Xuyên Thành Một Trong Số Người Yêu Của Nam Chính

Chương 5: Chủ động


1 năm

trướctiếp

Cánh cửa được chạm khắc hoa văn tinh xảo, được viền vàng tỉ mỉ, vừa đẹp đẽ vừa cao quý.

Vâng, tôi- Roxanne Hillary Fillbert đã nhìn cánh cửa đó được ba mươi phút đồng hồ.

Chỉ cần gõ cửa thôi, là tôi sẽ tiến vào phòng của Capetian.

Nhưng tôi không dám.

Không biết sao, vừa nhấc tay lên là không  thể hạ xuống.

Tôi đã duy trì động tác này được năm phút đồng hồ.

Đến binh lính gác cửa cũng không nhịn được nói với tôi: " Phu nhân, nếu người muốn vào, chúng tôi sẽ báo ngay với ngài công tước "

" Không cần vậy đâu " tôi suýt thì la lên : " Để ta tự vào, đừng làm phiền ngài ấy nghỉ ngơi "

Thôi vậy, không trốn được thì đối mặt.

Tôi chầm chậm tiến vào.

Phòng của Ethel lớn thật đấy, mặc dù tôi đã đến rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi chủ động bước vào đây.

Cảm giác thật khác biệt.

Khi tôi tiến vào, Ethelbert vẫn đang ngủ.

Ánh sáng như nhẹ nhàng phủ lên giường một lớp nắng vàng.

Trên chiếc giường lớn, anh ta cứ như người đẹp ngủ trong rừng.

Thật đẹp!

Tôi ngơ ngác đứng nhìn, cảm thấy nếu mình bước đến, sẽ phá hoại khung cảnh yên bình mà tuyệt mỹ này.

Thế nên, tôi quyết đoán quay đầu.

" Khụ ..khụ... "

Tiếng ho yếu ớt vang lên, thành công làm bàn tay đang đặt lên tay nắm cửa của tôi khựng lại.

Khẽ quay đầu.

Ethelbert đã tỉnh từ khi nào, người anh ta tựa vào giường, gương mặt xanh xao nở nụ cười yếu ớt: " Thật mừng khi em đến gặp ta, Roxanne "

Nói rồi, Ethel khẽ rũ mắt, vẻ mặt đượm buồm: " Chắc có lẽ em đã giận ta một việc gì đó, nên không muốn gặp ta đúng không? "

" Không phải " tôi lắc đầu.

" Thế sao em lại muốn rời đi " Ethel ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt xanh tĩnh lặng như mặt hồ, không chút gợn sóng.

" Không..." tôi khựng người, đối mặt với ánh mắt của anh ta, tôi lại không biết trả lời thế nào.

Vincent, cứu ta!!!

Ethelbert nhìn tôi, cái nhìn đó khiến tôi không biết phải làm sao.

Một lúc sau, anh ta mỉm cười: " Chỉ cần em chịu đến gặp ta, ta đã rất vui " anh ta nghiêng đầu, những sợi tóc bạch kim phất phơ trước trán khẽ lay động: " Em đến đây "

Thật sự không thể chống cự được.

Tôi ngồi xuống cạnh giường, cả người liền bối rối.

Giờ nên làm gì?

" Đừng cảnh giác như thế, ta sẽ không làm gì em " Ethel bật cười.

Tôi lại sợ anh làm gì tôi?

" Đến gần đây " Ethel thả nhẹ thanh âm, tựa như một lời dụ dỗ.

Tôi thẳng lưng: " Làm gì? "

" Ta chỉ muốn ngắm em rõ hơn thôi " Ethelbert rũ mắt: " Nếu em thấy phiền thì có thể rời đi " giọng anh ta buồn buồn, không hiểu sao nghe ra được chút tủi thân

Kết hợp với gương mặt xanh xao vì bệnh đó, lại đem đến một loại mỹ cảm khác lạ.

Anh ta lại đang quyến rũ tôi!

Mà tôi, lại không chống cự được.

Cái đẹp, là để thưởng thức và trân trọng.

Tôi chuyển vị trí, ngồi gần bên cạnh Ethel.

Anh ta chỉ cười nhìn tôi, chúng tôi mắt đối mắt.

Thấy chắc là nhìn đủ rồi, tôi đứng lên.

Nhưng một giây sau, cả người đã bị kéo xuống giường.

Tôi: " !!! "

Mặc kệ sự giãy giụa của tôi, anh ta vẫn ung dung kéo chăn, quấn chặt người tôi lại ôm vào lòng.

Sức lực đàn ông so với phụ nữ, tựa sắt và lông hồng.

Tôi không thoát ra được, cũng không nhúc nhích được.

Khốn kiếp!

Thế mà lại bị lừa!

" Ethelbert Keith Capetian! " Cơn thịnh nộ khiến tôi không khống chế được mình.

Ethelbert khẽ vuốt tóc tôi như vuốt ve một con cún lớn đang xù lông, thở ra một hơi: " Đừng nóng giận, ta chỉ xin thất lễ với em một lần này thôi! "

" Ta đã không thể chợp mắt suốt mấy ngày qua, thật sự rất khó chịu "

Nói rồi, anh ta khẽ tựa cằm vào đầu tôi, tư thế thân mật đầy ngượng ngùng, giọng nói như có như không vang lên bên tai: " Chỉ một lát thôi...một lát thôi...xin em.."

Tôi khựng người, lắng nghe tiếng tim đập nhịp nhàng và tiếng thở đều đều của người đàn ông.

Ethel đã ngủ.

Tôi nhìn lên trần nhà, xung quanh là mùi hương xa lạ xâm chiếm, thở dài.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp