang lại, con mắt lại nhìn trên điện thoại.
Đã trễ đến như vậy, cũng không biết bọn hắn ăn uống xong chưa, Thẩm Phó Dã hắn đến cùng có hay không uống quá mức a.
Đêm nay tại cửa quán net Magic Dragon, tiếng người kia ở trong điện thoại không ngừng nhục mạ hắn, 'Buồn nôn' 'Cặn bã' 'Bại hoại' 'Kẻ hành hạ người' 'Tội phạm giết người'.... một từ lại tiếp một từ, ngày càng hung bạo hơn nện đến trên người hắn.
Đây không phải là giọng nữ thường xuyên gọi điện thoại cho hắn, vốn là một giọng nữ khác, có thể nghe ra người đầu bên kia tuổi cũng lớn hơn không ít, trong giọng nói tất cả đều là sự hằn học.
Ôn Trì Vũ nắm vuốt bài thi, ánh mắt nhìn chằm chằm điện thoại, phát ngốc một hồi lâu.
Trên giường Châu Tuế Tuệ đã ngủ, Ôn Trì Vũ lại đang nghĩ, tất cả mọi người đều muốn rời đi Nguyệt Tầm, vì cái gì hắn lại đến.
Hắn là con người như người phụ nữ nói ở trong điện thoại sao?
Ôn Trì Vũ suy nghĩ thật lâu, nhưng trên thực tế có một số việc vốn cũng không cần nghĩ, trên màn hình điện thoại di động, cô nhắn tin vào khung Wechat giữa hai người.
【 Anh trở về chưa?】
Chỉ cách có hai giây.
Có lẽ hai giây cũng không tới, điện thoại di động của cô rung lên.
Ôn Trì Vũ đưa mắt nhìn Châu Tuế Tuệ, nhấn tiếp vào điện thoại.
“Alo?”
Cô sợ đánh thức Châu Tuế Tuệ, thanh âm thả đến rất nhẹ.
Bên kia không có lên tiếng, chỉ có tiếng hít thở nặng nề. Ôn Trì Vũ nhớ tới lúc cô rời đi, Thẩm Phó Dã đã uống rất nhiều.
“Anh bây giờ còn đang ở quán đồ nướng sao?”
Đầu điện thoại bên kia vẫn là tĩnh lặng, hắn tựa hồ động người dưới, có tiếng quần áo ma sát, Ôn Trì Vũ đưa điện thoại di động càng gần sát lỗ tai chút.
Qua một hồi lâu, thanh âm hắn tựa như đã say đến mơ hồ, “không có ở đó”.
“Kia cùng a Khoát bọn hắn về quán net sao?”
Lần này Thẩm Phó Dã không có trực tiếp trả lời, ngược lại trước cười ra tiếng, thanh âm hắn bị bia cùng thuốc lá làm cho vừa trầm thấp vừa khàn khàn, “người ta không phải dạy em đừng đi quản đàn ông sao?”
Trong lòng bàn tay Ôn Trì Vũ như bị phỏng, phát hiện tờ đề đã bị mình bóp nhăn, vội vàng buông tay ra.
Cô cắn môi, “em không quan tâm”.
Hắn lại cười, “vậy em muốn quản thế nào đây a”.
Ôn Trì Vũ không biết phải làm sao trả lời vấn đề này, cô cảm thấy hắn dạng này, cô càng chịu không được, lỗ tai là tê dại, ngón tay là tê dại.
“Anh có phải say quá rồi không?”
Hắn ậm ừ một cách mơ hồ.
“Bên cạnh anh có người không?”
Cô muốn biết hắn nếu không ở tiệm đồ nướng thì đi đâu, nhưng hắn một mực ngắt quãng không trả lời.
“Thẩm Phó Dã”.
Hắn lại “ừ” một tiếng, cách mấy giây, cảm xúc hắn bỗng nhiên thay đổi, trở nên có chút sởn gai ốc, phảng phất như lâm vào trong một loại thống khổ nào đó.
Thanh âm cũng biến thành, gọi họ tên cô, có chút hung hăng, “Ôn Trì Vũ”.
Ôn Trì Vũ “ừ”, còn định hỏi hắn, nhưng vừa mới chuẩn bị mở miệng, bị hắn sắc bén cường ngạnh của hắn đánh gãy.
“Chúng ta mới nhận biết được mấy ngày a, nếu anh là người xấu thì sao?”
“Anh có phải người xấu không?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Bên đầu điện thoại kia Thẩm Phó Dã tựa hồ bị hỏi đến ngơ ngẩn, yên tĩnh thật lâu sau đó mới nói:
“Bọn họ đều nói anh là người xấu”.