Phó Dã

Chương 11


1 năm

trướctiếp

Ôn Trì Vũ “a” một tiếng, lắp bắp hỏi: “... Anh... làm sao biết người gọi đến là em?”

“Điện báo có ghi địa điểm, Nguyệt Tầm”.

“A”. Thanh âm Ôn Trì Vũ nghẹn ở trong cổ họng, ngón tay vô ý thức gãi gãi thịt trong lòng bàn tay.

Chậm rãi, qua mấy giây, cô nghĩ đến cái gì, “anh tắm xong chưa?”

“Nhanh sắp”. Hắn nói.

‘Nhanh sắp’ chính là còn chưa có tắm xong.

Mặt của Ôn Trì Vũ bỏng lên một chút, hình ảnh vừa mới còn mơ hồ xuất hiện ở trước mắt hiện trở nên dần dần rõ ràng. Hầu kết lồi ra, chiếc cổ với những đường gân rõ ràng, giọt nước dọc theo chảy trôi xuống đường cong tinh tế......

“...... Vậy anh tắm rửa trước đi”. Cuống họng cô bị cái gì ngăn chặn, luống cuống tay chân muốn cúp máy đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng gấp gáp bổ sung, “anh... chú ý vết thương”.

Thẩm Phó Dã nhìn xem cuộc gọi đã cúp máy, chuẩn bị đưa điện thoại di động để qua một bên, nhưng màn hình điện thoại di động đột nhiên lại phát sáng lên.

'Thẩm Châu Y' ba chữ đang điên cuồng hiện ra.

Hắn không có do dự, trực tiếp đưa điện thoại di động ném tới trên bệ rửa mặt, lại quay về tắm gội tiếp.

Năm phút sau, hắn tắm xong, điện thoại vẫn còn đang rung.

Thẩm Phó Dã dùng khăn tắm lau tóc, nhíu mày lại, cầm điện thoại di động lên, đi ra ngoài, lúc đi ngang qua chiếc bàn, thuận tay cầm qua hộp thuốc lá cùng cái bật lửa ở phía trên.

“Chị không có chuyện khác làm à?” Thanh âm hắn không cao không thấp.

Thẩm Châu Y đầy mình giọng điệu cứng rắn muốn nói chuyện lại bị hắn chặn lại, “em đêm nay đánh nhau sao?”

“Đánh rồi”.

Thẩm Châu Y hít một hơi thật sâu, “thế mà thật đúng là đánh người ta, cô giáo của em gọi điện thoại cho chị chị còn không tin”.

Thẩm Phó Dã cúi đầu bóp bóp hộp thuốc lá, phát hiện bẹp xép trống trơn, một điếu thuốc cuối cùng ở bên trong cũng bị mất. Hắn “ách” một tiếng, cảm xúc trở nên có chút phiền não.

Thẩm Châu Y đang lửa giận ngút ngàn, thanh âm to đến làm cho không khí đều nóng nảy, “em bây giờ là ở vào trong cái tình cảnh gì? Còn làm ra loại sự tình này? Vạn nhất liền cái trường học này đều không chịu nhận em, em chuẩn bị làm sao bây giờ?”

Vừa dứt lời, hắn phát ra tiếng cười gằn trào phúng quen thuộc, “ý chị là cái tình cảnh gì?”

Sau đó ngữ khí càng thêm châm chọc tự giễu, “trên mạng đưa tin nhiều như vậy, cần em nói cho chị mấy từ mấu chốt để đi search không?”

Thẩm Châu Y hô hấp trì trệ, cảm xúc cũng chậm lại.

Cô phát giác mình vừa mới nãy có khả năng nói sai lạc đi vấn đề, có chút khẩn trương kêu hắn, “tiểu Dã”.

“Chị chỉ là lo lắng......” Cô dừng một chút, “lần này Cao lão sư nói trường học chỉ tới phạt em một chút, nhưng nếu có lần sau nữa liền không nhất định. Tiểu Dã, có một số việc, những gì em đã làm cũng là đủ rồi, đừng có lại......”

Hắn trực tiếp bấm nút ngắt cúp máy, đưa điện thoại di động ném tới trên giường. Thấp mắt nhìn chằm chằm hộp thuốc lá trong tay, cuối cùng vuốt vuốt nó ném vào trong thùng rác.

Thời gian đã nhanh đến lúc trời vừa rạng sáng, hắn bần thần một lát, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lại cầm điện thoại di động lên lật đến dãy số trước đó còn chưa có lưu lại.

Khuôn mặt lúc đầu không có biểu lộ gì, bỗng nhiên có một chút ý cười.

Hắn nhìn một lát, ngón tay thao tác nhanh gọn, đánh vào hai chữ.

Đêm còn rất dài, Thẩm Phó Dã không lâu sau, lại theo thói quen đi sờ hộp thuốc. Lần lượt sờ soạng vào khoảng không, hắn lại ngừng lại. Trong phòng rất tối, giống như so với màn đêm bên ngoài còn tối hơn. Hắn có chút nóng nảy bắt lấy tóc ở ót, đứng dậy mặc lên áo khoác đi ra ngoài.

**

Ôn Trì Vũ ngày hôm sau tỉnh rất sớm, cô ngay lập tức cầm lấy điện thoại bên cạnh gối mình đưa mắt nhìn. Nhìn thấy mình tối hôm qua thật sự gọi điện thoại cho Thẩm Phó Dã, ngồi ngây người.

Ngày hôm nay, Ôn Trì Vũ trước thời gian rất nhiều liền đi ra ngoài, cô tại đầu ngõ đợi một chút, đi trên đường đến trường học sẽ chú ý nhìn về phía sau, bởi vì không phát hiện ra được thân ảnh kia, một mực sinh lòng không yên.

Trong phòng học, so với trong tưởng tượng còn muốn hỗn loạn hơn, các bạn học cũng đang thảo luận chuyện xảy ra tối hôm qua. Ánh mắt hữu ý vô ý đều hướng đến trên người mấy người bọn hắn nghiêng mắt nhìn qua, Ninh Tiểu Di không biết có nguyên nhân gì mà hôm nay không đi học.

Cũng may ngày hôm nay cũng là ngày thi định kỳ hằng tháng của trường trung học số 11, áp lực của kỳ thi đã trấn áp bớt bầu không khí bát quái này. Một tiết cuối cùng của buổi sáng cũng kết thúc sau khi tiếng chuông tan học vang lên, bài thi của học sinh vừa bị lấy đi.

Cao Mẫn vốn một mực chờ ở bên ngoài phòng học tiến đến đem bọn hắn mấy người gọi đi.

Trong phòng học lập tức nổ tung ——

“Các cậu trông thấy mặt của Trình Diễm Sinh chưa a? Hắn bị thương thật nặng”.

“Bọn hắn vì cái gì đánh nhau a? Cảm giác tối hôm qua rất kịch liệt, Giang Dụ cùng Tôn Hiển bị thương cũng không nhẹ, chiếc cằm của Thẩm Phó Dã cũng có vết thương”.

“Không phải là vì Ninh Tiểu Di mà đánh nhau a?”

“Khẳng định không phải, nếu là vì Ninh Tiểu Di, Ninh Tiểu Di hôm nay sẽ xin phép nghỉ sao? Cô ta khẳng định là cảm thấy mất mặt, biết rõ hôm nay phải thi định kỳ mà còn xin nghỉ”.

“Nhưng dù sao với tình hình học tập của cô ta, đi thi hay không đối với thành tích mà nói cũng không đáng kể a”.

......

Ánh mắt Ôn Trì Vũ nhìn nam sinh trong đám người đang đi phía sau cùng kia, cô cắn cắn môi dưới, lặng lẽ cũng đi ra phòng học, đi theo bọn họ.

Cao Mẫn một đường đem bọn hắn đưa đến văn phòng, cô không có đi theo quá gần, ngay tại bậc thang bên cạnh phòng công tác của giáo viên chờ lấy.

Chờ đến khi nghe được động tĩnh, cô đi lên mấy bậc thang nhằm tránh đi tầm mắt của bọn hắn.

Trình Diễm Sinh mấy người bọn hắn đi ở phía trước, sắc mặt không phải rất tốt, hắn hoàn toàn như trước đây đi theo ở sau cuối. Vừa đi hai bước, Cao Mẫn cũng đi ra khỏi văn phòng, chỉ gọi tên của Thẩm Phó Dã.

Khoảng cách có chút xa, cô nghe không rõ ràng Cao Mẫn đang cùng hắn nói cái gì, chỉ thấy hai tay hắn ở trong túi đồng phục, ánh mắt hững hờ không biết ở nơi nào nhìn tới.

Một lát sau, Cao Mẫn cúi đầu đưa mắt nhìn đồng hồ, vỗ vỗ lưng của hắn một chút.

Ánh mắt hắn thu hồi lại, không nhanh không chậm cất bước.

Ôn Trì Vũ lại đợi một lát rồi mới từ trên bậc thang xuống tới. Nhưng trong hành lang, đã không có thân ảnh Thẩm Phó Dã. Cô sững sờ, hắn đi nhanh như vậy sao?

Cô không dám tin, ở xung quanh đều nhìn qua một lần, sau đó, nhất thời phản ứng không kịp, có chút ngốc đứng tại chỗ.

Vào cái giờ này, các học sinh đều đi nhà ăn ăn cơm, hành lang vắng vẻ phát sợ, cô một người đứng ở đằng kia trông càng thất thần.

Không biết qua bao lâu, đỉnh đầu bỗng nhiên xuất hiện giọng nam, “chịu không được, ngốc quá rồi”.

Một giây sau, phần gáy cổ áo đồng phục của cô bị người nào đó nhẹ nhàng tóm lấy, thanh âm hắn uể oải, “chỗ này a”.

Bên trong nơi hẻo lánh để ẩn nấp trên tầng lầu dạy học.

“Anh thấp xuống một chút”.

Ôn Trì Vũ nhón chân lên, nhưng cũng với không tới cái cằm của hắn.

Thẩm Phó Dã buông thõng mắt không có lên tiếng, nhưng thân thể nghe lời khom người xuống.

Ôn Trì Vũ một giây trước đang nhìn vết thương cũ của hắn, phân tán điểm chú ý. Lại giương mắt, phát hiện khoảng cách giữa gương mặt hai người lập tức trở nên rất gần. Cô liền giật mình, nhẹ nhàng nháy mắt, mới cầm miếng bông gòn tẩm cồn, tại vết thương của hắn chỗ ấy nhẹ nhàng đặt lên.

Không biết sau này sẽ có bao nhiều lần thế này nữa.

Ôn Trì Vũ do dự một chút, vẫn là nhỏ giọng thương lượng với hắn: “Anh có thể hay không không đánh nhau?”

Hắn đưa ánh mắt nhìn về phía cô, đoán chừng là cảm giác đau một chút, thanh âm hắn mập mờ, “em tối hôm qua gọi điện thoại tìm anh có chuyện gì?”

“...... Cũng liền là chuyện này, em nghe nói anh cùng bọn hắn đánh nhau, nói tình huống rất nghiêm trọng”. Cô nhấp môi dưới, “đổi bên kia”.

“A?”

Hắn nghi hoặc.

Ôn Trì Vũ lại cắn môi dưới, bốn mắt nhìn nhau một giây.

Cô rủ xuống lông mi, lòng bàn tay trực tiếp đụng phải cái cằm của hắn, đầu ngón tay có chút dùng sức đem mặt hắn xoay chút qua bên trái.

Ánh mắt của hắn dừng lại, còn đang nhìn xem cô, đợi cô đều xử lý cho xong. Hắn vẫn là vừa mới cái tư thế kia không dám nhúc nhích, như có điều suy nghĩ tớì.

Ôn Trì Vũ lại từ trong túi đồng phục lấy ra thuốc cảm mạo, vừa mới chuẩn bị đưa cho hắn.

Hắn còn không có động, cúi đầu, thanh âm rất nhẹ, giống như là lẩm bẩm, “dám động thủ nữa a”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp