19

Tôi húc mạnh cánh cửa phòng vệ sinh.

Hơi nước bốc lên.

Cửa sổ phòng vệ sinh mở tung, Lục Tử Ninh đang ngồi trên rìa cửa sổ, cứ đờ đẫn nhìn tôi.

Cô ấy nói: "Cho tôi biết đáp án đi, Diệp Tiểu Bạch."

Giống hệt câu hỏi lúc trước của Văn Văn.

Trọng tâm của Lục Tử Ninh dịch ra phía ngoài, cả người lung lay, chỉ có tay vẫn bám lên cửa sổ. Dường như chỉ cần buông tay là sẽ rơi xuống ngay lập tức.

Tôi đưa tay ra cho Lục Tử Ninh, cẩn thận dè dặt nói: "Đừng cử động, giữ vững thăng bằng".

Trong một khoảng thời gian rất dài sau khi Văn Văn xảy ra chuyện, tôi đều nhớ lại, nhớ lại câu hỏi của cô ấy lúc đó. Nếu khi ấy tôi nói một câu khác, đáp một đáp án khác, có phải kết quả sẽ không như vậy hay không.

Tôi từ từ đến gần cô ấy, vừa đi vừa nói: "Một trăm sáu mươi bình phương là hai mươi năm nghìn sáu trăm, lập phương là…"

Đầu vòi hoa sen vẫn đang phun nước, tôi đi qua phía dưới nó, nước nóng xối ướt tóc tôi, chảy lan xuống khắp người tôi.

Còn cách Lục Tử Ninh khoảng chừng một mét, bồn tắm đã chặn tôi lại. Cái bồn tắm này lại cứ nhất định ở ngay dưới cửa sổ, còn không hề có bất cứ góc chết nào để lách qua.

Tôi nhấc chân định giẫm vào bồn tắm, lại nhìn thấy cô ấy thả một tay ra.

Cô ấy nói: “Cho tôi biết đáp án đi, Diệp Tiểu Bạch”.

Tôi vội vàng giơ tay ra hiệu, thu chân về, nói: “Đừng động, tôi sẽ nói cho cô biết”.

Cô ấy chầm chậm đặt tay xuống, bám vào mép cửa lần nữa.

Tôi thình lình khom người về phía trước, vươn cánh tay muốn tóm lấy cổ tay cô ấy. Cô ấy vung tay định tránh, tôi cảm nhận đã chạm được vào cô ấy, bèn nắm chặt ngay lập tức.

Song chỉ tóm được ngón út bên trái của cô ấy mà thôi.

Cái bồn tắm này cản đường quá mức, tôi đạp một chân lên thành bồn, giữ nguyên tư thế rướn eo về phía trước. Mẹ nó, cứ thế này thì trọng tâm đều dồn hết vào eo và bụng, tôi hoàn toàn không hề có lực bật. Thêm nữa lòng bàn tay đang đổ mồ hôi, ngón út của cô ấy gần như trượt khỏi bàn tay tôi.

Tôi thử kéo cô ấy xuống, nào ngờ sức cô ấy lại khỏe đến vậy, cô ấy cố gắng vùng vẫy, suýt nữa thì hất văng tôi ra, tôi cũng xém thì ngã vào bồn tắm.

Tôi sợ cô ấy mất thăng bằng, vội vã thả lỏng, chỉ nắm chặt ngón út của cô ấy không buông.

Cô ấy dần bình tĩnh lại.

Sau đó, tôi lại thử thêm vài lần nữa, dù mức độ động tác nhỏ tới đâu, phản ứng của cô ấy cũng đều rất kịch liệt. Khi cô ấy nhìn tôi, trong mắt đã chẳng còn sức sống, ngây ngẩn hỏi tôi đáp án.

Thế là tôi tiếp tục nhẩm: “Lập phương, mũ bốn…”

Tôi đã từng đứng trước mặt Văn Văn tính sai một đáp án, Văn Văn lùi về sau một bước.

Nhưng tôi không rõ nếu lần này đưa ra đáp án chính xác thì Lục Tử Ninh sẽ nhảy xuống hay càng phản ứng kịch liệt hơn.

Thời gian dành cho tôi không còn nhiều nữa.

Nếu tôi cũng có thể nhìn thấy sự tuyệt vọng của Lục Tử Ninh…

Tay kia của tôi lục tìm trong túi, thầm chửi một tiếng chết tiệt, hôm nay đi chém người, không mang theo máy chụp ảnh lấy ngay. Mẹ nó chứ, đến điếu thuốc cũng ướt sạch rồi.

Tay tôi ngừng một lát.

Tôi sờ được một con dao khác trên lưng.

Tôi vẫn còn nhớ nguyên nhân mắt trái trở nên đặc biệt là mảnh thủy tinh đâm vào nhãn cầu.

Lúc ấy chỉ thấy khang khác, cũng chẳng đau đớn gì.

Đến bác sĩ cũng nói với tôi mắt trái không có gì nghiêm trọng.

Chỉ là một vết thương nhỏ, thế mà tôi lại có thể nhìn thấy những chuyện ngoài chiều không gian thực trong bức ảnh của Văn Văn. Thậm chí khi hun nó bằng thuốc lá hết lần này đến lần khác, một mặt khác của nó được kích hoạt, nhìn thấy được những gì đã qua trong chiều thời gian.

Nếu là vết thương nghiêm trọng hơn thì sao?

Phải chăng tôi có thể nhìn thấy những tuyệt vọng hiện giờ của Lục Tử Ninh trên người cô ấy?

Tôi ngẩng đầu.

Lục Tử Ninh ngồi trên mép cửa sổ, gió thoảng qua, mái tóc ngang vai của cô ấy khẽ đong đưa.

Phút chốc, tôi dường như nghe thấy tiếng gió trong buổi hoàng hôn trước lúc Văn Văn rơi xuống ấy.

Hoàng hôn hôm ấy, tôi nửa quỳ trên mặt đất, giơ máy chụp ảnh lấy ngay lên. Gió luồn qua các vết nứt trên cửa sổ sát đất vào, thổi tung rèm cửa, lắc lục lạc mèo, làm nó rung rinh kêu leng keng.

Văn Văn đứng trên tay vịn của chính cái ban công đó, quay lưng với trời xanh, vạt váy dài đung đưa.

Khoảng thời gian sau khi Văn Văn ra đi, tôi đã tưởng tượng rất nhiều “nếu như”. Nếu như tôi nói một đáp án khác, nếu như tôi chạy nhanh hơn chút nữa, nếu như tôi vươn tay ra sớm hơn…

Tôi biết, khoảng cách giữa những nếu như ấy và kết quả chỉ cách một bước.

Chỉ một bước.

Tôi nói với cô gái đang ngồi trên mép cửa kia: “Đừng sợ, tôi ở đây”.

Tôi đã quyết định.

Tôi nắm lấy cán dao, nghiến chặt răng, lưỡi dao cắt qua nhãn cầu mắt trái.

20

Không dám hét lên, sợ làm cô gái trên mép cửa giật mình, hàm răng cắn chặt, trong miệng thoang thoảng mùi máu tanh. Bàn tay nắm chặt cán dao, như muốn lặng lẽ khảm thứ nhựa dẻo ấy vào lòng bàn tay. Mồ hôi lạnh ròng ròng trên trán, gió từ ngoài cửa sổ phòng vệ sinh táp vào mặt, như chẳng còn là mặt tôi nữa rồi.

Tôi mở bừng mắt trái.

Tôi…nhìn thấy rồi!

Sau lưng Lục Tử Ninh, vài bóng người mơ hồ xuất hiện, màu máu mờ dần đi, những bóng người kia cũng rõ nét dần lên.

Năm bóng người, nối liền bằng sợi màu trắng, hình thành ngôi sao năm cánh bao quanh Lục Tử Ninh.

Ba nam hai nữ. Đều là người tôi không quen.

Tôi cố gắng mở to mắt trái, dồn sức từ sâu trong các tế bào thần kinh. Đau đớn gặm nhấm hốc mắt khiến tôi có thể cảm nhận được một mặt của mắt trái đang được kích hoạt, con ngươi bắt đầu từ từ khuếch tán, bao phủ toàn bộ mắt trái.

Thời gian quay ngược lại, những bóng người kia dần dần chuyển động.

Lục Tử Ninh rời khỏi một văn phòng, cô ấy đóng cửa, lặng lẽ đi trên hành lang.

Một người phụ nữ diện đồ thư ký cầm cốc cà phê đang vội vàng đi tới gần, bất cẩn làm đổ lên quần áo của Lục Tử Ninh. Cô gái liên tục xin lỗi, khẩu hình của cô ta…may mà trước kia do không cam tâm nên tôi đã “gặm” tài liệu khẩu hình miệng Lục Tử Ninh để lại mấy lần, có thể đọc hiểu sơ sơ.

Cô gái nói với Lục Tử Ninh: “Xin lỗi, làm chậm trễ cô gặp bạn rồi”.

Lục Tử Ninh vô cùng ngạc nhiên: “Sao cô biết?”

Cô gái chỉ vào một bông hoa nhỏ màu trắng trên ngực Lục Tử Ninh.

Lục Tử Ninh hơi mất hồn.

Cô gái mỉm cười với cô ấy: “Tôi nghĩ bạn cô gặp được cô nhất định sẽ rất vui”.

Hành lang có một cái gương, Lục Tử Ninh bước tới trước gương, quan sát chính mình.

Cô ấy hít sâu mấy lần, xoay người, tiếp tục đi trên hành lang. Đó là một hành lang rất dài, không gian hẹp dài, trần nhà rất gần đỉnh đầu, như thể sắp đè xuống đầu. Hai bên hành lang treo đầy ảnh, khung kính trông cực kỳ đắt tiền.

Một bác gái ăn mặc như nhân viên vệ sinh đi về phía Lục Tử Ninh, tay xách một xô nước.

Lục Tử Ninh không quay người, bác gái cũng tránh cô, nhưng ngay khi bác gái nhường đường, lại va phải khung ảnh trên tường.

Bác gái ngã xuống, khung ảnh rơi trên đất. Bác gái vội vàng bò dậy, nhặt những mảnh thủy tinh vỡ trên đất.

Lục Tử Ninh quỳ xuống, hỏi bà: “Bác không sao chứ?”

Bác gái lẩm bẩm một mình: Sao không ghép lại được chứ. Đáng ra tôi không nên đi nhanh như thế, tôi không nên đi sang bên này, không ghép được, chết rồi, chết rồi…”

Xô nước lật úp trên đất, nước tràn vào ảnh trong khung, chảy ra đầy đất.

Lục Tử Ninh vốn muốn nhặt thủy tinh giúp, động tác của cô ấy bỗng dưng ngừng lại, cô ấy thả mảnh thủy tinh trong tay xuống, im lặng đứng dậy, bỏ đi như chạy trốn.

Cô ấy bước ra khỏi hành lang, tầm mắt thoáng cái sáng bừng, cô ấy ngẩng mặt nhìn thấy quầy lễ tân, trên tường treo toàn đồng hồ, quay tích tắc tích tắc, khoảnh khắc đó, kim giờ, kim phút, kim giây đều trùng nhau, như vô số con mắt đang chớp nháy.

Lục Tử Ninh giơ tay xoa mắt xoa mặt, bước nhanh đến quầy lễ tân.

Hai người đàn ông đứng trong quầy, họ gọi cô: “Cô Lục”.

Lục Tử Ninh quay đầu.

Người đàn ông A nói: “Có một chuyện nhất định phải nhờ cô giúp”.

Họ lấy ra hai tờ tiền, nhờ cô ấy giúp xác định xem tờ nào là giả.

Người đàn ông B hơi buồn: “Tôi không biết làm sao tiền giả lại lẫn vào đây thật mà, trên người tôi chỉ có tờ tiền này…

Lục Tử Ninh ngập ngừng một lát, chỉ vào một trong hai tờ tiền, còn chưa kịp nói, người đàn ông A đã cầm lấy tờ tiền đó, xé thành nhiều mảnh.

Lục Tử Ninh kinh hãi.

Người đàn ông A nói: Cô Lục, chúng tôi tin vào phán đoán của cô.

Người đàn ông A ngừng lại rồi lấy tờ tiền còn lại ra, nói: “Chờ chút, trên tờ tiền này không có viền vàng, tờ tiền này là giả”.

Tờ tiền còn lại cũng bị xé tan.

Những mảnh tiền giấy lả tả rơi xuống, Lục Tử Ninh thấy người đàn ông B trừng mình bằng ánh mắt căm hận.

Cô ấy liên tục lùi lại, che mặt, miệng không ngừng nói: “Tôi không cố ý đâu, xin lỗi, xin lỗi”.

Cô ấy xoay người gấp gáp chạy đến thang máy, đồng thời trong miệng nhanh chóng nhắc đi nhắc lại: “Một trăm sáu mươi bình phương, lập phương…”

Người đàn ông cuối cùng là một chú bảo vệ.

Lục Tử Ninh và ông chú ấy cùng đứng trong thang máy, ông chú chốc chốc lại xem đồng hồ.

Ông ấy nói: “Cô là cảnh sát à?”

Lục Tử Ninh hơi mất tập trung gật đầu.

Ông ấy ngại ngùng sờ đầu, nói: “Ngày trước tôi cũng là cảnh sát, nên nhìn ra được.”

Lục Tử Ninh nói: “Ngày trước ông…”

Ông chú xua tay, bảo: “Đều là chuyện quá khứ rồi. Kích động quá, lúc thụ án nổ súng, làm người đi đường bị thương, hại anh ta liệt suốt đời. Đội cảnh sát vốn không muốn khai trừ tôi, nhưng tôi tự mình xin ra. Vì tôi biết cả đời này anh ta cũng sẽ không tha thứ cho tôi…”

Ông chú quay qua, nhìn chằm chằm vào mắt Lục Tử Ninh, nói: “Để xứng đáng với huy hiệu cảnh sát trên đầu, tôi phải làm gì đó để chuộc tội”.

Lục Tử Ninh sững sờ không thốt nên lời.

Thang máy dừng ở một tầng, cánh cửa từ từ mở ra.

Ông chú nhìn xuống đồng hồ, nói với Lục Tử Ninh: “Cô định đi gặp bạn phải không? Phải lên đường rồi”.

Lục Tử Ninh cúi đầu, đáp một tiếng.

Cô ấy đi ra khỏi thang máy, lúc ngẩng đầu lên lần nữa, tôi thấy hai mắt cô ấy đã mất đi ánh sáng.

Cảnh tượng đến đây thì kết thúc.

Tôi đứng trong phòng vệ sinh, mồ hôi lạnh nhễ nhại cả người, một phần vì đau, một phần, là vì tôi không giải ra được.

Thật ra ban nãy, khi nhìn thấy những cảnh tượng kia, ngay từ đầu phải là ông chú bảo vệ, sau đó là quầy lễ tân, cuối cùng mới là cảnh Lục Tử Ninh đi trong hành lang. Để tìm ra nguyên nhân Lục Tử Ninh tuyệt vọng, tôi cấp tốc sắp xếp những sự kiện kia theo thứ tự thời gian trong đầu, trở lại hành lang, quầy lễ tân, ông chú trong thang máy…

Thế nhưng tôi hoàn toàn không nhìn ra được, những người này dẫn dắt Lục Tử Ninh vào đường cùng như thế nào.

Cuối cùng là vì tôi không hề hay biết quá khứ của Lục Tử Ninh.

Cho dù muốn tìm ra manh mối, trong phòng vệ sinh chẳng có gì cả, huống hồ là ảnh cũ của Lục Tử Ninh.

Miệng tôi lẩm nhẩm đáp án: “Một trăm sáu mươi mũ năm chấm một, Một trăm sáu mươi mũ năm chấm hai…”

Tôi bịa bừa cách tính đó, may mà tạm thời có thể giữ được cô ấy.

Tôi nhớ lại những lời nói và hành động mà mấy người kia làm với Lục Tử Ninh.

Thư ký nhắc đến hoa trắng và gặp bạn. Loại hoa trắng đó, tôi nhớ là dùng trong đám tang. Mà nhắc tới bạn…vì thế người mà Lục Tử Ninh muốn đi viếng thật ra là một người bạn đã qua đời?

Bác gãi làm rơi khung ảnh, đây là khởi đầu cho sự bất thường của Lục Tử Ninh. Vốn dĩ Lục Tử Ninh muốn tới giúp, nhưng khi cô ấy nhìn thấy khung ảnh nứt vỡ cùng dòng nước chảy vào, chẳng nói chẳng rằng, như chạy trốn mà bỏ đi.

Khung ảnh nứt vỡ, ảnh chân dung rỉ nước, hành lang u ám, nước gần như đen kịt.

Cảnh tượng này, giống như có người đang chảy máu, nằm trên đất. Cũng có nghĩa là, khả năng có người cũng đã chết như thế trước mặt Lục Tử Ninh…Phải, cô ấy là cảnh sát hình sự, gặp phải loại chuyện này là rất bình thường, vốn là một phần trong công việc của cô ấy.

Mà miệng bác gái lẩm bẩm: Tôi không nên…giọng điệu đầy ân hận.

Nếu đổi bác gái thành Lục Tử Ninh, vậy thì sẽ là Lục Tử Ninh quỳ trước mặt người chết, ân hận nói với chính mình: Tôi không nên làm như vậy.

Lẽ nào, trong một lần hành động Lục Tử Ninh đã gây ra cái chết cho một người không đáng phải chết?

Sau đó, Lục Tử Ninh bị hai lễ tân gọi lại, bảo cô ấy phân biệt tiền giả. Cô ấy chọn một tờ theo bản năng, tiền giấy bị xé tan tành, kế đến họ phát hiện Lục Tử Ninh chỉ sai, tờ tiền còn lại cũng bị xé nát. Trước ánh mắt căm hận của chủ tờ tiền giấy, Lục Tử Ninh che mặt, thì thào nói, xin lỗi.

Lời xin lỗi của Lục Tử Ninh là dành cho ai? Tôi lờ mờ nhận ra hình như có một vài manh mối được xâu chuỗi lại, người chủ tờ tiền giấy, đang ám chỉ oán hận của gia đình người chết đối với Lục Tử Ninh? Cho nên lúc này, họ khuếch đại những hổ thẹn áy náy trong lòng Lục Tử Ninh đến cực hạn?

Ngoài ra, toàn bộ hành vi này của họ đều liên quan đến lựa chọn của Lục Tử Ninh. Nói cách khác, chuyện khiến Lục Tử Ninh vô cùng ân hận kia là do một lựa chọn của Lục Tử Ninh?

Ông chú bảo vệ cuối cùng, trong lời nói của ông ấy một vài thông tin kỳ quái: Xin lỗi huy hiệu cảnh sát trên đầu, cả đời này anh ta cũng không tha thứ cho tôi, bị liệt và sự từ chức của ông ấy…

Và, chuộc tội.

Tôi đại khái đã có suy đoán, mặc dù tôi không biết có chính xác hay không——trong một lần hành động, một lựa chọn của Lục Tử Ninh đã hại chết một người bạn của cô ấy. Nỗi tuyệt vọng của cô ấy xuất phát từ cảm giác tội lỗi tận sâu trong đáy lòng. Mà những người kia phóng thích bóng tối trong lòng cô ấy bằng lời nói, tái hiện lại tình cảnh lúc đó, từ từ cắn nuốt cô ấy.

Và rồi cuối cùng, cho cô ấy một con đường, chuộc tội.

Tôi chú ý thấy ông chú bảo vệ kia nói với cô ấy, không phải là cô nên đi rồi. Mà là, phải lên đường rồi.

Trong phòng tắm, tôi khom lưng, một chân giẫm lên thành bồn tắm, duỗi tay ra nắm chặt ngón tay út của Lục Tử Ninh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play