Trời Tối Đừng Mở Mắt: Sau Khi Tắt Đèn, Ai Ngủ Chung Với Bạn?

9. Hoa hồng đen vào ban đêm


1 năm


01.

Hai giờ sáng.

Hôm nay ngay lúc tôi đang ngủ, đột nhiên tôi cảm thấy như có ai đó đang thổi vào cổ tôi.

Tôi bị đánh thức ngay lập tức.

Trong phòng rất yên tĩnh, máy tạo ẩm hương liệu ở đầu giường phát ra ánh sáng màu vàng yếu ớt.

"Tmall Genie, bật đèn."

(*) Tmall Genie: loa thông minh được phát triển bởi công ty thương mại điện tử Trung Quốc Alibaba Group, sử dụng dịch vụ trợ lý cá nhân thông minh Ali Genie.

Bên trong căn phòng lập tức trở nên sáng lên.

Mọi thứ đều rất bình thường, cũng không có chỗ nào kỳ lạ hết.

Nhưng đây đã là ngày thứ hai liên tiếp tôi cảm nhận được như có ai đó hà hơi lên người tôi.

Tôi khá chắc đó không phải là gió.

Bởi vì tôi có một thói quen, trước khi đi ngủ sẽ đóng tất cả các cửa sổ và kéo hết rèm cửa lại.

Hơn nữa cảm giác của luồng khí đó khá ấm áp, rất giống việc có một người nằm trên giường tôi, quay sang thổi lên người tôi vậy.

Tôi cũng không nghĩ đến phương diện quỷ thần gì hết, chỉ bởi vì tôi là người theo chủ nghĩa vô thần.

Tôi tình nguyện suy đoán đây là ảo giác mà thôi.

Đột nhiên, ánh mắt của tôi thoáng nhìn qua rèm cửa sổ, ngay lập tức cả người tôi nổi da gà.

Vốn dĩ tôi đã cẩn thận kéo rèm cửa sổ kín mít, thế nhưng lúc này nó lại bị kéo ra.

Chiếc ghế xích đu nhỏ trên ban công bị gió thổi lắc lư lảo đảo, phía trên đặt một bó hoa hồng màu đen.

Tất cả lỗ chân lông trên người tôi đang thoát ra từng luồng hơi lạnh, tôi nhớ rõ ràng trên chiếc ghế xích đu đó vốn dĩ không có bất cứ cái gì.

Tôi lấy hết can đảm mở cửa ban công rồi đi ra ngoài.

Gió lạnh vào đêm đông giá rét khiến cho cả người tôi ớn lạnh, tôi nhặt bó hoa hồng đen lên.

Giữa những bông hoa có một tấm thiệp màu đen, trên đó viết một dòng chữ bằng bút mực đỏ.

"Tặng cho Nghiên Nghiên thân yêu của tôi.”

Hoa hồng đen có một ý nghĩa -

Lời thì thầm của ma quỷ.

Trái tim tôi đập rất nhanh, bây giờ tôi giống như đang cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay, ném bó hoa hồng vào thùng rác.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi gọi điện thoại cho bảo vệ chung cư, bảo anh ta giúp tôi kiểm tra camera giám sát ngoài hành lang, tôi muốn xác định có phải ai đó đã vào nhà tôi hay không.

Bảo vệ nhanh chóng nói cho tôi biết không ai xuất hiện trước cửa nhà tôi.

Chẳng lẽ người đàn ông đó bước vào từ ban công?

Nhưng nhà tôi ở tận tầng ba mươi, về cơ bản không có khả năng đi vào từ ban công.

Tôi yêu cầu bảo vệ lên đây một chuyến.

Bảo vệ đến rất nhanh, sau khi chào hỏi tôi một cách lịch sự, anh ta cùng tôi vào kiểm tra nhà một lượt.

Không có ai, tất cả những nơi con người có thể ẩn nấp đã được kiểm tra.

Sau khi bảo vệ rời đi, cho dù làm thế nào tôi cũng không thể ngủ, tôi đã sẵn sàng dành một đêm đến bệnh viện nơi tôi làm việc, sáng mai sẽ gọi người đến lắp camera giám sát.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong nhà vệ sinh.

Tí tách -

Tôi cau mày đi vào nhà vệ sinh, vòi nước không được đóng chặt nên lúc này có những giọt nước chảy xuống liên tục.

Tôi bị chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, theo lý mà nói sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy.

Tôi vừa đóng vòi nước lại, đột nhiên cả người cứng đờ đứng ngay tại chỗ.

Trên tay vịn trong phòng có tắm treo một chiếc khăn màu xanh đậm của đàn ông mà từ trước đến nay tôi chưa từng thấy.

Tôi run rẩy đưa tay ra sờ, vẫn còn ướt.

Việc này giống như mới vừa nãy có người đứng ở chỗ này tắm rửa.

Hô hấp của tôi trở nên dồn dập hơn, ngay lúc này, một bóng đen đã hấp dẫn sự chú ý của tôi.

Trong khe hở của cửa tủ trên bồn rửa tay, có một bông hồng đen.

Bên cạnh có một tấm thẻ như lúc nãy, trên đó được viết bằng mực màu đỏ của máu:

“Dùng khăn tắm tình nhân với Nghiên Nghiên, rất vui vẻ.”

Tôi sợ hãi đến nỗi thở hổn hển, lập tức cầm điện thoại di động rồi lao ra khỏi cửa.

Tôi tìm thấy một khách sạn, ở lại đó, sau đó nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Nhưng tôi còn chưa ngủ được bao lâu đã bị nhân viên quầy lễ tân gọi điện thoại đánh thức.

"Xin chào, đồ đặt bên ngoài của chị đã được mang đến." Cô gái trẻ ở quầy lễ tân nói chuyện vô cùng dịu dàng.

"Đồ bên ngoài cái gì cơ?" Tôi mơ mơ màng màng nói.

"Một bó hoa hồng đen rất đẹp."

02.

Cô gái trẻ ở quầy lễ tân liên tục thúc giục tôi nhanh chóng xuống lấy hoa.

Sau khi do dự nhiều lần, tôi vẫn chọn xuống đó.

Quả nhiên trên quầy lễ tân có một bó hoa hồng đen xinh đẹp.

Cô gái nhỏ đó nhìn tôi với ánh mắt vô cùng hâm mộ, nói rằng giá của bó hoa hồng này không hề rẻ, bạn trai đối xử với tôi thật tốt.

Nhưng trong lòng tôi càng ngày càng sợ hãi.

Bởi vì tôi không có bạn trai.

Tôi cầm bó hoa hồng, đi đến thùng rác, trực tiếp ném nó vào thùng rác.

Một tấm thiệp chậm rãi trượt ra.

Tôi nhặt lên nhìn một cái —

“Em yêu của tôi, em mặc áo len đen trông rất đẹp, cổ em đẹp như thiên nga, tôi thực sự muốn cắt nó và cất giữ.”

Tôi run rẩy che miệng, ném tấm thiệp vào thùng rác.

Sau đó, tôi bước nhanh về phía quầy lễ tân.

"Tôi muốn hỏi một chút, cô đã nhìn thấy người đưa bó hoa này tới đây chưa?”

"Nhìn thấy rồi, xuất hiện giữa đoàn người như một kỵ sĩ giấu mặt." Cô gái nhỏ nghi ngờ nhìn tôi.

Trong lòng tôi thật sự rất thất vọng, người đó rõ ràng đang trốn ở xung quanh đây, hắn ta thậm chí còn bám theo tôi suốt dọc đường đi đến khách sạn.

"Tôi muốn trả phòng." Tôi nói với cô gái lễ tân.

Cô gái nhỏ nhìn tôi, sắc mặt lộ rõ sự ngạc nhiên, nhưng cô ấy không hỏi nhiều, vẫn làm thủ tục trả phòng cho tôi.

Tôi vội vã lấy hành lý của mình rồi vội vã ra khỏi khách sạn.

Đã mười giờ tối, trên đường vẫn có kẻ đến người đi bởi vì nơi này là khu vực náo nhiệt nhất thành phố.

Tôi sợ hãi nhìn trái ngó phải, sau khi xác định không có ai đang theo dõi tôi thì lập tức chặn một chiếc taxi.

Người lái xe đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, chỉ để lộ một phần quai hàm nhợt nhạt.

"Đi đâu?". Giọng nói của hắn ta rất trẻ.

"Khách sạn Đường Bắc." Tôi thở hổn hển nói.

Mười lăm phút sau, tôi đến khách sạn và làm thủ tục nhận phòng.

Tôi nằm trong một căn phòng khách sạn vắng vẻ, tâm trạng của tôi lúc này vô cùng bất an.

Sau khi do dự nhiều lần, tôi gọi cho cấp dưới trong bệnh viện đang theo đuổi tôi.

Cậu ta là một chàng trai trẻ vừa tốt nghiệp vào đại học năm nay.

Tôi không nói nhiều, nhưng chàng trai đó nói rằng cậu ta sẽ đến đây ngay lập tức, điều này làm cho tôi bớt bất an hơn nhiều.

Khi tôi đang chuẩn bị nghỉ ngơi một lúc thì tôi chợt nghe thấy tiếng gõ cửa.

“Ai?" Tôi căng thẳng kêu lên một tiếng.

Ngoài cửa im lặng, không có bất cứ âm thanh nào.

Đột nhiên, một tấm thiệp được nhét vào từ khe cửa.

Thân thể tôi run lên vì sợ hãi, nhìn chằm chằm tấm thiệp kia, một lúc lâu sau cũng chưa dám đi nhặt.

Mười phút sau, tôi mới dám bước xuống giường tới nhặt tấm thiệp lên.

"Em yêu, em đói bụng chưa, tôi làm cho em một phần mì lợn mà em thích ăn nhất.”

(*) Mì lợn: một món ăn vặt đặc biệt ở thành phố Ôn Châu, tỉnh Chiết Giang.

Tay tôi không ngừng run rẩy, tấm thiệp rơi xuống đất.

Rốt cuộc làm sao hắn ta có thể tìm được tôi?

Tôi dựa sát lên cánh cửa, cẩn thận lắng nghe tiếng động bên ngoài cánh cửa.

Sau khi tôi chắc chắn không có ai bên ngoài nữa tôi mới dám mở cánh cửa này ra.

Quả nhiên, trên mặt đất đặt một túi đựng tinh xảo bán mang đi.

Sau khi suy nghĩ hết lần này đến lần khác, tôi vẫn cầm nó vào phòng.

Mở hộp ra, một mùi thơm đậm đà xông thẳng vào mũi.

Trên hộp có một dòng chữ.

"Em đoán xem trái tim con người và tim lợn có gì khác nhau, em yêu của tôi."

Trong nháy mắt, tôi quỳ sụp trên mặt đất, nôn đến nỗi tê tâm liệt phế.

Sau khi nôn xong, tôi lau khóe miệng, nhìn hình ảnh chật vật của mình trong gương.

Tôi đã hạ quyết tâm rằng tôi không thể ngồi chờ chết như thế này nữa.

Tôi phải bắt được kẻ đang theo dõi tôi.

Nếu hắn ta có thể giao đồ ăn cho tôi, nhất định sẽ xuất hiện trong camera giám sát của khách sạn.

Mì lợn này chính là bằng chứng, vì vậy tôi không thể vứt nó đi.

Tôi chịu đựng sự ghê tởm đang dâng trào trong lòng để sắp xếp lại túi mì lợn rồi đặt nó lên bàn.

Ngay sau đó, tôi đi xuống cầu thang, tìm thấy quầy lễ tân của khách sạn và nói rõ ý định của mình.

Lễ tân khách sạn rất phối hợp mà đưa tôi đến phòng an ninh, sau đó bảo vệ tìm video camera giám sát lúc đó cho tôi xem.

Khi nhìn thấy người đàn ông trong màn hình, đồng tử của tôi hơi co lại.

03.

Người theo dõi tôi vậy mà chính là tài xế taxi vừa nãy.

Chiếc áo khoác màu đen giống hệt nhau, mũ lưỡi trai cũng vậy.

Chẳng trách hắn ta có thể biết tôi đi đến nơi nào.

Tôi cắn mạnh môi dưới bởi vì cơn đau có thể làm cho tôi bình tĩnh lại.

Tôi đã gọi điện thoại báo cảnh sát, kể chi tiết những gì tôi đã trải qua trong hai ngày vừa rồi.

Đầu dây bên kia là nữ cảnh sát trẻ tuổi, cô ấy rất đồng cảm với những việc đã xảy ra với tôi, còn hỏi tôi đã ghi lại biển số xe chưa.

Cũng may từ trước đến nay trí nhớ của tôi không tệ, tôi lập tức đọc chính xác biển số xe cho cảnh sát.

Cảnh sát nói tôi nên tự bảo vệ sự an toàn của mình, không nên tùy tiện mở cửa, chờ tra được kết quả sẽ báo cho tôi biết.

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi vẫn rất bất an.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

Tôi ghé sát lên cánh cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo thì thấy một khuôn mặt thanh tú quen thuộc.

Là thực tập sinh mới tới trong bệnh viện của tôi, Cố Bắc Hoài.

Thật ra tính cách, năng lực và ngoại hình của Cố Bắc Hoài đều rất phù hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của tôi, chỉ là cậu ta ít hơn tôi bốn tuổi.

Tôi là người không thể chấp nhận tình chị em, cho nên vẫn chậm chạp không muốn đồng ý trước sự theo đuổi của Cố Bắc Hoài.

Nhưng giờ phút này nhìn thấy Cố Bắc Hoài, trong lòng đã tôi ổn định hơn rất nhiều.

Tôi mở cửa để cho Cố Bắc Hoài vào.

Cố Bắc Hoài dường như bị sắc mặt tiều tụy của tôi làm cho sợ hết hồn: "Chị Nghiên Nghiên, sao sắc mặt của chị lại khó coi như vậy?”

Con người thực sự là một sinh vật rất kỳ lạ, rõ ràng vừa rồi tôi vẫn còn rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ nước mắt của tôi không nhịn được mà rơi xuống.

Cố Bắc Hoài luống cuống tay chân nhìn tôi, cậu ta nhẹ nhàng vỗ sau lưng tôi: "Chị Nghiên Nghiên, có em ở đây.”

Sau khi tôi tỉnh táo lại, mới chậm rãi kể những chuyện đã xảy ra cho Cố Bắc Hoài biết.

Cố Bắc Hoài rõ ràng rất tức giận: "Chị Nghiên Nghiên, nếu như em nhìn thấy người đàn ông đó, em sẽ đánh hắn ta một trận ngay lập tức. Chị yên tâm đi, có em ở đây rồi.”

Tôi lặng lẽ quan sát cơ thể của Cố Bắc Hoài, ống tay áo xắn lên áo lộ ra cánh tay đặc biệt rắn chắc có lực.

"Chị Nghiên Nghiên, em thấy chị rất mệt mỏi, chị mau ngủ đi, còn em sẽ ngồi trên sô pha." Cố Bắc Hoài nhẹ giọng nói.

Tôi nói một tiếng cảm ơn, tôi đúng là cần nghỉ ngơi thêm một lúc để tốt hơn.

Vốn tưởng rằng có Cố Bắc Hoài ở đây thì tôi sẽ không ngủ được, nhưng không nghĩ tới tôi vừa đặt lưng xuống giường không lâu đã ngủ thiếp đi.

Không biết ngủ được bao lâu, tôi bị tiếng reo điện thoại đánh thức.

Mắt lim dim ngái ngủ, tôi nhấc điện thoại lên, đó là nữ cảnh sát lúc nãy.

Cô ấy nói với tôi rằng cô ấy đã tìm thấy thông tin về tài xế taxi kia.

Cơn buồn ngủ của tôi nhất thời biến mất.

Chỉ là lời tiếp theo của nữ cảnh sát lại làm cho trái tim tôi đập nhanh hơn.

Tài xế taxi kia đã chết.

Chỉ hai giờ trước đó, tài xế taxi đã bị siết cổ đến chết và xác của hắn ta bị vứt trên một vùng đất hoang.

Quần áo trên người hắn ta bị lột sạch, xe cũng bị người lái đi.

Người theo dõi tôi đã thay quần áo của người tài xế, sau đó lái xe của hắn ta đi.

Giọng điệu của nữ cảnh sát vô cùng nặng nề: "Cô Bạch, căn cứ vào camera giám sát gần khách sạn mà chúng tôi điều tra có thể thấy nghi phạm này chưa hề rời khỏi khách sạn.”

"Chúng tôi đã cử cảnh sát qua đó, chúng tôi sẽ bao vây khách sạn, mười phút sau chúng tôi sẽ đến."

Mặc dù nghĩ đến việc tên biến thái này còn ở trong khách sạn, tôi có chút bất an, nhưng vừa nghĩ đến việc mười phút nữa cảnh sát sẽ đến, tôi lập tức cảm thấy an tâm.

Tôi quyết định không ra ngoài, bất cứ ai đến cũng sẽ không mở cửa.

Tôi kể lại Cố Bắc Hoài nghe những việc cảnh sát nói.

Cố Bắc Hoài: "Chị cứ yên tâm đi, chị Nghiên Nghiên, em đã từng tập quyền anh, nếu nhìn thấy tên biến thái kia, em nhất định sẽ đánh cho hắn ta phải gọi mẹ xin tha!”

Tôi bị lời nói của Cố Bắc Hoài chọc cười.

Nhưng nghĩ lại, người đàn ông này dường như biết rất rõ về tôi.

Ngay cả việc tôi thích ăn mì lợn cũng biết.

Tôi hầu như không có bạn bè khác giới nào, người duy nhất là một tác giả nam mà gần đây tôi quen qua mạng.

Sau khi làm việc xong, tôi rất thích đọc tiểu thuyết linh dị, đúng lúc người tác giả này viết truyện linh dị rất hay, cho nên tôi cũng để lại một vài bình luận khen anh ta.

Kết quả là anh ta rất nhanh đã tin tưởng tôi, sau đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau để giết thời gian.

Thật kỳ diệu, sở thích của chúng tôi giống nhau trên rất nhiều phương diện, vì vậy trong khoảng thời gian đó tôi thường trò chuyện với anh ta trên phần mềm xã hội.

Nhưng gần đây, chúng tôi đã không nói chuyện với nhau rất lâu rồi.

Chẳng lẽ là anh ta sao?

04.

Tôi nói chuyện về người tác giả trên mạng cho Cố Bắc Hoài nghe.

Đôi mắt hẹp dài của Cố Bắc Hoài nhìn tôi, đột nhiên tâm tình vô cùng sa sút.

Ngón tay thon dài của cậu ta cuộn tròn: "Chị Nghiên Nghiên, chị tình nguyện nói chuyện phiếm với bạn nam trên mạng, cũng không muốn tìm em tâm sự lúc tan tầm sao?”

Tôi lúng túng cười một tiếng.

Sau khi làm việc xong Cố Bắc Hoài thường xuyên tìm tôi nói chuyện phiếm, nhưng vì để tránh những lời đồn đãi của đồng nghiệp trong bệnh viện, tôi thường chọn làm như không thấy.

"Em nói đùa thôi." Hai mắt Cố Bắc Hoài cong cong rất đẹp.

Cậu ta nói với tôi đừng sợ, tối nay cậu ta sẽ ở đây với tôi.

Tôi đi vào nhà vệ sinh, trong thời gian đó tôi đã gửi một tin nhắn cho người tác giả nam quen trên mạng.

Không ngờ người bạn nam quen qua mạng đó lại nhanh chóng trả lời.

"Thích hoa hồng tôi tặng cho em không, Nghiên Nghiên."

Tôi không nghĩ rằng thật sự là anh ta!

Nỗi sợ hãi lập tức lan tràn đến trái tim tôi, khiến tôi run rẩy.

Tôi chưa bao giờ nói với anh ta tên thật của tôi, nhưng anh ta có thể nói ra tên tôi một cách chính xác.

Một suy nghĩ khủng khiếp xuất hiện trong đáy lòng tôi.

Anh ta rất có thể là người mà tôi biết.

"Anh rốt cuộc là ai?" Khi tôi nhập dòng chữ này, ngón tay tôi cũng run rẩy.

Đầu bên kia của điện thoại mãi vẫn không trả lời.

Cốc cốc cốc.

Có tiếng gõ cửa bên ngoài nhà vệ sinh.

"Chị Nghiên Nghiên, chị không sao chứ? Chị đã ở trong đó rất lâu rồi." Cố Bắc Hoài lo lắng hỏi.

"Tôi không sao."

Tôi hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy.

Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ vô cùng khủng khiếp.

Người theo dõi tôi có phải là Cố Bắc Hoài không.

Nhưng ý nghĩ này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, đã bị tôi đè xuống.

Ở trong bệnh viện, Cố Bắc Hoài chính là một thanh niên tỏa nắng tiêu chuẩn.

Theo lý mà nói, tôi không nên nghi ngờ Cố Bắc Hoài.

Nhưng trái tim tôi vẫn gieo một hạt giống nghi ngờ, tôi đã gửi tài khoản mạng xã hội của người đó cho nữ cảnh sát.

Sau khi đi ra, tôi nói chuyện này cho Cố Bắc Hoài, thuận tiện thăm dò phản ứng của Cố Bắc Hoài một chút.

Cố Bắc Hoài tỏ ra rất phẫn nộ, cậu ta siết chặt nắm đấm: "Tên khốn kiếp này, đúng là một tên biến thái.”

"Chị Nghiên Nghiên, tôi nghi ngờ hắn ta rất có thể là người trong bệnh viện, chị có đang nghi ngờ ai không?" Cố Bắc Hoài nói.

Phản ứng của cậu ta không có bất cứ sơ hở nào, tôi tạm thời bỏ qua hoài nghi đối với cậu ta.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không nghĩ được đối tượng khả nghi nào khác.

"Tôi không ngủ được, cậu đi nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì thì tôi sẽ gọi cậu."

Tôi thấy quầng mắt Cố Bắc Hoài hiện lên màu xanh nhàn nhạt, lập tức đề nghị cậu ta đi nghỉ ngơi một lúc.

Cố Bắc Hoài cũng không cậy mạnh nữa, gật gật đầu, tựa vào sô pha nhắm mắt lại.

"Bắc Hoài?" Tôi nhẹ nhàng gọi cậu ta một tiếng.

Cố Bắc Hoài không có bất kỳ phản ứng nào, chỉ phát ra tiếng hít thở đều đều.

Điện thoại di động của cậu ta được đặt trên bàn mà không có bất kỳ sự phòng bị nào.

Tôi lo lắng nhấc điện thoại của cậu ta lên, cố gắng mở khóa.

Tôi đã thử mấy số, nhưng không đúng, nếu còn sai nữa thì điện thoại di động sẽ bị khóa mất.

Không còn cách nào khác, tôi đành thử ngày sinh nhật của tôi.

Mở khóa thành công.

Tim tôi đập rất nhanh, liếm môi một cái, mở phần mềm mạng xã hội lên.

Khi nhìn thấy cái tên xa lạ ở phía trên, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Cố Bắc Hoài không phải là người bạn nam kia.

Đột nhiên, tôi nhìn thấy trong túi Cố Bắc Hoài, dường như có thứ gì đó đang lóe lên.

Tôi nhìn cẩn thận, vậy mà lại là một chiếc điện thoại di động khác.

Người bình thường có hai chiếc điện thoại di động thực sự không phải là một chuyện kỳ lạ, nhưng giờ phút này tôi không thể chờ đợi được mà muốn xác minh ngay lập tức.

Tôi nhẹ nhàng lấy điện thoại di động trong túi Cố Bắc Hoài ra.

Cố Bắc Hoài vẫn không tỉnh dậy.

Chiếc điện thoại di động này không cài mật khẩu, khi tôi mở tài khoản phần mềm xã hội, nhìn thấy tên tài khoản quen thuộc, máu toàn thân bỗng chốc lạnh xuống.

Cố Bắc Hoài chính là người bạn nam mà tôi quen qua mạng!

05.

Giờ phút này tôi cảm thấy khuôn mặt đang ngủ say của Cố Bắc Hoài vô cùng đáng sợ.

Vừa nghĩ đến dáng vẻ giả vờ vô tội của cậu ta, trong lòng tôi lập tức dâng lên từng đợt cảm xúc ghê tởm.

Lúc trước khi ngồi lên xe, toàn bộ hành trình tôi không hề nghe thấy giọng nói của tài xế taxi, thì ra tài xế đó chính là do Cố Bắc Hoài ngụy trang.

Cậu ta đi theo tôi đến khách sạn, sau đó thay một bộ quần áo khác, giả vờ như không biết gì xuất hiện trước mặt tôi.

Cố Bắc Hoài vẫn chưa thức dậy.

Tôi nhanh chóng đi đến cửa.

Trong khoảnh khắc đó, tim tôi đập rất mạnh.

Tôi nhanh chóng xoay tay nắm cửa và chạy ra ngoài.

Cho đến khi tôi chạy vào thang máy một cách an toàn, nhịp tim tôi đã bình thường lại hơn một chút.

Tôi thở hổn hển, vừa ấn tầng một, vừa gọi điện báo cảnh sát ngay lập tức.

Nữ cảnh sát nói cho tôi biết rằng cảnh sát đã ở dưới sảnh khách sạn.

Quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng còi báo động.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này thang máy đột nhiên dừng lại ở tầng bốn.

Cửa thang máy mở ra.

Hành lang rất yên tĩnh, vắng vẻ không người.

Ánh sáng màu vàng ấm áp độc đáo của khách sạn chiếu trên sàn nhà sáng bóng lại khiến cơ thể tôi lạnh lẽo đến cùng cực.

Tôi thấy trước cửa thang máy tầng bốn có đặt một túi đựng mang đi xinh đẹp.

Bên trong có thứ gì đó rất giống bốn ngón tay của người.

Khớp xương ngón tay khá lớn, giống như ngón tay của một người đàn ông vậy.

Các ngón tay được xếp gọn gàng ngăn nắp trong hộp giấy.

Phía trên có một tấm thiệp.

Tôi run rẩy nhặt tấm thiệp đó lên.

"Nghiên Nghiên thân mến, em thích món quà này không? Hắn ta là một tài xế taxi, tôi đã theo dõi hắn ta khá lâu rồi.”

"Hắn ta chạy taxi vào sáu giờ sáng, hai giờ tối mới về nhà, chỉ vì kiếm đủ phí sinh hoạt cho người vợ đang mang thai và đứa con sắp chào đời.”

"Một người như vậy, tay hắn ta là thứ vô cùng quan trọng, tay chính là bộ phận hắn ta phải dựa vào để sinh tồn, cho nên tôi lựa chọn tước đoạt đi thứ quan trọng nhất của hắn ta và dâng cho Nghiên Nghiên.”

"Nghiên Nghiên của tôi xứng đáng nhận được thứ tốt nhất."

"Chẳng qua tôi không phải là phế vật Cố Bắc Hoài đó, Nghiên Nghiên nhận nhầm người, tôi sẽ rất buồn lòng.”

Bàn tay cầm tấm thiệp của tôi liên tục run rẩy.

Chẳng lẽ Cố Bắc Hoài cũng không phải là người theo dõi tôi sao?

Tôi liều mạng ấn nút đóng thang máy, đột nhiên, một bàn tay mạnh mẽ đưa vào.

Một người đàn ông mặc quần áo màu đen đi vào, khi nhìn thấy bộ quần áo đó, đồng tử của tôi kịch liệt co rút lại.

Đây là quần áo của tài xế taxi.

Người đàn ông cởi mũ lưỡi trai ra, để lộ khuôn mặt thật thà.

Khuôn mặt này tôi rất quen thuộc, chính là bảo vệ chung cư.

Anh ta cười với tôi một cách rất quỷ dị.

Tôi vừa muốn hét lên, trên cổ truyền đến một cơn đau dữ dội.

Ngay sau đó khung cảnh trước mắt tôi tối sầm lại, không biết bất cứ điều gì nữa.

06.

Tôi mở hai mắt ra, phát hiện tôi đang ở nhà mình.

Chỉ là tay chân của tôi đều bị dây thừng trói chặt.

Tôi sợ hãi ngẩng đầu lên, bảo vệ chung cư ngồi xổm trước mặt tôi, trên khuôn mặt thật thà kia vậy mà lại lộ ra một nụ cười kỳ quái.

"Nghiên Nghiên, còn nhớ tôi không?" Anh ta nhìn tôi bằng đôi mắt vô cùng phức tạp.

"Rốt cuộc anh là ai?" Tôi thở dốc hỏi anh ta.

Anh ta cười một tiếng sau đó xắn tay áo lên.

Trên cánh tay của anh ta có một vết bớt mà tôi rất quen thuộc.

Tôi mở to hai mắt.

“Anh là Lý Đông!”

Khuôn mặt của anh ta lập tức trở nên dữ tợn, bóp chặt lấy cổ tôi.

"Bạch Nghiên, em đúng là một người phụ nữ lẳng lơ, chúng ta mới rời khỏi nhau một năm, em đã qua lại với người đàn ông khác rồi!”

“Làm sao, cậu ta lợi hại hơn tôi à, chỉ với loại tiểu bạch kiểm đó cũng có thể thỏa mãn em ư?”

“Làm sao, rất bất ngờ đúng không? Tôi đã phẫu thuật thẩm mỹ toàn bộ gương mặt này chỉ để tiếp cận em.”

“Vì sao anh lại phải làm chuyện này với tôi, tôi hận anh, tôi hận anh!”

Hai mắt Lý Đông phủ đầy tơ máu đỏ tươi, sức lực bóp cổ cũng càng ngày càng lớn.

Khuôn mặt của tôi chướng đỏ, cảm giác phổi sắp nổ tung.

Ngay tại lúc tôi cho là mình sắp chết, cảnh sát đã phá cửa xông vào.

“Không được động đậy!”

Mấy người cảnh sát giơ súng lên, chĩa thẳng vào người Lý Đông.

“Nghiên Nghiên!”

Tôi nghe được giọng nói của Cố Bắc Hoài, tê tâm liệt phế.

Cuối cùng, Lý Đông vẫn buông tôi ra.

Cảnh sát xông lên, áp đảo Lý Đông xuống đất, còng tay anh ta lại.

Chưa kịp hoàn hồn thì tôi đã được một vòng tay ấm áp ôm chặt lấy.

Cố Bắc Hoài dùng sức ôm chặt tôi: "Nghiên Nghiên, không sao, không sao.”

Nước mắt tôi tuôn trào.

Cuối cùng tôi và Cố Bắc Hoài cùng đi đến cục cảnh sát, phối hợp điều tra với cảnh sát.

Bên trong đồn cảnh sát.

Cảnh sát đã cho tôi xem một đoạn video.

Thì ra hai ngày nay, Lý Đông vẫn lợi dụng thân phận bảo vệ, ngồi xổm ở trong lối đi an toàn trước cửa nhà tôi.

Khi tôi nhập mật khẩu, khuôn mặt của Lý Đông lặng lẽ xuất hiện trong bóng tối.

Mà tôi không biết gì cả.

Chờ đến lúc tôi ngủ say, Lý Đông thuần thục nhập mật khẩu, lẻn vào nhà tôi.

"Cô Bạch, Lý Đông là bạn trai cũ của cô, đúng không?" Cảnh sát trầm giọng hỏi.

Tôi siết chặt ngón tay.

Sau đó thở dài một hơi, chậm rãi nói: "Anh ta là bạn trai cũ của tôi, chính xác mà nói, là mối tình đầu của tôi, ba năm trước, chúng tôi ở bên nhau một năm, sau đó thì chia tay."

“Hai người chia tay vì lý do gì?”

Tôi run rẩy.

Những ký ức kinh khủng đáng sợ tràn đầy trong đầu óc tôi.

Tôi là một bác sĩ tâm lý, Lý Đông là một trong số những bệnh nhân của tôi.

Sai lầm lớn nhất của tôi chính là không nên yêu đương với bệnh nhân của mình.

Tôi đã chữa khỏi bệnh cho Lý Đông, nhưng tôi không nghĩ rằng anh ta chỉ đang che giấu bản thân mình.

Một thời gian dài qua đi, tôi bắt đầu phát hiện ra có điều gì đó không ổn.

Bệnh của Lý Đông ngày càng trở nên tồi tệ hơn, anh ta bắt đầu hạn chế quyền tự do của tôi, thậm chí không cho phép tôi nói chuyện với bất kỳ người khác giới nào.

Ngay cả khi đồng nghiệp tại nơi tôi làm việc hỏi về chuyện công việc, tôi cũng sẽ bị Lý Đông đánh đập tàn nhẫn.

Từng ngày trôi qua, tôi thực sự không thể chịu đựng được nữa.

Lý Đông cố chấp và dục vọng khống chế của anh ta thật sự quá mạnh mẽ, tôi căn bản không có cách nào chữa khỏi cho anh ta.

Tôi không đề nghị chia tay, mà thừa dịp Lý Đông đang ngủ say, lập tức chuyển đến một thành phố khác, mở một bệnh viện tâm lý, bắt đầu cuộc sống mới của mình.

Nhưng tôi không nghĩ rằng Lý Đông đã tìm thấy tôi theo cách này.

Sau khi cảnh sát nghe xong lời tôi nói, họ nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy sự thông cảm.

Anh ta nói với tôi rằng tôi có thể đi.

Tài xế taxi đã bị Lý Đông giết chết, nhưng mì lợn không phải được làm bằng tim người, chỉ là mì lợn bình thường.

Cảnh sát đã cho tôi xem hai đoạn video giám sát.

Trong đoạn video đầu tiên, Cố Bắc Hoài xuất hiện trong thang máy.

Nhưng khi thang máy lên đến tầng bốn, Lý Đông lập tức đi theo vào.

Lúc đó trong thang máy có rất nhiều người, Lý Đông nhét điện thoại di động vào trong túi Cố Bắc Hoài.

Cố Bắc Hoài vẫn chưa phát hiện ra.

Trong đoạn video giám sát thứ hai, Lý Đông thay quần áo của nhân viên lao công, bỏ tôi vào thùng rác, đi trên lối đi riêng chuyên dùng để giao hàng của khách sạn.

Khi cảnh sát chưa kịp đến đó, Lý Đông đã đưa tôi đi rồi.

Tôi đã nói với cảnh sát rằng tôi muốn gặp lại Lý Đông.

Tôi yêu cầu hợp tình hợp lý, cho nên họ đồng ý.

Cảnh sát dẫn tôi đến trước mặt Lý Đông.

Anh ta lên cơn thần kinh bấu lấy cánh tay của mình, cánh tay đã bị anh ta cấu chặt đến nỗi bắt đầu xuất hiện vết máu.

"Lý Đông." Tôi gọi tên anh ta với tâm tình phức tạp.

Lý Đông ngẩng đầu nhìn tôi, trong ánh mắt anh ta dần dần lộ ra sự sợ hãi.

Anh ta muốn nhào tới trước mặt tôi, nhưng còng tay đã ngăn cản được hành động của anh ta.

Cảnh sát khống chế anh ta: "Lý Đông, anh muốn làm gì?"

Lý Đông rơi nước mắt, anh ta run rẩy duỗi ngón tay chỉ về phía tôi.

"Tôi biến thành bộ dạng như hôm nay đều là bởi vì người phụ nữ này, các người nên điều tra cô ta đi!”

"Lý Đông, những tổn thương anh gây ra cho Bạch Nghiên còn chưa đủ sao?" Cảnh sát lớn tiếng quát tháo.

Tôi run rẩy bất lực.

"Tôi muốn nói vài câu với Lý Đông." Tôi rơi nước mắt nói: "Dù sao anh ta biến thành bộ dạng như ngày hôm nay, tôi cũng có trách nhiệm.”

Yêu cầu của tôi đã được chấp nhận.

Tôi đi đến bên cạnh Lý Đông, nhìn thấy ánh mắt vừa phức tạp vừa kháng cự của anh ta.

Tôi nhẹ nhàng ghé sát tai anh ta, dùng giọng nói chỉ có hai người chúng tôi có thể nghe thấy: "Lý Đông, nếu như có cảnh sát hỏi chuyện anh và tôi, anh chỉ cần trả lời họ một câu, anh yêu tôi rất nhiều.”

Lý Đông điên cuồng run rẩy, anh ta muốn đứng lên, ánh mắt của anh ta giống như muốn xé nát tôi.

Cố Bắc Hoài đi tới, ôm lấy bả vai tôi: "Nghiên Nghiên đừng sợ.”

Lý Đông tê tâm liệt phế hét: "Cố Bắc Hoài, rời khỏi người phụ nữ này đi! Nếu không cậu sẽ có kết quả giống tôi!”

Cố Bắc Hoài lạnh lùng nhìn anh ta một cái: "Tôi sẽ không, sẽ không bao giờ, tôi sẽ không biến thái như anh, muốn dùng sự khống chế để trói buộc người phụ nữ mình yêu.”

07.

Cố Bắc Hoài dẫn tôi đi.

Cậu ta đưa tôi về nhà.

"Chị Nghiên Nghiên, vậy em trở về nhé?" Đây là lần đầu tiên Cố Bắc Hoài đến nhà tôi, đương nhiên có chút khẩn trương.

Tôi không nói gì hết.

Lúc Cố Bắc Hoài đang chuẩn bị rời đi, tôi kéo tay cậu ta lại.

Tôi ngẩng đầu nhìn cậu ta, đôi mắt rưng rưng muốn khóc.

"Bắc Hoài, tôi rất sợ, cậu có thể ở lại cùng với tôi không?”

Tôi có thể nhìn ra sự vui mừng của Cố Bắc Hoài.

Cậu ta gật đầu, ánh mắt vô cùng ôn nhu.

"Nghiên Nghiên, em sẽ ở đây."

Tôi đưa Cố Bắc Hoài đến thăm nhà tôi.

Thành thật mà nói, trải qua chuyện đêm nay, tôi bắt đầu thử tiếp nhận Cố Bắc Hoài.

Mặc dù cậu ta còn trẻ, nhưng cậu ta dũng cảm hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi.

Chúng tôi đi đến phòng đọc sách.

Cố Bắc Hoài nhìn sách trên giá sách, đột nhiên hỏi: "Nghiên Nghiên, chị rất hứng thú với thuật thôi miên sao?”

Tôi mỉm cười, vén một sợi tóc bên tai: "Tất cả chúng ta đều là bác sĩ tâm lý, đôi khi dùng thôi miên cũng có thể giúp bệnh nhân một cách tốt hơn."

Cố Bắc Hoài cũng cười theo: "Chị Nghiên Nghiên, em còn phải học tập chị rất nhiều.”

Trong phòng đọc sách, một bó hoa hồng đen lặng lẽ chờ đợi.

Có một tấm thiệp trên đó.

"Nghiên Nghiên thân mến, đây là bông hồng mà tôi dành riêng cho bản thân mình."

Phiên ngoại một.

Cảnh sát Chu luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Từ sau khi Bạch Nghiên rời đi, mí mắt trái của ông vẫn luôn âm ỷ giật nhảy lên.

"Tiểu Lưu, cậu đi điều tra tư liệu của Bạch Nghiên cho tôi xem một chút."

Bạch Nghiên, 28 tuổi, thạc sĩ tâm lý học, giám đốc bệnh viện tâm lý.

Không có bất kỳ tư liệu xấu nào, chữa bệnh thành công cho rất nhiều bệnh nhân, danh tiếng trong giới bác sĩ tâm lý cũng rất tốt.

Lần duy nhất không thành công, chính là lần này của Lý Đông.

Nhìn qua không có bất cứ vấn đề nào.

"Tiểu Lưu, cậu cảm thấy người tên Bạch Nghiên này tạo cho cậu cảm giác thế nào?" Cảnh sát Chu hỏi.

"Bác sĩ Bạch, dáng vẻ xinh đẹp, nói chuyện nhẹ nhàng, trình độ học vấn lại cao, thực sự rất hoàn mỹ." Tiểu Lưu đỏ mặt nói.

"Hơn nữa tôi nghe người trong chung cư nói, bác sĩ Bạch có thường thức vô cùng độc đáo, mỗi tuần đều thích đặt cho mình một bó hoa hồng đen.”

“Hoa hồng đen sao?" Cảnh sát Chu lẩm bẩm nói.

Đột nhiên, ông nghĩ đến chuyện gì đó: "Dẫn Lý Đông ra, tôi sẽ thẩm vấn anh ta thêm một lần nữa."

Lý Đông khuôn mặt tiều tụy ngồi ở chỗ đó, trên cánh tay anh ta có vết thương chồng chất, tất cả đều là vết máu do anh ta tự cào.

"Lý Đông, tôi muốn anh nói cho tôi biết, rốt cuộc Bạch Nghiên là người như thế nào." Cảnh sát Chu trầm giọng hỏi.

"Bạch Nghiên... Bạch Nghiên chính là một kẻ điên, là cô ta hại tôi thành bộ dạng như bây giờ... Không đúng, cô ấy là một người tốt, tôi rất yêu cô ấy, tôi không muốn cô ấy tiếp xúc với người đàn ông khác." Lý Đông vừa cười vừa khóc nói.

(*) Ở đây Lý Đông vừa tỉnh vừa điên, lúc tỉnh sẽ gọi Bạch Nghiên là cô ta, lúc điên thì gọi là cô ấy

Cảnh sát Chu nhíu nhíu mày, ông biết không thể hỏi chuyện gì từ Lý Đông được nữa.

Phiên ngoại hai.

Tôi là Bạch Nghiên.

Khi còn rất nhỏ, bởi vì cơ thể tôi gầy yếu, lại là đứa trẻ chuyển trường từ nơi khác đến, thường xuyên bị bạn cùng lớp bắt nạt.

Nhưng trong lớp, thành tích của tôi vẫn luôn đứng đầu, giáo viên khen tôi là học sinh thông minh nhất mà cô ấy từng thấy.

Cha tôi là một bác sĩ tâm lý học, trên người ông ấy cất giấu một bí mật lớn.

Ông ấy đã giết mẹ tôi bằng cách thôi miên.

Ông ấy đã sử dụng thôi miên để hướng dẫn mẹ tôi nhảy từ một tòa nhà cao tầng, mẹ đã chết tại chỗ.

Lúc đó tôi chỉ mới 10 tuổi.

Tôi không cảm thấy buồn, cái chết của mẹ tôi đối với tôi, không khác gì chậu hoa hồng bên cửa sổ chết khô là bao.

Nhưng kể từ lúc đó tôi đã quan tâm đến thôi miên.

Tôi phát hiện ra rằng cho dù là con người hay động vật đều bị ám thị tâm lý mạnh mẽ dưới tác động của thế giới bên ngoài.

(*) Ám thị: ám thị là quá trình tác động một cách trực tiếp hoặc gián tiếp lên tâm lý con người nhằm mục đích điều khiển họ thực hiện những yêu cầu nhất định.

Lý Đông là bệnh nhân đầu tiên tôi gặp được.

Anh ta hay xấu hổ, không tự tin, rất tự ti, nhạy cảm.

Là một nhân cách dễ lấy lòng điển hình.

Anh ta muốn nhờ tôi giúp đỡ, làm thế nào để từ chối người khác, hơn nữa muốn làm cho mình trở nên tự tin.

Trong lòng tôi vẫn luôn đè nén loại dục vọng này, khi nhìn thấy Lý Đông thì nó đã bộc phát.

Anh ta sẽ là vật thí nghiệm đầu tiên của tôi.

Một bệnh nhân tràn đầy sự tin tưởng với tôi, tỉ lệ thôi miên thành công sẽ tăng lên rất nhiều.

Để thực hiện tốt hơn kế hoạch của mình, tôi bắt đầu nói chuyện yêu đương với Lý Đông.

Tôi sẽ biến Lý Đông thành một người hoàn toàn khác.

Trong thời gian yêu nhau, tuần nào tôi cũng sẽ đặt cho Lý Đông một bó hoa hồng đen, trên đó có cả một tấm thiệp.

Tôi vô hình ám chỉ Lý Đông phải làm theo lời viết trên tấm thiệp.

Dần dà, Lý Đông bắt đầu cho rằng, đối với anh ta mà nói, lời viết trên tấm thiệp là điều anh ta bắt buộc phải làm.

"Lý Đông, nhìn tôi, anh cố chấp, ghen tị, anh yêu tôi rất nhiều, yêu tôi đến mức muốn giết chết tất cả những người đàn ông gần gũi với tôi."

"Sau đó tôi sẽ rời khỏi anh, anh sẽ không từ thủ đoạn đi tìm tôi, tiếp cận tôi."

"Hiểu chưa, Lý Đông?" Tôi nói nhẹ nhàng.

Lý Đông máy móc gật đầu.

"Hiểu rồi, Nghiên Nghiên."

Tôi thoát ra khỏi hồi ức, nhìn Cố Bắc Hoài nằm bên cạnh.

Chúng tôi đã yêu nhau được nửa tháng.

Tôi cười cười, cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt lên môi Cố Bắc Hoài một nụ hôn.

Đã đến lúc để làm một cuộc thí nghiệm khác rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play