Xuyên Thành Một Trong Số Người Yêu Của Nam Chính

Chương 4: Gì thế này?


1 năm

trướctiếp

Khi một người đẹp ra sức quyến rũ bạn, thì bản thân bạn dù có định lực lớn cỡ nào, cũng sẽ không chống cự lại được.

Tôi đang bị như thế!

Hoặc có lẽ, sự quyến rũ của Ethel đã ngấm vào xương cốt, từ cái nhấc tay, ánh mắt, đến thần thái, cả cái vẻ đẹp hoàn hảo đó nữa, cứ như một lời mời gọi vô hình.

Dường như tôi đã mất đi sự miễn dịch cần thiết, hay là ánh sáng nhân vật chính của Ethel quá mạnh?

Dù là cái nào thì cũng không phải là đáp án hài lòng đối với tôi.

Tôi bị thu hút rồi!

Và có khi tôi lại giống với Roxanne nguyên tác, yêu Ethelbert nồng nhiệt để rồi chịu kết cục cay đắng chăng?

Không muốn!

Thế nên, việc tự mình giam lỏng bản thân trong phòng đã ba ngày, là cách giải quyết tạm thời mà tôi có thể nghỉ ra.

Haiz, Roxanne, mày thật hèn nhát.

" Tiểu thư, đến giờ dậy rồi " Agnes- nữ hầu cận nhẹ nhàng gõ cửa.

Tôi bật người dậy: " Em vào đi "

Cánh cửa mở ra, Agnes chậm rãi bước vào.

Agnes là hầu gái đã theo tôi được sáu năm, cô ấy bé hơn tôi một tuổi. Nước da trắng, mắt xanh ngọc và mái tóc nâu ngắn chạm vai, trong cô ấy thật trong sáng và thánh thiện, Agnes là một cô gái dịu dàng.

" Tiểu thư " tay cô ấy vừa chải tóc cho tôi, vừa nói: " Ngài công tước muốn gặp tiểu thư "

Tôi nhìn mình trong gương, một mái tóc đen xoăn nhẹ với đôi mắt màu tím biếc, trông chẳng khác một cô gái thích cosplay phù thủy, hai màu sắc chẳng hề tươi mát chút nào.

Tôi trả lời: " Ta không muốn gặp ngài ấy, em từ chối giúp ta đi! "

" Không được đâu tiểu thư " Agnes lo lắng " Đây đã là lần từ chối thứ 27 trong 3 ngày qua rồi! "

Tôi giật mình, nhiều thế ư? Ethel mà tôi biết không hề có kiên nhẫn như vậy đâu.  

Nhưng sao lại muốn gặp tôi cơ chứ?

Tôi ngửa đầu, nhìn Agnes: " Em nói xem, ngài ấy tìm ta để làm gì? "

Agnes nghĩ ngợi một chút, liền nói: " Có thể là nhớ tiểu thư thì sao? "

Tôi: "..." Không nói chuyện được nữa.

Vì thế, tôi quyết định đi gặp Ethel.

Nhưng tìm khắp nơi, lại chẳng thấy bóng dáng của Ethel đâu.

Liếc mắt thấy quản gia, tôi liền chặn ông ấy lại: " Vincent, ông có thấy ngài công tước đâu không? "

Quản gia vừa nhìn thấy tôi, vừa vui mừng vừa nôn nóng nói: " Lạy chúa tôi, rốt cuộc ngài cũng chịu ra ngoài rồi "

" Sao thế? "

" Không giấu gì ngài, vài ngài trước ngài công tước đã ngã bệnh " Vincent buồn bã nói.

" Ngã bệnh sao? " tôi ngạc nhiên.

" Đúng vậy thưa ngài, tôi còn đang lo không ai có thể chăm sóc ngài ấy, giờ thì đã có rồi " vừa dứt lời, ông ấy liền nhìn tôi với ánh mắt hiền từ.

Tôi lắc đầu, cười miễn cưỡng: " Ta không nghĩ mình có thể gánh trọng trách lớn như thế đâu, hơn nữa ta cũng đâu chu đáo được như ông, Vincent? "

Vincent từ tốn: " Ngài công tước không cần sự chăm sóc chu đáo này của tôi đâu phu nhân, ngài ấy cần ngài "

Tôi cứng họng, nhìn ánh mắt như nhìn rõ tất cả của ông ấy, tôi lại không nhịn được.

Chậc, cái ông lão Vincent này!

Tôi đi là được rồi chứ?






Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp