11

Bên dưới cây cổ thụ, tôi im lặng, những thứ hắn ta nói tôi hiểu, nhưng giờ khắc này cổ họng của tôi đã bị kinh ngạc đến nghẹn lại.

Bàn tay Lục Tử Ninh lần về phía bên hông, nắm lấy góc máy bộ đàm của nhân viên cảnh sát.

Cô ấy nói: “Anh biết rõ mình đang nói cái gì không?”

Hắn ta nói: “Đừng kích động, Lục nữ sĩ. Tôi không phải người có đam mê yêu thích trẻ em gì đó, Văn Văn chính thức qua lại với tôi năm mười chín tuổi, hai mươi mốt tuổi kết hôn với tôi. Diệp tiên sinh, rất xin lỗi, để chứng minh sự trong sạch của bản thân, tôi không thể không nói... Chuyện về phương diện kia, sau khi tôi và Văn Văn kết hôn mới phát sinh loại chuyện đó.”

Đầu óc của tôi trống rỗng.

Tôi nhìn thấy hắn ta đi vào phòng chứa đồ, lấy hai tờ giấy chứng nhận từ trong một góc khuất ra, một tờ giấy chứng nhận kết hôn, một tờ giấy chứng nhận ly hôn.

Lục Tử Ninh liên hệ với đồng nghiệp xác nhận tính chân thực của hai bản giấy chứng nhận này.

Lục Tử Ninh do dự nhìn về phía tôi.

Tôi không nói lời nào.

Một lúc lâu sau, tôi mới hỏi: Hôn nhân như vậy có hợp pháp không?

Lục Tử Ninh nói: “Lúc đó không cấu thành quan hệ cha dượng và con gái nuôi, vì thế nên nó hợp pháp... “

Bác sĩ Uông bổ sung, nói: “Mặt khác, tôi và Văn Văn đều xuất phát từ tự nguyện.”

Tôi hỏi: “Vì sao lại ly hôn?”

Hắn ta nói: “Là quyết định của cô ấy, tôi tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Còn nhân tố bên ngoài tôi nghĩ là cậu - Diệp tiên sinh. Năm năm trước, cô ấy nói cô ấy đã yêu một người đàn ông khác.”

Tôi tới mùa đông năm năm trước, tuyết lớn bao trùm cả thành phố này.

Cô ấy từ chối đề nghị qua lại với tôi, cũng không nói rõ lý do.

Ngày hôm sau, cô ấy căng thẳng véo hai bàn tay vào nhau, hỏi tôi: “Diệp Tiểu Bạch, anh có đồng ý cưới em hay không?”

Tôi đương nhiên đồng ý.

Tôi kích động không thôi ôm cô ấy một hồi lâu.

Cô ấy vùi đầu vào trong ngực tôi, áp lực khóc thút thít, tự lẩm bẩm:

Cảm ơn anh, em tự do rồi.

Lúc đó chỉ cảm thấy phản ứng như vậy có chút quái lạ, hiện tại đột nhiên tôi đã hiểu rõ đó là phản ứng khi cuối cùng cũng đã thoát khỏi sự tuyệt vọng.

Đánh đập, giam cầm. Người bên cạnh mình bị dẫn dắt tâm lý có mục đích, trước khi nhảy lầu còn tung đinh ghim tự vệ khắp nơi.

Trong hôn nhân của bọn họ Văn Văn tuyệt đối cũng không tự nguyện.

Tôi siết chặt nắm đấm, nói với Lục Tử Ninh: “Hỏi tiếp.”

Lục Tử Ninh mở cuốn sổ ra, nói: “Có thể nói rõ cho chúng tôi hơn một chút về cuốn sách tâm lý học lần trước anh nhắc tới hay không?”

Bác sĩ Uông nói: “Thông qua sáu người, cô có thể làm quen với bất cứ người nào trên thế giới. Tôi giải thích như thế này nhé, giả thuyết mỗi người trên thế giới sẽ biết khoảng một trăm sáu mươi người, như vậy 1606 lên là 16.7 triệu, bao hàm toàn bộ dân số trên thế giới. Đương nhiên việc này thật ra rất không chặt chẽ, chỉ là một loại giả thuyết mà thôi. Gọi là giả thuyết sáu độ phân cách.”

Lục Tử Ninh nói: “Phương thức nghiên cứu cụ thể như thế nào?”

Hắn ta nói: “Còn đang thu thập dữ liệu, chưa tiến hành.”

Lục Tử Ninh nói: “Dự định sẽ đi theo hướng nào?”

Hắn nói: “Ví dụ như thử đi kết thân với tổng thống nước Mỹ?”

Lục Tử Ninh gật đầu, ghi chép lên giấy.

Tôi lờ mờ nhìn thấy cô ấy viết ra số năm và số sáu.

Thông qua sáu người, làm quen với bất cứ người nào trên thế giới.

Mà bóng người tôi nhìn thấy, là năm người.

Mặc dù coi bác sĩ Uông là người thứ sáu, nhưng hắn ta cũng không xuất hiện ở trong đám người đó.

Rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Tôi mơ hồ cảm thấy tôi đã đến gần sự thật, rồi lại bị thiếu một điểm mấu chốt nhất.

Lục Tử Ninh đóng cuốn sổ lại, nói: “Tạm thời không có những vấn đề khác, vậy chúng ta…”

Tôi nói: “Chờ một chút.”

Tôi nhìn chằm chằm vào con mắt của bác sĩ Uông, nói: “Anh biết Văn Văn xảy ra chuyện từ chỗ nào?”

Đến giờ khắc này, cuối cùng tôi cũng ý thức được, vì sao việc nhìn thấy linh đường lại làm tôi cảm thấy đột ngột như vậy. Hôm nay tôi và Lục Tử Ninh mang tin tức Văn Văn qua đời đi đến đây, nhưng hắn ta đã dựng linh đường lên từ trước khi chúng tôi tới ---- trên linh đường cắm hơn hai mươi cây nhang, tức là thời gian linh đường được dựng lên, ít nhất là vào ngày hôm qua.

Tôi hùng hổ dọa người chất vấn hắn ta: “Anh chắc chắn Văn Văn sẽ xảy ra chuyện như vậy?”

Hắn ta nói: “Vào một khắc khi biết Văn Văn nhảy lầu, tôi cũng rất đau lòng. Là Lục nữ sĩ…”

Lục Tử Ninh đi tới chỗ tôi, cô ấy vỗ vỗ trán tôi, nói: “Yên tâm là tuần trước tôi nói với bác sĩ Uông.”

Tôi phát hiện khóe miệng cô ấy mang theo một chút ý cười, lại nháy mắt với tôi một cái.

12

Tôi và Lục Tử Ninh ngồi trên xe đi về.

Lục Tử Ninh nhìn ra ngoài cửa xe, nói: “Hắn ta rất khả nghi.”

Tâm trạng tôi phức tạp, chỉ ừ một tiếng.

Cô ấy nói: “Vấn đề kia anh hỏi rất tốt.”

Tôi nghi ngờ.

Trên cửa sổ xe, hình ảnh phản chiếu đôi mắt cô ấy đang xuất thần, đầu ngón tay cuốn lấy sợi tóc.

Cô ấy nói: “Tôi nói cho hắn ta biết Văn Văn chết ngoài ý muốn nhưng tôi cũng không nói là nhảy lầu. Nhóm bạn năm người của anh sau đó cũng không liên lạc với hắn ta. Hơn nữa, Văn Văn không phải minh tinh, sẽ không có báo chí đưa tin.”

Cô ấy nói: “Hắn không nên biết rõ ràng như vậy.”

Ngày đó ở trong xe, chúng tôi nói hết những điều mình phát hiện ra, hợp lại ra nhiều điểm đáng ngờ: “Hắn ta đã sớm biết người bị chết và cách thức chết, linh đường không hợp lý, hôn nhân có hiềm nghi bị ép buộc giữa hắn ta và Văn Văn, cái gọi là sự liên hệ giữa sáu độ phân cách với năm người kia, hắn ta biết đáp án câu hỏi của nhóm người chết đặt ra trước khi chết.”

Giọng nói của tôi quanh quẩn tại hầu kết rất lâu, từ đầu đến cuối vẫn không nói ra hình ảnh tôi nhìn được trong bức ảnh màu.

Lục Tử Ninh nhạy cảm chú ý đến.

Cô ấy nói: “Thật ra anh cũng khiến tôi khó hiểu.”

Tôi nói: “Sao?”

Cô ấy nói: “Trong thang máy, lúc anh nói dối con ngươi không chuyển động.”

Tôi nói: “Bởi vì đó là lời nói thật.”

Cô ấy nói: “Hoặc anh là một tên lừa đảo có trình độ cao thâm, hoặc là, anh còn điều tra những thứ khác trong bóng tối, nắm giữ manh mối mà tôi không biết, nhưng anh không chịu nói cho tôi biết.”

Một người kiên định với chủ nghĩa duy vật à. Tôi nở nụ cười.

Tôi nói: “Nên kết luận của cô là?”

Cô ấy nói: Không có kết luận, vẫn hoài nghi. Có điều anh yên tâm, tôi sẽ không suy đoán anh có tội trạng gì, tôi chỉ cảnh giác theo thói quen thôi. Tôi cảm giác anh không phải người xấu.

Tôi nói: “Như vậy thì đây là suy đoán người tốt rồi. “

Cô ấy quay đầu lại liếc tôi một cái.

Một lát sau cô ấy mở cuốn sổ ra, lấy một bức ảnh từ bên trong cuốn sổ ra đưa cho tôi.

Tôi nói: “Đây là?”

Cô ấy nói: Phát hiện bên trong phòng chứa đồ, đều là ảnh của Văn Văn, tôi nghĩ anh muốn nó.

Tôi gật đầu, nói: “Cảm ơn.”

Cô ấy che miệng lại, cố ý ho khan một tiếng.

Tội vội vàng nói: :A, là tôi trộm.”

Cô ấy quay đầu.

Trên cửa sổ xe, bóng hình cô ấy hài lòng nở nụ cười, cuốn lấy sợi tóc, nhắm mắt lại, ngâm nga giai điệu đơn giản.

13

Mắt trái.

Tôi đứng rửa tay trong toilet chung cư, yên lặng nhìn mắt trái của mình ở trong gương.

Đồng tử màu nâu, màu đồng tử bình thường của người Châu Á. Nhìn như vậy thật ra cũng không có khác thường gì.

Nhưng khi tôi châm điếu thuốc lá, khói thuốc chui vào bên trong nhãn cầu, mắt trái đã biến hóa về mặt hình thái.

Giống như mực nước tràn ra từ chính giữa, đồng tử mắt trái bắt đầu dần lan rộng ra.

Thay vì nói là do phản ứng chẳng bằng nói một mặt khác của mắt trái đã bị tôi kích hoạt rồi.

Nhãn cầu đau nhói đến cực hạn, tôi dập tắt thuốc lá, ngẩng đầu lên, nhìn vào mình trong gương.

Toàn bộ mắt trái của tôi đã biến thành màu đen.

Con ngươi màu đen bao trùm lên toàn bộ mắt trái của tôi.

Chính là khi mắt trái ở trạng thái này, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh hành động của người sau lưng Văn Văn. Quy tắc sử dụng cũng rất đơn giản, để mắt trái bị kích thích mãnh liệt là được. Chi phí cắt giảm quá lớn, dùng thuốc lá hun là rẻ nhất.

Còn việc giải thích con mắt trái này như thế nào.

Sau khi xem chồng ảnh Lục Tử Ninh đưa cho tôi đã nghĩ thông rồi.

Khoảng bốn mươi tấm hình, bao gồm tuổi thơ và cả khi Văn Văn đã trưởng thành.

Mỗi một tấm, sau khuôn mặt tươi cười của Văn Văn luôn hiện lên bóng hình của bác sĩ Uông.

Mỗi một tờ, đều là ngược đãi và giam cầm... Còn có rất nhiều sự hành hạ khác, tôi, không muốn kể lại lắm.

Đó là hành hạ đối với Văn Văn lúc trước và cả tôi hiện tại.

Những hình ảnh mà tôi nhìn thấy thường là nhảy lên. Một giây trước, Văn Văn còn đang ở dưới tàng cây thì một giây sau, Văn Văn đã bị nắm lấy đầu nhúng vào trong ao lạnh lẽo.

Một tia ấm áp duy nhất chính là hình ảnh cuối cùng, cô ấy có thể ôm lấy chính mình trong phòng chứa đồ.

Sau đó tôi lại phát hiện tôi sai rồi.

Sở dĩ những hình ảnh kia nhảy lên là bởi vì chúng bị ngược.

Những hình ảnh kia xảy ra trước khi chúng bị chụp lại, giống như khi tôi nhìn thấy năm bóng người kia xảy ra trước khi Văn Văn nhảy lầu.

Thật ra việc này rất dễ hiểu, con mắt của người giống như một chiếc gương, dùng mắt trái của tôi nhìn tay trái, đối với Văn Văn mà nói chính là nhìn tay phải của cô ấy.

Như vậy khi dùng mắt trái của tôi nhìn mỗi một khoảnh khắc phía sau thì đối với Văn Văn mà nói chính là khoảnh khắc phía trước của cô ấy.

Vì lẽ đó, không tồn tại cái gọi là ấm áp. Vì lẽ đó, tuyến thời gian thật là Văn Văn trốn ở trong căn phòng chứa đồ, cô ấy ném đinh ghim để cố gắng tự vệ, sau đó bác sĩ Uông xuất hiện, mở cửa, kéo cô ấy rời khỏi phòng chứa đồ, bạo hành... Cuối cùng, ép cô ấy lộ ra một khuôn mặt tươi cười rồi chụp hình.

Trở thành vật phẩm cá nhân để hắn cất giấu.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi, từ trước tới nay thứ tôi dùng mắt trái để nhìn.

Đều là sự tuyệt vọng ẩn giấu dưới nụ cười của Văn Văn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play