Anh lại trở về cơn ác mộng khi ở trên gác mái, trên cổ tay vẫn như cũ có còng tay quen thuộc, anh lại trở về, sẽ không thấy được ánh mặt trời, cảnh vật mới mẻ, bầu không khí ở đây làm người ya hít thở không thông. Nhưng Ôn Tử Du đã thản nhiên rất nhiều đời này như định sẵn sẽ phải chết ở chỗ này, nơi đây là gác mái âm u cũ kỹ, chính là nơi cuối cùng anh dừng chânAnh mở to mắt nhìn lên trần nhà, sau đó liền nhắm hai mắt chìm vào bóng tối, đột nhiên bên tai truyền đến thanh âm của Ôn Tử Nhạc
"Người như mày, vì sao mạng lớn vậy hả?"
Ôn Tử Du rơi vào sâu cảnh trong mơ, tựa hồ giống như trong mộng có người nói với anh
Trong mộng anh trở về lúc còn nhỏ, ba và mẹ đều yêu chiều sủng ái anh, ngoại trừ anh trai không thích ở bên ngoài cùng anh nói chuyện, anh cơ hồ được mọi người sủng ái lên trời. Chỉ là anh trai ở thời điểm không có người sẽ đánh anh, véo anh. Ở trường lại giả bộ yêu thích anh nên được mọi người khen ngợi.
Khi đó anh không hiểu chuyện, cho rằng Ôn Tử Nhạc thực sự thích anh. Cho nên lớn hơn một chút liền quấn lấy Ôn Tử Nhạc chơi cùng. Ôn Tử Nhạc thích cùng anh chơi trốn tìm, sau đó lại đem anh khóa ở phòng tối, dẫn anh đi vào rừng tản bộ liền đem anh ở lại rừng còn bản thân thì đi về nhà, sau đó đem anh đẩy xuống hồ nước lại khóc lóc nói là hắn bị ngã xuống
Ôn Tử Du cảm nhận một chút là Ôn Tử Nhạc không thích mình, mọi người lại nói Ôn Tử Nhạc là anh trai tốt, Ôn Tử Du tuổi còn quá nhỏ, cũng thường xuyên lại chơi với Ôn Tử Nhạc quên mất luôn những gì hắn đối xử với mình
Thời điểm sau đó chơi trốn tìm, Ôn Tử Nhạc lại thường xuyên đem anh vào rừng còn mình thì rời đi, Ôn Tử Du ngồi một bên khóc đột nhiên có nơi phát ra tiếng động, ở trong góc cây Hạ Cảnh Dương đang đọc sách. Khi đó Hạ Cảnh Dương tuổi cũng không lớn, hắn trời sinh không thích chơi với bạn cùng lứa tuổi, Ôn Tử Du lại không biết tâm ý hắn. Anh cư nhiên cùng hắn chơi với nhau cả buổi chiều
Đối với Ôn Tử Du mà nói, đấy là lần duy nhất bị bỏ rơi mà anh cảm thấy vui vẻ
Sau khi có người đến tìm Hạ Cảnh Dương, Ôn Tử Du liền đi rồi, kết quả Hạ Cảnh Dương còn chưa kịp hỏi tên anh, chỉ biết anh là đứa trẻ Ôn Gia. Trong ấn tượng của hắn, đứa trẻ Ôn gia chỉ có Ôn Tử Nhạc, cho nên hắn chờ sau khi lớn lên cùng với cha mẹ đi thăm hỏi Ôn gia nên liền cùng Ôn Tử Nhạc ở bên nhau
Ôn Tử Du thật sự đã rất thích Hạ Cảnh Dương từ rất lâu, thời điểm từ nhỏ lúc chơi trốn tìm đã bắt đầu thích. Hạ Cảnh Dương còn nói với anh là sau này nhất định sẽ quay lại tìm anh. Cõi lòng Ôn Tử Du mong chờ thật lâu, chờ tới lúc đó thì nghe được tin tức Hạ Cảnh Dương với Ôn Tử Nhạc ở bên nhauNhưng anh trời sinh yếu đuối, chưa bao giờ dám tranh giành cái gì, liền cứ như vậy trôi qua thật lâu. Chính mình vẫn tận mắt chứng kiến Hạ Cảnh Dương nâng đỡ Ôn Tử Nhạc trở thành đại minh tinh, thấy Ôn Tử Nhạc vì Hạ Cảnh Dương mà rời nhà bỏ đi, cũng thấy thân thể của ba ngày càng suy yếu, mẹ cũng bởi vì sinh bệnh nên bị "thỉnh" đến chỗ nào đó tĩnh dưỡng
Sau đó cũng chỉ còn lại một mình anh. Anh không còn gì cả, chỉ còn lại nỗi cô đơn buồn tẻ, trong lòng càng ngày càng nặng nề.
Ôn Tử Du đột nhiên mở mắt, anh đang nhớ về cơn ác mộng, vừa tỉnh lại đã thấy ngọn nguồn gây ra đau khổ cho anh ở trước mắt
Ôn Tử Nhạc tùy ý quấn tóc :"Ôn Tử Du, nhảy thuyền mà mày cũng không chết được mạng mày cũng thật lớn nha"
Ôn Tử Du hận người trước mặt như muốn cắn một miếng thịt của hắn, nhưng anh lại mệt đau không thể động đậy cũng chỉ có thể oán hận trừng mắt nhìn Ôn Tử Nhạc. Ôn Tử Nhạc đối với ánh mắt hắn chỉ khinh miệt cười
"Mày không cần nhìn tao như vậy, tao vẫn luôn ở trên mày, là tao, chính là tao"
"Ôn Tử Nhạc anh không sợ gặp báo ứng sao?"
"Cho dù có báo ứng, thì mày cũng nên bị trước!" Ôn Tử Nhạc đứng lên từ trên cao nhìn xuống anh
"Mày đừng quên, là mẹ mày hại chết mẹ tao, con mẹ nó"
Ôn Tử Du đều đã giải thích không biết bao nhiêu lần rồi nên lười cùng Ôn Tử Nhạc nhiều lời cũng chỉ lãnh đạm nhìn hắn
"Vậy anh muốn làm gì?"
"Nói một chút, mày bò lên giường Hạ Cảnh Dương câu lấy hắn, thật đúng là con trai Trần Dĩ Mạt"
Ôn Tử Du không rõ ý hắn, Ôn Tử Nhạc cũng không giải thích, chẳng qua tiến lên một bước, cong eo xuống, đẩy tóc Ôn Tử Du ra thấy vành tai anh có một vật nhỏ
Ánh mắt của hắn trở lên hung ác, ngón tay xúc mạnh vào lỗ tai
Ôn Tử Du run rẩy một chút, theo bản năng quay đầu muốn trốn
"Anh muốn làm gì?"
"Khuyên tai này có khắc tên tao, mày cũng hẳn nên biết, hắn không thuộc về mày" Thanh âm của Ôn Tử Nhạc có chút nhẹ nhàng, ỷ vào việc hôm nay Hạ Cảnh Dương đến công ty nên hắn mới đến đây lăn lộn với Ôn Tử Du một lúc
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT