Tôi đi vào và thấy trong linh đường vẫn còn hương án và bàn thờ.
Trên hương án còn cắm hai mươi lăm cây hương đã cháy hết cả rồi.
Tôi không rõ nguyên nhân nhưng cái linh đường này làm tôi cảm thấy rất đột ngột.
Tôi thắp ba nén hương cúng bái Văn Văn.
Tôi nhìn gương mặt non nớt trên ảnh chụp và nói ở trong lòng: Văn Văn, từ lần đầu gặp chúng ta gặp mặt anh đã là chồng em sau khi lớn lên
Từ nhỏ Văn Văn đã trầm lặng, trong tấm ảnh màu cô ấy mỉm cười.
Sương khói phả vào mắt trái khiến tôi đau nhói.
Tôi chà xát, càng xoa càng đau.
Tôi ngẩng đầu, mở to hai mắt ra nhìn.
Ở trong tấm ảnh màu, phía sau Văn Văn hiện ra một bóng người. Đó là bác sĩ Uông khi còn trẻ, trên người hắn ta có một sợi tơ màu trắng dẫn đến Văn Văn.
Bóng người và sợi tơ màu trắng đột nhiên xuất hiện sau khi mắt trái tôi chịu thương tổn. Điểm khác biệt lần này là chỉ có một bóng người, tôi nhìn kỹ thì phát hiện ra hình như bác sĩ Uông đang động đậy nhưng lại khó khăn dừng lại, tựa như một bức ảnh không được phát sóng.
Ở phía sau tôi, Lục Tử Ninh sợ hãi nói: “Diệp Tiểu Bạch, anh làm sao vậy.”
Tôi nói: “Làm cách nào để gửi tin nhắn với ảnh chụp trực tiếp?”
Cô ấy nói: “Hình như, hình như là ấn màn hình.”
Tất cả ảnh chụp ở linh đường chỉ được lắp vào một khung ảnh bình thường, thứ duy nhất có thể được gọi là màn hình ở đây chỉ có đôi mắt của tôi.
Tôi giơ nén hương trong tay lên và làm khói phả vào mắt trái. Nước mắt không kìm lại được, cơn đau xuyên qua võng mạc, thậm chí tai trái của tôi cũng bắt đầu đau. Tầm mắt của tôi ngày càng mơ hồ. Cuối cùng tôi không chịu được nữa mà buông nén hương trong tay xuống.
Tôi nhìn về phía tấm ảnh màu.
Chỉnh toàn bộ bức ảnh mờ xuống một chút sau đó ảnh chụp bị thu nhỏ và phóng to ra.
Sau đó, cả người Văn Văn lộ ra, cô ấy mặc một chiếc váy trắng. Sau một cú chớp máy, cô ấy cúi đầu xuống.
Trước ngực bác sĩ Uông đeo một chiếc máy ảnh, hắn ta cũng đi tới dưới tàng cây và đưa cho Văn Văn một viên kẹo sữa. Văn Văn do dự một chút, sau đó nhận lấy rồi mở ra và ngậm viên kẹo kia trong miệng. Hắn ta nói gì đó với Văn Văn, cô ấy đột nhiên lộ ra vẻ mặt đau khổ và cắn chặt viên kẹo kia.
Hắn ta nắm lấy tóc của Văn Văn từng chút từng chút đâm đầu cô ấy vào gốc cây.
Văn Văn dùng hai bàn tay nhỏ ôm đầu lại, cắn chặt lấy viên kẹo trong miệng và không phát ra tiếng.
Văn Văn bị hắn ta đưa vào phòng chứa đồ, cửa chính bị khóa lại. Cô ấy đẩy cửa nhưng nó lại bị khóa cứng không chút sứt mẻ. Văn Văn đứng một mình trong phòng chứa đồ với vẻ mặt lạnh nhạt như thể đã quen với tình cảnh này.
Cô ấy chậm rãi ngồi xuống.
Tôi thấy cô ấy ôm lấy hai chân và vùi đầu vào đầu gối, nhắm chặt mắt. Miệng cô ấy nhắc đi nhắc lại hai chữ.
Ngôn ngữ môi duy nhất mà tôi có thể đọc được là hai chữ đó.
Mẹ.
Tôi thấy nước mắt bắt đầu rơi trên gương mặt non nớt của cô ấy.
Tình trạng khô khốc trên nhãn cầu biến mất và bức ảnh trở lại hình dạng ban đầu.
Đó là tuổi thơ và thanh xuân của cô ấy, bây giờ tôi đang đứng trong sảnh linh đường và siết chặt hai tay, cả người run rẩy.
Tôi nói: “Tôi biết người bắt nạt Văn Văn là ai.”
Lục Tử Ninh nói: “Ai.”
Tôi nói: “Giúp tôi. Giúp tôi chụp lại bức ảnh màu này của Văn Văn.”
Tôi lấy ảnh chụp ra đưa cho Lục Tử Ninh. Lúc này cô ấy mới phát hiện ra cơ bắp toàn thân tôi đang căng thẳng.
Lục Tử Ninh cẩn thận điều chỉnh màn hình và ấn chụp một cái, ảnh chụp chậm rãi đi ra. Thấy tôi im lặng không nói, cô ấy lấy sổ tay ra kẹp ảnh chụp vào đó.
