Xuyên Thành Một Trong Số Người Yêu Của Nam Chính

Chương 3: Dạ tiệc hoàng gia


1 năm

trướctiếp

Theo dòng người rực rỡ muôn màu, tôi nhấc chân bước vào yến hội.

Đây là lần đầu tiên tôi được đến cung điện hoàng gia, thật sự đã choáng ngợp trước vẻ đẹp của nó.

Bày trí theo phong cách châu Âu, đèn chùm sáng rực, hoa tươi được bày trí khắp mọi nơi, bàn ăn, tiệc rượu, tất cả đều hoàn mỹ đến từng chi tiết.

Tôi sẽ thật sự hứng thú thưởng thức nó nếu như không có quý ngài Ethelbert Keith Capetian ở cạnh đây.

Eo đột nhiên bị ôm chặt, bên tai liền vang lên giọng nam trầm: " Roxanne, em lại không tập trung rồi ".

Tôi ngước mắt lên nhìn anh ta. Hôm nay anh ta thật tuyệt vời, mái tóc bạch kim được vuốt gọn ra sau, để lộ vầng trán cao, đôi mắt xanh lam như chứa cả đại dương, mạ lên mình một lớp nhũ tuyến, sáng rực và lấp lánh.

Trên người là bộ lễ phục được cắt may tinh xảo, cùng màu sắc với bộ váy dạ hội mà tôi đang mặc, trông anh ta như một chàng hoàng tử điển trai bước ra từ câu chuyện cổ tích vậy.

Hơn thế nữa, anh ta là nam chính.

Cho nên việc cả người như phát hào quang dù chỉ đứng im một chỗ cũng hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Ethel là con cưng của thượng đế, chắc chắn vậy.

Rất nhiều ánh mắt phóng tới đây sau khi chúng tôi bước vào, tôi biết, đa số những ánh mắt dành cho tôi đều không mấy thiện cảm.

Với bản tính 'thân thiện' của mình, Ethel rất nhanh đã buông tôi ra, hòa mình vào đám tiểu thư quý tộc đang xoay quanh.

Tôi chỉ nhìn một cái rồi quay đi.

Nếu anh ta cứ suốt ngày dính theo bên cạnh tôi, tôi mới nghi ngờ anh ta có phải Capetian mà tôi biết không.

Thông thường mối quan hệ của anh ta với các tiểu thư quý tộc cao nhất chỉ tầm 1 tháng, thấp nhất thì 1 ngày, thế nhưng khi chia tay họ lại rất vui vẻ, không có ai níu kéo và bám theo dai dẳng.

Có thể là lòng tự tôn của một quý tộc không cho phép họ làm như vậy.

Hoặc cũng có thể là Ethelbert có cách nào đó khiến họ tự nguyện chia tay chăng?

Tôi không biết.

Thế như tôi biết rằng, trong số những người tôi liệt kê bên trên, không có Zaria.

Nói đúng hơn, là tiểu thư nhà hầu tước Zaria  Veneca.

Mặc lên mình chiếc váy bó sát màu đỏ đầy pha lê, trông cô ta thật quyến rũ, cả người như toát ra sự kiêu ngạo và cao quý, thế nhưng có lẽ như giọng điệu chua ngoa đã phá nát tất cả.

" Chỉ là một tiểu thư bá tước thấp bé thôi sao? Ta thật không ngờ Ethel sẽ chọn cô đấy, cô gái ".

Tôi liếc mắt nhìn cô ta, im lặng không trả lời.

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Zaria điên tiết lên, bắt đầu không khống chế được hành động mà chỉ vào tôi quát: " Ngươi thế nhưng lại thể hiện thái độ với ta? Ngươi tưởng ngươi là ai, chẳng phải cũng chỉ là một đứa do thường dân thấp hèn sinh ra thôi sao? "

" Tiểu thư Veneca! " Tôi trầm giọng, liếc nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận của cô ta, không nhịn được phản bác: " Dù mẹ ta có là người như thế nào, tiểu thư cũng không có quyền lên tiếng, ta và tiểu thư không quen biết, đừng vừa mới gặp mà đã xảy ra mâu thuẫn như thế, mong ngài xem lại cách cư xử của bản thân! "

" Ngươi... " Zaria giơ tay lên, định đánh tôi.

Giữa lúc đó, một bàn tay đã siết chặt cổ tay của cô ta.

Là Ethel!

" Người đã quá lỗ mãn rồi đó, thưa quý cô! "

Ethelbert từ tốn nói, không biết cố ý hay vô tình, anh ta lại chắn trước tôi.

" Ngài Ethel! Em đã đợi ngài rất lâu ở lần hẹn trước, sao ngài lại không đến? " Zaria như tự bật chế độ 'mắt điếc tai ngơ', trong mắt cô ta chỉ còn lại tên đàn ông trước mặt này.

" Xin tiểu thư đừng nói những lời gây hiểu lầm như vậy, vị hôn thê của tôi sẽ ghen " giọng anh ta vang lên, âm cuối còn thả nhẹ, vừa trầm ấm vừa quyến rũ.

Nhưng nội dung của nó thì chẳng hay ho gì!

Tôi sẽ ghen? Ai bảo thế? 

" Ngài công tước, không phải chúng ta vốn là..."

" Không, chúng ta đã chia tay trong êm đẹp rồi không phải sao, tôi cũng đã có vị hôn thê, mong tiểu thư đừng nhắc lại nữa " anh ta nhẹ nhàng dùng lời nói chặn ngay lời giải thích của Zaria, hơn nữa nghe ra còn đặc biệt tra.

Tiếng ồn ào nghị luận xung quanh truyền tới, đa số đều là trách nhà Veneca không biết quản, lại để một tiểu thư quý tộc làm xấu mặt gia tộc như thế, vì tình yêu mà dây dưa không dứt với một người đàn ông đã có vị hôn thê.

Nhìn sắc mặt ngày càng tái đi của Zaria, tôi liền kéo tay của Ethel.

Anh ta quay đầu lại nhìn tôi.

" Dừng lại được rồi! " tôi nói.

Ethel nhìn tôi, đôi mắt xanh lóe lên, khóe môi dần dần nở nụ cười: " Vâng, thưa phu nhân "

Tôi bị tiếng 'phu nhân' của Ethel đập cho choáng váng, căn bản chẳng nhớ được anh ta đã làm thế nào và nói gì để giải quyết bầu không khí vốn đang đông cứng trở nên hòa hoãn như thế.

Tôi chỉ nhớ phút cuối trước khi anh ta quay đầu đi, anh ta đã khẽ siết tay tôi.

Tôi xong rồi!



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp