Chữa Bệnh, Giết Người: Sự Kiện Bác Sĩ Tâm Lý Thôi Miên Giết Người

17. Ngoại truyện: Tôi sử dụng mưu sát sáu cấp độ giết chết một tên tội phạm xâm hại tình dục


1 năm

trướctiếp

Con gái của mình sống không bằng chết, tên súc sinh kia lại nằm ở nhà dưỡng già, cuối cùng sư huynh tự mình ra tay giết chết tên tội phạm cưỡng hiếp con gái, ngoài tôi ra, không có người thứ ba biết được chuyện này.

Bên trong phòng lưu trữ hồ sơ nhỏ hẹp, Trương Huân đang sắp xếp lại hồ sơ, một túi giấy màu vàng rơi xuống, giấy tờ rơi tán loạn trên mặt đất.

Anh ta xoay người nhặt từng tờ lên, nhìn lên trên đó một cái, tay đang nhặt đột nhiên dừng lại,

Hung thủ khai nhận: Một con mắt của bản thân có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của người khác.

Ở mấy tháng trước, tên hung thủ này lợi dụng ám thị tâm lý khiến một bác sĩ tâm lý chuyên về thôi miên tự sát.

Trương Huân cho rằng mắt mình có vấn đề, xem đi xem lại đến mấy lần.

Bên trong tờ khai còn có đầy đủ chi tiết quá trình hung thủ sử dụng ám chỉ tâm lý giết người, có thể đây là một quá trình giết người hoàn mỹ, được hung thủ gọi là "Mưu sát sáu cấp độ".

Trương Huân đậy kín túi giấy, suy nghĩ một lát rồi vẫn bấm số điện thoại của sư huynh.

Qua rất lâu rồi điện thoại mới kết nối được, giọng của sư huynh ở đầu dây bên kia hơi khàn khàn.

Trương Huân không để ý mấy, chỉ lo hỏi nguồn gốc của vụ án này.

Sư huynh nghĩ ngợi, chắc chắn vụ án này là có thật, nhưng trước khi anh ta nghỉ việc thì chưa kịp xem qua.

Sư huynh muốn cúp điện thoại, Trương Huân vội gọi anh ta lại.

Giọng của anh ta hơi run rẩy: "Sư huynh, em muốn...giết người cùng anh."

01

Trương Huân giống với sư huynh của anh, hai người đều là hiệp cảnh.

Năm nay Trương Huân có hi vọng lấy được biên chế, nhưng sư huynh đã trung niên rồi, ở vị trí này mà bò được lên cao cũng cần rất nhiều năm.

Anh ta cũng chẳng vội hay hoảng hốt, hôm nào cũng nói: "Hiệp cảnh như chúng ta cũng là cảnh sát."

Nói xong còn huýt sáo vui cười đi xử lý mấy vụ án nhỏ như lông gà vỏ tỏi.

Sư huynh quan tâm đến hậu bối, thường xuyên để Trương Huân làm mấy việc sắp xếp lại hồ sơ vụ án.

Trước khi sư huynh nghỉ việc, hai người bọn họ mới cãi nhau một trận vì một vụ án.

Một lão già sống một mình dùng kẹo và đồ chơi làm mồi dụ, xâm hại cô bé mẫu giáo mới tan học.

Rõ ràng cơ thể gã kia rất cường tráng lực lưỡng, nhưng vì tuổi quá lớn nên cảnh sát cũng chỉ có thể giáo dục răn đe một trận rồi không giải quyết được gì.

Trương Huân biết rõ, thật ra bên trong vụ án này có một sự thật ghê tởm hơn nữa.

Cách thức gây án của lão già kia rất khéo léo: canh đúng thời gian tan học, cố ý chọn lựa lúc cô bé đi một mình, chuẩn bị kẹo và đồ chơi từ sớm...

Nói cách khác, trước đây gã ta đã làm chuyện này rồi, chỉ là chưa bị phát hiện, cộng thêm cả việc này.

Trương Huân biết rõ, dù cho có điều tra lại những vụ án trước đây thì cũng chẳng làm gì được lão già kia.

Anh ta không nuốt trôi cục tức này, biết được địa chỉ nhà của lão già kia rồi thì mang theo cái cờ lê, muốn đi đánh tên súc sinh đó.

Sư huynh phát hiện ra kế hoạch của anh ta, mắng có phải anh ta điên rồi không, bọn họ là hiệp cảnh, cũng coi như là cảnh sát, sư huynh lại nói thêm mấy câu cửa miệng của bản thân.

Trương Huân không phục, bé gái bị xâm hại sống không bằng chết, tên già súc sinh kia lại nằm ở nhà dưỡng già, trên đời này nào có đạo lý như thế.

Sư huynh hỏi anh ta, cậu làm vậy rồi những tổn thương đó sẽ biến mất ư?

Sư huynh nói bản thân cậu còn phải sống tiếp, đừng ra tay khiến bản thân liên lụy vào đó.

Trương Huân biết rõ sư huynh nói đúng, giữ vững chính nghĩa, không chỉ bảo vệ người dân mà còn bảo vệ bản thân họ.

Sau này khi đã qua rất lâu, anh ta cố gắng khiến bản thân không nhớ về bé gái trong hồ sơ vụ án kia nữa.

Nhưng anh ta biết rõ mình đang trốn tránh, trốn tránh sự bất lực của bản thân.

02

Giữa trưa, Trương Huân ở trong trụ sở lại nhìn thấy người quen cũ, vẫn là lão già kia.

Trương Huân nhanh chóng siết chặt nắm tay, hi vọng gã ta vì vụ án khác mà vào lấy khẩu cung.

Nhưng mười lăm phút sau, sư huynh vọt ra, đấm một quyền khiến lão già ngã trên mặt đất.

Trán anh ta nổi đầy gân xanh, giống như muốn đấm chết gã ta.

Trương Huân chưa bao giờ thấy sư huynh tức giận như vậy, cũng chưa bao giờ thấy ai tuyệt vọng đến thế.

Đột nhiên Trương Huân như đã hiểu ra gì đó, nước mắt lập tức rơi xuống.

Sư huynh có một đứa con gái, bây giờ con bé đang ở trong bệnh viện.

03

Giống như lúc trước, lão già kia bị nhốt mấy ngày, không giải quyết được gì.

Càng châm chọc hơn là ẩu đả tạo thành vết thương ngoài da, người nhà lão quậy lên đến trụ sở, sư huynh còn phải bồi thường cho lão.

Sư huynh nghỉ việc, nhưng Trương Huân không đi.

Sư huynh nói đúng, Trương Huân vẫn còn thời gian, vẫn còn bạn gái yêu dấu. Nóng nảy nhất thời nhưng sau này phải làm sao?

Thật ra anh ta hoàn toàn tin tưởng hôm đó sư huynh sẽ thật sự giết chết lão già đó.

Nhưng mà con gái còn nằm trong bệnh viện, nếu sư huynh vào tù thì gia đình đó sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Trương Huân chán nản một thời gian rất dài, cho đến một hôm lãnh đạo gọi anh ta đến, nhắc nhở anh ta mang đống hồ sơ vụ án đã sắp xếp xong đến.

Đó là công việc mà sư huynh sắp xếp cho anh ta, vào ngày con gái sư huynh con gái gặp chuyện không may.

Đêm hôm đó, Trương Huân gọi điện thoại cho sư huynh xong thì nhìn mấy chữ mưu sát sáu cấp độ kia, trầm mặc thật lâu.

04

Trương Huân lén lút sao chép hai bản hồ sơ vụ án cho anh ta và sư huynh mỗi người một bản.

Bên trong một khách sạn nhỏ không cần chứng minh nhân dân cũng có thể mướn được phòng, Trương Huân kể lại từ đầu đến đuôi vụ án mưu sát sáu cấp độ cho sư huynh nghe: "Người bị hại là bác sĩ tâm lý, khi còn bé đã từng bị anh trai xâm hại, mà hung thủ lại lợi dụng chuyện này gây án."

Vụ án xảy ra vào buổi tối một ngày nọ, hung thủ và bác sĩ tâm lý ngồi đối diện nói chuyện, thông qua ngôn ngữ và một vài ám chỉ tâm lý rất khó phát hiện ra, đưa bác sĩ tâm lý qua về kí ức khi đó.

Hơn nữa còn phóng đại cảm giác đau khổ khi bị xâm hại lên, sự tuyệt vọng ngập trời khiến người bị hại tin tưởng, chỉ có chết mới là lối ra duy nhất, mới là giải thoát.

Đúng lúc Trương Huân điều tra ra quá khứ của lão già, khi gã ta còn trẻ đã xảy ra một chuyện.

Vợ ở bên ngoài..., lão già bắt gặp cảnh tượng đó, rồi lại bị tên tình nhân hung hăng nhục nhã.

Không bao lâu sau thì người yêu bỏ trốn theo tên tình nhân, chẳng bao giờ trở lại.

Trương Huân có lý do tin tưởng rất nhiều năm sau lão già xác định mục tiêu là bé gái là bởi vì gã ta không dám đối diện với chính bản thân. mình.

Tuyệt vọng đến cùng cực, vặn vẹo biến thái đến tận bây giờ, biến thành tên bệnh hoạn đáng ghê tởm.

Giống như người bị hại bác sĩ tâm lý, chỉ cần có thể đưa lão già về ký ức, ép gã ta đứng nhìn cảnh vợ ngoại tình, bị tên tình nhân nhục nhã, vợ bỏ cả gia đình chạy trốn là có thể phóng đại nỗi tuyệt vọng của gã ta lên cao nhất.

Sau đó lại đặt lối ra chết chóc này vào tay gã ta.

Lần báo thù này có thể là lời chào hạ màn hoàn mỹ.

Anh ta mặc kệ cái gọi là duy trì chính nghĩa, đây mới là sự bảo vệ hoàn mỹ nhất.

Hơn nữa là lão già này tự sát, nhất định sẽ không tra ra bọn họ, sau này bọn họ vẫn có thể ngẩng đầu ưỡn ngực mà sống tiếp.

05

Hôm nay sư huynh đã không còn hăng hái như lúc trước nữa, hai mắt đầy tơ máu, trên mặt râu ria xồm xàm, chuyện của con gái đã khiến anh ta gục ngã hoàn toàn.

Nhưng lý trí vẫn còn sót lại, lúc hai người tiếp tục trầm mặc, bên trong khách sạn nhỏ chỉ có thể nghe được tiếng TV ầm ĩ ở phòng kế bên.

Trương Huân biết rõ, sư huynh vẫn đang nghĩ đến đến những câu nói nhảm "Giết gã ta rồi thì những vụ xâm hại khác cũng biến mất luôn sao".

Trương Huân hỏi sư huynh: "Nếu lão già đó vẫn tiếp tục ra tay thì sao? Lại đến lượt con gái nhà ai đây?"

Sư huynh im lặng, anh ta nhắm mắt lại, phẩy tay về phía Trương Huân.

Trương Huân không nói thêm gì cả, yên lặng đi ra ngoài phòng.

Trương Huân đứng trước cửa phòng hút một điếu thuốc, trong phòng vang lên tiếng khóc đè nén của sư huynh.

Đến khi Trương Huân trở vào phòng thì sư huynh đồng ý.

06

Trên thực tế, Trương Huân và sư huynh đều biết vụ mưu sát sáu cấp độ có một chỗ thiếu sót.

Nó đã thành lập án rồi, thậm chí là bị ghi vào trong hồ sơ vụ án.

Dựa theo đó mà chấm dứt lão già kia thì dù là khó phá án thì cũng sẽ có nguy cơ bị điều tra ra.

Đám bọn họ đều rất rõ ràng, có nguy hiểm thì dù là bao nhiêu phần trăm, cuối cùng cũng sẽ biến thành một trăm phần trăm.

Sư huynh nói ra điều anh ta lo ngại.

Trương Huân lại cười đứng lên, quơ quơ tài liệu trên tay,

Anh ta nói: "Em có thể hoàn thiện nó."

07

Vốn là mưu sát sáu cấp độ, nhưng thật ra chỉ sự kết hợp giữa định lý sáu chặng phân cách và ám chỉ tâm lý để giết người thôi.

Cái gọi là định lý sáu chặng chính là một một loại định lý giao tiếp: Thông qua sáu người, bạn có thể làm quen được với bất cứ người nào trên thế giới. Ví dụ mỗi người trên thế giới đều quen biết một trăm sau mươi con người, như vậy một trăm sáu mươi mũ sáu thì là mười sáu nghìn bảy trăm tỷ người, bao gồm toàn bộ con người trên trái đất này.

Bên trong hồ sơ vụ án bỏ quên mất điểm này, nhưng Trương Huân lại chú ý tới. Nếu là mưu sát sáu cấp độ nguyên vẹn thì những ám chỉ tâm lý kia, nhất định không giống với những gì được ghi chép trong hồ sơ vụ án, hung thủ mặt đối mặt với người chết, đặt ám chỉ tâm lý lên trên người chết.

Những ám chỉ tâm lý kia phải qua quá trình chuyển dời nghiêm túc, cuối cùng nguyên vẹn mà đâm vào trong lòng người chết.

Chỉ có như vậy thì ngay lúc cảnh sát kiểm tra lại mới có thể không điều tra ra.

Bởi vì chỉ cần định lý sáu chặng phân cách này được chuyển dời thích hợp, như vậy thì số người truyền ám chỉ tâm lý sẽ rất lớn, thậm chí theo lý thuyết là có thể đánh đổ mười sáu nghìn bảy trăm tỷ người này.

Mười sáu nghìn bảy trăm tỉ người, ai cũng là hung thủ.

Đương nhiên, đây chỉ là trên cơ sở lý thuyết thôi.

Thông tin truyền đi sẽ có sai sót, huống chi là ám chỉ tâm lý phức tạp này, rất có khả năng khi truyền đến tai lão già kia thì chỉ còn là vài chữ chẳng có nghĩa, cơ bản là không có chút tác dụng ám chỉ tâm lý nào cả.

Nhưng cái này đã đủ để gợi ý cho Trương Huân.

Trong căn phòng của khách sạn nhỏ, Trương Huân suy nghĩ ra một cách thức mưu sát sáu cấp độ hoàn hảo hơn nữa: Nếu thông qua các phương pháp tâm lý học thì chúng ta có thể thao túng người nhà của lão già đó, để cho bọn họ vô tình ám chỉ tâm lý trọn vẹn đối với lão già kia...

Người nhà là những người hiểu lão già đó rõ nhất, những lời nói hại chết gã ta cũng sẽ được giải thích là mấy câu nói vô tâm.

Hơn nữa, ai cũng sẽ không điều tra ra chúng ta...

Sư huynh không nhịn được nữa mà cắt lời Trương Huân: "Dùng ám chỉ tâm lý giết người thật sự đơn giản như trong hồ sơ vụ án ghi sao. Thao túng một người dễ dàng như thế ư?"

Trương Huân lắc đầu: "Anh có nhớ thân phận của người chết được ghi trong hồ sơ vụ án không?"

Sư huynh hơi khó hiểu.

Trương Huân nói: "Đó là một vị bác sĩ chuyên về thôi miên."

08

Thật ra có lẽ sư huynh nên cảm ơn chính bản thân anh ta. Bởi vì anh ta quan tâm đến Trương Huân, phần lớn thời gian Trương Huân đều phụ trách làm hậu cần.

Bởi vậy, Trương Huân đã sớm nắm rõ trong trụ sở có những con đường nào có thể tránh khỏi camera.

Bản thân Trương Huân cũng lẩm bẩm, anh ta đã điều tra tư liệu trên mạng của bác sĩ kia,

đúng là chuyên gia thôi miên hàng đầu cả nước.

Nhưng cái thứ này có thật sự kì diệu như thế không thì anh ta không chắc chắn.

Hơn nữa việc này rất nguy hiểm, chỉ cần bị phát hiện thì đừng nói đến báo thù giết người, ngày hôm sau vào tù ngay cũng được.

Bên trong phòng vật chứng, Trương Huân đã tìm được chứng cứ khi bác sĩ tâm lý khi còn sống: luận văn, quần áo, mẩu thuốc lá bẹp dí,... Phần lớn đều còn dính vết máu.

Quả nhiên ở trong một bài luận văn, sư huynh đã tìm được vài ghi chép và thí nghiệm về thôi miên.

Nhưng mà chưa kịp nhìn kỹ thì cửa ở phía sau đột nhiên mở ra "Két" một tiếng.

Trương Huân quay đầu nhìn lại, chẳng biết khi nào mà cảnh sát trực đêm đã xuất hiện phía sau bọn họ, chỉ trong chốc lát mà mồ hôi lạnh của Trương Huân tuôn ra ướt nhẹp đồng phục hiệp cảnh.

09

Lúc này cảnh sát nhân dân đang gọi điện thoại cho lãnh đạo, Trương Huân và sư huynh bị bắt tại phòng vật chứng.

Nhưng sóng cũng không ổn định lắm, cảnh sát nhân dân gọi mấy lần mà không được.

Anh ta quay đầu dặn dò Trương Huân và sư huynh thành thật đứng ở đó, cầm lấy điện thoại đi ra ngoài cửa.

Trương Huân biết rõ, xong rồi, tất cả đã kết thúc rồi.

Bên kia, sư huynh bị bắt khó khăn dùng miệng kéo quần áo, lộ ra luận văn hôm ấy bị anh ta nhét vào trong quần áo.

Anh ta dùng tư thế cực kỳ khó chịu để cong cơ thể, dùng miệng mở bản luận văn kia đặt lên trên hai đùi, rồi sau đó tiếp tục dùng miệng lật giấy, chăm chú, hoặc nói là điên cuồng đọc nội dung có liên quan đến thôi miên.

Ánh mắt bây giờ của sư huynh khá đáng sợ.

Một lát sau, cảnh sát nhân dân trực đêm nói chuyện điện thoại xong thì vào phòng, từ từ lấy luận văn trên chân sư huynh, mắng vài câu.

Lãnh đạo đang trên đường chạy tới, hắn muốn lấy khẩu cung sư huynh trước.

Trương Huân nhìn sư huynh bị đưa đi, anh ta vẫn nhắm chặt mắt lại, nhìn như anh ta đã đoán được trong đầu sư huynh đang luyện tập cái gì.

Là những cách thức thôi miên được ghi bên trong luận văn.

Bên trong phòng vật chứng chỉ còn lại một mình Trương Huân. Không khí yên tĩnh như chết, bên cạnh chỉ có anh ta và vật chứng dính máu rơi vãi đầy đất khi giành giật với cảnh sát trực đêm.

Thời gian như ngưng đọng lại, hoặc như là đã qua rất lâu rồi.

Cửa phòng vật chứng bị mở ra, vẫn là gương mặt lạnh như băng của cảnh sát trực đêm, mà sư huynh đi theo sau lưng, trên tay vẫn mang còng tay.

Trái tim Trương Huân như rơi vào vực sâu.

Nhưng chỉ chốc lát sau, vị cảnh sát nhân dân trực đêm kia không nói một lời bước lên phía trước, mở còng tay Trương Huân ra.

Trương Huân mừng rỡ, nhìn về phía sư huynh, lúc này cảnh sát nhân dân đã thả sư huynh ra.

Sư huynh quơ tay: "Nhìn thấy dáng vẻ sắp bị dọa chết của cậu nên vội vàng tha cho cậu đấy."

10

Trương Huân biên tập lại tất cả hình ảnh của bọn họ mà camera ghi hình lại, làm thành đoạn video giả, đêm nay, chẳng có chuyện gì xảy ra bên trong trụ sở cả.

Cùng lúc đó, vị cảnh sát nhân dân kia đang gọi video nói chuyện với lãnh đạo.

Lúc này anh ta đang mang dáng vẻ say rượu, liên tục xin lỗi bản thân uống nhiều quá, những chuyện vừa nãy anh ta báo cáo đều là trong giấc mơ, nói xong còn giơ điện thoại lên quay xung quanh trụ sở một vòng.

Lãnh đạo bắt đầu chửi mắng anh ta.

Mà lúc đó Trương Huân và sư huynh, đã đi ra khỏi đồn công an.

Trương Huân vẫn còn ngơ ngác: "Anh dùng tiền mua chuộc anh ta à?"

Sư huynh nở một nụ cười: "Cậu cảm thấy có thể làm được sao?"

Trương Huân vẫn không thể tin được, cho dù trong luận văn kia ghi kĩ càng đến mức nào, dù cách thức thôi miên cao siêu đến thế. Nhưng sư huynh chỉ có thể được gọi là một người có học mà thôi.

Rốt cuộc là tại sao lại làm được?

Sư huynh trầm mặc một lát, nói: "Lúc tôi thôi miên anh ta, trong đầu chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm ngay bây giờ cho con gái."

11

Thôi miên có thể thực hiện được, nhưng ám chỉ tâm lý có thật sự giết người được hay không thì vẫn còn là bí ẩn.

Bởi vậy, bọn họ cần một phải làm thí nghiệm.

Trên bàn, màn hình điện thoại di động của sư huynh sáng lên, Trương Huân nhìn thấy ảnh cô bé ở màn hình khoá, cô bé cười tươi nhìn về phía máy ảnh.

Hôm nay trên mặt cô bé chỉ còn sự sợ hãi không cách nào dập tắt.

Trương Huân nhớ tới đêm hôm đó, sư huynh nói một câu: "Đây là chuyện duy nhất tôi có thể làm cho con gái mình ở hiện tại."

"Lấy em làm thí nghiệm đi." Trương Huân mở miệng trước.

Sư huynh muốn từ chối, Trương Huân lắc đầu: "Đây cũng là chuyện duy nhất em có thể làm được."

12

Vào một đêm mùa hè, ven đường ẩm ướt, cầu vồng lấp lánh. Một người trẻ tuổi và một người đàn ông cúi đầu về phía trước, cất giấu nỗi lòng giết người của bọn họ.

Trương cất tiếng kể câu chuyện cũ có lẽ là dùng để giết chết bản thân, đó là bí mật bị anh ta cất giấu sâu trong lòng mấy chục năm nay.

Khi còn nhỏ, cha thường xuyên đi công tác trên thành phố, bé Trương Huân khóc ầm ĩ đòi ông ấy mua một món đồ chơi về cho anh ta.

Cha thực hiện lời hứa, nhưng cuối cùng ông ấy lại không quay về.

Cảnh sát nói với người nhà Trương Huân rằng khi phát hiện ra thi thể của người đàn ông thì, bên cạnh ông ấy chỉ có món đồ chơi vừa mới mua.

Mấy chục năm trôi qua, rốt cuộc là có điều tra ra chưa thì Trương Huân không biết.

Nhưng khi nhìn lại, anh ta mới hiểu được vì sao rất nhiều năm sau anh ta chọn làm hiệp cảnh, muốn thi lên thành cảnh sát chính thức.

13

Trương Huân xin nghỉ một ngày, anh ta và bạn gái đi ăn cơm, dạo phố, còn xem một bộ phim nữa.

Đêm khuya, bạn gái đã ngủ say, Trương Huân đi lên sân thượng, dùng một chiếc bút máy ghi chép kết quả thí nghiệm lên giấy, rồi sau đó gọi điện thoại cho sư huynh

Vẻ mặt của anh ta hết sức nghiêm túc, cho thấy tình huống rất không ổn.

Dựa theo nguyên kế hoạch, có lẽ sư huynh đã sớm thôi miên bạn gái của mình rồi, sau đó truyền ám chỉ tâm lý cho anh ta.

Nếu hôm nay anh ta có ý định tự sát thì chứng minh được toàn bộ kế hoạch giết người có thể thực hiện được.

Nhưng nhìn bây giờ xem, đừng nói đến ám chỉ dẫn dắt tự sát, ngay cả thôi miên thôi cũng không có chút hiệu quả nào.

Cái gọi là mưu sát sáu cấp độ, hoàn toàn chẳng hiệu quả như đã đoán.

14

"Cậu chờ thêm một chút xem sao?" Đầu dây bên kia của điện thoại vang lên giọng nói của bạn gái, Trương Huân ngây ngẩn cả người, anh ta quay đầu nhìn lại, chẳng biết từ lúc nào mà bạn gái ngồi dậy, trong tay còn cầm điện thoại.

Kỳ quái là dáng vẻ cô đi về phía anh ta, biểu cảm trên mặt, không phải là người yêu mà bản thân luôn ở bên.

Tóc gáy của Trương Huân dựng đứng lên.

15

Trương Huân bắt đầu cố gắng nhớ lại, anh ta nhớ rõ trước khi thí nghiệm bắt đầu, sư huynh đã đi tìm anh ta.

Nhưng bây giờ, Trương Huân lại hoàn toàn không nhớ nổi nội dung của buổi trò chuyện đó dù chỉ là một chữ.

Nhìn cảnh tượng quái quỷ trước mặt mình, chỉ sợ trong buổi nói chuyện phiếm mà bản thân chẳng nhớ được gì kia, sư huynh đã sớm thôi miên anh ta rồi.

Càng kỳ lạ hơn nữa là, đã nói rõ thôi miên bạn gái, tại sao lại biến thành thôi miên chính anh ta?

Tại sao cảnh tượng sau khi bị thôi miên lại quái dị như thế?

Hơn nữa, anh ta không hiểu, rốt cuộc cô bạn gái trước mắt là ai? Rốt cuộc là ai?

Hay là, thậm chí thật ra anh ta chẳng hề có bạn gái?

Trên ban công rất lạnh, gió thổi qua khiến Trương Huân tỉnh lại.

Anh ta tạm thời tỉnh táo hơn trong cơn sợ hãi.

Anh ta hiểu rằng dù như thế nào thì đây là cũng là thí nghiệm rất quan trọng.

Bây giờ lão già kia vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, mà chỉ khi bản thân thật sự có ý định tự sát thì mới có thể chứng được tính khả thi của mưu sát sáu cấp độ.

Anh ta ló đầu ra nhìn xuống tầng dưới, quả nhiên, ở bên dưới mấy tầng lầu đã được lắp một miếng lưới trông rất chắc chắn.

Trương Huân quay đầu nhìn về phía bạn gái, bằng khuôn mặt quái quỷ của cô, lời dẫn dụ tự sát đã được kích hoạt.

16

Lúc còn nhỏ rất tự trách, thật ra không đủ để giết một người trưởng thành sắp ba mươi tuổi nhưng không chết.

Nhưng sự đau khổ còn hơn cả như thế.

Dưới sự lạnh lùng và dẫn dắt của bạn gái, Trương Huân lại một lần nữa quay về ký ức.

Anh ta đứng trước mặt thi thể cha mình, những người lớn nói cho anh ta biết, thật ra cũng không trách anh ta được, đó vốn là con đường cha phải đi qua để quay về khách sạn.

Không mua đồ chơi thì sao bi kịch có thể xảy ra.

Nhiều năm trôi qua, Trương Huân cũng tự nói với bản thân như vậy.

Nhưng từ khi vào thành phố làm hiệp cảnh, mỗi khi anh ta liếc nhìn tấm bản đồ dẫn đường thì đều muốn dời mắt sang chỗ khác.

Thật ra ông ấy đã sớm nắm rõ đường đi ở đây, hôm đó gọi điện thoại cha không khuyên anh ta được, đành phải đi đường vòng mua đồ chơi cho anh ta.

Nếu không phải vì anh ta thì cha sẽ không chết.

Tất cả đều do anh ta mà ra.

Trong thoáng chốc, dường như Trương Huân quay lại thành đứa trẻ rơi nước mắt ở trước mặt thi thể.

Anh ta nên chuộc tội từ sớm, nhưng vẫn trốn

tránh nhiều năm như thế.

Cho đến khi bông tuyết rơi xuống bàn chân Trương Huân, không khí càng ngày càng lạnh, anh ta đi chân trần đứng trên lớp gạch men sứ của sân thượng, gió lạnh thấu xương kéo lý trí của anh ta quay lại.

Ánh mắt của anh ta vẫn có chút hoảng hốt, trong tiềm thức suy nghĩ đây là thí nghiệm rất quan trọng, phải mau chóng quay lại…

Lúc ấy Trương Huân bất chợt hoảng sợ mở to hai mắt!

Anh ta điên cuồng quay đầu lại tìm kiếm, anh ta nhìn thấy bông tuyết chạm đến tấm lưới bảo vệ chắc chắn kia.

Nhưng những bông tuyết kia không đọng lại mà trực tiếp rơi xuống dưới.

Nếu không phải là bị không khí lạnh như băng thổi tỉnh lại mà nhảy xuống theo lời dẫn dắt tự sát, nhất định anh ta sẽ thịt nát xương tan.

Hơn nữa anh ta nhớ rõ ràng, lúc sáng vẫn còn là mùa hè. Từ mùa hè đến mùa đông, tại sao anh ta chẳng có chút ký ức nào vậy! Quãng thời gian nửa năm vô duyên vô cớ biến mất?

Trương Huân cố giả vờ bình tĩnh, yên lặng quay đầu lại, một tay nắm thật chặt lan can bằng hợp kim nhôm trên ban công. Cơn lạnh thấu xương thấm vào cơ thể, đầu anh ta đau nhức vô cùng, lỗ tai kêu ong ong.

Tiếng vang "Ầm ầm" rất lớn, giống như màng nhĩ nổ tung.

Trương Huân nhìn thẳng về phía trước, ký ức của anh ta đã quay lại.

Đó là đoạn ký ức hoàn toàn khác biệt, gần như là khiến anh ta giật mình kinh sợ.

17

Đó là về chuyện thí nghiệm chứng minh mưu sát sáu cấp độ có tính khả thi hay không. Nửa năm trước, vào một đêm mùa hè, Trương Huân và sư huynh cùng thử một lần.

Cảnh tượng hôm đó chẳng khác gì hôm nay. Chỉ là bạn gái ở trước mặt là bạn gái thật, cô ấy đang bị sư huynh thôi miên rồi thao túng, thực hành ám chỉ tâm lý tự sát cho Trương Huân giống hệt hôm nay.

Tới cuối cùng, chuộc tội là cụm từ then chốt trong lời dẫn dắt của bạn gái.

Thật ra khi còn bé Trương Huân đã biết, chỉ có chết mới là cách chuộc tội duy nhất.

Trốn tránh nhiều năm như vậy, ngày ấy ở trên sân thượng bị vạch trần tất cả, anh ta không chịu nổi đòn công kích tâm lý đó, ngay lúc ấy trong đầu Trương Huân chỉ có duy nhất một suy nghĩ là chuộc tội.

Anh ta nhảy xuống từ sân thượng, rơi xuống tấm lưới bảo vệ đã được lắp từ lâu.

Tuy cơ thể ít bị tổn thương, nhưng vẫn phải nhờ sư huynh và bạn gái chăm sóc, rất lâu sau đó mới khỏi được.

Thật ra, khi đó Trương Huân rất biết ơn. Cuối cùng anh ta cũng có thể thản nhiên đối mặt với câu chuyện cũ ấy.

Anh ta vốn cho rằng mưu sát sáu cấp độ mà anh ta cải tiến chỉ là kỹ thuật giết người thôi, lại không nghĩ rằng nếu cố gắng vượt qua thì đó là một cuộc sống mới.

Sống lại một đời, anh ta cầu hôn bạn gái.

Bạn gái cũng giống như vị cảnh sát nhân dân kia, chẳng có chút ký ức gì trong quá trình bị thôi miên cả, chỉ biết là Trương Huân sa sút tinh thần rất lâu, cuối cùng đã tỉnh táo lại.

Cô ấy đồng ý.

18

Lão già kia vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật như trước, nhưng chuyện xảy ra sau đó lại đến rất tự nhiên.

Một buổi sáng sớm của mùa thu, Trương Huân đang ở trong trụ sở sắp xếp lại hồ sơ, ngồi rất gần với bàn tiếp dân.

Thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng trong điện thoại, phần lớn là những tranh chấp dân sự quen thuộc.

Trương Huân rót cho bản thân một tách trà nóng, lúc bấy giờ, tiếng điện thoại tiếp dân lại vang lên.

Giọng nói của đầu dây bên kia rất kinh hoảng.

Có một lão già tự sát trong phòng mình, gã ta dùng thắt lưng treo cổ bản thân.

Trương Huân đặt tách trà xuống, giữ im lặng đi tới buồng vệ sinh, run rẩy gọi một điện thoại

cho sư huynh.

Sau khi điện thoại kết nối được, hai người đều im lặng rất lâu.

Trương Huân và sư huynh và đều hiểu, chuyện duy nhất bọn họ có thể làm được cho con gái của sư huynh, họ làm được rồi.

19

Cuộc sống của bọn họ trôi qua đầy yên bình.

Trương Huân bận rộn vì kỳ thi, chuẩn bị hôn lễ với bạn gái, sư huynh thì mở tiệm buôn bán, dựa vào các mối quan hệ giữa người với người trước đây, diện tích cửa hàng càng ngày càng lớn, dần dần phát triển trở thành một xí nghiệp nhỏ.

Chỉ là trời dần vào đông, nhân tố không ổn định lại xuất hiện giữa hai người.

Số người tự sát trong thành phố tăng lên đáng kể.

Đều là câu nói thân thuộc vô ý, lại phóng đại bóng ma tâm lý và sự tuyệt vọng ở đáy lòng lên, cộng thêm bị ngôn ngữ kích thích nên lựa chọn chết là một cách giải thoát.

Trình tự quen thuộc như thế, Trương Huân không thể không điều tra một chút, thật ra không cần quá cẩn thận điều tra, trong mối quan hệ xã hội của những người chết kia, hoặc là đối thủ cạnh tranh của sư huynh, hoặc là đã từng đụng chạm đến sư huynh.

Trương Huân hẹn sư huynh ra, muốn anh ta dừng tay lại.

Sư huynh lại cắt lời, anh ta nói bản thân không hiểu Trương Huân đang nói cái gì.

Trương Huân chưa từ bỏ ý định: "Chúng ta hiệp cảnh, hiệp cảnh cũng là cảnh sát."

Sư huynh khựng lại một chút, nói: "Trước đây là thế, nhưng bây giờ thì không."

20

Khi mùa đông tới, Trương Huân có một dự cảm không lành.

Sư huynh biết Trương Huân đang điều tra anh ta, mà trong tay Trương Huân lại nắm cách thức giết người nguyên vẹn, nếu như đưa cho cảnh sát...

Tuy khả năng này rất nhỏ, nhưng bọn họ làm được, cũng biết rằng dù là bao nhiêu phần trăm thì cũng sẽ biến thành một trăm phần trăm.

Bây giờ đối với sư huynh mà nói, anh ta mới là nhân tố không ổn định.

Trương Huân biết sớm muộn gì sư huynh cũng sẽ áp dụng mưu sát sáu cấp độ lên người mình, nhưng anh ta cũng thật không thể nào báo án.

Bây giờ cuộc sống của anh ta mới bắt đầu,

hôn nhân, làm một viên cảnh sát thực thụ...

Sư huynh nói đúng, nhất thời bồng bột rất dễ dàng, nhưng sau này thì sao?

Nhưng anh ta cũng không thể dùng mưu sát sáu cấp độ để giết sư huynh, anh ta không làm được, chỉ có thể tìm một cái cớ, rồi bảo bạn gái nên rời khỏi thành phố này trước.

Anh ta không có người thân trong thành phố này, một hiệp cảnh đáng thương, không có bạn bè, bạn gái không ở bên cạnh, sư huynh sẽ không thể tạo ra mưu sát sáu cấp độ khiến người có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo: những từ ngữ quen thuộc vô hình.

Sư huynh cũng phải sống tiếp, anh ta không thể liều lĩnh giết người được.

Chỉ cần Trương Huân đợi lấy được biên chế, xin chuyển công tác đến thành phố khác là được.

Cho đến hôm trước khi tuyết rơi, sư huynh nói bản thân đã xảy ra chuyện, hẹn Trương Huân ra ngoài.

21

Cho đến hôm nay Trương Huân vẫn không nhớ rõ bọn họ đã nói gì trong hôm trước khi tuyết rơi.

Quãng thời gian nửa năm và kinh nghiệm mưu sát nhiều lần khiến anh ta nằm lòng nội dung bên trong luận văn.

Sư huynh biết rõ Trương Huân đã trải qua một lần thí nghiệm mưu sát sáu cấp độ, ít nhiều gì cũng có chút miễn dịch.

Cho nên trong lúc sư huynh thôi miên, Trương Huân không để ý đến thời tiết và quần áo mùa đông trên người,

Lúc này Trương Huân tin tưởng buổi tối hôm nay là lần đầu tiên thí nghiệm.

Tròn tình huống tốt đẹp thế này, sư huynh không cần cố gắng quá nhiều.

Bản thân Trương Huân sẽ chủ động làm thu nhận những câu chỉ dẫn tự sát kia!

Nếu không phải sư huynh tính sót hôm nay tuyết rơi thì Trương Huân sẽ không kháng cự lại chút nào cả!

Đứng trên sân thượng đầy tuyết, trước mặt Trương Huân không có một bóng người.

Lúc bấy giờ anh ta mới kịp phản ứng, ngay từ đầu, anh ta chưa từng đặt điện thoại trong tay xuống, mà giọng của "Bạn gái" rõ ràng là tiếng của sự huynh vang lên từ điện thoại.

Cuối cùng, đều là do anh ta tin tưởng tối nay là lần đầu tiên thí nghiệm.

Tiềm thức bị sư huynh dẫn dắt, không thay đổi hoàn toàn ký ức lần đầu tiên bị thôi miên, hiện trường trước mắt vẫn nguyên vẹn.

Còn về chuyện thoát tội...Trương Huân đã quên rằng, từ góc độ nào đó mà nói thì trong mắt mọi người, sư huynh chính là người quen của anh ta.

Thứ đó có thể là câu nói vô ý của sư huynh!

22

Trương Huân nhìn xung quanh một vòng, trên tầng cao nhất của một tòa nhà cách đó không xa, có thể nhìn thấy một bóng người đang gọi điện thoại.

Đầu dây bên kia cũng im lặng. Hai người đều không nói chuyện.

Tại sao mọi chuyện lại phát triển thành thế này, Trương Huân không biết. Nhưng bọn họ biết, giờ phút này hai bên đều hiểu tình hình trước mắt.

Trong hai người bọn họ, phải có một người chết.

Trong điện thoại, ở đầu dây bên Trương Huân đột nhiên vang lên tiếng kêu thảm thiết. Sau khi kêu rên một lát, Trương Huân nói chuyện đầy khó nhọc, giọng điệu nói chuyện của anh ta vô cùng lạ lùng

Trương Huân nói: "Sư huynh, anh biết không, lúc em đọc hồ sơ vụ án, phát hiện ra một chi tiết vô cùng thú vị. Tên hung thủ kia nói, thật ra tội phạm hoàn mỹ nhất không phải mưu sát sáu cấp độ. Mà là dùng mưu sát sáu cấp độ uy hiếp một người thân thuộc của mình."

Trương Huân dừng một chút, như là phải chịu cơn đau nào đó, rồi sau đó anh ta cố bình tĩnh lại, nói tiếp: "Đến tận bây giờ em vẫn không thôi miên được, mưu sát sáu cấp độ cũng chỉ dùng một lần khi giết lão già kia. Sư huynh, thật ra chuyện gì em cũng không giỏi bằng anh. Nhưng em lại có một điểm hơn anh. Em người yêu của em, người nhà của em đều không tuyệt vọng như con gái anh. Thậm chí chúng ta còn muốn thoát tội sau khi giết người nữa. Vậy anh cảm thấy, là em nhanh hơn hay anh nhanh hơn?"

Tuyết rơi trên ban công, tiếng chửi rủa của sư huynh vang lên.

Mà hai lỗ tai của Trương Huân đã đổ máu, không nghe được giọng của sư huynh, trong tay anh ta cầm một cây bút máy, bên trên nó đã dính đầy máu, nói hết: "Em điếc rồi, dù anh có mắng em, thôi miên em, ám chỉ tâm lý em thì đều không có hiệu quả."

Vậy nên anh đồng ý, hoặc là không đồng ý. Nói điều kiện, thỏa thuận gì chứ. Em chẳng nghe thấy gì cả. Em chỉ cho anh một phút, anh nhảy từ trên lầu xuống thì em tha cho con gái của anh. Bây giờ anh có thể đồng quy vu tận với em, nhưng anh chỉ có một phút, một phút sau, mưu sát sáu cấp độ sẽ bắt đầu trên người con gái anh. Anh có thể để lại bất kỳ chứng cứ gì trước khi chết, nhưng em vẫn là cảnh sát, một khi tin tức không đúng thì em sẽ lập tức ra tay. Nhưng đáng tiếc thật đó sư huynh, bởi vì con gái anh rất tuyệt vọng, em muốn làm gì con bé cũng có thể nhanh hơn anh một bước. Cũng có thể em chẳng làm gì cả. Anh chỉ có một phút thôi."

Trương Huân ngước mắt lên đầy khó nhọc, nhìn về phía toà nhà cao tầng cách nơi này không xa.

Lúc này anh ta không nhìn thấy được bóng dáng của sư huynh, nổi giận đi đi lại lại, miệng nói hết mấy câu thương lượng, một chốc sau lại thử tiến hành vô số câu thôi miên, nhưng Trương Huân vẫn không nghe thấy.

Trương Huân tựa lên lan can bằng hợp kim nhôm, gió lạnh thổi bớt đau đớn.

Đồng hồ trên điện thoại di động hiển thị đã hết một phút.

Trương Huân nhìn thấy bóng người kia đi từ từ đi đến sát rìa toà nhà cao tầng, bóng dáng ấy mang theo sự tuyệt vọng rơi giữa không trung, sau đó biến mất trong màn tuyết trắng xoá.

Im hơi lặng tiếng.

Chỉ có Trương Huân lẩm nhẩm: Đây là chuyện duy nhất mình có thể làm.

Trương Huân cứ ngồi ở trên ban công như thế, tự hỏi.

Anh ta có lý do tin tưởng, vì con gái, không cần anh ta ra tay, sư huynh đã xử lý sạch sẽ tất cả các chứng cứ có thể điều tra ra sư huynh trước khi chết rồi.

Chỉ là anh ta nhớ lại lúc đầu khi cùng sư huynh nghiên cứu hồ sơ đó, có một câu nói luôn quanh quẩn trong lòng: "Hung thủ tự khai bản thân có một con mắt, có thể nhìn thấy nỗi tuyệt vọng của người khác xuất hiện như thế nào."

Phương pháp mưu sát sáu cấp độ được ghi trong hồ sơ vụ án cũng áp dụng thành công, thậm chí là phiên bản mà anh ta đã cải tiến.

Nếu con mắt kia có thể thấy được thi thể của lão già đó, thi thể của sư huynh.

Vậy nó có thể nhìn thấy động lực ngay bây giờ của Trương Huân không?

Trương Huân biết rõ, dù là bao nhiêu phần trăm đi chăng nữa thì cuối cùng đều biến thành một trăm phần trăm.

Anh ta biết, biện pháp biến thành một trăm phần trăm kia có nghĩa là khiến con mắt kia mãi mãi không mở ra.

23

Nửa năm sau, hôn lễ Trương Huân diễn ra y như kế hoạch. Đám cưới hoàn hảo như cô dâu mong muốn.

Đám cưới kiểu Tây, tổ chức ngoài trời, bạn bè người thân tham dự đầy đủ.

Điều duy nhất khiến cô dâu không vui chính là đến lúc sắp làm lễ Trương Huân vẫn đang nhìn chằm chằm vào hồ sơ hung thủ trên tay.

Cùng lúc đó, trong một ngục giam nào đó ở vùng ngoại ô, một phạm nhân mang còng chân và một miếng bịt mắt trái đặc chế không tháo ra được, bị dẫn tới trước mặt một nữ cảnh sát.

Dường như tên phạm nhân kia có rất nhiều lời muốn nói với nữ cảnh sát nhưng bị ngăn lại.

Nữ cảnh sát nói với cậu ấy một câu: "Diệp Tiểu Bạch, có người cải tiến mưu sát sáu cấp độ của cậu rồi."

Não Tiểu Bạch lập tức tổng hợp lại: Tây Du, chiến tranh ngân hà, ngụy xuyên không: Tám câu chuyện nhỏ siêu trí tuệ hóc búa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp