Cái tên Tống Cảnh Hiên quá vô dụng, cư nhiên bị dọa chạy, bộ dáng của Hạ Cảnh Dương lại đối với Ôn Tử Du chết cũng không buông tay, làm hắn thực sự tức giận"Đồ vật này không thuộc về mày, sớm muộn cũng phải trả lại cho tao"

Ôn Tử Nhạc hung hăng nắm lỗ tai Ôn Tử Du, Ôn Tử Du đau đến nỗi nước mắt đều chảy ra

"Đồ vật kia cũng đâu thuộc về anh, Ôn Tử Nhạc, năm ấy Hạ Cảnh Dương muốn tìm lại anh, thật sự là anh sao? Anh đoạt thứ đáng lẽ ra là của tôi, bây giờ anh còn muốn cái gì?"

Ôn Tử Nhạc ngẩn người

"Mày, mày cư nhiên còn nhớ rõ?" Ôn Tử Du hướng tới Ôn Tử Nhạc trào phúng cười, đại khái đây là lần đầu tiên anh cùng Ôn Tử Nhạc đối nghịch

"Ôn Tử Nhạc, đó là nhược điểm cả đời của anh!"

"Tao đây sẽ khiến cho mày, không nói ra lời!"

Ôn Tử Nhạc bị anh chọc giận, nhéo lỗ tai anh dùng sức kéo khuyên tai xuống

Khuyên tay bị tác động mạnh mẽ, Ôn Tử Nhạc tựa như muốn xé rách lỗ tai Ôn Tử Du. Ôn Tử Du đau đến thét chói tai ra tiếng, Ôn Tử Nhạc lại bịt kín miệng anh

" đừng kêu, mày quá ầm ĩ"

Ôn Tử Du đau đến phát run, anh có thể cảm giác được trên lỗ tai có một mảnh ấm áp, chất lỏng chảy vào lỗ tai anh, nước mắt chảy xuống

Ôn Tử Nhạc buông lỏng anh ra, Ôn Tử Du khóc, thở phì phò không ra âm thanh làm Ôn Tử Nhạc rất khoái chí

Hắn tinh tế đánh giá khuyên tai tinh xảo nhiễm máu trên tay, có chút ghét bỏ mà xoa xoa, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra chút giật mình rồi lại tươi cười

"Ôn Tử Du, có một số việc nên đặt ở trong lòng, đừng có nói bậy lung tung, nói cách khác, một câu của mày có thể liên lụy mấy cái mạng tốt nhật mày nên giữ miệng cho tốt"

Ôn Tử Du đau đớn cố gắng hít thở, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Tử Nhạc, Ôn Tử Nhạc cũng không rảnh lo mở to hai mắt nhìn Ôn Tử Du, sau đó đi đến văn phòng tìm Hạ Cảnh Dương. Hắn mới lựa được kịch bản phim tiếp theo, sắp tới sẽ phải tiến tổ đóng phim, cho nên bắt đầu phía trước Hạ Cảnh Dương muốn dẫn hắn đi ăn cơm

Hạ Cảnh Dương mở mở họp, Ôn Tử Nhạc chỉ có thể ở trong văn phòng đợi một lúc lâu, cảm thấy nhàm chán liền mở máy tính Hạ Cảnh Dương tùy ý chơi, vừa lúc cho hắn mở tới một cái folder. Bên trong là đủ loại video ngắn, từng bước từng bước click mở ra cư nhiên đều là hình ảnh Ôn Tử Du cùng Hạ Cảnh Dương lăn lộn ở bên nhau , hơn nữa chỉ có mặt Ôn Tử Du không còn ai khác

Hạ Cảnh Dương đem video này để trong máy tính là muốn làm gì? Thời điểm công tác mệt mỏi lấy ra để giảm stress sao? Hắn đúng là có hứng thú với Ôn Tử Du nha? Đặc biệt hình ảnh Ôn Tử Du bị hạ dược tiếng rên rỉ thật dâm đãng

Ôn Tử Nhạc xem qua một lần, càng xem càng cảm thấy lồng ngực tức giận cuồn cuộn, liền chọn mấy cái đem lưu trong di động, sau đó xóa bỏ lịch sử.

Ôn Tử Nhạc hoảng sợ vội vàng đóng máy tính, đúng lúc Hạ Cảnh Dương trở về không cảm thấy cái gì khác thường, thu dọn một chút rồi dẫn Ôn Tử Nhạc điBọn họ vẫn thường xuyên đến nhà ăn, bầu không khí thực không tồi, đột nhiên Ôn Tử Nhạc vén mái tóc lên, đồ vật trên tai tự nhiên hấp dẫn chú ý của Hạ Cảnh Dương

“Cái kia là cái gì?”

"Khuyên tai a, trông như thế nào?” Ôn Tử Nhạc cười sờ sờ lỗ tai chính mình , “Đẹp sao?”

"Đẹp, nó từ đâu ra?" Hạ Cảnh Dương liếc mắt nhìn Ôn Tử Nhạc kỹ một chút, xác định là hắn đeo khuyên tai của Ôn Tử Du, thanh âm liền lạnh đi rất nhiều

Âm thanh đột nhiên lạnh lẽo, làm Ôn Tử Nhạc ngẩn người, ngượng ngùng cười cười, “Làm sao vậy?”

"Không có gì, chỉ là có chút quen mắt.” Hạ Cảnh Dương ngồi trở về, lại bắt đầu thiết cắt mâm bò bít tết, làm bộ dáng không chút để ý “Em đi tìm Tiểu Du?”

Khả năng Hạ Cảnh Dương chính mình cũng chưa ý thức được hắn buột miệng thốt ra chính là “Tiểu Du” mà không phải “Ôn Tử Du”, Ôn Tử Nhạc sắc mặt khó coi một chút, “Làm sao vậy?”

Hắn đại khái đoán được Hạ Cảnh Dương suy nghĩ cái gì, nhẹ giọng nói

"Em có điểm luyến tiếc Tiểu Du, cho nên đi thăm hắn.”

"cái này khuyên tai từ đâu có?” Hạ Cảnh Dương sắc mặt đột nhiên khó coi rất nhiều, “Hắn cho em?”

Ôn Tử Nhạc vốn dĩ không biết như thế nào che lấp, Hạ Cảnh Dương này vừa nói ngược lại cho hắn chỉ còn một con đường là đổ cho Ôn Tử Du, hắn liền bắt đầu nói dối, dù sao cũng lường trước được Ôn Tử Du cũng không dám nói thật.

"Đúng vậy, Tiểu Du nói đây đồ là phải cho em, cho nên lấy từ lỗ tai mình xuống đưa cho em” Ôn Tử Nhạc sờ sờ cái khuyên tai

“Thật là đẹp mắt, Cảnh Dương ca ca, cảm ơn anh.”

"Chính hắn đem xuống?” Hạ Cảnh Dương mày nhăn đến càng sâu.

Không có ai so với hắn rõ ràng hơn này cái khuyên tai là như thế nào mang lên, cho nên hắn càng thêm minh bạch muốn tháo xuống này cái khuyên tai có ý nghĩa này xuống. Ôn Tử Nhạc là lần đầu thấy Hạ Cảnh Dương như vậy, trong lòng xuất hiện một chút đau nhói

"Làm sao vậy, cái khuyên tai, không phải cho em sao?” Ôn Tử Nhạc ngữ khí cũng không khỏi trở nên có chút kém, “Cảnh dương ca, anh”

Hắn kéo dài quá ngữ điệu, Hạ Cảnh Dương liền thu liễm tâm trạng chính mình, đưa cho Ôn Tử Nhạc một cái bánh kem nhỏ

"Em muốn, tôi lại cho người mua một đôi khuyên tai tốt nhất đưa cho, cùng hắn dùng chung một đồ vật, em không chê dơ sao.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play