Phó Dã

Chương 17: Cô gái nhỏ, em khi nào hết bệnh xấu hổ rồi


1 năm

trướctiếp

Bầu không khí yên tĩnh trở lại một chút.

Thẩm Phó Dã không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, sửng sốt chốc lát, ánh mắt chìm đắm nhìn xem cô.

Một hồi lâu, “em thật đúng là......”

Hắn chưa nói xong, lại yên tĩnh trở lại, sau đó cứ như vậy nhìn xem cô lại cười lên.

Gian phòng vẫn là loạn như vậy, nhưng giống như không có cảm giác vừa nãy để cho người ta u sầu. Ôn Trì Vũ nhìn hắn cười, cũng thuận theo cong cong khóe môi.

Tia sáng hoàng hôn cũng rời đi rất nhanh, bên trong căn phòng trở nên tối tăm, Ôn Trì Vũ không thích ứng màn tối như vậy, tay cô ở trên tường sờ lên, nhưng tìm không thấy chốt mở.

Thẩm Phó Dã giúp cô mở đèn pin điện thoại, cảm xúc trước khi cô đến và hiện tại hoàn toàn khác biệt, ánh mắt còn đang yên tĩnh nhìn xem cô, “vừa mới bị dọa sao?”

Ôn Trì Vũ lắc đầu, thanh âm nhẹ nhàng hỏi: “Bây giờ có thể nhìn sao?”

“Cái gì?”

Cô ngừng chút, giống như sợ mình hù dọa đến hắn, hỏi được càng nhẹ nhàng hơn, “ông ấy đánh anh nữa sao?”

Thẩm Phó Dã không nói chuyện, ánh mắt còn đang nhìn cô chằm chằm. Mấy giây sau, hắn lại hỏi một vấn đề ngay từ đầu, “ai kêu em đến?”

“Không ai cả”.

“Vậy tại sao lại tới?”

“Muốn đến”. Ôn Trì Vũ nhìn xem hắn nói, “em muốn đến”.

Thẩm Phó Dã trong tay nắm vuốt hộp thuốc lá, lần đầu tiên trong đời không có tránh đi cô mà thản nhiên đốt điếu thuốc.

Bốn phía rất yên tĩnh, cho nên tiếng bật lửa, tiếng mùi thuốc lá thiêu đốt, tiếng hắn phun ra nuốt vào đều đặc biệt rõ ràng.

“Ôn Trì Vũ”. Yên tĩnh một lát, hắn mở miệng, thanh âm ép tới rất thấp, “anh không có gì tốt”.

Ôn Trì Vũ không biết hắn đang suy nghĩ gì, cho là ý của hắn nói chính là vết thương, “a? anh bị đánh cho rất nặng sao? Không có một chỗ tốt sao?”

Ngữ khí quan tâm gấp đến độ ghê gớm, thân thể cũng lại tới gần, tay cô thật lạnh.

Thẩm Phó Dã không nói chuyện, hắn buông thõng mắt, nhìn chằm chằm tay cô dắt lấy vạt áo hắn.

Hắn không có ngăn cản, sau một lát, chậm rãi thấp giọng cười xuống, giống như lẩm bẩm, khẽ thở dài hai chữ, “phục rồi”.

**

“Ông ấy thật không có đánh anh a?” Ôn Trì Vũ không yên tâm lại hỏi một lần.

Thẩm Phó Dã quay đầu nhìn cô, “vừa mới nãy không phải đều nhìn a?”

Mặt Ôn Trì Vũ có chút đỏ, cô chủ động nói lái sang chuyện khác, “anh đói không?”

Ánh mắt của hắn tại trên mặt cô chuyển vòng, “tính là đói đi”.

Cái gì gọi là ‘tính đói’ a.

Ôn Trì Vũ nhẹ giọng lầm bầm, “vậy đi ăn bát mì hoành thánh có được hay không?”

Hắn nói: “Được”.

Hai người bọn họ một trước một sau đi ra khỏi cửa, đêm nay có một hội đèn lồng, cách đó không xa bên trên đường lớn rất náo nhiệt. Ôn Trì Vũ không có đi qua bên kia nhìn xem, cúi đầu chuyên tâm đang nhìn hai chiếc bóng dưới chân bọn họ.

Hắn thật cao lớn, chiếc bóng hắn đều so với của cô lớn hơn nhiều. Cô chợt nhớ tới mấy phút trước, tình cảnh cô bởi vì sốt ruột nhấc lên quần áo hắn.

Tay cô thật thật lạnh, lơ đãng đụng phải da thịt ở eo hắn, hắn vô ý thức lùi về sau một chút. Cô bởi vì động tác nhỏ này của hắn, càng xích lại gần một chút. Chiếc đèn dù cũ kỹ nhưng sáng lòa, thân thể thiếu niên mỗi một chỗ đều bị cô thấy rất rõ ràng. Non nớt nhưng có cường lực, đường cong minh xác, da thịt ở bên trong so với vùng da phía ngoài còn muốn trắng hơn một chút.

Cô chuyên tâm đang tìm vết thương ở đâu, ánh mắt từ trên xuống dưới tuần sát, càng ngày càng quá phận, muốn hướng cao hơn hoặc là hướng càng xuống dưới.

“Được rồi”. Đỉnh đầu truyền đến thanh âm của hắn có chút khàn, tay cô bị hắn đè lại, quần áo trở lại vị trí cũ.

Hắn có chút như có như không phàn nàn, “nào có cách nhìn nào như cách nhìn của em”.

Cách nhìn của cô là loại cách nhìn nào a?

Ôn Trì Vũ đưa mắt lại liếc nhìn Thẩm Phó Dã đứng bên cạnh, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, “a” một tiếng.

Bước chân Thẩm Phó Dã dừng lại, cúi đầu đưa mắt nhìn xuống.

Ôn Trì Vũ mặt đỏ hồng, nói không ra lời.

“Nghĩ gì thế”. Hắn hỏi.

“Không có gì”.

Thẩm Phó Dã thấp giọng cười nhẹ, tựa hồ đưa cô nhìn thấu, “đừng suy nghĩ”.

Đêm đó Ôn Trì Vũ lại làm giấc mộng, trong mộng rất đen rất tối, cô đặc biệt sợ hãi chỉ dám đi thẳng tiếp đi thẳng, bỗng nhiên có người bật đèn lên, mọi thứ lại sáng sủa. Cô xoay người sang chỗ khác, thấy được Thẩm Phó Dã đứng đó.

Ngày hôm sau ở trường học, Lương Lộ vẫn đang ngó chừng cô, nhưng quả tạ Ninh Tiểu Di đang một mực không có tìm cô mấy ngày nay.

Ôn Trì Vũ biết Lương Lộ đang lo lắng cái gì, cho nên thời điểm nghỉ giữa khóa bị cô ngăn lại cũng không có tránh.

Lương Lộ rất khẩn trương, ở giữa tiểu tỷ muội luôn có chút quy tắc không cần phải nói cũng biết, cô không muốn cùng Ninh Tiểu Di trở mặt.

“Ngày đó......” Cô vừa nói câu mở đầu.

Ôn Trì Vũ liền đánh gãy, “tớ sẽ không nói cho ai”.

Sắc mặt Lương Lộ rất kém cỏi nhìn Ôn Trì Vũ vài lần, cô kỳ thật không tính là người đặc biệt chán ghét Ôn Trì Vũ, nhưng vẫn là không yên lòng, “cậu tốt nhất nói được thì làm được, nếu không thì biện pháp tớ dùng xử lý cậu còn nhiều, rất nhiều. Cậu cũng không nghĩ vừa qua khỏi hai ngày tốt lành, liền không yên ổn đi?”

Bọn hắn đang bên trên tầng lầu có phòng thí nghiệm cho tiết học khi nãy. Lúc này bọn họ đang đứng tại sau một cái cây cách tòa nhà phòng thí nghiệm không bao xa. Khu vực trường trung học số 11 tính ra cũng không rộng rãi, bên cạnh hàng cây này được sắp xếp đặt vào sân bóng rổ ngoài trời.

Thời điểm này là giờ nghỉ ngơi giữa hai tiết học, có không ít nam sinh đã ôm bóng chạy tới, trong đó còn có nam sinh lớp bọn họ.

Ôn Trì Vũ nhìn xem Lương Lộ không thèm nói chuyện, Lương Lộ không muốn bị người khác trông thấy, cũng không có kiên nhẫn đợi thêm cô trả lời, trực tiếp trừng cô một chút liền đi.

Ôn Trì Vũ ôm sách tiếp tục đi, vừa đi hai bước, trong tầm mắt xuất hiện một đôi giày bóng rổ.

Cô ngẩng lên nhìn thấy gương mặt Trình Diễm Sinh, cô có chút không kiên nhẫn, “các cậu không cần một người lại một người đều tới tìm tớ, tớ thật sự sẽ không nói”.

Trình Diễm Sinh mím môi dưới, lúc đầu muốn nói cái gì, lại bị lời này của cô chặn trở về. Hắn nhìn cô một lát, ánh mắt bỗng nhiên không biết nhìn thấy tới người nào, sắc mặt hắn biến đổi, ngữ khí ác liệt, không hiểu thấu ném ra một câu không đầu không đuôi, “Ôn Trì Vũ, đàn ông cũng đều là một dạng thôi”.

Ôn Trì Vũ không để ý tới hắn, trực tiếp đi khỏi chỗ này.

Bóng người đã không còn, Trình Diễm Sinh vốn còn đang đứng tại chỗ, bỗng nhiên lui về sau đi hai bước, ngước mắt nhìn, một người đang đứng uể oải dưới bóng cây hướng ấy.

“Này, cậu định làm gì a?”

Thẩm Phó Dã trên mặt đều là biểu lộ mang tính lười nhác chuẩn chỉnh, “cậu hôm nay thiếu đòn phải không?”

“Trời ạ”. Trình Diễm Sinh nhớ tới đêm đó hắn ra tay chơi liều, “con m* nó cậu trước đó đến cùng muốn làm cái gì? Đánh nhau như thế hăng hái?”

Thẩm phó Dã bất động, ngước mắt quét hắn một vòng, “cho nên liền cậu đem chút bản lĩnh ấy thu liễm lại chút đi”.

Đoạn thời gian kia, trôi qua giống như rất ôn hòa.

Trong trường học không ai lại đem cô cùng Trình Diễm Sinh liên hệ với nhau, Ninh Tiểu Di cùng Lương Lộ bọn hắn giống như bị người ta tìm phiền phức, lại bị Cao Mẫn nhìn xem, không rảnh tìm cô quấy phá.

Ôn Thu đã gặp qua bố mẹ của Hồ Tô Lâm, tựa hồ tiến độ dường như nhanh hơn vận tốc ánh sáng, bọn họ đều đang thảo luận ngày nào nên kết hôn.

Lại một buổi chiều, Ôn Trì Vũ vừa làm xong một tờ đề, cô ghé vào trên mặt bàn, bị mặt trời phơi chiếu có chút bối rối.

Gò má cô gối lên cánh tay lật ra mặt đề khác, Thẩm Phó Dã lúc này lại xuất hiện tại trong tầm mắt cô, hắn uốn nép người tại trong ghế đang buồn bã ỉu xìu chơi game, cứ cách năm phút lại đánh mấy cái ngáp.

Cô nghĩ hắn tối hôm qua khẳng định lại không ngủ, hắn giống như ban đêm ngủ không được, không biết là bởi vì cái gì.

Ôn Trì Vũ nhìn xem gương mặt của hắn rồi không hiểu sao ngẩn người, điện thoại trong tay bỗng nhiên rung lên không dứt.

Là ngày đó Tiểu Hi phát ra lời thề son sắt muốn dạy cô theo đuổi đàn ông, Tiểu Hi một chữ đều không nói, lại gửi tới một địa chỉ internet.

Cô không nghĩ nhiều, trực tiếp chạm mở.

Giây thứ nhất thứ nhảy ra chính là ô quảng cáo xanh xanh đỏ đỏ để cho người ta hoa mắt, tại thời điểm Ôn Trì Vũ còn không có kịp phản ứng, thanh âm khiến người ta mặt đỏ tới mang tai vang vọng khắp ra ——

Bốn phía lúc đầu rất yên tĩnh, sau một khắc này liền trở nên dậy sóng cuồn cuộn.

Buổi chiều tinh mịn ánh nắng vân đạm phong kinh chiếu vào, vừa vặn đem không khí oi bức đầy phòng xao động mập mờ dệt thành một tấm lưới vô hình.

Ai đó ban đầu còn đang chơi game, động tác bỗng nhiên tạ ngừng, ngẩng đầu ngước mắt nhìn qua.

Hắn giờ phút này đôi mắt đen nhánh mà loá mắt, cười đến có chút vừa mệt mỏi vừa bại hoại.

Vành tai Ôn Trì Vũ lập tức trở nên đỏ bừng, cô tâm hoảng ý loạn, khẩn trương đến lại tìm không thấy nút đóng lại ở nơi nào

Người kia đã đứng lên, từ phía sau xoay người cúi người nhích lại gần. Hắn trước tiên đưa tay bưng kín ánh mắt của cô, sau đó từ trong tay cô cầm lấy điện thoại.

Hắn uể oải, có chút cười, “đã bắt đầu suy nghĩ tới rồi a”.

......

Ôn Trì Vũ cảm thấy vừa nóng vừa xấu hổ, phần gáy bên kia cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Thẩm Phó Dã đóng lại video, nhưng không có đem tay buông lỏng ra. Bên trong điện thoại di động của hắn, trò chơi vẫn còn đang tiếp tục, đồng đội thấy hắn bất động ở trên màn ảnh điên cuồng gõ chữ.

Hắn không có quản, quét mắt đến phần tin nhắn giữa cô cùng Tiểu Hi nói chuyện phiếm, giống như cười mà không phải cười đánh giá, “còn rất có sức lực hiếu học, người khác gửi cái gì liền nhìn cái gì”.

“Em không biết là cái này”. Cô nhỏ giọng phản bác.

Thẩm Phó Dã từ chối cho ý kiến “hừ” một tiếng, “lần đầu tiên xem sao?”

“Em còn chưa nhìn rõ ràng”.

Ánh mắt của cô còn bị hắn che lấy, có thể cảm nhận được hắn cười lên lúc có chút rung động.

Nghe được cô trả lời như thế, hắn cười đến lợi hại hơn, lại hỏi qua thử, “muốn không?”

“Không có......” Vừa mới nói vài chữ, Ôn Trì Vũ nghĩ đến mình ở trước đó nói dối bị vạch mặt, lại cắn môi, thanh âm nho nhỏ nói: “Liền một chút xíu”.

Hắn lại cười, bàn tay che lấy ánh mắt của cô đi xuống mấy phần, có chút dùng sức bóp một chút gò má cô, “cô gái nhỏ, em khi nào hết bệnh xấu hổi rồi?”

Buổi tối hôm đó, quán net chỗ ấy giống như có trận đấu game gì đó.

A Khoát gọi điện thoại tới thúc giục hắn đi qua, Ôn Trì Vũ thấy hắn đi mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô cầm lại điện thoại, trông thấy đầu kia địa chỉ internet trong wechat, đã bị xóa.

Tiểu Hi lại gửi tới mấy lần tin nhắn ——

【 Tiểu Hi: Thế nào thế nào? Đây là cái tớ thích nhất a.】

【 Ôn Trì Vũ: ...... Tạm được.】

【 Tiểu Hi: Cậu thích chủng loại gì a? Tớ về lĩnh vực này còn có rất nhiều.】

Ôn Trì Vũ không biết làm sao trả lời, bên tai cô tất cả đều là câu kia, ‘cô gái nhỏ, em khi nào hết bệnh xấu hổi rồi?’

Còn không có suy nghĩ ra, Tiểu Hi liền nhắn tới một tin.

【 Tiểu Hi: Trời đất ơi, cậu tin được không, khi nãy a Khoát đem địa chỉ Internet tớ vất vả lưu lại một lần xóa sạch sẽ rồi.】

【 Tiểu Hi: A a a a a tớ góp nhặt rất lâu.】

Ôn Trì Vũ nghĩ nghĩ, biết đại khái việc này là ai khiến a Khoát làm vậy, cô tìm đến sticker ôm ôm gửi đi qua.

【 Tiểu Hi: Tớ nhìn thấy Thẩm Phó Dã ở đây rồi, cậu làm sao không đến a, đêm nay Magic Dragon có một cuộc thi đấu tranh vị trí cao thủ a, náo nhiệt kinh khủng.】

【 Ôn Trì Vũ: Ngày mai còn phải lên lớp nha.】

【 Nhỏ này: A? Thẩm Phó Dã không phải cũng lên lớp sao? Hơn nữa mấy nữ sinh kia, các cô ấy không lên lớp sao? Tớ nói cho cậu biết, bọn họ sẽ ăn thịt tiểu Dã của cậu.】

Ôn Trì Vũ nhìn xem tin nhắn này, cũng không có trả lời.

Cả ngày hôm nay Ôn Thu đều không ở trong tiệm, có người thân thích ngã bệnh, cô đi hỗ trợ chăm sóc. Mười phút trước, Ôn Thu nhắn tới một tin, nói đêm nay không về tiệm, dặn cô một người giữ cửa, đem cửa khóa cho kỹ, chú ý an toàn.

Ôn Trì Vũ ôm chân, mặt tựa ở trên đầu gối, đôi mắt còn nhìn xem tin nhắn Wechat của Tiểu Hi.

Tiểu Hi tựa hồ sợ cô không tin, còn chụp tấm hình gửi qua.

Mơ màng âm thầm hoàn cảnh trong quán net, màn ảnh máy vi tính lóe lên, một đám người vây quanh đứng ở phía sau Thẩm Phó Dã. Số nữ sinh bên trong nhóm đó rất nhiều, trong ánh mắt mỗi người đều tản ra thông báo muốn đem hắn chiếm thành của mình.

Ôn Trì Vũ đưa mắt nhìn, lại nghĩ tới trước đó Châu Tuế Tuệ nói Thẩm Phó Dã các loại điều kiện tốt bao nhiêu.

Kỳ thật không cần thành tích ưu việt, cũng không cần gia thế tốt bao nhiêu, chỉ dựa vào mỗi Thẩm Phó Dã con người này, liền không ai có thể chống đỡ được.

Cảm xúc cô bỗng nhiên trở nên có chút không cao hứng.

【 Ôn Trì Vũ: Tớ không đi.】

【 Tiểu Hi: Vì cái gì a?】

【 Ôn Trì Vũ: Tớ còn có tờ đề chưa có làm xong, ngày mai phải nộp rồi.】

【 Tiểu Hi: ...... 】

Ôn Trì Vũ không có bài tập về nhà phải làm nào cả, cô đem điện thoại di động để qua một bên, lại tần tật lầu trên lầu dưới tổng quét dọn vệ sinh một lần, ra một thân mồ hôi lại đi tắm rửa một cái.

Nhưng tâm tình của cô còn chưa chuyển biến tốt hơn lại tùy tiện tìm ra một vài đề ôn bắt đầu ngồi làm, không yên lòng còn chưa làm xong hai đề, trước mắt bỗng nhiên một mảnh tối đen.

Giai Mỹ bị cúp điện.

Một bên khác trong quán net Magic Dragon.

Trận đấu vừa mới kết thúc, Thẩm Phó Dã cùng a Khoát bọn hắn xếp tại vị trí đệ nhất, có ba vạn nhân dân tệ tiền thưởng.

A Khoát hưng phấn đến muốn mạng, dùng sức kéo qua Tiểu Hi hôn một cái, sau đó lớn tiếng ồn ào hiệu triệu lấy một đám người, muốn đi ăn khuya làm tiệc chúc mừng.

Thẩm Phó Dã không quá muốn đi, hắn buồn ngủ lắm rồi, chỉ muốn đi ngủ.

A Khoát không cho, một mực phải kéo lấy hắn cùng đi, “đừng a, cậu không đi sẽ không có mấy em gái theo”.

Tiểu Hi ở một bên nghe được, bất mãn: “Này, alo?”

A Khoát tiện hề hề cười, bấm eo cô một cái: “Nhưng em là người đẹp nhất”.

Tiểu Hi lúc này mới hài lòng.

Thẩm Phó Dã thấp mắt nhìn hắn một cái, a Khoát vội vàng đáp lời: “Đi thôi đi thôi”.

Hắn không có trả lời, ngược lại là hững hờ đi theo ở phía sau đám người. Nữ sinh cùng một chỗ đi theo, ánh mắt đều quấn lấy hắn, có người lớn mật, tới cùng hắn nói chuyện.

Hắn thái độ rất nhạt, không tiếp lời cũng không nhìn người, khiến người ta nhiệt tình cũng bị dọa sợ.

Trong tiệm hải sản nướng, a Khoát ánh mắt đảo qua vừa người vừa thật bại mới rời đi, “cô em vừa rồi nha, ngực lớn, eo nhỏ, dáng dấp cũng hăng hái, không phải rất tốt a?”

Thẩm Phó Dã cúi đầu, từ trong túi lấy ra hộp thuốc lá, đốt một điếu. Khói thuốc tràn ngập ra, hắn thần sắc miễn cưỡng, nửa ngày mới phát giác, a Khoát đang nói chuyện với hắn, liếc mắt nhìn hắn, “cậu hỏi tớ?”

“Còn không phải a, người ta nhưng thường thường liền đến quán net, chuyên môn liền vì theo đuổi cậu”. A Khoát mập mờ nâng lấy cặp lông mày, bát quái trêu chọc, “thật sự cậu không biết sao?”

Thẩm Phó Dã không có chút hứng thú gì, không yên lòng nhìn điện thoại.

A Khoát cảm thấy hắn dạng này rất không có tí sức lực nào, “tớ nói, cậu có phải hay không có người trong lòng a? Vẫn là làm sao, người này cũng không muốn người kia cũng không muốn. Làm thành dạng gì a, thủ thân như ngọc còn hơn bà cô nhà tớ”.

Thẩm Phó Dã hút thuốc, bị hắn nói đến, cà lơ phất phơ cười nhẹ tới, “ai thèm tớ chứ?”

A Khoát nghe xong liền bùng nổ, “m* kiếp, lời này của cậu có thiếu đòn quá không a? Xung quanh chỗ này cậu nhìn xem, gần nhất đến mười nữ sinh có chín người đều là đến vì cậu”.

Thẩm Phó Dã không nói chuyện, tùy ý hút thuốc, quanh thân tất cả đều là phong vị chẳng hề để ý thế giới.

A Khoát suy nghĩ tới lui cũng không hiểu thấu hắn, a Khoát cảm thấy Thẩm Phó Dã vừa thanh tỉnh vừa đồi phế, chính là loại người kia, biết tất cả mọi chuyện, cái gì cũng đều hiểu, cũng cái gì cũng có thể làm đến, nhưng hắn cái gì cũng không cần.

Tinh thần này mặc dù ngưu bức đến quái, rất truyền cảm hứng, nhưng đều khiến người khác cảm thấy hắn gặp vấn đề với cuộc đời mình.

