Em Trai Nhà Bên Cuồng Chiếm Hữu

Chap 1: Em trai nhà bên


1 năm


Thiên Ân ghé người vào bục cửa sổ, bé con năm sáu tuổi vô cùng xinh xắn đang dõi mắt nhìn theo những người mới chuyển tới căn biệt thự bên cạnh nhà của bé.

Hôm qua mẹ đã nói rằng ngôi nhà bên cạnh nhà bọn họ chuẩn bị có người chuyển tới, nghe nói còn là người quen cũ của ba. Bé con tầm tuổi này thường tò mò về những gì đang xảy ra xung quanh mình, và Thiên Ân cũng không ngoại lệ.

Bé nhìn thấy rất nhiều người, có người làm đang chuyển đồ vào trong, cũng có thêm một vài người đàn ông mặc đồ đen đang đi tuần tra khắp ngôi nhà màu trắng thuần rộng lớn ấy.

Nhưng điều hấp dẫn bé con hơn cả là một cậu nhóc trạc tuổi bé đang mặc tây trang. Nhóc con kia đẹp lắm thì phải, tại vì ở khá xa nên Thiên Ân không nhìn rõ lắm, có điều bé vẫn thích đứa nhóc ấy lắm.

Trong tiểu khu này không có nhiều người ở, thế nên bé con Thiên Ân lúc nào cũng ước ao có người chơi cùng với bé.

Thiên Ân vui vẻ mở cửa sổ ra, hành động này khiến cho gió lớn bên ngoài ùa vào phòng. Thiên Ân cũng vì thế mà hắt xì mấy cái rõ to.

Có vẻ như những tiếng động không quá lớn này đã làm cho bảo mẫu ở bên ngoài chú ý. Lúc bé con còn đang loay hoay trong gió lạnh thì cả người đã được bế lên.

Bảo mẫu nhanh chóng ôm lấy cậu, một tay còn lại thì đóng cửa lại, miệng còn không quên cảm thán.

"Ôi cậu chủ nhỏ của tôi ơi! Con mới khỏi bệnh mà đã thích hóng gió rồi à?"

Vừa nói, bảo mẫu vừa lấy khăn giấy lau lau chóp mũi hồng hồng của cậu.

"Hắt xì!"

"Cậu chủ không muốn uống thuốc mà còn dám mở cửa sổ cho gió vào hả?"

Lúc được ôm lên, bé con vừa vặn nhìn thấy đứa nhỏ mặc tây trang kia đang đưa mắt nhìn cậu.

Thật ra cậu không nhìn rõ lắm, nhưng cảm giác của cậu cho cậu biết đứa bé đó đang nhìn chằm chằm về hướng này.

Thiên Ân giật giật góc áo của dì bảo mẫu, giọng sữa bi bô.

"Dì ơi, cậu ấy đang nhìn con kìa."

Dì bảo mẫu nghe cậu nói thế thì cũng nhìn qua, nhưng lúc ngó xuống thì đứa nhóc ấy cũng đã cúi đầu xuống rồi.

Dì đưa tay xoa xoa đầu của cậu chủ nhỏ, sau đó mới giải thích.

"Là gia đình của Huỳnh tổng mới chuyển tới đó cậu chủ."

Đương nhiên một đứa nhỏ như Thiên Ân thì không biết Huỳnh tổng trong miệng dì là ai, bé con chỉ gật gật đầu rồi không nói nữa.

Dù sao thì có hỏi tiếp bé vẫn không biết người ta là ai.

Dì bảo mẫu ôm cậu xuống dưới nhà, Thiên Ân quay đầu lại thì thấy mẹ xinh đẹp đang ngồi ở ghế sô pha phòng khách.

Thiên Ân thích mẹ lắm, bé quơ quơ hai cánh tay ngắn ngủn ra đòi mẹ ôm.

"Mẹ ơi..."

Giọng của trẻ con còn vương mùi sữa làm cho bất kì ai nghe thấy cũng phải mềm lòng. Bà chủ nhà họ Trịnh lại là một người mẹ dịu dàng hơn bất kì ai, khi nghe thấy con trai nhỏ gọi mình, bà lập tức bỏ lại tất cả mà đứng lên bế con.

"Ơi... mẹ đây con."

Thiên Ân ôm lấy mẹ, bé con dụi dụi đầu vào cổ bà làm cho Trịnh phu nhân cười không ngớt.

"Có phải bé Ân không muốn uống thuốc nên mới làm nũng với mẹ không?"

"Không có đâu."

Trịnh Vũ Thiên Ân vừa sinh ra đã ốm yếu hơn những đứa bé khác, vì lúc mang thai con trai út bà bị người ta làm hại, cộng thêm với việc sức khỏe bà cũng không quá tốt nên đứa nhỏ này vừa sinh ra đã tắm mình trong thuốc đắng.

Điều này làm cho người nhà họ Trịnh đau lòng vô cùng, cũng vì vậy nên ai ai trong nhà đều chiều chuộng đứa bé đáng yêu này.

Lúc hai mẹ con đang đùa giỡn vui vẻ thì có một người làm chạy vào. Cô gái ấy cúi đầu một cái rồi bắt đầu nói.

"Phu nhân, có Huỳnh phu nhân ghé thăm ạ."


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play