Trong tiệm hay ngoài tiệm đều an tĩnh đến kịch liệt.
Ôn Trì Vũ mi mắt thả rủ xuống, ánh mắt rơi vào cổ tay chỗ ấy.
Tay hắn vừa mới cầm qua chai Cocacola lạnh, trên ngón tay còn có độ lạnh bên trên chai nước. Ôn Trì Vũ chỗ ấy làn da mỏng, mạch máu đều thấy ra đến. Hắn chạm một cái liền đi nắm chặt, lớp da dưới lòng bàn tay hắn đều có chút ẩn ẩn đỏ lên.
Thời gian trôi qua có chút chậm, càng giống như là ngừng lại.
Cô không nhúc nhích, hắn cũng không có thả ra.
Cứ như vậy một hồi lâu.
“Em nghĩ kỹ chưa?” Hắn đột nhiên mở miệng.
“A?”
“Chuyện em gạt anh”.
Ôn Trì Vũ lông mi chấn kinh hơi loạn chớp, một cái tay khác đang không có bị ràng buộc, nhẹ nhàng kéo lấy vạt quần áo. Đầu sợi chỉ bị kéo đứt, nhưng trái tim cô vẫn là ê ẩm tê dại, giống như bọt khí đang lít nha lít nhít nổi lên bên trong chai nước ngọt.
“Không có gạt anh thật mà”.
“Oh”.
“Thật mà”. Cô vì gia tăng độ tín nhiệm, đôi mắt còn đi nhìn hắn.
Hắn ngước mắt, vừa muốn nói cái gì, cái điện thoại khác đặt trên mặt bàn đột nhiên rung lên, màn hình lập tức phát sáng thông báo.
Là thông báo tin nhắn đến của Wechat, mà ngoại tin nhắn này ra, phía dưới còn có rất nhiều thông báo nhắc nhở tin nhắn khác.
Ôn Trì Vũ lại nháy mắt, giống như người tìm hắn luôn luôn rất nhiều.
Ánh mắt hắn bị phân tán lực chú ý, buông lỏng tay ra, đi lấy điện thoại, bỗng nhiên lại ngước mắt nhìn cô một cái, “đứng yên”.
Người muốn thừa cơ chạy trốn, bỗng nhiên nhu thuận dừng lại, thế đứng quy củ, trông giống học sinh tiểu học.
Hắn trả lời xong tin nhắn, ánh mắt nhìn trở về, thấy cô bộ dáng này, thấp giọng cười vui vẻ. Ôn Trì Vũ nghe được hắn đang cười, nhìn qua, ánh mắt hơi nghi hoặc một chút.
Hắn ngoáy đầu lại, trên mặt nét cười lười nhác chậm rãi mở rộng, “giống như đang khi dễ em a”.
Ngày đó về sau, Thẩm Phó Dã đợi đến khi Ôn Thu từ buổi chiếu phim tối sau khi trở về mới rời khỏi. Ôn Thu trông thấy hắn còn chưa đi, có chút kinh ngạc, sau đó lại nghĩ một chút, hắn hẳn là sợ Ôn Trì Vũ một cái tiểu nữ hài ở nhà không an toàn, mới cố ý đợi đến lúc cô trở về.
Mặc dù đã ở chung một đoạn thời gian, nhưng Ôn Thu vẫn cảm thấy Thẩm Phó Dã so với những nam sinh khác tới nói, tại một chút sự tình dù nhỏ bé nhưng lại đặc biệt thể hiện ra tính chú ý từng chi tiết cùng sự quan tâm.
Mà loại quan tâm thế này, hắn làm đặc biệt đến như chuyện đương nhiên, giống như rất nhiều chuyện vốn nên giống như thế này.
“Tiểu Dã thật tốt”. Ôn Thu một bên đánh răng một bên cùng Ôn Trì Vũ trò chuyện, “em ấy vào trường trung học số 11 sau có phải là rất được các bạn nữ yêu thích không?”
Ôn Trì Vũ ngủ qua một giấc, hiện tại tinh thần đặc biệt tốt, cô gật gật đầu, “ừ, mỗi ngày đều thật nhiều nữ sinh đến xem hắn”.
Ôn Thu nghĩ tới cảnh tượng đó, cười lên, “chị nếu là trẻ lại mấy tuổi, khẳng định cũng giống như các em. Tại trong mắt tiểu nữ hài như em cỡ mười sáu mười bảy tuổi, Thẩm Phó Dã có phải là tốt nhất a?”
Ôn Trì Vũ tựa ở trên khung cửa, gật gật đầu.
Ôn Thu gần đây cùng Hồ Tô Lâm tình cảm tiến triển thuận lợi, Hồ Tô Lâm thường xuyên sẽ đến Giai Mỹ hỗ trợ. Nụ cười trên mặt Ôn Thu càng rõ ràng hơn so với trước đó nhiều, mà lại có thể trông thấy, trên người cô một mực dùng sực lực kéo căng lại khẩn trương có phần được buông lỏng một chút.
“Chị, chị đang yêu đương với anh ấy đúng không?” Ôn Trì Vũ hỏi.
Ôn Thu gật gật đầu, cô hai ngày trước còn gặp qua bố mẹ Hồ Tô Lâm, gia đình đối phương cũng rất tốt.
Cô nghĩ đến cái gì, nhổ ra nước trong mồm, có chút do dự nhìn Ôn Trì Vũ một chút.
“Sao vậy a?”
Ôn Thu cũng cảm thấy thẹn, “anh ấy có chút sốt ruột muốn kết hôn”.
Nhanh như vậy sao? Ôn Trì Vũ khóe môi căng đến có chút rách những kẽ môi nứt nẻ.
“Chị cũng cảm thấy có chút nhanh, nhưng tụi chị vốn chính là chạy kết hôn đi”.
Ôn Trì Vũ nghĩ đến cái gì, ngừng một lúc, còn nói: “Nếu như chị cảm thấy người ta tốt, rất thích hợp với chị, chị không cần chờ em thi đại học xong. Nỗi lo lắng chủ yếu của em, vẫn là thời gian hai người quen biết quá ngắn, sợ chị ăn thiệt thòi”.
Ôn Thu vuốt vuốt tóc của Ôn Trì Vũ, “biết, chị sẽ nhìn xem xử lý, sẽ không để em lo được lo mất”.
Cuối tuần kia, Hồ Tô Lâm từ rất sớm đã đi tới Giai Mỹ. Lúc Ôn Trì Vũ tỉnh lại, trông thấy hắn đã giúp đỡ Ôn Thu làm xong tất cả công việc trong tiệm.
Cô có chút không quen, trong tiệm có thêm một người nữa. Hơn nữa nhìn hắn bộ dáng, hai người bọn họ có lịch trình của ngày hôm nay chính là tại trong tiệm trông tiệm.
Còn có, Thẩm Phó Dã không đến đây.
Ôn Trì Vũ cơm nước xong xuôi, lại trở lại gian phòng của mình, con mắt nhìn xem bài tập về nhà cuối tuần nằm trong tay, ánh mắt lại chuyển qua trên điện thoại di động.
Cô chăm chú nhìn một lát, điện thoại vào đến trong lòng bàn tay, ngón tay ở trên màn hình sau khi đưa vào lại xóa bỏ sau đó lại đưa vào một dãy số.
Cô suy nghĩ vẩn vơ đến không có giới hạn, xoắn xuýt đến xoắn xuýt đi, cuối cùng tin nhắn vẫn không có gửi đi ra, ngược lại không cẩn thận đè vào nút call.
Âm thanh của ứng dụng đã vang lên, trái tim cô nhảy hụt một nhịp, hoang mang rối loạn mang theo nguyện vọng muốn cúp máy.
Nhưng đầu kia đã xuất hiện tới một cái giọng nam.
“Alo?”
Đầu kia hoàn cảnh ồn ào, giọng nam giọng nữ, còn có lốp ba lốp bốp tiếng gõ bàn phím.
Nhưng chuyện là, giọng nam này không phải của Thẩm Phó Dã.
Ôn Trì Vũ sửng sốt một chút, vô ý thức hỏi: “Đây không phải số điện thoại của Thẩm Phó Dã sao?”
Đầu kia cũng sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên lớn tiếng kinh hô: “Ngọa tào? Em gái a?!”
“A?” Ôn Trì Vũ bị hắn gọi đến choáng váng.
Ngay sau đó, nam sinh kia thanh âm cách hơi xa một chút: “Nha, Dã ca, tỉnh a?”
Lại xuống một giây, hắn mập mờ cười lên, âm cuối kéo đến thật dài, “có em gái tìm”.
Ôn Trì Vũ lần này kịp phản ứng, đầu ngón tay cô nắm chặt cán bút, tất cả thần kinh toàn thân đều kéo căng lấy, tất cả không được tự nhiên, có một cỗ xúc động muốn tắt điện thoại.
Đầu điện thoại bên kia thật nhiều thanh âm, có chút chen lấn, nam sinh kia ở bên người còn có người khác, có nữ sinh hỏi: “Thật sự là nữ a?”
Hắn mặt mày hớn hở: “Thật a, giọng điệu mềm mại biết bao a”.
Nữ sinh còn đang nói cái gì, nhưng thanh âm bọn hắn bỗng nhiên trở nên từ gần biến xa, tựa như là điện thoại biến thành người khác cầm tới. Sau đó đầu kia bên trong bối cảnh rối bời lại nhiều thêm âm thanh của mấy người ăn mặn vốn không kị ồn ào trêu chọc, lại sau đó lại bốn phía trở nên hơi an tĩnh hơn chút.
Đôi mắt Ôn Trì Vũ một mực buông thõng, ngón tay còn đang cùng bút phân cao thấp, cô cũng không biết mình nghĩ như thế nào, dù sao đều là loạn.
Thời gian một giây một giây, đếm lấy trôi qua.
Đột nhiên ——
“Người đâu mất rồi?” Hắn hỏi.
Lỗ tai Ôn Trì Vũ chợt ngứa, bút trong tay rớt xuống, toàn thân cô đều căng đến chăm chú, “a? Cái gì?”
“Hỏi em a, em tìm anh mà, không phải sao?”
Thanh âm hắn nghe rất buồn ngủ, toàn thân đều lộ ra kia bộ dáng vừa mệt mỏi vừa lười biếng, sức lực như mất hút. Tựa hồ đang đốt thuốc, cô nghe thấy hắn đầu kia có tiếng bật lửa.
Ôn Trì Vũ nào có chuyện gì quan trọng a, cô chính là...... chính là......
Bỗng nhiên trong tầm mắt có xấp đề một mực để ở một bên, cảm giác tồn tại đột nhiên mạnh lên.
Thế là, cô hỏi: “Anh biết hết list bài tập về nhà cuối tuần này chưa?”
Hắn tựa hồ bị khói làm sặc, “em cứ nói đi?”
“Ngoại trừ ngữ văn cùng toán học ra thì những môn khác đều chỉ có một tờ đề. Đối với môn ngữ văn tiếng Trung chỉ cần chọn lấy một trong hai đề để làm thôi còn một cái còn lại không cần làm a. Môn tiếng Anh ngoại trừ giải đề còn có chính tả, dịch thuật cùng luyện chữ. Toán thì lão sư dặn xem qua bài mới trang 24, vật lý thì xem lại các câu hỏi bữa trước trên lớp lão sư dặn tìm hiểu. Sau đó là bài tập trừ trang 72 đến 78 trong sách bài tập môn…. và….”
“Anh không làm”. Hắn nói.
Vốn còn đang chân chính bị danh sách bài tập về nhà thu hút, Ôn Trì Vũ đành “a” một tiếng, sau đó hai người đều tĩnh lặng lại.
Ước chừng cứ như vậy, thời gian dừng lại mấy giây, điếu thuốc của Thẩm Phó Dã nhanh sắp rít xong, tựa hồ có người sau lưng đang gọi hắn.
Ôn Trì Vũ nghe không rõ, chỉ nghe thấy bên tai Thẩm Phó Dã nhàn nhạt đáp lời.
Nhưng cô cảm xúc lại bởi vì điều này, bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái, thời điểm đang tại cảm giác hắn lại muốn cùng đối phương nói đến chuyện gì, đột nhiên mở miệng, “nhưng em có chỗ không biết làm”.
Có biến hóa rất nhỏ trong hơi thở của người đứng ở đầu dây bên kia.
Thẩm Phó Dã yên tĩnh trở lại, Ôn Trì Vũ cũng rất yên tĩnh, sau đó lại qua hai ba giây, cô nghe thấy chính thanh âm của mình, vừa mềm mại vừa yếu ớt.
Cô hỏi: “Anh ở đâu nha?”
Tiếp xuống một giây, hắn bỗng nhiên cười lên, “vừa mới không phải đều nghe thấy được?”
Răng cô cẩn thận cắn môi dưới, mặt thật nóng thật nóng, vừa rồi nhặt lên cây bút, ngòi bút còn đang đâm vào lòng bàn tay, không thấy đau chỉ cảm thấy tê dại.
Tại lúc cô không biết phải nói gì.
Hắn còn nói: “Em biết rồi thì đến đi”.
Nguyên nhân có lẽ là khi nãy vừa mới hút thuốc, thanh âm hắn có chút khàn, còn hòa với tiếng cười. Hiện tại dán tại bên tai, tất cả đều là dung túng để cô mặt đỏ tới mang tai.