Tôi bị mù nhưng hôm qua thị lực lại hồi phục một cách kỳ diệu.

Tôi vừa định thông báo tin tốt này cho ba mẹ thì lại thấy một tờ khăn giấy bị vo viên dưới gầm giường.

Trên mặt khăn giấy viết một câu: Đừng nói cho họ biết cô có thể nhìn thấy.

01.

Ba tháng trước tôi bị mù vì một lần tai nạn xe cộ.

Để chăm sóc tôi tốt hơn, gia đình tôi đã chuyển đến một vùng ngoại thành cách thành phố rất xa.

Đêm hôm qua, tôi đã khôi phục thị lực một cách kỳ diệu.

Tôi đang định thông báo tin tốt này cho ba mẹ thì lại phát hiện ở dưới gầm giường có một tờ khăn giấy bị vo tròn.

Tôi có tính ưa sạch sẽ nên lấy tờ khăn giấy ra.

Dòng chữ trên mặt giấy làm tôi cau chặt lông mày.

Đừng nói cho họ biết cô có thể nhìn thấy.

Nét chữ trên mặt giấy xiêu vẹo như thể người viết đang cực kì vội vàng.

Ở đây chẳng có ai khác, 'họ' rõ ràng là chỉ ba mẹ tôi.

Tôi không hề biết ai đã nhét tờ khăn giấy này xuống gầm giường tôi.

Ba tháng nay chỉ có ba mẹ và Quý Diên chồng tôi tới lui phòng tôi.

Đúng lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

"Mạt Mạt, mẹ hầm tổ yến cho con này". Giọng nói hiền hòa của mẹ vang lên sau cánh cửa.

Tôi tiện tay vứt tờ khăn giấy vào thùng rác.

Nhưng khi tôi mở cửa ra con ngươi lại co rút mãnh liệt.

Tôi nhìn thấy một người phụ nữ lạ mặt bưng bát đứng trước cửa, nhìn tôi cười dịu dàng.

Môi bà ta tô son đỏ chót, nụ cười trên mặt thoạt nhìn rất kỳ quái.

Người này rõ ràng không phải mẹ tôi!

Tôi lùi mạnh về phía sau, vẻ mặt kinh hãi nhìn bà ta.

Mẹ tôi mặt mũi hiền lành, nhưng trông người đàn bà này lại vô cùng sắc sảo, gương mặt khác hẳn mẹ tôi.

Nhưng kỳ lạ là giọng nói của bà ta lại y hệt giọng của mẹ tôi.

Tôi đang định chất vấn bà ta là ai thì chợt nhớ tới dòng chữ trên tờ khăn giấy ban nãy.

Không thể để họ phát hiện tôi nhìn thấy được.

"Sao vậy Mạt Mạt? Có phải khó chịu ở đâu không?" Người phụ nữ lo lắng bước đến gần tôi.

"Mẹ, đặt tổ yến ở đây là được rồi, lát nữa con ăn". Tôi mò mẫm ngồi lên giường, từ tốn nói.

"Mạt Mạt, tổ yến nóng lắm đấy, hay là để mẹ bón cho con nha". Người phụ nữ nói.

Tôi lập tức từ chối: "Mẹ, con hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát, con để nguội rồi ăn".

Người phụ nữ gật đầu, im lặng ra ngoài.

Khoảnh khắc bà ta đóng cửa lại, tôi bỗng thở phào.

Sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi rồi.

Rốt cuộc ba mẹ thật của tôi đang ở đâu? Người phụ nữ này là ai?

Tôi thật sự lo cho ba mẹ, mở cửa bước ra.

Tôi ra khỏi phòng, đây là lần đầu tiên nhìn rõ nơi mình đang ở.

Một biệt thự hai tầng.

Tôi đứng ở tầng hai, liếc mắt đã nhìn thấy người đàn ông ngồi đọc báo trên sofa ở phòng khách.

Người này nhất định là ba tôi.

Tôi nhìn ngó xung quanh, xác định người phụ nữ kia không có ở phòng khách xong, thấp giọng gọi: "Ba!"

Người đàn ông quay lại, tôi nhìn thấy mặt ông ta.

Giây phút đó sợ hãi co rụt cả người lại.

Bởi vì thấy không phải người ba thân thương của tôi, mà là một gương mặt hoàn toàn xa lạ.

"Sao vậy Mạt Mạt?"

Nhưng từ trong miệng người đàn ông kia lại phát ra tiếng nói của ba tôi.

Tôi nở một nụ cười vô cùng khó coi: "Không có gì đâu ba".

Đầu người phụ nữ ló ra từ căn phòng bên cạnh chỗ tôi đứng, đôi môi đỏ chót của bà ta cười lên cực kỳ khoa trương:

"Mạt Mạt, chẳng phải con muốn ngủ một lát sao?'

02.

"Mẹ, con lại không buồn ngủ nữa". Tôi cười nói.

"Vậy để mẹ bón tổ yến cho con".

Người phụ nữ bưng bát tổ yến từ trong phòng ra, đút cho tôi từng thìa một.

Lúc này tôi vô cùng căng thẳng, sợ bị người phụ nữ kia nhận ra tôi đã nhìn thấy.

Nhưng may mà người phụ nữ đó không hề phát hiện được sự khác lạ của tôi.

Ăn tổ yến ngọt dịu trong miệng nhưng lại như nhai sáp, tôi hoàn toàn không biết người phụ nữ này có cho thứ gì vào tổ yến hay không.

"Sao thế, Mạt Mạt, sắc mặt con rất xấu, hơn nữa cứ chảy mồ hôi mãi". Người phụ nữ vẫn phát hiện ra sự bất ổn của tôi.

Bà ta quan tâm kề sát vào tôi, đôi mắt lại nhìn thẳng vào mắt tôi.

Mắt bà ta rất to, nhưng lòng trắng nhiều, đồng tử đen nhỏ xíu.

"Con không sao, con chỉ không biết rốt cuộc khi nào mắt con mới hồi phục". Tôi tỏ vẻ thất vọng nói.

Người phụ nữ cười: "Mạt Mạt, con yên tâm, con nhất định sẽ khỏe lại".

Tôi nở nụ cười vừa khó coi vừa cứng nhắc, người phụ nữ sờ đầu tôi đầy yêu thương.

Sau khi về phòng, tôi lập tức khóa cửa lại, hoảng sợ ngồi lên giường.

Nửa tháng trước, Quý Diên chồng tôi đã từng đến thăm nom tôi một lần.

Chồng tôi là cơ trưởng, công việc của anh ấy vô cùng bận rộn.

Lúc đó anh ấy và ba mẹ tôi nói chuyện rất vui vẻ, thậm chí còn bị ba tôi chuốc say mèm nên phải ngủ ở biệt thự một đêm.

Cũng có nghĩa là, nửa tháng trước, ba tôi còn là người ba ruột thật sự của tôi.

Tôi tìm được điện thoại, ngày trước khi tôi chưa nhìn thấy được vẫn luôn sử dụng giọng nói để nhận diện.

Tôi gọi ngay cho Quý Diên.

Cuộc gọi nhanh chóng được nhận.

Giọng Quý Diên vẫn dịu dàng như thế: "Mạt Mạt, sao vậy? Anh vừa xuống máy bay, có thể đến thăm em rồi".

"Quý Diên, anh có thể sẽ cảm thấy chuyện em nói với anh tiếp sau đây là rất vô lý nhưng những điều em nói đều là sự thật". Tôi gấp gáp nói.

Quý Diên im lặng giây lát rồi lập tức nói: "Mạt Mạt, dù là cái gì, chỉ cần do em nói anh đều tin".

Tôi kể hết toàn bộ sự việc cho Quý Diên nghe.

Quý Diên: "Mạt Mạt, giờ anh tới ngay đây".

Lái xe từ sân bay tới đây chắc phải mất một tiếng đồng hồ.

Vừa nghĩ tới việc Quý Diên sẽ tới, lòng tôi đã yên tâm hơn nhiều.

Bên ngoài thình lình vang lên tiếng gõ cửa.

"Mạt Mạt, phải uống thuốc rồi".

Ngoài cửa vang lên tiếng của ba.

Nhưng tôi biết, đây hoàn toàn không phải ba tôi mà là một người đàn ông xa lạ.

Tim tôi đập thình thịch, nhìn chằm chằm cánh cửa.

Thấy một lúc lâu mà tôi vẫn không nói năng gì, người đàn ông bắt đầu xoay nắm cửa.

"Sao lại khóa cửa vậy, Mạt Mạt? Nếu không uống thuốc mắt con sẽ chẳng thể khỏi được đâu".

Người đàn ông giục tôi mở cửa.

Tôi quyết định bất luận thế nào cũng sẽ không mở cửa, trừ phi Quý Diên tới.

"Ngủ rồi à? Cô nhóc".

Người đàn ông cười bất lực, sau đó tôi nghe thấy tiếng bước chân đi xuống tầng của ông ta.

Bấy giờ tôi mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đột nhiên tôi lại thấy không ổn.

Tôi có một cảm giác mạnh mẽ rằng mình bị nhìn chằm chằm.

Tôi bất an đi tới sát cửa, nghe động tĩnh bên ngoài.

Ngoài cửa yên tĩnh chẳng có tiếng động nào cả.

Có vẻ như người đàn ông kia đi rồi.

Tôi không yên tâm, lại cẩn thận khẽ khàng bò xuống đất định dòm động tĩnh bên ngoài qua khe hở dưới cửa.

Mà ngay lúc này tôi lại đối diện với một đôi đồng tử cực bé, rất nhiều lòng trắng.

Người đàn ông kia đang bò rạp xuống, đôi đồng tử nhìn chòng chọc vào tôi qua khe hở.

03.

Giây phút đó cả người tôi lạnh toát.

Tôi giả vờ như chẳng thấy gì, chầm chậm mò mẫm sờ soạng: "Lạ thật, rõ ràng điện thoại của mình rơi xuống đất mà".

Đôi mắt kia biến mất khỏi khe hở.

Tôi ngồi bịch xuống đất thở hổn hển.

Bọn họ quá kì lạ.

Chắc chắn đôi nam nữ kỳ lạ này xuất hiện bên cạnh tôi là có ý định xấu.

Tôi không biết rốt cuộc ba mẹ của tôi đã đi đâu, chuyện duy nhất tôi có thể làm bây giờ là chờ Quý Diên tới.

Sau một tiếng đồng hồ chờ đợi trong giày vò cuối cùng tôi cũng chờ được điện thoại của Quý Diên.

Giọng Quý Diên ở đầu bên kia có vẻ vô cùng sốt ruột: "Mạt Mạt, giờ em đang ở đâu?"

Câu nói của Quý Diên làm tôi thấy lạ.

"Em ở biệt thự lúc trước anh từng tới rồi đó, anh không tìm nhầm chỗ đấy chứ?" Tôi cũng sốt ruột.

"Anh đang ở biệt thự đây, nhưng không có em và cô chú, chỗ này đầy bụi bặm như thể lâu lắm rồi không có ai ở vậy". Quý Diên vô cùng nghi ngờ nói.

Lời này của anh cũng khiến tôi cực kỳ kinh hãi.

Quý Diên còn chụp ảnh cho tôi.

Tôi nhìn bức ảnh, đúng là đang ở biệt thự thật.

Có điều chính xác như những gì Quý Diên nói, trong biệt thự đầy bụi, có vẻ đã lâu lắm rồi không có ai ở vậy.

Trên ghế sofa phủ một lớp bụi dày, thậm chí góc thường còn giăng đầy mạng nhện.

Chỗ này rõ ràng khác hẳn biệt thự tôi đang ở hiện giờ.

Nhưng cách bài trí lại y hệt biệt thự tôi ở.

Tôi chợt nhớ ra lúc trước người đàn ông kia có để một tờ báo trên bàn trà, thế là vội vàng bảo Quý Diên chụp ảnh cho tôi.

Ảnh được gửi tới ngay sau đó.

Trong bức ảnh, quả nhiên trên bàn trà có một tờ báo, nhìn thời gian thì chính là báo ngày hôm nay.

Tim tôi đập thình thịch, bàn tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.

"Quý Diên, em đang ở biệt thự, anh không tin thì em gọi video với anh, rốt cuộc là sao đây? Em vẫn sống ư?"

Khoảnh khắc này tôi gần như sụp đổ, vừa khóc vừa nói.

Quý Diên: "Mạt Mạt, em đừng khóc, anh tin tưởng em tuyệt đối. Nói linh tinh gì vậy, anh đã báo cảnh sát rồi, đừng sợ".

"Giờ em nghe anh nói, tuy anh không biết rốt cuộc là chuyện gì nhưng trước khi cảnh sát tới, đừng để họ phát hiện ra em nhìn thấy".

"Mặc dù anh không biết họ giả làm chú dì để làm gì, nhưng có lẽ trước mắt họ sẽ không gây tổn thương cho em đâu, chỉ cần em đừng để lộ sơ hở là được".

"Điện thoại của em còn bao nhiêu % pin, anh cần em giữ máy".

Tôi liếc nhìn pin điện thoại.

Tôi không có thói quen sạc điện thoại trước khi ngủ, vì vậy pin điện thoại chỉ còn 15% thôi.

Số % pin này không cầm cự được lâu nữa.

Tôi vội vàng đi tìm dây sạc.

Nhưng kỳ lạ là, tôi lật tới lật lui cả căn phòng cũng không thấy dây sạc đâu.

Tôi bỗng nhớ ra, tối qua khi chưa biết ba mẹ là giả đã nói chuyện với đôi nam nữ kia trên bàn ăn.

Lúc đó tôi vừa nghe tiểu thuyết, vừa sạc điện thoại.

Nhất định đã để quên dây sạc ở đó rồi.

"Dây sạc ở dưới tầng, để em đi lấy".

Nhìn ngoài cửa xong, tôi cắn răng mở cửa rồi đi ra.

Trên hành lang rất yên tĩnh, chắc đôi nam nữ kia đều đang ở phòng ba mẹ tôi.

Tôi bước nhanh xuống lầu, đến phòng ăn, thấy sạc điện thoại ở đó thật.

Lòng tôi vui mừng vừa định cầm lấy dây sạc thì lại cảm thấy rờn rợn sau lưng.

Tôi quay đầu, đối diện với một khuôn mặt lạnh tanh.

Mặt người phụ kề sát mặt tôi, khóe môi nhếch lên một độ cong khoa trương.

"Mạt Mạt à, mẹ vừa phát hiện ra, tốc độ xuống tầng của con đã nhanh hơn ngày trước rồi đó, có phải con đã nhìn thấy rồi không?"

04.

Nháy mắt nỗi sợ hãi lan tràn từ gót chân lên đỉnh đầu.

Tim tôi đập rất nhanh.

Đôi mắt trắng dã của người phụ nữ nhìn chằm chặp mắt tôi.

"Mẹ, con nhìn thấy thì sẽ nói với mẹ ngay, chỉ là điện thoại con hết pin rồi mới vội vàng xuống thôi".

"Con cũng sống ở đây hơn ba tháng nay rồi, tất nhiên là phải đi nhanh chứ". Tôi nói vô cùng tự nhiên.

Người phụ nữ mỉm cười, vươn đôi bàn tay sơn móng đỏ chót sờ vào mặt tôi.

Những ngón tay lạnh như da rắn không khỏi khiến tôi rùng mình.

"Mẹ còn tưởng Mạt Mạt đã có thể nhìn thấy rồi cơ, làm mẹ mừng hụt".

"Nếu Mạt Mạt nhìn thấy rồi thì đừng giấu ba mẹ nha, nếu không ba mẹ sẽ không vui đó".

"Nào, đưa điện thoại cho mẹ, để mẹ cắm sạc cho con".

Người phụ nữ cầm điện thoại của tôi, bà ta cúi đầu liếc di động.

"Con vẫn đang gọi cho Quý Diên à".

Tôi gấp muốn chết.

Tiếng Quý Diên phát ra từ điện thoại: "Mẹ, lúc trước con có quá ít thời gian ở bên Mạt Mạt, lần này con xin nghỉ 14 ngày để về ở cạnh Mạt Mạt".

Người phụ nữ cười: "Con mau qua đây, để ba con làm thịt kho tàu con con thích ăn nhất, Mạt Mạt nhớ con muốn chết rồi đó, mẹ cúp điện thoại giúp Mạt Mạt trước đã nhé, vừa sạc vừa nghe nguy hiểm lắm".

Tiếng nói và giọng điệu của bà ta giống như một người mẹ từ ái vô cùng yêu thương con mình.

Chỉ mình tôi biết, bà ta có vẻ như nhìn điện thoại nhưng đồng tử lại đang liếc tôi.

Chờ sau khi người phụ nữ kia đi, lưng tôi đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Ngay cả tay chân tôi cũng run rẩy không kiểm soát được.

Nếu Quý Diên không tìm được chỗ này thì tôi nhất định phải rời khỏi biệt thự.

Tôi quyết định đợi pin điện thoại đến 30% sẽ rời khỏi đây ngay.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng kêu truyền tới từ phòng bếp.

Cánh cửa tủ bát bỗng hé mở.

Tôi nhìn theo tiếng âm thanh lại sợ đến mặt mũi tái mét.

Trong tủ bát, một đôi tay trắng bệch từ từ rủ xuống.

Trên ngón tay của đôi bàn tay này có một mụt ruồi tôi đã vô cùng quen thuộc.

Đó là tay của mẹ tôi.

Mắt tôi đỏ hoe, cả người run rẩy, bước từng bước tới cạnh tủ bát.

Đôi bàn tay này lạnh toát, thậm chí đã xanh lét.

Vừa nhìn là biết không phải tay người sống.

Mẹ tôi không mất tích mà là bị giết hại.

Đôi nam nữ này đã giết chết mẹ tôi, giấu xác ở đây.

Giây phút này phản ứng đầu tiên của tôi là chạy.

Ngay khi vừa quay đầu, tôi lại nhìn thấy người đàn ông khẽ cười bước tới gần.

Ánh mắt của ông ta nhìn vào bàn tay rơi ra ngoài tủ bát trước, rồi thình lình nhìn tôi.

"Mạt Mạt, con đang làm gì vậy? Sao mắt lại đỏ như khóc thế kia".

Giọng người đàn ông hết sức ân cần, nhưng tôi lại nhìn thấy rõ ràng, ông ta rút một con dao gọt hoa quả sắc nhọn ra từ trên giá để dao bên cạnh.

Người đàn ông cầm con dao gọt hoa quả bước về phía tôi, đột nhiên ông ta giơ vụt dao lên, định đâm vào mắt tôi.

Mũi dao chỉ dừng cách mắt tôi khoảng 1cm.

Trong nháy mắt, khát vọng sống mạnh mẽ bùng lên trong tôi, tôi chỉ có một suy nghĩ duy nhất.

Tôi không thể bị phát hiện là đã nhìn thấy

Thấy mắt tôi chẳng chớp cái nào như không nhìn được con dao gọt hoa quả trước mắt, người đàn ông mới bỏ dao xuống.

"Mạt Mạt, nghe mẹ con nói Quý Diên sẽ tới, ba đi nấu thịt kho tàu nó thích nhất".

Người đàn ông cười bỏ dao xuống, sau đó tôi thấy ông ta mở cánh cửa tủ bát ra.

Đầu mẹ tôi cứ thế mà lăn ra, lăn tới trước mặt tôi, đôi mắt mở trừng trừng nhìn tôi.

05.

Tôi suýt nữa hét thất thanh.

Nhưng tôi vẫn phải giả vờ như bị mù, khẽ cười với người đàn ông.

"Vâng, ba".

Nhưng cảnh tượng tiếp theo càng khiến tôi kinh hãi tức giận.

Chỉ thấy người đàn ông mở tủ bát, thi thể mẹ tôi rơi ra.

Ông ta ôm thi thể quăng lên bàn như quăng một con vật.

"Gần đây ba bắt được một con lợn đen ngon, tối nay Quý Diên được ăn ngon rồi".

Tôi trân trân nhìn người đàn ông kia nở nụ cười độc ác với tôi, sau đó giơ dao thái rau lên, hạ dao xuống.

Bụng tôi nôn nao, nỗi tuyệt vọng và đau khổ to lớn dâng trào.

Tôi muốn rời khỏi chỗ này, nhưng lại bị người đàn ông ngăn lại.

"Mạt Mạt, giúp ba nào, thịt này hơi khó thái, con giữ giúp ba đi".

Sao người đàn ông này lại ác độc như thế, hoặc ông ta đang muốn thăm dò phản ứng của tôi.

Tôi thật sự không thể nhìn người đàn ông cắt xẻ thi thể mẹ tôi với vẻ mặt vô cảm được.

"Ba, con hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi". Tôi điều chỉnh lại hơi thở, khẽ cười nói.

"Vậy con về nghỉ đi, chỗ này để ba là được". Người đàn ông cũng cười nói.

Sau khi về đến phòng, rồi không thể khống chế nổi cảm xúc của mình mà gào khóc.

Người mẹ tôi yêu thương đã chết rồi, tôi còn tận mắt chứng kiến bà bị cắt xẻ.

Hơn nữa rất có thể ba tôi cũng đã bị giết rồi.

Tôi hít sâu, nhấn số điện thoại của cảnh sát.

Tôi nói với cảnh sát chuyện của mình xong lại nói địa chỉ biệt thự cho bọn

Cảnh sát bảo tôi khóa chặt cửa phòng, ở yên trong đó đừng ra ngoài, rồi nói với tôi, họ sẽ đến trong vòng nửa tiếng nữa.

Tôi khóa cửa phòng lại ngay khi cúp điện thoại.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Là Quý Diên.

Quý Diên: "Mạt Mạt, em không sao chứ?"

"Em không sao".

Nghe được tiếng Quý Diên tôi sụp đổ luôn.

"Nhưng em đã nhìn thấy xác mẹ em".

Quý Diên im lặng trong chốc lát: "Mạt Mạt, bình tĩnh đi, anh biết giờ em rất đau khổ, nhưng chuyện quan trọng nhất hiện giờ là sự an toàn của em”.

Đúng, Qúy Diên nói không sai, giờ không phải lúc để đau khổ.

Còn 30 phút nữa cảnh sát mới tới đây được, trong 30 phút này tôi nhất định phải bảo đảm sự an toàn của mình.

Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng bước chân lên lầu.

Tiếng người đàn ông vang lên sau cánh cửa: “Mạt Mạt, ba đã kho thịt xong rồi, con xuống nếm thử giúp ba nào”.

Tôi vô cùng tức giận khi nghe lời này của người đàn ông.

Tôi dán chặt mắt vào cánh cửa.

“Ba, giờ con không muốn ăn lắm”

Ngay sau đó, ngoài cửa cũng có giọng người phụ nữ.

“Mạt Mạt, con ra ngoài đi mẹ mát xa mắt giúp con, bác sĩ nói phải xoa bóp mát xa nhiều để lưu thông máu”.

“Mẹ, con muốn ở một mình”. Tôi căng thẳng nói.

Lúc này, tiếng chìa khóa cắm vào ổ khóa vang lên.

Người phụ nữ lại có chìa khóa phòng tôi.

Ngay khi tay nắm cửa được xoay mở, tôi lập tức trốn dưới gầm giường.

Vậy mà lại có ai đó viết một hàng chữ trên mặt dưới gầm giường.

Nhưng tôi chưa kịp đọc kỹ đã nghe tiếng “cọt kẹt”, cửa được mở ra.

“Mạt Mạt, con đang ở đâu? Lớn thế rồi còn chơi trốn tìm với ba mẹ sao?” Tiếng người phụ nữ có vẻ hết sức kỳ lạ.

Tôi bụm chặt miệng, nín thở, không dám phát ta âm thanh nào..

Cửa tủ quần áo bị mở ra.

Cửa phòng vệ sinh cũng bị mở ra.

Tôi lui người đến tận trong góc, ra sức cầu cho họ đừng tìm ra mình.

Nhưng lời cầu nguyện của tôi chẳng có tác dụng gì cả.

Hai gương mặt lạnh tanh ló ra dưới gầm giường, nở nụ cười quỷ dị với tôi.

06.

“Tìm được con rồi, Mạt Mạt”.

Tôi kìm tiếng hét sắp bật ra khỏi cổ họng.

“Mẹ, mẹ còn nhớ lúc nhỏ chúng ta cùng chơi trốn tìm không? Con hơi nhớ khoảng thời gian đó nên chơi trốn tìm với ba mẹ”. Tôi khẽ cười, mò mẫm bò ra ngoài.

Người phụ nữ nhìn tôi đột nhiên thở dài.

“Đứa nhóc này, mẹ còn nhớ hồi nhỏ có lần con trốn trong chuồng heo, lúc mẹ tìm được con, cả người con từ trên xuống dưới đều bẩn thỉu”.

Lời này của bà ta làm tôi rất sốc.

Đây đúng là việc hồi nhỏ tôi từng làm.

Sao người phụ nữ này lại biết được?

Ngày ấy sau khi mẹ tìm được tôi ở trong chuồng heo, tôi đã sốt một ngày một đêm, mẹ cõng tôi đi khám ở bệnh viện trên thị trấn.

“Sau đó con sốt cao, ngày đó nhà mình còn nghèo, không có xe, đúng lúc ba con lại đi công tác, mẹ bế con đến bệnh viện trên thị trấn, con ấy à, nằm trên lưng mẹ, nôn đầy lưng mẹ”. Người phụ nữ mỉm cười, trong mắt lộ ra nét hoài niệm.

Móng tay tôi bấm chặt vào lòng bàn tay.

Những chi tiết này bà ta lại nói đúng từng chữ một.

Thấy tôi im lặng, người phụ nữ bước tới xoa đầu tôi.

“Mạt Mạt, lần này Quý Diên thật sự quá đáng lắm rồi, mẹ nể mặt con mới vui vẻ hòa nhã với nó, nhưng ba mẹ đều hy vọng con sẽ ly hôn với Quý Diên”.

"Mạt Mạt nhà chúng ta tốt như thế sao có thể ở với cái tên xấu xa như Quý Diên kia được?"

Tôi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ: "Quý Diên, Quý Diên làm sao?"

Tôi thấy người phụ nữ và người đàn ông liếc mắt nhìn nhau.

Người phụ nữ thăm dò nói: "Mạt Mạt, con quên chuyện xảy ra trước khi gặp tai nạn rồi à? Con đến sân bay tìm Quý Diên, trông thấy Quý Diên ôm một tiếp viên hàng không bước ra, con tức quá chạy đi nên bị xe đâm".

"Sau khi tỉnh lại, con trở nên rất lạ, như đã hoàn toàn quên mất chuyện của Quý Diên vậy, ba mẹ sợ con kích động nên cũng không dám nhắc đến nữa, coi như chưa biết gì".

Cả người tôi xụi lơ ngồi trên giường.

Thì ra đây là lý do tôi gặp tai nạn?

Không, tôi không thể tin lời bọn họ được.

Họ rõ ràng là hung thủ giết ba mẹ tôi.

"Các người không phải ba mẹ tôi, tôi đã nhìn thấy hết rồi". Tôi lạnh lùng nói.

Tôi quyết định không giả vờ nữa.

Trên mặt người phụ nữ lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, bà ta lao lên trước ôm lấy mặt tôi: "Con nhìn thấy rồi sao? Tốt quá rồi con gái ạ, mẹ vui quá đi mất"

Tôi đẩy bà ta ra: "Đừng vờ như bà là mẹ tôi nữa, mẹ tôi đã bị bà giết rồi, thi thể bà ấy còn bị các người nấu thành thịt kho tàu kia kìa!"

Người đàn ông sững sờ nhìn tôi: "Mạt Mạt, con đang nói gì vậy hả? Mẹ con ở đây cơ mà, thi thể nào? Quá kinh khủng".

"Các người còn giả vờ được sao?" Tôi lao xuống tầng, vào trong bếp.

Nhưng bếp sạch sẽ gọn gàng, chẳng hề có bất cứ vết máu nào cả.

Cũng không có đầu mẹ ruột tôi ở trên đất, mà là một cái thủ heo to đùng.

"Thủ heo này là hôm qua ba nhờ người chở từ dưới quê lên để bồi bổ cơ thể cho con". Người đàn ông có vẻ hơi bất lực nói.

Tôi điên cuồng mở tung tất cả tủ chén trong phòng bếp, nhưng đầu của mẹ tôi biến mất rồi.

07.

Người phụ nữ đột nhiên khóc òa lên.

"Lúc trước bác sĩ đã nhắc nhở chúng ta, rằng có thể con sẽ bị di chứng sau tai nạn, nhưng chúng ta không để tâm, giờ con bị sao vậy? Ba mẹ ở đây mà!"

Tôi lắc đầu nguầy nguậy, nhìn chằm chằm hai khuôn mặt xa lạ kia.

"Các người có bằng chứng gì chứng minh mình là ba mẹ tôi?"

Người phụ nữ lau mắt, run rẩy lấy điện thoại ra.

Tôi để ý thấy ngón tay bà ta lại cũng có một nốt ruồi đen y như của mẹ tôi.

Người phụ nữ mở ảnh trong điện thoại cho tôi xem.

Trong điện thoại, tôi và họ tựa vào nhau cười vô cùng ngọt ngào vui vẻ.

Trên ảnh có hiện ngày tháng, chính là ba tháng trước khi tôi bị mù.

Tôi tái mét mặt, lùi về sau, không dám tin những gì mình nhìn thấy.

"Đều tại Quý Diên, nếu không phải nó thì con gái mình đã chẳng trở nên thế này!" Người đàn ông tức đến nổi đầy gân xanh.

Tôi ngây ngốc nhìn bọn họ.

Lẽ nào tôi bị điên thật rồi?

Bọn họ là ba mẹ thật của tôi, mà vì bị bệnh mà tôi sinh ra ảo giác, hiểu lầm họ không phải ba mẹ mình.

"Ba, mẹ, con phải về phòng bình tĩnh lại đã".

Tôi nôn nóng muốn biết sự thật.

Lần này họ không ngăn cản tôi.

Vẻ mặt người đàn ông nặng nề gật đầu.

Tôi như mất hồn mất vía đi lên tầng.

Nếu những gì họ nói đều là thật, người bị bệnh là tôi vậy thì tờ khăn giấy dưới gầm giường là sao đây?

Tôi đứng trên tầng, nhìn bọn họ ngồi trên sofa, vẻ mặt phiền muộn lo âu.

Tôi nhắm đúng mặt họ, chụp một bức ảnh gửi cho Quý Diên.

Quý Diên nhanh chóng trả lời tôi.

"Mạt Mạt, chẳng phải ba mẹ vẫn ổn đó sao?"

Họ vậy mà lại là ba mẹ của tôi thật!

Thì ra tất cả đều là thật, người bị điên là tôi.

Tôi ngây ngẩn về phòng: "Quý Diên, anh ngoại tình rồi phải không?"

Quý Diên im lặng chốc lát: "Mạt Mạt, lúc ấy thật ra em đã nhìn thấy vài thứ khiến em hiểu lầm, nhưng xin em hãy tin anh, anh không hề ngoại tình".

Thực ra tôi đã chẳng còn quan tâm Quý Diên có ngoại tình hay không nữa rồi.

Dù tôi có điên thật thì vẫn còn rất nhiều điểm đáng nghi.

Thứ nhất, rốt cuộc bây giờ Quý Diên đang ở đâu?

Nhìn bức ảnh anh gửi cho tôi, rõ ràng anh đang ở một biệt thự có bài trí giống hệt chỗ này.

Thứ hai, tờ khăn giấy dưới gầm giường là do ai viết chứ?

Đủ loại nghi vấn bủa vây lấy trái tim tôi.

Tôi nhớ ra lúc trước khi phát hiện ra dưới gầm giường còn có chữ chưa nhìn rõ, vội vàng bò vào gầm giường.

"Bạch Mạt, tờ khăn giấy đó do tôi để lại".

"Tôi là cô của vòng lặp trước, giờ cô đang trải qua một sự việc lặp đi lặp lại, đây đã là vòng lặp thứ năm của cô rồi".

"Mặc dù chuyện này nghe có vẻ lạ lùng phi lý nhưng hai người kia thật sự không phải ba mẹ cô, đừng tin bất cứ lời nào của bọn họ".

"Cũng đừng tin Quý Diên, đừng tin có một biệt thự khác giống y hệt mà anh ta nói, hãy suy nghĩ kỹ càng xem, ảnh mà anh ta gửi có thể photoshop".

"Mỗi lần kết thúc vòng lặp cô đều sẽ mất đi ký ức về vòng lặp cũ, nhưng lần thứ tư cô may mắn, giữ lại được ký ức, những lời này chính là để lưu lại cho cô khi trải qua vòng lặp thứ năm".

"Càng đừng tin lời cảnh sát, họ sẽ không giúp cô đâu, cô sẽ chết lúc 8 giờ tối, tiến vào vòng lặp thứ sáu, trừ phi cô giết chết bọn họ trước khoảng thời gian này".

"Có thể cô không tin tôi, nhưng Quý Diên sẽ tìm đủ mọi cách để ngăn cô giết họ, anh ta sẽ bịa ra vô số lời dối trá".

08.

"Mạt Mạt, em vẫn đang nghe điện thoại đấy chứ?" Quý Diên hỏi.

"Quý Diên, em phải giết bọn họ". Tôi trấn tĩnh nói.

"Không được! Mạt Mạt, em không thể giết họ, em không làm được đâu, em không làm được đâu!"

Tôi trực tiếp cúp điện thoại, khe khàng ra mở cửa.

Tôi trông thấy bọn họ đứng trong bếp, đang ngấu nghiến ăn đĩa thịt kho tàu kia.

Tim tôi đập thình thịch.

"Anh thấy hình như nó không tin chúng ta".

"Hay là giết quách đi cho rồi".

"Sao anh lại cứ cảm thấy như nó ra rồi nhỉ?"

Người đàn ông thình lình ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi!

Tôi co rụt người về, lồng ngực phập phồng dữ dội.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân lên tầng.

"Mạt Mạt, con đang ở đâu đó, con gái ngoan của ba".

Tôi trốn trong tủ âm tường, tay nắm chặt con dao, mồ hôi lạnh ra đầy tay.

Ngoài cửa sổ dường như đang mưa rất to.

Tiếng sấm chớp đùng đoàng vang lên, tôi nhìn thấy một cặp mắt kề sát rạt qua khe hở.

"Tìm…thấy…con…rồi'.

Tôi bị người đàn ông kéo ra.

Người phụ nữ túm chặt vai tôi.

"Mạt Mạt, sao con lại không tin chúng ta chứ? Con bị bệnh rồi, bệnh rất nặng, mẹ và ba phải đưa con tới bệnh viện thôi".

Tim tôi đập loạn xạ, cắn mạnh vào tay người phụ nữ.

Tôi dùng toàn bộ sức lực nên người phụ nữ bị đau phải rụt tay lại.

Tôi giơ dao lên, đâm mạnh vào cánh tay người phụ nữ.

"Mạt Mạt!"

Quý Diên thở hổn hển đứng sau lưng tôi.

Tôi ngoảnh lại, trông thấy khuôn mặt trắng bệch của anh ta.

"Bạch Mạt! Em đang làm cái gì vậy hả! Họ là ba mẹ của em, em bị bệnh rồi!"

Quý Diên lấy ra một tờ báo cáo, quăng mạnh vào tôi.

Tôi nhặt tờ báo cáo lên, đó là giấy chứng nhận tâm thần của tôi.

Trong báo cáo viết, tinh thần tôi cực kỳ bất ổn, kèm theo các triệu chứng hoang tưởng, ảo giác.

"Mạt Mạt, em nghe anh giải thích, anh không hề ngoại tình, lúc đó đồng nghiệp kia bị ngã nên anh thuận tay đỡ cô ấy chút thôi".

"Em vẫn luôn rất nhạy cảm lại đa nghi, cũng quản anh cực kỳ nghiêm khắc, những thứ này đều không quan trọng, nhưng anh không ngờ, em còn chẳng thèm nghe anh giải thích đã chạy ra rồi, thế nên mới dẫn tới tai nạn".

"Mạt Mạt, ba mẹ đã chăm sóc em rất vất vả, bỏ dao xuống đi".

Quý Diên chăm chú nhìn tôi.

Người phụ nữ cũng rơi nước mắt nhìn tôi, bà ta chẳng mảy may quan tâm đến đau đớn từ vết thương, nhìn tôi với vẻ mặt xót xa bi thương.

Ngay lúc này, câu nói kia lại hiện ra trong đầu tôi.

"Quý Diên sẽ bịa ra vô số lời dối trá để ngăn cản cô".

Trước mắt tôi nháy mắt xuất hiện rất nhiều hình ảnh.

Mẹ cõng tôi tới bệnh viện trong thị trấn, tôi vô ý nôn đầy người bà.

Ba cười hiền hòa ôm ra từ sau lưng một con mèo cam mà tôi vẫn luôn mong ước có được.

Ngày tôi thi vào trường cấp ba trọng điểm, người ba vụng về chưa từng xuống bếp của tôi đã làm cho tôi một mâm cơm thịnh soạn.

Gương mặt của họ hiện ra trước mắt tôi.

Dịu dàng, hiền từ, họ là những bậc cha mẹ tốt nhất trên đời.

Nhưng khuôn mặt của họ tuyệt đối không phải của đôi nam nữ trước mặt tôi đây.

Dù ba tôi có biến thành bộ dạng gì cũng đe không khiến tôi thấy sợ hãi và kì lạ.

Tôi đã có quyết định.

Tôi cắt cổ đôi nam nữ này dưới ánh mắt kinh hãi của Quý Diên.

Tôi cứ tưởng họ sẽ phản kháng nhưng ngoài dự liệu là họ không hề chống cự.

Nỗi căm hận ngập tràn trong mắt họ, còn thoáng lóe lên sự sợ hãi.

Mà ngay lúc này, hết thảy mọi thứ trước mắt như được phân tách, chia thành rất nhiều mảnh vỡ nhỏ.

Tôi thấy Quý Diên đứng ở đó, anh ấy yên lặng nhìn tôi với ánh mắt phức tạp.

“Cô làm được rồi, Bạch Mạt”

Giọng tôi lại phát ra từ trong miệng của anh ấy.

Cuối cùng Quý Diên cũng biến mất, ba mẹ tôi xuất hiện trước mắt tôi.

Ba mẹ thật sự của tôi.

Họ nắm tay nhau, khẽ cười với tôi.

“Mạt Mạt, con làm được rồi”.

Nước mắt tôi bất giác trào ra.

Cuối cùng, họ cũng hóa thành từng mảnh nhỏ, biến mất trước mặt tôi.

Extra (Phiên ngoại)

“Bác sĩ Quý, Bạch Mạt đã tỉnh rồi”.

Quý Diên tháo kính ra, khẽ cười.

“Lần thôi miên thứ năm cô ấy đã chiến thắng được bản thân, giờ tinh thần của cô ấy thế nào?”

“Cô ấy cứ khóc mãi, tôi nghĩ có lẽ do chưa thích ứng được”.

“Để cô ấy bình tĩnh lại, chúng ta hãy tóm lược lại quá trình chữa bệnh của bệnh nhân Bạch Mạt này đi”.

Bạch Mạt, nữ, 26 tuổi, tính cách nhạy cảm yếu đuối nhát gan, mắc hội chứng “People Pleaser*” điển hình.

(*) People Pleaser: Người làm hài lòng mọi người, cố tỏ ra tốt bụng và bao dung chấp nhận tất cả ý muốn của người khác mà bỏ qua cảm xúc bản thân, như nhân vật chính tốt bụng trong phim.

Nửa năm trước, Bạch Mạt theo ba mẹ đến nghỉ dưỡng ở một biệt thự ở ngoại ô.

Cũng chính thời điểm này, Bạch Mạt đã gặp phải cơn ác mộng của đời mình.

Quý Đại Cường và Vương Thúy Lan.

Đôi vợ chồng không việc ác nào không làm này là tội phạm đặc biệt nguy hiểm mà cảnh sát đang truy nã.

Trong lúc bỏ trốn, thấy xe đỗ trước cửa biệt thự nên chúng nảy ra ý định cướp tài sản.

Quý Đại Cường và Vương Thúy Lan cạy khóa đột nhập vào biệt thự.

Đúng lúc đang là nửa đêm.

Bạch Mạt và ba mẹ đều đã ngủ say.

Vợ chồng Quý Đại Cường vốn định lấy ít tiền rồi đi, nhưng không ngờ mẹ của Bạch Mạt lại đột nhiên ra ngoài đi vệ sinh.

Bọn chúng đã giết mẹ Bạch Mạt một cách dã man.

Ba Bạch Mạt bị tiếng thét đánh thức, ông rất nhạy bén, nhanh chóng nhận ra vợ mình xảy ra chuyện.

Nhân lúc kẻ thủ ác(*) không để ý ông đã chạy đến phòng Bạch Mạt. Ông lay Bạch Mạt dậy rồi bảo Bạch Mạt trốn xuống gầm giường.

(*) Thủ ác là danh từ thông dụng trong ngôn ngữ đời thường để chỉ những người trực tiếp thực hiện tội phạm với những thủ đoạn đặc biệt nguy hiểm đối với xã hội; tàn bạo, hung ác đối với người bị hại.

Quý Đại Cường và Vương Thúy Lan nhanh chóng phát hiện ra ba của Bạch Mạt.

Bạch Mạt trốn dưới gầm giường tận mắt chứng kiến ba mình bị cắt cổ.

Trước lúc lâm chung, ba Bạch Mạt còn làm khẩu hình với cô.

Đừng sợ.

Quý Diên thuật lại toàn bộ chuyện của Bạch Mạt xong, đẩy gọng kính.

“Sau đó Bạch Mạt mắc phải hội chứng “Người sống sót”(*), cô mang trong mình cảm giác tội lỗi, oán hận tại sao lúc đó mình không chạy ra giúp ba”.

(*) Survivor's guilt: Đây là cảm giác tội lỗi xuất hiện ở người sống sót sau một sự kiện thảm khốc, trong khi những người khác thiệt mạng. Họ cho rằng việc mình sống sót là sai trái và không công bằng với người đã mất.

“Vì bản tính cô ấy vốn yếu đuối nhát gan nên Bạch Mạt vẫn luôn sống trong đau khổ, thậm chí cô ấy còn bắt đầu bị các biến chứng như hoang tưởng, ảo giác”.

“Bạch Mạt ảo tưởng rằng ba mẹ mình vẫn còn sống, nhưng theo như mô tả của cô ấy thì người cô ấy nhìn thấy lại là mặt của Quý Đại Cường và Vương Thúy Lan”.

“Để điều trị tình trạng này của cô ấy, tôi đã tiến hành thôi miên cho cô ấy, Bạch Mạt nghĩ tôi là chồng mình, thân phận của tôi đã được xây dựng trong tâm trí cô ấy, tôi là chỗ dựa của cô ấy, cũng là bản năng tiềm thức của cô ấy”.

“Lúc cô ấy chứng kiến ba bị sát hại, theo bản năng sẽ sợ hãi, kinh hoàng, vì vậy ‘Qúy Diên’ sẽ làm mọi thứ để ngăn cản cô ấy làm ra hành động dũng cảm đó”.

“Thân phận bên trong của tôi đại diện cho bản năng hèn nhát của Bạch Mạt, ngăn cản cô ấy”.

“Nhưng cuối cùng cô ấy đã chiến thắng nỗi sợ hãi đó, có được sự tha thứ từ chính bản thân mình”.

Một bác sĩ thực tập tò mò hỏi: “Bác sĩ Quý, căn biệt thự giống hệt mà bệnh nhân nói là sao?”

“Căn biệt thự kia chính là căn biệt thự mà Bạch Mạt đã chứng kiến ba mẹ bị giết hại trong thực tế, mà nội tâm cô lại ảo tưởng ra một biệt thự khác nơi cô ấy bị giam cầm”.

Quý Diên giải thích rõ sự việc xong thì vào phòng thăm Bạch Mạt.

Bạch Mạt khóc không thành tiếng, nhưng Quý Diên biết cô đã thoát ra rồi.

Có lẽ đời người đau khổ nhất chính là không thể tha thứ cho bản thân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play