Thời điểm Ôn Trì Vũ đến quán net, là hơn một giờ chiều.

Cô giống như học sinh tiểu học mang cặp sách, một mặt nhu thuận, người thẳng tắp đứng tại cổng Magic Dragon.

Trước đó đầu nhím đang dùng máy tính ở quầy lễ tân chơi game, ngẩng đầu một cái hoa mắt coi là đây là con cái nhà ai đâu nha. Qua hai giây, nhận ra cô, hắn trực tiếp quay đầu hướng về phía trong quán Internet lớn giọng hô, “Dã ca, em gái tìm kìa”.

Một tiếng hô lớn đem hai hàng người ngồi ở gần lối ra vào, cơ hồ sửng sốt một chút đều nhìn đi qua.

Ôn Trì Vũ khẽ giật mình, ngón tay nắm lấy quai đeo cặp sách, cảm thấy có chút thẹn thùng.

Không lâu sau, Thẩm Phó Dã từ bên trong quán đi tới, hắn đoán chừng từ tối hôm qua ở chỗ này, y phục trên người dúm dó, tóc cũng loạn.

Hắn còn chưa tỉnh ngủ, híp mắt lại xuống, mới nhìn rõ là cô, “em đến đây thật à”.

Ôn Trì Vũ ngẩng đầu lên, ánh mắt cùng hắn tương giao một giây, cỗ thẹn ý vừa mới khi nãy giờ lại càng sâu hơn, “...... là anh kêu em tới mà”.

Thẩm Phó Dã cũng liền thuận miệng nói, căn bản không thèm để ý cô trả lời cái gì. Hắn lười biếng đưa tay ôm lấy cặp sách ở sau lưng cô, cảm giác được trọng lượng cũng không nhẹ, lại cúi đầu nhìn cô một cái.

Sau đó lại đột nhiên ——

“Cô nhóc”.

“A?” Ôn Trì Vũ bị hắn làm cho sững sờ.

“Thật đúng là đến đây học tập a?”

Ôn Trì Vũ gật đầu như giã tỏi, “đúng nha”.

Hắn “ách” một tiếng, “được thôi”.

Hắn mang theo Ôn Trì Vũ đi vào trong quán Internet, Ôn Trì Vũ vốn là lần đầu tiên đến những chỗ như thế này, có chút mới lạ. Nhưng những người ở bên trong đều cùng nhìn chằm chằm qua giống như cô là giống loài gì đó mới lạ, cô sợ người lạ đến mức không dám nhìn xung quanh.

Thẩm Phó Dã không để ý những ánh mắt này, mang theo cô đi thẳng rẽ phải hướng đến vị trí tận cùng bên trong nhất kia. Đi đến một nửa, ngang giữa đường ngang lại vướng bận hai người Hoàng Mao, a Khoát ngồi không ý tứ, hắn đá chân, ngữ khí không khách khí, “nhường một chút”.

A Khoát ngồi phịch ở trên ghế đang cùng cô gái tối hôm qua mới yêu đương thử nói chuyện phiếm, bị hắn đá một cước như thế, ngón tay ở trên màn ảnh đánh nhầm mấy chữ. Dưới chân hắn khẽ động trượt cái ghế vào, phải xóa bỏ chữ, đang rất muốn mắng chửi người, nhưng ngẩng đầu một cái nhìn thấy Thẩm Phó Dã ở bên người có một em gái, đem sự tình muốn mắng chửi người đều quên đi, tinh thần tỉnh táo lại, “ai u, đây là em gái vừa mới gọi điện thoại tới đúng không?”

Thẩm Phó Dã lười nhác cùng hắn nói nhảm, kéo qua một chiếc ghế chơi game bên cạnh, hất cằm một cái, ra hiệu cho Ôn Trì Vũ ngồi xuống.

Ôn Trì Vũ câu nệ đưa mắt nhìn a Khoát, ôm cặp sách nghe Thẩm Phó Dã cũng ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, cô phát hiện máy tính trước mặt đúng đúng mở ra, con chuột trên bàn còn đặt vào cạnh hộp thuốc lá cùng cái bật lửa, còn có cái ghế sau liền có áo hoodie của hắn...... Chung quanh nơi này giống như có hương vị đặc biệt trên người hắn.

Cô có chút bần thần mà nhìn chằm chằm vào cái hộp thuốc lá kia, “đây là chỗ ngồi của anh à?”

Thẩm Phó Dã trầm thấp “ừ” một tiếng, quay người tùy ý kéo cái ghế khác đến bên cạnh cô, không theo quy luật mà ngồi xuống. Ý thức của hắn vẫn nằm trong mơ hồ, nhéo nhéo cổ một chút, đưa tay theo bản năng đi tìm hộp thuốc lá cùng bật lửa trên bàn.

Nhưng có gì đó không đúng, hắn bỗng dừng lại, nhìn tới Ôn Trì Vũ, sau đó hắn chuyển xuống cái chân ghế bên cạnh mà a Khoát đang ngồi rồi đạp lên, “đem điếu thuốc dập đi”.

A Khoát lại mắc lỗi gõ chữ ch*t tiệ, hắn không thèm làm theo lời Thẩm Phó Dã mà chỉ đưa mắt nhìn, “quán internet này là của gia đình tớ”.

“Cho nên?” Hắn thấp giọng hỏi.

A Khoát dùng sức đưa điếu thuốc trong tay dập tắt, “nghe cậu, cậu ngưu bức”.

Ôn Trì Vũ có chút phản ứng không kịp tình hình, chỗ ngồi hiện tại của cô là chỗ Thẩm Phó Dã chơi game, Thẩm Phó Dã không có mở máy khác, lôi kéo cái ghế lại ngồi yên tĩnh bên người cô.

“Vậy anh không chơi game sao?”

Hắn nghe vậy, ngẩng đầu quét mắt qua bọc sách của cô, sau đó lại nhìn về phía cô, thần tình kia kiểu tựa hồ muốn nói ‘em cứ nói xem?”

Ôn Trì Vũ không nói gì, cúi đầu đem bọc sách mở ra.

Thời điểm cô đến đây, có đi ngang qua cửa hàng photo, cô đem các bài tập về nhà của tất cả các môn đều photo ra một bản.

“Đây là phần của anh”.

Ôn Trì Vũ đem một chồng kia phóng tới trước mặt hắn, cô phát giác được hắn lúc đầu buồn ngủ tới mức không mở mắt ra được, nhưng hiện tại lại đang chân chính mở to mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn mình.

Cô tinh tế mấp máy môi, do dự chút lại mở miệng, “chuyện kia, trước đó bởi vì cùng bọn hắn đánh nhau cậu không phải bị trường ghi nhớ một lần xử lý sao? Nếu như là còn không chịu làm bài tập, lần xử lý này cũng rất khó huỷ bỏ. Mà lại chỉ sợ vạn nhất, vạn nhất nếu là ảnh hưởng tới việc tốt nghiệp cũng không tốt”.

Thanh âm cô gái vừa nhỏ vừa mềm mại, ngữ điệu lại rất đều, tại hoàn cảnh hỗn tạp trong quán internet, rất dễ dàng bị xem nhẹ.

Thẩm Phó Dã không có lên tiếng, co lại trong ghế không nhúc nhích, nghiêng đầu ra một bên, như có điều suy nghĩ nhìn xem cô.

Nhìn này, hoàn toàn không có ý tứ muốn làm đấy.

A Khoát ở bên cạnh hắn, từ khoảnh khắc một giây Ôn Trì Vũ đem bài tập về nhà lấy ra kia bắt đầu, liền đem điện thoại để qua một bên. Hắn cảm thấy một màn này con m* nó quá đặc sắc, những cô em gái đến quán net quấn lấy Thẩm Phó Dã cũng không ít, nhưng đây là lần thứ nhất thấy có người đem bài tập về nhà đến.

Mà lại cô gái này nhìn bộ dáng ấm áp, ôn nhu, non mềm, hiền lành, lại có thái độ muốn xen vào cuộc đời Thẩm Phó Dã. Hắn nắm vuốt điện thoại, do dự có muốn đem cảnh tượng này chụp lại đến hay không.

Ôn Trì Vũ biết thật nhiều người đều đang nhìn bọn hắn, nhưng cô không để tâm tư đi nhìn ánh mắt cùng phản ứng của người khác, toàn bộ lực chú ý cùng cảm giác của cô đều tại trên người Thẩm Phó Dã.

Qua một hồi lâu, hắn còn không có động, cô đưa mắt nhìn bài tập phủ kín bàn máy tính, chuẩn bị mở miệng, nói chút gì.

Bỗng nhiên, bên tai nghe thấy tiếng chiếc ghế ròng rọc nhấp nhô, tay vịn của ghế hắn cùng tay vịn ghế cô nhẹ nhàng va vào một phát. Khoảng cách giữa hai người bọn họ rút ngắn, sát lại càng gần chút. Mà trên người hắn mùi bạc hà cùng mùi thuốc lá Lục Thảo thành hỗn hợp so với mùi vị của một ngày nào đó có chút giống nhau, trái tim Ôn Trì Vũ vốn từ nãy giờ cũng đập không được bình thường, hiện tại càng thêm có chút khó chịu.

Răng cô tinh tế cắn môi dưới, hô hấp có chút biến nặng. Hương vị kia càng dán lại gần, ngươi nói nơi này chướng khí mù mịt ẩm ướt âm u hỗn loạn, mà lại hắn còn hút thuốc, hút đến hăng như vậy. Làm sao trên người hắn còn có thể có loại nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ kia của người thiếu niên đâu.

Bỗng nhiên bên tai truyền đến thanh âm của hắn, nói đến rất nhẹ ——

“...... Còn rất lợi hại’.

Ôn Trì Vũ không nghe rõ, cô không tự chủ nghiêng đầu đi xem hắn, người hắn rất gầy, bả vai có chút chỗ hóp vào trong, lưng rất mảnh, có thể nhìn thấy xương sống nhô ra vài đường dưới lớp quần áo lỏng loẹt đổ đổ. Nhưng hắn mặc kệ dù là hoàn cảnh đang ngồi hay là đang đứng, tổng sẽ luôn dựa vào một nơi nào đó, cùng sinh vật không có xương cốt đồng dạng.

“Lợi hại gì?”

Thẩm Phó Dã ngước mắt nhìn cô một cái, tùy ý mở ra bài tập, không có trả lời cô câu này, trực tiếp hỏi: “Đề nào em không biết làm?”

Ôn Trì Vũ cắn môi dưới, cũng không có trả lời câu hỏi này của hắn, “anh thật sự không làm bài tập sao?”

Tay hắn đang lật bài tập bỗng dừng lại, hắn giương mắt, nhìn cô.

Trước bọn hắn có một loạt người đến, lúc khởi động máy tính ánh sáng màn hình màu xanh tím quét tới đây.

Toàn bộ gương mặt Ôn Trì Vũ bị ánh sáng rọi vào, cô hơi chớp lông mi, lực chú ý bị phân tán trong chốc lát. Nhưng một giây sau, máy tính trước mặt cô, không biết bị ngón tay của ai trong hai người bọn họ đụng phải cái nút nào hoặc là con chuột, từ trạng thái chờ đến mở lại, màn hình từ từ ngầm sáng lên.

Thẩm Phó Dã giống như không có phát giác, môi hắn đang hơi mím lại, tựa hồ đang nhớ tới câu hỏi khi nãy của cô.

Ôn Trì Vũ nghe được thanh âm bình luận của bọn hắn ở bên cạnh, cô nghe rõ vài câu mấu chốt trong đó, hậu tri hậu giác, minh bạch ra điều gì đó.

Mặt cô lập tức trở nên rất bỏng, nhịp tim nhanh đến muốn chạy ra khỏi lồng ngực, cô vội vội vàng vàng ngẩng đầu, ánh mắt cùng hắn vừa vặn chạm vào.

Hắn đem bài tập buông xuống, thân thể hướng tay vịn bên này của ghế sát gần lại, hai người bọn họ đã gần đến mức quần áo có chỗ dán vào nhau.

Nhưng hắn không có phát giác, lười nhác chống đỡ chiếc cằm, ánh mắt từ dưới đi lên nhìn cô, sau đó thấp giọng nói: “Tha cho anh đi”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play