Phòng chứa đồ còn để rất nhiều những đồ vật lộn xộn khác, Lục Tử Ninh còn muốn chụp một bức ảnh nữa nhưng có một âm thanh ngăn cô ấy lại.
Bác sĩ Uông đứng ở ngoài cửa lớn tiếng nói: “Hai người đang làm gì?”
Tôi chậm rãi xoay người lại.
Trong nháy mắt, tôi gần như nhảy ra ngoài và giáng một cú đấm không hề có tổ chức vào mặt hắn ta.
Hắn ta rên rỉ ngã xuống đất.
Tôi đè lên người bác sĩ Uông, nắm đầu hắn ta.
Hắn ta nói: “Cậu Diệp, cậu làm sao vậy?”
Vẻ mặt của hắn ta phúc hậu vô hại, lễ phép nói từng chữ.
Khi Văn Văn bị bác sĩ Uông nắm đầu, hắn ta cũng giống như bây giờ, ôn hòa mà nói chuyện, trên mặt luôn mang theo nụ cười bình thản.
Tôi giơ nắm tay lên và trong miệng phát ra một tiếng rống to không có ý nghĩa.
Vai tôi đột nhiên nóng lên.
Lục Tử Ninh ôm chặt lấy tôi từ phía sau.
Tôi ngang ngược mà vặn vẹo thân thể, toàn thân cô ấy dùng sức, bị tôi vùng vẫy liên tục làm lảo đảo nhưng vẫn không chịu buông tôi ra.
Cô ấy nói: “Diệp Tiểu Bạch, anh bình tĩnh một chút.”
10.
Bác sĩ Uông phủi âu phục của mình.
Tôi ngồi dưới tàng cây thở hổn hển, phun ra mấy ngụm nước miếng.
Lục Tử Ninh đưa cho tôi một chai nước.
Cô ấy sờ trán tôi, hỏi: “Có phải anh bị cảm nắng không?”
Ở đầu bên kia bác sĩ Uông nhàn nhạt nói: “Đồng tử phóng đại, không thể khống chế cảm xúc. Thoạt nhìn hẳn là cậu ấy đã chịu sự kích thích mạnh nào đó, thyroxin của tuyến giáp tiết ra quá nhiều nên mới như vậy.”
Tôi chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Lục Tử Ninh khó hiểu nhìn tôi. Tôi muốn nói những điều mình thấy trên ảnh chụp cho cô ấy. Tại thời điểm trong thang máy, tôi đã nói với cô ấy tôi có thể nhìn thấy nhưng Lục Tử Ninh không tin.
Cô ấy nói đúng, tôi nên bình tĩnh lại.
Một sự thật mà chỉ có tôi nhìn thấy vậy thì sẽ không một ai tin tưởng sự thật này.
Quan trọng là những chuyện này cũng không đủ chứng thực tội danh giết Văn Văn của hắn ta.
Muốn hắn ta phải trả giá thì tôi cần càng nhiều chứng cứ hơn.
Tôi nói: “Linh đường.”
Lục Tử Ninh nói với bác sĩ Uông: “Làm phiền anh giải thích một chút về phòng chứa đồ trong linh đường.”
Bác sĩ Uông nắm thật chặt cà vạt, không trực tiếp trả lời vấn đề.
Hắn ta nói: “Là một cảnh sát, tự tiện cạy khóa nhà dân…”
Tôi nói: “Tôi cạy.”
Tôi nói: “Lục Tử Ninh tìm thấy phòng chứa đồ là để kiện tôi tội trộm cắp.”
Tôi lấy kẹp tóc ra, khiêu khích nhìn hắn ta.
Lục Tử Ninh nói: “Bác sĩ Uông, vì sao ở đây lại có linh đường của Văn Văn?”
Bác sĩ Uông nói: “Văn Văn là một đứa trẻ của cô nhi viện, cô ấy đã không còn nữa, tôi hy vọng có thể bày tỏ lòng thành với cô ấy một chút.”
Lục Tử Ninh: “Vì sao phải khóa phòng chứa đồ?”
Hắn ta nói: “Bọn nhỏ thấy di ảnh sẽ sợ hãi.”
Lục Tử Ninh nói: “Đó là một tấm ảnh màu.”
Hắn nói: “Bọn nhỏ chưa chắc sẽ nghĩ như vậy.”
Lục Tử Ninh nói: “Bác sĩ Uông, anh bắt đầu mâu thuẫn rồi. Nếu đã bị khóa thì làm sao bọn nhỏ lại nhìn thấy di ảnh được, còn sợ hãi được? Hay để tôi nói một cách khác, di ảnh trong phòng chứa đồ có ý nghĩa đặc biệt gì đó với anh đúng không?”
Hắn ta nói: “Đủ rồi, tôi không phải tội phạm, không có nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi của cô.”
Lục Tử Ninh cười.
Cô ấy nói: “Làm cảnh sát, tôi có quyền yêu cầu anh nói ra tình hình thực tế. Vừa rồi tròng mắt của anh chuyển động rất nhiều lần, điều đó cho thấy rất có khả năng là anh đang nói dối.”
Bác sĩ Uông im lặng một lát, hầu kết của hắn ta chuyển động tựa như đang kìm lại cảm xúc của mình.
Sau đó hắn ta cụp mắt.
Bác sĩ Uông nói: “Văn Văn là vợ của tôi…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT