Em Trai Nhà Bên Cuồng Chiếm Hữu

Chap 2: Cậu bé kỳ lạ


1 năm


Thiên Ân được mẹ bế ngồi trên ghế sô pha, bé nghiêng đầu dõi mắt nhìn ra ngoài.

Cậu bé nhà họ Trịnh đã sớm tò mò về người nhà họ Huỳnh mới chuyển tới kia. Thấy con trai cứ mãi ngóng ra ngoài, bà Trịnh nhìn sao cũng thấy vừa buồn cười vừa đáng yêu. Bà bóp bóp khuôn mặt trắng trẻo của con trai nhỏ.

 "Sao thế? Ở bên ngoài có thứ gì còn đẹp hơn mẹ yêu của con sao?"

 "Dạ không, mẹ của con là đẹp nhất." Bé Thiên Ân đưa tay ôm lấy cổ mẹ rồi dụi dụi đầu vào cổ bà mà làm nũng.

 Lúc hai mẹ con đang vui đùa với nhau thì giúp việc đã dẫn khách vào rồi.

 Huỳnh Khôi Nguyên và Huỳnh Minh Thanh được mẹ dắt tay đi vào, hai đứa bé ấy đều là con trai, trong số đó, đứa nhỏ mặc tây trang mà Thiên Ân chú ý lúc ban đầu thật sự rất xinh đẹp. Huỳnh phu nhân cười khẽ, sau đó lên tiếng chào hỏi.

 "Xin chào Trịnh phu nhân, tôi là người nhà họ Huỳnh mới chuyển tới nhà bên cạnh, rất vui vì được làm hàng xóm với gia đình chúng ta." Trịnh phu nhân rất xinh đẹp, cả phong cách của bà cũng thuộc kiểu đoan trang và nhã nhặn. "Đây là hai đứa nhỏ nhà tôi, đây là Minh Thanh, năm nay tám tuổi, còn đây là Khôi Nguyên, năm nay năm tuổi, mong có thể chơi chung với bạn nhỏ nhà chị."

 Mẹ Trịnh vui vẻ chào hỏi và mời bọn họ ngồi xuống, Thiên Ân ở trong lòng mẹ ngó đầu ra, nghe người lớn nói chuyện.

 "Nghe danh đã lâu mà bây giờ mới gặp, còn đây là con trai út nhà chúng tôi, tên thằng bé là Thiên Ân, năm nay sáu tuổi, thằng bé đã thích có bạn chơi chung từ lâu lắm rồi đấy. Thiên Ân, chào dì, anh trai và em trai nhỏ đi con."

 "Con chào dì đẹp và anh trai ạ, chào em trai."

 Thiên Ân ngoan ngoãn chào hỏi từng người một, bà Huỳnh nghe thấy đứa nhỏ đáng yêu này cất tiếng thì thích lắm. Bà đưa tay vuốt nhẹ gò má của đứa nhỏ.

 "Con nhà ai mà ngoan quá đi mất."

 Huỳnh Minh Thanh cũng đáp lại.

 "Chào em trai nhé."

 Duy chỉ có Huỳnh Khôi Nguyên vẫn ngồi yên lặng từ nãy đến giờ, nhóc con xinh xắn này không quan tâm tới những gì đang diễn ra trước mắt mà chỉ mải chìm đắm vào không gian riêng của bản thân.

 Mẹ Trịnh thấy vậy cũng không ngạc nhiên, từ lâu bà đã biết đứa con thứ hai nhà Huỳnh tổng mắc chứng tự kỷ bẩm sinh, từ khi được sinh ra đã không giao tiếp với ai, ngoại trừ ba và mẹ, đến cả Huỳnh Minh Thanh cũng bị Huỳnh Khôi Nguyên đặt ngoài vòng giao tiếp.

 Đây là một bí mật đã sớm được công khai trong giới nhà giàu ở thành phố, có người mỉa mai, có người châm chọc, cũng có người thương hại và đồng cảm. Tuy nhiên bà Trịnh lại chẳng mang trong mình những cảm xúc ấy.

 Huỳnh Khôi Nguyên rất thông minh, thằng nhóc ấy biết nói từ khi mới hơn bảy tháng tuổi, chỉ có điều sau khi cất tiếng nói đầu tiên trong cuộc đời mình thì vài năm sau cũng chẳng có mấy ai được nghe thấy thằng bé ấy nói chuyện nữa.

  Thiên Ân được mẹ thả xuống ghế sô pha, bé hơi rướn người lên để nhìn em trai nhỏ. Cậu bé ấy rất xinh trai, môi hồng răng trắng cùng với đôi mắt màu nâu nhạt hơi cụp xuống.

 Thiên Ân bé nhỏ phát hiện từ khi vào đây đến giờ em trai chưa hề nói một câu nào, cũng chẳng quan tâm đến mọi người xung quanh, trên tay em trai là một khối rubik 4x4, cậu bé ấy chỉ mất chưa tới một phút để xoay nó về với vị trí ban đầu, và vài giây sau Khôi Nguyên lại đảo lộn thứ tự của nó.

 Cứ lặp đi lặp lại như vậy mà chẳng hề cảm thấy buồn chán, hoặc giả như có chán, Khôi Nguyên cũng chẳng thay đổi hành động của mình. Cậu bé năm tuổi ấy không có hứng thú với thế giới xung quanh, ngay cả khi bị Thiên Ân nhìn chằm chằm thì cũng chẳng mảy may phản ứng.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play