Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

7. "Hung Thủ" thứ sáu


1 năm

trướctiếp

21

Tôi đại khái đã có suy đoán, tuy nhiên tôi không biết có chính xác hay không —— Vào một lần nào đó trong khi hành động, Lục Tử Ninh đã có một lựa chọn hại chết một người bạn của cô ấy. Sự tuyệt vọng của cô ấy đến từ cảm giác tội lỗi sâu trong lòng cô ấy. Mà những người kia dùng lời nói, dùng cảnh tượng tái hiện lại các loại phương thức, thả bóng ma ở trong lòng cô ấy ra, cắn nuốt cô ấy.

Và cuối cùng, cho cô ấy một con đường, chuộc tội.

Tôi chú ý tới lời mà chú bảo vệ kia nói với cô ấy: Cô không cần phải đi. Mà là nên lên đường.

Trong phòng tắm, tôi khom lưng, đạp một cái lên bồn tắm bên cạnh, duỗi cánh tay dài lấy ngón tay út của Lục Tử Ninh.

Tôi suy tính trước hai phương án ở trong lòng, một là dựa theo suy đoán của tôi, khuyên bảo Lục Tử Ninh. Hai là để chân xuống một chút, dán chặt vào bên trong thành bốn tắm lớn, cho bản thân một điểm để phát lực.

Nếu như suy đoán sai, Lục Tử Ninh sẽ tránh thoát tôi, tôi liền đá chân ngay lập tức, cố gắng hết sức đá về phía cửa sổ. Mặc dù như thế này tôi cũng sẽ có nguy cơ té xuống, nhưng chỉ cần có thể bắt lấy cô ấy, tóc của cô ấy cũng được, mắt cá chân cũng được, ít ra còn có cơ hội cứu vớt cô ấy.

Mặc dù có hai phương án, nguy hiểm vẫn rất lớn. Nhưng đây đã là điều cực hạn tôi có thể làm được.

Liều thôi.

Tôi nói: “Đây không phải là lỗi của cô.”

Lục Tử Ninh đau khổ nhắm mắt lại, nói: ”Là do tôi, là do tôi… Nếu như tôi không làm như vậy, cô ấy cũng sẽ không phải chết. Tôi không nên như vậy…”

Tôi nói: “Nhưng lúc ấy động cơ của cô là tốt đúng không?”

Cô ấy lắc đầu, đứt quãng nói: “Tôi không chắc lắm… Tôi chỉ nghi ngờ người bắt cóc cô ấy chính là hắn nên tự ý hành động, khiến cô ấy chết… Chết…”

Tôi nói: “Cô là cảnh sát, trấn áp tội phạm là bổn phận của cô. Vào khoảnh khắc cô ấy biết cô tới cứu cô ấy, chắc chắn là vui vẻ, chuyện xảy ra sau đó là điều cô không thể nào đoán trước được, đó là ngoài ý muốn.”

Cô ấy nói: “Nếu như không phải do tôi sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Là do tôi…”

Tôi nói: “Đúng vậy. Cô có trách nhiệm trong việc người kia chết.”

Tôi dừng một chút, nói: “Nhưng cô không phải là hung thủ.”

Mắt Lục Tử Ninh từ từ mở ra, tôi nhìn thấy nét mặt của cô ấy đã nhẹ nhõm hơn, nhưng mà hai mắt vẫn là trạng thái vô hồn.

Cô ấy nói: “Hung thủ… không phải là tôi sao?”

Tôi không biết lúc ấy Lục Tử Ninh đã xảy ra chuyện gì ở cái hiện trường kia mới nói những lời mơ hồ này, áp dụng trong phạm vi khá lớn, cho nên mèo mù vớ cá rán, bị tôi bịt mắt, khiến cảm xúc của cô ấy ổn định hơn một chút. Nhưng nếu đi sâu hơn tôi đoán chừng cũng không có cách nào nắm trong tay.

Tôi kìm sức lực lại, lớn tiếng nói: “Cho nên cô dùng tự tử để chuộc tội, cô cảm thấy cô ấy sẽ chịu được sao?”

Lục Tử Ninh sững sờ, không nói lời nào.

Tôi nói: “Cô là người đã đi cứu cô ấy mà giờ cô lại tử tự vì chuyện cứu cô ấy, như vậy thì làm sao cô ấy có thể yên nghỉ được chứ? Cô nhất định phải khiến cho cô ấy cũng tự trách giống như cô sao?”

Tôi nói: “Ít ra, hãy vì cô ấy, hãy đổi một cách chuộc tội khác.”

Tôi nhìn thấy mắt Lục Tử Ninh có chút sáng lên.

Cô ấy hỏi: “Tôi nên… Làm thế nào?”

Tôi nói: “Hiện tại, từ từ, leo xuống từ cửa sổ, tôi sẽ nói cho cô biết.”

Lục Tử Ninh do dự, hơi ngả người ra sau.

Cô ấy từ từ để chân xuống, bước lên thành bồn tắm.

Cô ấy đi xuống, bước chân loạng choạng, ngã vào trong bồn tắm.

Tôi nhào tới, ôm lấy cô ấy.

Cô ấy ngã vào trong ngực tôi, khóc lớn.

Tôi cởi áo khoác, khoác lên trên người cô ấy, vuốt ve tóc của cô ấy, an ủi cô ấy: Không sao, đã không sao rồi.

Tôi cúi đầu nhìn cô ấy, đường kẻ màu trắng hiện ra ở phía sau cô ấy đã bị phá vỡ. Năm bóng người kia đã bị mất kết nối, biến mất giống như bột phấn.

Kết quả, phương án thứ hai không được phát huy tác dụng.

Thật sự, quá tốt rồi.

Tôi đã cứu được cô ấy, quá tốt rồi.

Văn Văn, anh đã làm được.

22

Chạng vạng tối ánh nắng chiều chiếu vào trong phòng khách nhà Lục Tử Ninh.

Cô ấy hất chăn lông ra, ôm hai chân lại, co quắp ở trên ghế sô pha.

Tôi đun một ấm nước, pha trà nóng cho cô ấy, tạm thời muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện không thể nào mở miệng.

Cô ấy ngậm trà nóng bưng ở trong tay, ánh mắt âm trầm, mới vừa rồi còn ở trong ngực tôi khóc một lúc, hiện tại hình như cũng có chút không dám mở miệng.

Thật lâu sau, tôi nói: “Trong phòng tắm đầy hơi nước, thật ra tôi cũng không có nhìn thấy cô, xin lỗi —— À không phải, tình huống vừa rồi khẩn cấp, tôi tôi tôi chỉ quan tâm tới việc cứu cô…”

Cô ấy nhỏ giọng nói: “Biết rồi.”

Tôi ngượng ngùng sờ mũi một cái.

Cô ấy nói: “Con mắt của anh không sao chứ.”

Tôi xoa nhẹ mắt trái, nói: “Có nhìn thấy gì bất thường không?”

Cô ấy lắc đầu, nói: :Chỉ là có nhiều tơ máu, những cái khác thì khá tốt.”

Tôi cảm thấy rất thần kỳ, rõ ràng là đã chém một nhát dao vào con mắt đó, rất có thể là đã phá vỡ giác mạc hay thủy tinh thể gì đó. Mà bây giờ lại không có đau đớn, thị lực cũng không bị ảnh hưởng gì. Trái lại, sự vật mà mắt trái nhìn thấy bây giờ ngược lại là còn rõ ràng hơn so với quá khứ.

Có chút giống cạo gió.

Lục Tử Ninh quấn chăn lông chặt hơn một chút, rụt rụt thân thể.

Cô ấy nói: “Vừa rồi, cảm ơn anh.”

Tôi nói: “Cũng đừng khách sáo với tôi.”

Cô ấy nói: “Cho nên… Hiện tại mắt trái của anh, cũng có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của tôi?”

Tôi kể cho Lục Tử Ninh những gì tôi nhìn thấy ở đường đi, quầy lễ tân, thang máy, chú bảo vệ… Lục Tử Ninh nói cho tôi biết, những cảnh tượng mà tôi miêu tả không sai chút nào với những gì mà cô ấy đã trải qua sau khi rời khỏi phòng tư vấn của bác sĩ Uông.

Tôi nói: “Sao cô lại đột nhiên chạy tới chỗ bác sĩ Uông kia?”

Cô ấy nói: “Lúc đầu dự định là sau này sẽ nói cho anh biết… Tôi đi thẩm vấn hắn ta.”

Tôi nói: “Thẩm vấn?”

Cô ấy nói: “Tôi đã từng nói với anh rồi đúng không? Chứng cứ ở trong tay chúng ta cũng không hiệu quả bằng lời khai của chính hắn ta. Tôi đã từng học tâm lý học pháp y ở học viện cảnh sát, tạo ra các loại tin tức không đúng để người bị tình nghi lầm tưởng rằng vụ án đã bị bại lộ, có khuynh hướng giao dịch với cảnh sát thực hiện vụ án, bọn họ sẽ nói ra một phần chân tướng, tốt cho việc tìm kiếm manh mối của chúng tôi, lúc này liền có thể tiến thêm một bước moi ra lời khai. Tôi định dùng cách này tìm ra một số manh mối từ sự sắp đặt của hắn ta.”

Tôi nói: “Sao nghe có vẻ không quá hợp pháp vậy.”

Lục Tử Ninh lấy ra một cái kẹp tóc màu xanh da trời, đặt ở trên bàn trà.

Tôi kịp phản ứng ngay lập tức, vội vàng nói: “À, là do tôi sắp đặt nó.”

Lục Tử Ninh cúi đầu xuống, nói: “Kết quả là bị hắn ta sắp đặt một trận —— tôi đi tìm hắn ta, lấy danh nghĩa là đi gặp bác sĩ tâm lý, thế là hắn ta cứ hướng chủ đề thảo luận hướng về vấn đề ở trong lòng tôi. Tôi còn chưa hiểu ra, thì cũng đã thổ lộ hơn phân nửa bóng ma ở trong lòng ra rồi. Cảm xúc của tôi trở nên suy sụp, hắn ta đi ra ngoài gọi điện thoại, sau đó nói với tôi một cái đề nghị.”

Lục Tử Ninh để cho tôi mở túi xách của cô ấy, lấy cuốn sổ của cô ấy ra. Tôi lật một trang ra, phát hiện Lục Tử Ninh viết ở phía trên:

Bác sĩ Uông đề nghị:

Cảm thấy đau khổ, thì cứ làm một bài toán cần nhiều phép tính.

Nếu lòng có nghi ngờ thì hỏi người thân thiết nhất ở bên cạnh một chút, bọn họ sẽ cho bạn đáp án, để bạn giải thoát.

Lục Tử Ninh nói tiếp: “Sau đó thư ký chỉ vào hoa trắng ở trên ngực tôi, hỏi tôi có muốn đi gặp bạn bè không. Câu hỏi này rất kỳ lạ, làm tôi sợ, bởi vì đóa hoa trắng kia không phải do tôi để lên. Bây giờ suy nghĩ lại, rất có thể là do thư ký làm đổ cà phê, nhân cơ hội đặt lên trên ngực tôi. Ánh đèn ở hành lang lờ mờ, nên tôi không có phát hiện ra hành động của cô ta.”

Lục Tử Ninh lại nói tiếp: “Sau đó nữa, tình hình có thể dùng thay đổi đột ngột để hình dung. Hành động của bác gái đã làm cho tôi lập tức nhớ lại chuyện xảy ra ngoài ý muốn kia. Kẻ xướng người họa ở quầy lễ tân, đã làm cho tôi nhớ tới việc gia đình của nạn nhân tới nay vẫn không có tha thứ cho tôi.”

Tôi nhắc nhở cô ấy: “Chính là vào thời khắc đó, cô bắt đầu làm đề toán.”

Cô ấy nói: “Đúng vậy, ngực rất ngột ngạt, trong đầu đều là cảm xúc tiêu cực.”

Nhớ tới việc làm đề toán mà bác sĩ Uông đã nói, tôi đã tính toán ở trong lòng, một cộng một, hai cộng hai, cũng có một chút hiệu quả, thế là số lượng phép tính càng lúc càng lớn, không ý thức được tính toán luôn ở ngay trong miệng, số lượng phép tính lớn nhất ở trong ấn tượng chính là cái đề kia, 1606. Lúc đó thật ra ý thức đã có chút không rõ.

Cô ấy nói: “Lúc bảo vệ nói chú ấy là cảnh sát, tôi đã hơi dịu lại một chút. Không nghĩ tới chú ấy lại đột ngột nói ra một câu chuộc tội, khiến cho cảm xúc tiêu cực của tôi có tiêu điểm. Nói rằng gia đình nạn nhân không tha thứ cho tôi, nhưng thật ra là do tôi không thể tha thứ chính mình mà thôi. Sau đó chú ấy đã nói câu kia, nên lên đường. Căn bản là tôi không nhận ra được ai đang nói chuyện, gần như cho rằng đó chính là giọng nói của chính mình.”

Cô ấy nói: “Chuyện sau đó anh cũng biết, về tới nhà, tự tử. Thật ra từ đầu tới cuối tôi cũng không biết bản thân đang làm cái gì. Lý trí vẫn còn chống lại cái chết, một giọng nói kêu tôi hãy chết đi, chết là có thể giải thoát, một giọng nói khác lại kêu tôi sống sót. Tôi liền bị kẹp ở trong hai giọng nói, sắp nghẹt thở. Là tính toán đã để cho tôi hít thở một hơi, tôi tính toán 1606 ở trong đầu từng lần một. Nhưng lúc đó tôi đã không còn có khả năng tính toán, tôi không tính ra. Thế là chuyện đáng sợ đã xảy ra, cái đề toán học này đã đồng hóa với hai cái giọng nói muốn tôi chết muốn tôi sống kia.”

Tôi xem cuốn sổ một chút, đề nghị mà bác sĩ Uông đưa ra trong đó có một cái là:

"Nếu lòng có nghi ngờ thì hỏi người thân thiết nhất ở bên cạnh một chút, bọn họ sẽ cho cô đáp án, để cô giải thoát".

Tôi nói: “Cho tới khi tôi hỏi cô có sao không…”

Lục Tử Ninh quấn sợi tóc, nói: “Khi nghe thấy giọng nói của anh, tôi đã đặt câu hỏi. Lúc đó tôi muốn hỏi anh rất nhiều vấn đề, hỏi anh rằng liệu tôi có phải là hung thủ không, hỏi anh rằng liệu tôi có đáng được tha thứ hay không, hỏi anh rằng liệu tôi có nên đi chết hay không… Nhưng ở trong đầu của tôi lại không thể sắp xếp nổi từ ngữ, thứ có thể há miệng nói ra chỉ có những con số đơn giản.”

Tôi hỏi cô ấy: “Nếu như tôi trả lời đúng, cô sẽ làm cái gì?”

Cô ấy nói: “Lúc ấy tôi căn bản là không thể nhận xét được anh trả lời đúng hay là sai.”

Mặt tôi lộ vẻ kinh hoàng.

Câu nói này của Lục Tử Ninh, đã tiết lộ cho tôi một thông tin đáng sợ.

Trước kia tôi vẫn luôn khó hiểu, mưu sát sáu cấp độ, vì sao bóng người đứng ở phía sau Văn Văn lại chỉ có năm người.

Giờ phút này, tôi lờ mờ nhận ra được chân tướng.

Lục Tử Ninh nói: “Sau khi hỏi ra cái đề toán học kia, rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh lại. Hai giọng nói kia cũng đã biến mất, chỉ có chính tôi nói ở trong lòng, hiện tại vẫn chưa thể chết, còn phải đợi đáp án.”

Cô ấy nói: “Lúc anh tính từ mũ 2 tính lên, tôi còn đang chờ, chờ anh nói ra mũ 5, tôi tự dưng vui vẻ… Trong đầu chỉ có một suy nghĩ, sắp có đáp án rồi, biết được đáp án là có thể chết.”

Cô ấy nói: “Sau đó nữa, chính là anh đã dẫn dắt tôi đi cứu tôi.”

Tôi không nói nên lời.

Lục Tử Ninh do dự nói: “Như vậy xem ra, bác sĩ Uông không chỉ lợi dụng có năm người…”

Đúng vậy, Lục Tử Ninh cũng đã nhận ra được điều này.

Ở trên người Lục Tử Ninh, ở trên người Văn Văn. Sở dĩ tôi không nhìn thấy đề toán học kia là do đã bị cấy vào hình ảnh ở trong đầu của họ. Là bởi vì đề toán học 1606 này vốn cũng không phải là nguyên nhân gây ra sự tuyệt vọng.

Mà là kíp nổ của thuốc nổ.

Mặc kệ tôi có trả lời đúng hay không, sau khi lấy được đáp án, bọn họ sẽ không còn do dự mà nghe theo những lời ám chỉ ở trong lòng kia, dứt khoát tự tử.

Mưu sát sáu cấp độ.

Thì ra thật sự là có sáu người.

Tôi chính là người thứ sáu kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp