Sau ngày thi định kỳ được vài ngày, tiếp sau đó là đại hội thể dục thể thao.

Trường học đối với lớp mười hai đều đem trọng tâm đặt ở bên trên khía cạnh học tập, hạng mục đại hội thể dục thể thao đều chỉ là để bọn hắn mỗi lớp ý tứ tự sắp xếp thành viên tham dự một chút là được.

Nhưng mặc cho trường học lãnh đạm cũng không bỏ đi được sự nhiệt tình của học sinh.

Đại hội thể dục thể thao bắt đầu ngày đó, là một ngày trời nắng khó có được ở Nguyệt Tầm.

Nghi thức khai mạc đại hội thể thao ở trường trung học số 11 làm rất ra hình ra dáng. Ngoại trừ lớp mười hai không cần bỏ tâm tư gì chỉ cần trực tiếp tới thẳng quảng trường, còn những lớp khối mười khối mười một khác đều triển khai tất thảy theo kế hoạch từ nhiều tháng trước đó.

Có mấy lớp đặc biệt nổi bật, hoạt náo viên, nhảy flashmob làm tới hoành tráng. Nữ sinh đem váy cắt xén rất ngắn, thời điểm hất lên toàn bộ sân vận động đều là tiếng hò hét. Đại bộ phận những người khác còn giữ chừng mực, chỉ châu đầu ghé tai nhỏ giọng thảo luận, nhưng có mấy nam sinh từ đầu cũng là dạng cá biệt, đã sớm ăn mặn vốn không kiêng kị nói đùa, bình luận từ nữ sinh này đến nữ sinh khác, sau đó lại ngầm hiểu lẫn nhau cười nham hiểm ——

Lớp mười hiện tại thật lợi hại.

“Chỗ nào lợi hại?”

“Cậu cứ nói đi?” Sau đó ở trước ngực làm thao tác bưng lấy.

“Bé kia là lớp C2-3 a? Eo thật thon”.

Một nam sinh khác “ách” một tiếng, ánh mắt quét tứ phía, không biết quét đến ai, khuỷu tay đụng vào người vừa mới nói chuyện, ánh mắt ra hiệu tới, “con bé này càng thon hơn”.

Hai người liếc nhau một cái, cười đến có chút hạ lưu, “chỗ này có người”.

Vừa nói vừa đụng vào Trình Diễm Sinh ở đằng sau, vết thương trên gương mặt Trình Diễm Sinh còn chưa lành, ngữ khí bất thiện mắng câu “cút”. Mắng xong hắn không hiểu thấu quay đầu nhìn một vòng mới phát hiện Thẩm Phó Dã không có ở đây, lại không tự chủ được nhẹ nhàng thở ra, sau đó kịp phản ứng mình làm cái gì mắng kêu bọn họ cút.

Nghi thức khai mạc kết thúc, lớp trái phải đều giải tán ngay lập tức. Cao Mẫn đứng tại phía trước mấy hàng học sinh của lớp, nâng cao âm vang nói: “Đồng học nào không có tham gia hạng mục, có thể lựa chọn trở về phòng học tự học”.

Nhưng trái tim của ai cũng đều đang sôi sùng sục, đâu còn người nào để ý lão sư nói gì.

Ôn Trì Vũ không có tham dự bất luận cái hạng mục nào, các cô gái ở khán đài bên cạnh đều ngồi thành nhóm nhỏ trò chuyện với nhau về mấy trận đấu sắp tới, riêng chỉ có một mình cô một mình ở một bên, đang viết bản thảo tin tức cho đoàn trường.

Cách đó không xa Ninh Tiểu Di cùng nhóm chị em của cậu ta chính là đang cười hì hì đổi lấy tư thế khác biệt để selfie, chụp xong, lại trao đổi ảnh chụp lẫn nhau thay phiên chỉnh sửa qua app.

Một trận này Ninh Tiểu Di đặc biệt chơi trung thực, giống như là tổn thương mặt mũi tổn thương tánh hung ác, tại tránh đầu sóng ngọn gió, xin nghỉ đến tận ba ngày mới xuất hiện. Ngay cả nhóm chị em tốt của cậu ta cũng cố giản dị hơn rất nhiều.

Châu Tuế Tuệ bị kéo đi làm người tính tỉ số, cô nhàm chán muốn chết một mực tại nhắn tin cho Ôn Trì Vũ.

【 Châu Tuế Tuệ: Hôm nay mặt trời cũng quá nóng đi.】

【 Châu Tuế Tuệ: Đúng rồi, cậu biết Ninh Tiểu Di gần nhất bị ban quản lý trường học canh chừng chằm chằm rất căng thẳng không? Đối phương lần trước đánh nhau với bọn họ buông lời nói gặp cậu ta một lần liền đánh cậu ta một lần, cũng không biết đến cùng là mâu thuẫn gì.】

【 Ôn Trì Vũ: Tớ cũng không rõ ràng.】

Ôn Trì Vũ đem bản thảo tin tức viết xong, cô đưa cho trạm radio bên cạnh. Cô ngước mắt nhìn trên bãi tập, từng cái hạng mục phân bố địa điểm thi đấu khác biệt, nhưng hôm nay giống như một mực không nhìn thấy Thẩm Phó Dã đâu cả.

Điện thoại trong tay lại rung lên.

【 Châu Tuế Tuệ: Trì Vũ, nếu cậu không có việc gì thì qua bên tớ đi. Bên này còn có một hồi mới thi đấu lận, những người khác đều toàn là ở lớp khác, tớ nhanh sắp nhàm chán chết.】

Ôn Trì Vũ trả lời: Ừ.

Châu Tuế Tuệ tại sân vận động lầu hai, Ôn Trì Vũ vừa mới vào cửa sân vận động, đã nhìn thấy trong sân bóng rổ ở lầu một mấy nam sinh lớp bọn hắn đều đang ở đó.

Cô ngẫm lại, vòng loại của trận đấu bóng rổ này ngay tại buổi chiều, lớp của bọn họ đấu với lớp số 5, hiện tại hẳn là đang khởi động trước.

Sân vận động này vốn dĩ từ mấy năm trước đã đóng. Nguyệt Tầm luôn luôn trời mưa, sân vận động dù bảo quản, giữ gìn tốt đến đâu vẫn sẽ có triều vị ẩm ướt. Ôn Trì Vũ không nhìn xem thêm, cô đi vòng qua mớ thiết bị chất đống trên mặt đất, giẫm lên một chút xíu bóng đen do ánh nắng hắt vào, đi hướng lên cầu thang bên kia.

Bỗng nhiên, cánh cửa phòng dụng cụ cô vừa mới đi ngang qua lại bị người ở bên trong mở ra, sau đó sau lưng lại có thanh âm rất ngọt ngào của nữ sinh khác đang gọi một cái tên.

“Thẩm Phó Dã”.

Theo bản năng, bước chân Ôn Trì Vũ dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.

Bên trên đường hành lang không có mở đèn, chỉ có mấy tia sáng hắt vào từ trên cửa kính thủy tinh rọi vào. Thẩm Phó Dã từ bên trong phòng dụng cụ đi ra đến, đôi mắt bị ánh nắng chiếu vào làm cho híp lại xuống, sau đó mới chậm rãi ngước mắt nhìn đối phương một chút.

Nữ sinh lập tức cười xuống, thanh âm càng ngọt ngào, “em gọi Uông Khả Nam, lớp C2-3”.

Phản ứng hắn rất nhạt, cũng có thể nói cơ hồ không có phản ứng gì, vẫn như cũ hướng sân bóng bước tới.

Uông Khả Nam bước chân tăng tốc chạy về phía trước, ngăn ở trước mặt hắn, “em có thể xin phương thức liên lạc của anh không?”

Hắn không có lên tiếng, bộ dáng kia kỳ thật rất lười nhác tùy ý, nhưng thái độ lại ngang bướng, khó đối phó cực độ.

Lúc này bên trong phòng dụng cụ lại có nam sinh đi ra tới, là Giang Dụ, hắn đưa quả bóng rổ trong tay ném cho Thẩm Phó Dã, Thẩm Phó Dã đưa tay tinh chuẩn tiếp nhận.

“Anh nói này muội muội, trước buông tha cho Dã ca tụi anh chơi bóng đi, chờ đến khi kết thúc em lại tới cản người”.

Nhắc tới cũng kỳ quái, quan hệ giữa nam sinh bọn hắn, hai ngày này ngoại trừ Trình Diễm Sinh cùng Thẩm Phó Dã còn ở vào trạng thái đóng băng, những người khác thì đều hoà hoãn lại. Đặc biệt là Giang Du đối xử với hắn, giống như so với Trình Diễm Sinh còn chơi chân thành hơn.

Uông Khả Nam bị hắn trêu chọc đến đỏ mặt, lại cũng không thể lại chặn lấy Thẩm Phó Dã, chỉ có thể tránh ra.

Bọn hắn đi cũng không bao lâu, mấy người bạn gái thân thiết của Uông Khả Nam chạy tới tìm cô.

“Thế nào thế nào? Nói chuyện cùng hắn thế nào rồi?”

Uông Khả Nam gật gật đầu lại lắc đầu.

“Kia có muốn tới không?”

Uông Khả Nam vẫn là lắc đầu.

Khuê mật thở dài, “cậu mà cũng không được a, vậy hắn thật sự là khó chơi a”.

Nghe đến nơi đây, Ôn Trì Vũ không có lại tiếp tục nhìn, tiếp tục đi lên.

Mới vừa đi tới lầu hai liền đối diện thấy được Châu Tuế Tuệ, Châu Tuế Tuệ bay qua chỗ cô: “Đã đến rồi, tớ còn sợ cậu tìm không thấy chuẩn bị đi xuống dưới lầu chờ cậu”.

Hạng mục mà Châu Tuế Tuệ phụ trách phần tỉ số chính là môn nhảy dây, nhưng còn chưa bắt đầu. Sân cầu lông sát vách ngược lại là đánh cho thật náo nhiệt, nhưng những người ở lầu hai, đặc biệt là nữ sinh, không chuyện làm, đa số vẫn là tựa ở trên tường rào nhìn xuống đám nam sinh kia đang chơi bóng.

“Bên kia”. Châu Tuế Tuệ kéo cô một chút.

Lớp của bọn hắn, mấy nam sinh đều đang ở tận khu vực trong cùng nhất. Thẩm Phó Dã ngay từ đầu không có ra sân, Giang Dụ vỗ bóng vây quanh hắn dạo qua một vòng, sau đó nhảy rổ thử nhưng lại không trúng. Bên trong tiếng ồn ào la ó, hắn mắng vài câu thô tục, chạy tới, lại đem bóng lấy tới quay đầu lại ném cho Thẩm Phó Dã.

Thẩm Phó Dã tiếp nhận bóng vào tay và thực hiện cú ăn ba.

Trên sân bóng động tác của các nam sinh dừng lại, tiếng huýt sáo cùng tiếng la hét vang lên, đều đang nói “Dã ca ngưu bức”.

Thẩm Phó Dã miễn cưỡng cười cười, cởi áo khoác đồng phục học sinh, ném qua một bên trên mặt đất, chỉ mặc áo thun ba lỗ trắng bên trong, ra sân.

Hắn chơi bóng phong cách rất mãnh liệt, vài lúc cùng Trình Diễm Sinh đối diện, và với một vài động tác giả thoáng mấy chốc liền trực tiếp vượt qua và cản phá Trình Diễm Sinh.

“Lớp mười lớp mười một đều to gan như vậy dám đến chắn Thẩm Phó Dã”. Châu Tuế Tuệ đột nhiên tại bên tai Ôn Trì Vũ nói tới.

Ánh mắt Ôn Trì Vũ đảo qua nữ sinh đứng ở sân bóng bên cạnh, quả nhiên những nữ sinh khi nãy vừa mới ở trong hành lang đều có mặt, còn có một số người cô chưa từng gặp qua.

“Nữ sinh kia tên là Uông Khả Nam, đặc biệt có tiếng trong trường, Ninh Tiểu Di gần đây cũng cảm thấy cậu ấy phiền phức nha. Trong số những người theo đuổi Thẩm Phó Dã, ngoại trừ Ninh Tiểu Di liền cậu ta là người kiêu căng nhất. Bất quá, tớ cảm thấy Uông Khả Nam so với Ninh Tiểu Di thì xinh hơn”.

Ôn Trì Vũ tán đồng gật gật đầu, “tớ cũng thấy vậy a”.

Châu Tuế Tuệ bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn chằm chằm gương mặt của Ôn Trì Vũ một chút, “vẫn là Trì Vũ cậu đẹp mắt nhất”.

Ôn Trì Vũ cong môi dưới, không có lên tiếng.

Cô ánh mắt không có mấy giây, lại trở lại Thẩm Phó Dã trên thân. Trên sân bóng hắn dẫn banh ngay tại chạy, một đám người vây quanh ở bên cạnh thân, thiếu niên như gió không bị trói buộc lại tùy ý, trên trán tóc đen lộn xộn, vạt áo theo động tác giương lên, eo da thịt lờ mờ.

Biểu lộ trên gương mặt cô nhìn xem cùng với bình thường không có gì khác biệt, nhưng kỳ thật nhịp tim đang đặc biệt nhanh. Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cách xa như vậy, còn cách nhiều người như vậy, vẫn cảm thấy bị nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể cùng hô hấp của hắn bao phủ xung quanh.

Về sau không bao lâu, người tham dự nhảy dây đã đông đủ.

Lão sư phụ trách phát hiện nhân lực không đủ, lôi kéo Ôn Trì Vũ đến cùng một chỗ hỗ trợ.

Lại về sau, sau khi bộ môn nhảy dây kết thúc, Châu Tuế Tuệ lôi kéo Ôn Trì Vũ, “đi quầy bán đồ ăn vặt không? Tớ cảm giác gần đây Thà Tiểu Di đủ mệt với mớ rắc rối cậu ta tự tạo rồi, chúng ta hơi ẩn núp một chút chắc sẽ không có chuyện gì”.

Ôn Trì Vũ thấy cũng đúng, gật gật đầu.

Trước khi xuống lầu, Châu Tuế Tuệ chống cằm nhìn xuống một chút, người còn lại trên sân bóng chỉ còn mấy người, nhưng đã không chịu chơi nữa.

“Thật là đáng tiếc, bọn hắn dừng chơi rồi”.

Ôn Trì Vũ: “Ừ”.

Châu Tuế Tuệ lắc lắc lấy cánh tay Ôn Trì Vũ, lại nghĩ thông suốt, tính toán một hồi, nói: “Dù sao ngày mai còn có trận đấu bán kết, thực lực lớp chúng ta nhất định có thể thắng đó, đến lúc đó lại cùng tớ tới xem nha”.

Đi tới bậc thang hướng xuống, tiến vào cái hành lang trước đó.

Châu Tuế Tuệ thẳng đưa mặt cho Ôn Trì Vũ mà đi xuống, một bên nhìn Ôn Trì Vũ một bên nói chuyện, còn đi lui về phía sau.

Ôn Trì Vũ sợ cô ngã tới, tay thỉnh thoảng nắm lấy cánh tay của cô. Lúc đi ngang qua phòng vệ sinh, dư quang nhìn thấy mấy nam sinh của lớp bọn họ, ngay tại bên ngoài dùng vòi nước xông lên mặt, rửa xong trực tiếp kéo lấy quần áo đi lau mặt.

Loại hình tượng này mỗi khi đến lúc tan học tiết thể dục đều có, nhưng trước đó không có Thẩm Phó Dã. Quang ảnh phía bên kia càng trầm ám, hắn cúi đầu, da thịt trắng nhạt của thiếu niên cùng tia sáng xám ngắt không hiểu sao lại hài hòa đến lạ. Bên mặt cùng trên cổ hắn đều là giọt mồ hôi tinh mịn, vành tai cùng phần gáy có chút đỏ.

Bước chân Ôn Trì Vũ dừng một chút, dựa vào bản năng đưa ánh mắt dừng lại, cũng mấy giây. Thời điểm lông mi cô chớp chớp muốn cưỡng ép mình dời đi, bỗng nhiên phát giác được cái gì.

Ánh mắt cô nâng lên một chút, sau đó hô hấp trì trệ.

Hắn cũng đang nhìn cô a.

“Trì Vũ?” Châu Tuế Tuệ cảm thấy bị cô tóm đến có đau một chút.

Mắt Ôn Trì Vũ sáng lên, vội vàng nhìn về phía cô. Lý trí cô có chút trở về, khí lực đầu ngón tay buông lỏng một chút, “thế nào?”

“Một hồi mua cái gì a?” Châu Tuế Tuệ hỏi.

Ôn Trì Vũ thuận miệng nói ra một món bất kỳ, Châu Tuế Tuệ lập tức nói cũng muốn ăn cái kia.

Cô nhếch lên khóe môi, gật gật đầu, nhưng đầy trong đầu cũng đều đang suy nghĩ, hắn đến cùng chừng nào thì bắt đầu nhìn cô.

**

Đại hội thể dục thể thao ngày thứ hai, hạng mục đã so với hôm trước xong hơn phân nửa, chỉ còn lại chạy cự li dài cùng trận bán kết và chung kết bộ môn bóng rổ.

Ôn Trì Vũ trước kia bị lão sư gọi đi hỗ trợ sửa bài thi định kỳ của tháng. Sau khi kết thúc, sắc trời đã ngã hoàng hôn, trên bãi tập đang tiến hành nghi thức lễ bế mạc đại hội thể dục thể thao.

Hôm nay thứ sáu lại là đại hội thể dục thể thao, ban đêm không cần lên tham dự tiết tự học buổi tối, Ôn Trì Vũ nghĩ trực tiếp trở về phòng học cầm cặp sách đi về nhà.

Trên bãi tập tiếng người huyên náo, bên trên tầng lầu phòng học lại hết sức yên tĩnh. Cô giẫm lên bậc thang, vừa đi xuống vừa nhìn Châu Tuế Tuệ gửi cho cô xem khi kết thúc trận đấu bóng rổ bán kết buổi trưa, Thẩm Phó Dã có bao nhiêu ngưu bức.

【 Châu Tuế Tuệ: Thật quá ngưu bức, cậu không đến xem quá đáng tiếc, thật không chút nào khoa trương tất cả nữ sinh đều vì hắn thét lên.】

【 Châu Tuế Tuệ: Ninh Tiểu Di bọn hắn hô đến cuống họng đều câm.】

【 Châu Tuế Tuệ: Chính là đáng tiếc, hắn liền chỉ lên một trận, Trình Diễm Sinh có mặt thì hắn liền không lên nữa, sau đó lớp chúng ta ở trận chung kết thua, cầm giải á quân.】

Qua mấy phút, tin nhắn Châu Tuế Tuệ lại gửi tới.

【 Châu Tuế Tuệ: Tớ cùng mọi người bị đoàn trường kêu tiến đến sân vận động, nghi lễ bế mạc loại này, tại sao phải tham gia a, chúng ta còn phải nhìn xem bọn hắn từng người được trao giải.】

Ôn Trì Vũ là ở thời điểm này mới trả lời cô.

【 Ôn Trì Vũ: Nhịn một chút đi, năm nay là năm cuối rồi.】

【 Châu Tuế Tuệ: Cậu phê xong bài thi rồi? Sẽ không tại lúc tụi tớ kết thúc nghi lễ bế mạc ở bên này liền trở về phòng học rồi bị công bố tới điểm bài thi tháng đó ch?】

Bên tai phảng phất tự động nhớ tới thanh âm của Châu Tuế Tuệ, Ôn Trì Vũ cười cúi đầu ở trên màn hình gõ chữ.

【 Ôn Trì Vũ: Còn chưa tới đâu, còn đang tập hợp phân bổ lại.】

【 Châu Tuế Tuệ: Còn tốt còn tốt, còn có thể qua một kỳ cuối tuần không buồn không lo a.】

Ôn Trì Vũ tại bên trong dãy emoji biểu lộ muốn chọn lựa ra cái biểu tình gì đó để trả lời, đi đến cửa lớp học, cô cũng không ngẩng đầu, trực tiếp đưa tay đẩy cửa ra.

Nhưng cô không nghĩ tới, vốn hẳn nên không có một ai trong phòng học, lại có hai người.

“Ai nha... Anh đừng sờ loạn a”. Nữ sinh thanh âm kiều nhuyễn, so với cự tuyệt càng giống như là mời gọi.

Giọng nam cười nhẹ, tay đặt ở bên hông, tóm được càng chặt, “vậy em cũng đừng dán tới cọ anh”.

Nữ sinh kêu hừ hừ, đồng phục ở đầu vai lại trượt đi xuống thêm mấy phần, thanh âm mềm hơn, “liền là anh dấy lên nhiệt a”.

Mặc dù trong trường học có không ít người yêu đương, nhưng Ôn Trì Vũ đa số chỉ là nghe nói, hoàn cảnh to gan như vậy dám triền miên trong lớp học cô vẫn là lần đầu tiên gặp phải.

Cô sửng sốt một chút, ánh mắt mặc dù ngay lập tức dời đi, vẫn là thấy rõ hai người kia.

Yên tĩnh lúng túng hai giây, cô nhanh chóng quay người, hướng dưới lầu chạy.

Trình Diễm Sinh ở lúc cô sắp bước vào bậc thang đi xuống, tại đầu thềm cầu thang kéo cô lại.

Trận bóng rổ buổi chiều kia, hắn là chủ lực của cả lớp, sau khi vận động dữ dội sau, độ ấm thân thể cho tới bây giờ còn không có hạ xuống, hiện tại trong lòng bàn tay lại ướt lại bỏng.

Ôn Trì Vũ không muốn hắn đụng phải mình, tay có chút dùng sức kéo trở về lấy.

Trình Diễm Sinh ánh mắt lóe lên, hắn biểu lộ ra có chút ảo não, nhưng tay vẫn là buông ra cô, “tớ cùng Lương Lộ chính là chơi đùa, không phải... Tớ chính là......”

Đầu óc Ôn Trì Vũ đều là hoảng hốt, có chút không nghe rõ hắn. Trên bãi tập đang phát ra mấy bài nhạc kết lễ bế mạc còn hai người bọn họ ngay tại đầu bậc thang.

“Tớ sẽ không đi nói lung tung”. Cô cắn môi dưới, mở miệng đánh gãy hắn, “cậu không cần cùng tớ giải thích”.

Lương Lộ là chị em tốt của Ninh Tiểu Di, Ninh Tiểu Di trước đó......” Ôn Trì Vũ không muốn tham dự đến mối quan hệ giữa bọn hắn dù là ở khía cạnh hình ảnh bên ngoài hay cốt lõi thực sự bên trong.

Trình Diễm Sinh nhíu mày lại, “tớ không nói cậu sẽ đi nói lung tung, lại nói tớ cùng cậu ấy vốn là không có gì”.

Hắn cũng nhìn thấy cách đó không xa đen nghịt người, ngữ khí bởi vì bực bội mà trở nên khó nghe, “thôi bỏ đi”.

Nhưng trước khi Trình Diễm Sinh đi, hắn còn cường điệu thêm một câu, “tớ hiện tại không có bạn gái”.

Ôn Trì Vũ tại đầu bậc thang đứng một hồi, người rời lễ bế mạc đã đến chỗ cầu thang này, Ninh Tiểu Di ôm lấy một nữ sinh khác vừa nói vừa cười, lúc đi ngang qua cố ý dừng lại cư cao lâm hạ quét cô một chút.

Châu Tuế Tuệ ở phía sau, thấy được cô, hỏi: “Cậu làm sao đứng ở chỗ này nha?”

Ôn Trì Vũ nhếch môi cười cười, đi theo phía sau cô, cùng một chỗ lại trở lại phòng học.

Vừa đi vào phòng học, Ôn Trì Vũ liền cảm nhận được ánh mắt ý vị thâm trường của Lương Lộ. Trên mặt cô không có biểu lộ gì đặc biệt, quay đầu đi về vị trí của mình, sắp xếp xong túi sách, liền hướng bên ngoài đi.

**

“Trì Vũ trở về nhà rồi”.

Ôn Trì Vũ vừa kéo ra cửa thủy tinh của Giai Mỹ, tiệm Ngũ Kim sát vách có Trần Điệp chính là đang xinh đẹp yêu kiều dựa vào quầy hàng, cười cười cùng cô chào hỏi.

Cô cũng chỉ là dựa theo lễ phép chào hỏi lại một chút, quay đầu lại thấy Thẩm Phó Dã ngồi xiêu vẹo sau quầy. Cũng không biết hắn từ lúc nào trở về, còn giống như tắm rửa qua một lần, áo thun trắng trên người cùng chiếc trước đó nhìn thấy qua không phải cùng một chiếc. Hắn hẳn là ngủ cũng được một hồi, hiện tại vừa mới tỉnh ngủ, đuôi mắt còn có chút đỏ, giống một loại chó nào đó mới sinh cỡ lớn, mang theo cảm giác mông lung.

Trần Điệp vắt hết óc đáp lời, hắn hẳn là không có nghe, miễn cưỡng chống đỡ cái cằm, một điểm phản ứng đều không có. Qua hai giây giống như là mới phát hiện Ôn Trì Vũ trở về, chậm rãi nhìn cô một cái, sau đó lại buồn bực ngán ngẩm lại nhìn nơi khác.

Ôn Trì Vũ không nói chuyện, ôm cặp sách đi thẳng lên lầu.

Sau lưng còn có thể nghe thấy tiếng của Trần Điệp vọng tới, “mấy ngày nay rất ít nhìn thấy anh, đi nơi nào chơi nha?”

“Anh không phải người ở Nguyệt Tầm đâu đúng không? Em biết rất nhiều nơi chơi vui vẻ, về sau anh muốn đi chỗ nào thì liền dắt em theo thôi”.

“Bất cứ nơi nào cũng đều được a”.

Bước chân của Ôn Trì Vũ bỗng dừng, giọng của Trần Điệp, để cô nhớ tới thanh âm ám muội của Lương Lộ trong phòng học khi nãy.

Cô suy nghĩ đến có chút loạn, ở trong phòng ngây người một lát, không hiểu kiểu gì lại gọi điện thoại cho Châu Tuế Tuệ.

“Lớp chúng ta có phải có nhiều người đang yêu nhau không a?”

“Lớp chúng ta sao?” Châu Tuế Tuệ tại điện thoại đầu kia nghĩ nghĩ, “có mấy đôi a, lớp trưởng cùng Thư Oánh chính là một đôi”.

“Vậy bọn hắn có hôn nhau không?” Ôn Trì Vũ hỏi.

“A?” Châu Tuế Tuệ sững sờ, nhất thời có chút phản ứng không kịp, “cũng có hôn đi”.

Sau một lát, thanh âm của Châu Tuế Tuệ trở nên nhỏ một chút, “không phải chỉ hôn đâu, trường học của chúng ta cửa sau bên kia không phải có phiến rừng cây sao? Nghe nói ban đêm có chút cặp tình nhân sẽ vụng trộm ở bên trong làm loại chuyện đó. Tớ đi ngang qua, có một lần đã nghe qua, làm đến vang vọng luôn, không có chút nào sợ ban giám hiệu đến bắt”.

Ánh mắt Ôn Trì Vũ buông thõng, trước mắt hiển hiện, trong ánh hoàng hôn một màn kia trong phòng học của Trình Diễm Sinh cùng Lương Lộ.

Cô “a” một tiếng.

Châu Tuế Tuệ cho là cô thẹn thùng, loại sự tình này tốt bình thường, sơ trung thời điểm liền có rồi.

Về sau, một khắc chạng vạng tối cô không biết làm sao mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, trong giấc mơ Thẩm Phó Dã cũng vào hôm nay ngày nắng chiều mây đầy trời ở trong phòng học. Hắn liền đứng tại gần cửa số hàng cuối cùng trong phòng học, cửa sổ sau lưng còn không có đóng, những cánh hoa màu lam tím của gốc cây phượng trong sân trường bị gió thổi ghé vào.

Hắn không để ý, tản mạn dựa vào, đồng phục mở lấy, nút áo phần cổ áo sơ mi mở ra mấy nút, lộ đến cần cổ để một nữ hài ngửi lấy.

Gương mặt của nữ hài dán vào hắn, từ gân xanh mạch lạc đến hầu kết, toàn bộ thân thể đều tại trong ngực hắn.

Tròng mắt hắn hững hờ buông xuống, chỉ ôm lấy eo, không nhúc nhích, giữa ngón tay còn cầm điếu thuốc, nửa hút lại như không, mặc cho sương mù tràn ngập.

Quả nhiên không có được mấy giây, nữ hài không chịu nổi, cắn hắn một chút. Hắn trong cổ tràn ra tiếng cười nhẹ, tại trước khi nữ hài càng gấp gáp hơn, giữ chặt đoạn eo kia, cúi đầu hôn một cái đến.

Tại trong giây phút môi hai người áp vào cùng một chỗ kia, Ôn Trì Vũ bị đánh thức.

Trong bóng tối, cô cứng ngắc ngồi xuống, không dám tin nhìn về phía trước, hô hấp dồn dập toàn thân như nhũn ra, ngực chập trùng kịch liệt.

Người mà Thẩm Phó Dã hôn, lại là cô.

“Trì Vũ, xuống tới ăn cơm”.

Tiếng của Ôn Thu tại từ dưới lầu truyền đến, Ôn Trì Vũ nuốt nước bọt xuống đến mấy lần, mới miễn cưỡng phát ra âm thanh, “tới liền a”.

Xuống lầu dưới mới phát hiện, Thẩm Phó Dã lại còn ở đây.

Lúc chạng vạng tối hắn chỉ mặc mỗi một chiếc áo thun ngắn tay màu trắng, hiện tại thế mà ở bên ngoài chụp vào thêm chiếc áo khoác đồng phục rồi?

Ôn Trì Vũ mất tự nhiên nhìn hắn một cái, vô ý thức ngón tay chạm lên môi dưới, phát giác động tác của mình rất lạ, cô lại vội vàng buông xuống.

Cô vậy mà lẫn mất đi, ai cũng thấy có chút rõ ràng, ăn cơm đều muốn cùng Ôn Thu ngồi một bên, cách Thẩm Phó Dã thật xa.

Nhưng càng tránh liền càng để ý, nơi này vốn là không lớn, Thẩm Phó Dã ngay tại phía đối diện cô, khoảng cách chỉ có không đến một mét. Ánh mắt vô luận thả rơi như thế nào, đều ở trên người hắn.

Hắn mở chai Cocacola, lúc uống vào ngụm đầu tiên, Ôn Trì Vũ kỳ quái mà “a” một tiếng.

Ôn Thu bị cô làm cho sặc xuống, hắn cũng có chút bị ảnh hưởng, không phản ứng kịp uống vào ngụm to hơn, biên độ hầu kết nhấp nhô trở nên càng lồi ra rõ ràng.

Hắn mở mắt ra, nhìn lại, Ôn Trì Vũ cúi đầu, tận lực né tránh.

Kết thúc xong cơm tối thì bầu không khí càng nói không nên lời cổ quái, Ôn Thu cùng Hồ Tô Lâm hẹn nhau đi xem buổi chiếu phim tối, đơn giản bàn giao xuống sự tình ở tiệm liền vội vội vàng vàng ra cửa.

Trong siêu thị nhỏ, chỉ còn lại có Ôn Trì Vũ cùng Thẩm Phó Dã.

Bởi vì giấc mộng kia, Ôn Trì Vũ cảm thấy mình làm cái gì cũng kỳ quái, cùng hắn ở chung một chỗ càng kỳ quái hơn. Về sau, cô cảm thấy nhịp tim mình đều nhanh không chịu nổi, muốn tránh né trở về trong phòng.

Cô đứng lên, đưa tay đi lấy điện thoại để trên bàn, nhưng tay bởi vì quá bối rối, không cẩn thận đụng phải hắn.

Da thịt đụng chạm, cô hơi run rẩy một chút, vội vàng vừa muốn thu hồi tay lại, nhưng trước một giây, hắn bỗng nhiên đưa tay bắt lấy cô.

Ánh đèn mơ màng âm thầm của siêu thị Giai Mỹ, đặc biệt giống ánh hoàng hôn choáng nhiễm màu quýt trong phòng học khi đó.

Người kia so với trong giấc mơ của cô còn đẹp trai hơn. Hắn lười nhác nghiêng đầu, đôi mắt đen nhánh, cứ như vậy nhìn xem cô, thanh âm hững hờ, kéo đến lại lười nhác lại như du côn ——

“Làm chuyện gì có lỗi với anh rồi? Chột dạ thành dạng này”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play