A Khoát có mấy lời đã sớm muốn nói, “Dã ca, cậu trước kia có phải là......”

Nói đến một nửa, điện thoại di động Thẩm Phó Dã vang lên, a Khoát thấy được tên người gọi đến, là Ôn Trì Vũ.

Hắn nhìn xem Thẩm Phó Dã bấm nghe, Ôn Trì Vũ không biết nói cái gì, Thẩm Phó Dã trầm mặc hai giây chân mày hơi nhíu lại, thanh âm hắn so với khi cùng người khác nói chuyện liền thấp mấy phần, nghe không hiểu ra có chút ôn nhu, “thế nào?”

A Khoát phát giác cái gì ánh mắt lóe lên, lại nghĩ tới tình hình Ôn Trì Vũ trước đó đến quán net. Bọn hắn cái này quán net chướng khí mù mịt căn bản không khỏi nhiều khói thuốc. Bình thường Thẩm Phó Dã cũng không để ý, những nữ sinh khác đến hắn cũng không để ý, liền lần kia Ôn Trì Vũ, không hiểu sao kêu hắn gạt điếu thuốc.

Lần này a Khoát nhìn về phía Thẩm Phó Dã ánh mắt trở nên bát quái cùng thâm ý, Thẩm Phó Dã không để ý, đứng dậy đi ra ngoài.

**

Thẩm Phó Dã hỏi “thế nào?”

Yên tĩnh một lát, Ôn Trì Vũ trả lời tới, thanh âm cô rất nhẹ, “Giai Mỹ bị cúp điện rồi”.

Cô nói xong câu này, cách hai giây, lại bổ sung nói “Ôn Thu đêm nay không có ở nhà”.

Thẩm Phó Dã nghe xong nhàn nhạt “ừ” một tiếng.

Sau đó bầu không khí liền yên tĩnh trở lại.

Ôn Trì Vũ nghe thấy tiếng hít thở Thẩm Phó Dã, vành tai rất đỏ, bỗng nhiên đổi đề tài hỏi: “Anh bây giờ ở đâu nha?”

Bên kia Thẩm Phó Dã lại yên tĩnh rất lâu, Ôn Trì Vũ chờ lấy, ngón tay ma sát góc áo, khẩn trương đến vô ý thức nuốt nước bọt. Thời gian một giây một giây đều rất cụ thể, ngay tại thời điểm cô cảm thấy tim mình đều bởi vì kéo căng quá mức mà nhói lên...

Hắn phát giác cái gì, thanh tuyến giống như càng khàn hơn, “là muốn anh ở bên sao?”

Cô không có lên tiếng.

Nhưng sau đó một giây sau, bên tai liền nghe hắn nói: “Biết bản thân em đang muốn cái gì không?”

Thẩm Phó Dã hỏi sau tựa hồ cũng không muốn cô trả lời,

Cảm giác cả người hắn đều có loại buông lỏng lười nhác, uể oải hút thuốc, chậm rãi hít thỏ, thanh âm trầm thấp đang cười.

Cô liền nghe vào tất cả, sau đó lại qua một hồi lâu.

“Chờ lấy”. Hắn nói.

Ôn Trì Vũ buông xuống điện thoại đã có chút nóng lên, đem đầu vùi vào bên trong chiếc gối của mình.

Cô không có trấn tĩnh trở lại, trong đầu tất cả đều là câu nói kia của hắn, luôn cảm thấy ý tứ của hắn cùng điều mà cô suy nghĩ không giống, nhưng cụ thể không giống chỗ nào, cô còn nói không ra.

Cả trái tim rối bời, đầy trong đầu vào lúc miên man suy nghĩ, dưới lầu truyền đến động tĩnh.

Ôn Trì Vũ lập tức từ trên giường đứng lên, mang lên dép lê, bước chân có chút tạp nhạp mở ra cửa phòng. Thời điểm dẫm lên bậc thang, thân thể lại không hiểu sao bắt đầu mềm nhũn. Cô nắm lấy tay vịn, vừa muốn đi xuống chút nữa, ánh mắt đã nhìn thấy Thẩm Phó Dã đứng tại chỗ ngoặt trên bậc thang.

Trên người hắn vẫn là áo hoodie oversize buổi tối hắn mặc rời khỏi Giai Mỹ, cổ áo nghiêng, lộ ra áo thun trắng bên trong.

Thẩm Phó Dã ngẩng đầu lên, chỉ nhìn cô một chút, trên mặt biểu lộ liền có một chút nói không rõ biến hóa, giống như là... lộ ra cỗ phong vị làm người ta hoảng hốt ý loạn lại cảm thấy nguy hiểm.

Ôn Trì Vũ vốn cho là hắn muốn nói gì, nhưng hắn đôi mắt nhìn chằm chằm cô mấy giây lại nâng lên.

Sau đó hầu kết chậm chạp lăn hạ, lại khôi phục như thường.

Tia sáng quá mờ, chỉ có màn hình điện thoại di động của hai người là còn sáng. Ôn Trì Vũ không thấy rõ cũng xem không hiểu, cái này một hệ liệt ngắn ngủi phản ứng. Cô chỉ cảm thấy bầu không khí này có chút vi diệu cổ quái, mở miệng cho có lệ, “đấu game thắng không?”

Hắn hững hờ “ừ” một tiếng, như có điều suy nghĩ không biết đang suy nghĩ gì.

Ở giữa hai người bọn họ cách năm sáu cái bậc thang, Ôn Trì Vũ thấy hắn bất động, không tự giác lại đi xuống thêm.

Khoảng cách rút ngắn, trên cơ thể cô gái vừa mới tắm rửa có hương thơm nhẹ, chỉ che lại bằng lớp váy ngủ đơn bạc, mùi hương trong không khí dần trở nên rõ ràng hơn. Thẩm Phó Dã quay đầu lại đi nhìn cô, ánh mắt có chút trầm.

Nhưng Ôn Trì Vũ không có phát giác chuyện này, ánh mắt cô tại bên trên vạt áo hắn dừng lại một lát, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Đêm nay rất náo nhiệt sao?”

“Cũng được”.

“Nữ sinh có phải là rất nhiều?”

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng, nhìn cô đôi mắt trở nên càng thâm ý hơn một chút.

Ôn Trì Vũ nhận thấy được, nhưng cô nháy mắt, nói tiếp: “Anh vừa rồi mới ở chỗ nào nha?”

Hắn còn không có lên tiếng, không khí trên bậc thang nhỏ hẹp, chật chội giống như ngưng trệ lại.

Quá yên lặng, dù là bị cúp điện, bốn phía ngầm tới cực điểm, nhưng tâm tư nhỏ của cô gái trước mắt vẫn là rõ rành rành.

Ôn Trì Vũ nhếch môi, răng tinh tế cắn lấy phiến môi, cô cố gắng để cho hô hấp của mình đừng nghe nặng như vậy.

Thẩm Phó Dã cùng cô khác biệt, hắn thuận thế tùy ý dựa đến trên tường, bộ dáng rất lười nhác, tùy ý phát ra tiếng cười: “Đang thẩm vấn anh à?”

Cô không có trả lời, qua hai giây, do do dự dự, mới nâng ra thanh âm nho nhỏ mềm mại nói: “Có mùi của nữ sinh”.

Lần này, Thẩm Phó Dã sững sờ xuống, Ôn Trì Vũ nói xong cũng có chút hối hận, muốn lại nói cái gì cho bớt thẹn.

Nhưng một giây sau dư quang phát hiện, hắn nhìn xem cô lại cười, nhịp tim cứ như vậy vội vàng không kịp chuẩn bị lại đập không thể kiềm chế.

Đầu cô đột nhiên trống rỗng, chỉ nghe thấy hắn nói: “Em chắc đang nói em rồi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp