Tại tầng cao nhất của căn biệt thự vùng ngoại ô, Ôn Tử Du cuộn tròn ở trên giường, sắc mặt tái nhợt đến có chút trong suốt, nửa khuôn mặt đều giấu ở trong chăn, thời điểm ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lông mi thật dài nhíu lại run rẩy. Cửa phòng mở phát ra tiếng kẽo kẹt, Ôn Tử Du theo bản năng phát run, thời điểm tiếng bước chân dừng lại ở trước mặt mình, Ôn Tử Du đem đôi mắt nhắm nghiền đến khẩn trương

"Đem đôi mắt mở ra"

Thanh âm của Hạ Cảnh Dương vẫn là âm trầm trước sau như một, thấy Ôn Tử Du không có phản ứng, hắn hung hăng chế trụ cằm Ôn Tử Du:

" Ta đi công tác mấy ngày có phải ngươi đã quên cách ngoan ngoãn nghe lời?”

Ôn Tử Du gian nan mà lắc lắc đầu, lúc hắn vươn tay thì trên cổ tay mảnh khảnh có một cái xích sắt chuyển động theo động tác của hắn phát ra âm thanh binh linh bang lang:"khoá"

sắc mặt của Hạ Cảnh Dương lúc này mới hòa hoãn một ít, buông lỏng cổ hắn ra, trên mặt xích sắt có viết một cái tên: Ôn Tử Nhạc

Anh trai Ôn Tử Du từng là một diễn viên nhưng sau đó hắn mất tích.

Hết thảy là bởi vì Hạ Cảnh Dương quá mức thích Ôn Tử Nhạc

"Ngươi cùng hắn lớn lên cũng thật giống nhau"

Hạ Cảnh Dương đột nhiên nhéo nhéo vành tai Ôn Tử Du , chọc cho Ôn Tử Du sợ đến một trận rùng mình trong lòng dâng lên một loại bất an nồng đậm “Ôn Tử Du, ngươi cho rằng ngươi có khuôn mặt giống hắn, liền xứng nói thích ta?"

Hạ Cảnh Dương không biết từ nơi nào đưa ra cái khuyên tai rồi thở dài một hơi, “Vốn là tính toán đưa cho nhạc nhạc.”

Ôn Tử Du đoán được hắn muốn làm cái gì, đôi mắt đột nhiên trợn to

"Không cần, không cần!”

Hạ Cảnh Dương đem mưu toan thoát đi Ôn Tử Du ấn ngã vào dưới thân dễ như trở bàn tay

"Lại lộn xộn, ta liền cắt lỗ tai ngươi.”

"Không cần ——”

Trong căn biệt thự trống rỗng , nhớ lại Ôn Tử Du tê tâm phế liệt mà thét chói tai

Hạ Cảnh Dương nhìn sắc mặt trắng bệch, đầy mặt nước mắt của Ôn Tử Du, liếm liếm đầu ngón tay chảy máu tươi, cảm thấy mỹ mãn mà cúi xuống nhìn người dưới thân máu chảy đầm đìa trên lỗ tai rơi nhẹ xuống

"Ngươi đem nhạc nhạc ép buộc đi, còn không phải là vì cùng ta ở bên nhau sao? Ta đây cũng chỉ có thể cân nhắc ngươi, ngươi vừa lòng chưa?”

Ôn Tử Du bị hắn ấn ở dưới thân, hơi thở mỏng manh mà nói, “Ta không có buộc hắn đi, Hạ Cảnh Dương, ta là thích ngươi, nhưng là ta không ảo tưởng cùng ngươi lên giường, ta không có làm, thực xin lỗi chuyện của ngươi.”

"Ngươi hiện tại ở trước mặt ta giả bộ vô tội cái gì? Nếu không phải ngươi lên giường với ra, Nhạc Nhạc làm sao có thể rời đi?"

Hạ Cảnh Dương xốc chăn mỏng lên, Ôn Tử Du chỉ mặc một cái áo của Hạ Cảnh Dương, áo sơ mi quá mức to rộng không vừa kích thước của cơ thể lộ ra xương quai xanh chỗ đó đều là dấu cắn xanh tím, Ôn Tử Du sợ hãi nhắm mắt lại, mặc cho Hạ Cảnh Dương dục vọng như dã thú cắn xé

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hạ Cảnh Dương sớm đã rời đi. Khăn trải giường cùng trên đệm đều là chói mắt vết máu, lỗ tai bị Hạ Cảnh Dương mạnh mẽ xỏ xuyên khuyên tai muốn tặng cho Ôn Tử Nhạc vào da thịt hắn, nó như đóng đinh trên thân thể hắn, sau một hồi hô hấp đau đến thấu tim, bản thân hắn hiện tại rõ ràng có bao nhiêu buồn cười Quản gia thấy vậy tìm bác sĩ gia đình đến giúp hắn xử lý vết thương, hắn đau đến mức cắn chặt răng, thật vất vả mới đi lại được, nhưng bác sĩ lại nói miệng vết thương trên đùi hắn lại nứt ra, yêu cầu hắn tốt nhất là đi bệnh viện

Miệng vết thương trên đùi là do lần đầu tiên hắn muốn chạy trốn nhưng ngay sau đó bị bắt trở lại, Hạ Cảnh Dương lấy ra dao găm đâm rất sâu vào đùi hắn, mấy ngày gần đây miệng vết thương mới khép lại. Ngày hôm qua sau khi bị lăn lộn với Hạ Cảnh Dương vết nứt lại mở ra.

"Thiếu gia nói vết thương này nhỏ không cần đi bệnh viện "

Ngữ khí của quản gia lãnh đạm đột nhiên nói một câu

"Thiếu gia muốn tôi chuyển lại câu này cho cậu là đừng ôm bất cứ hy vọng gì, cậu sẽ không ra khỏi biệt thự này được đâu"

Ôn Tử Du cong cong khoé miệng không nói cái gì nữa, hắn vốn dĩ không nên đối với tên biến thái Hạ Cảnh Dương có bất kì hy vọng gì

Thời điểm Hạ Cảnh Dương trở về là buổi tối, thấy Ôn Tử Du đau đến ngủ không được cho nên Hạ Cảnh Dương xoa hắn gương mặt, Ôn Tử Nhạc sợ hãi mở bừng mắt ra, Hạ Cảnh Dương cũng không có động tác tiến thêm nữa chỉ là không muốn rời xa vuốt ve khuyên tai

"Ngươi có biết Tống Cảnh Hiên vẫn luôn tìm tin tức của ngươi không?"

Ôn Tử Du ánh mắt đạm mạc nghe thấy câu hắn nói bỗng dưng mở to hai mắt ra

"ngươi muốn làm gì?"

Trong ánh mắt của Hạ Cảnh Dương hiện lên một tia hung ác, “Hắn vẫn luôn ở tìm ngươi, đúng là không biết tốt xấu, ta cho hắn một chút giáo huấn mà thôi”

Ôn Tử Du tức giận đến cả người phát run,

"Hạ Cảnh Dương ngươi không chịu tin ta thì cũng đừng nên giận chó đánh mèo lên người khác! Ta với Tống Cảnh Hiên chỉ là bạn bè, ngươi vì cái gì mà không buông tha cho hắn, Hạ Cảnh Dương ngươi là cái tên biến thái

Hạ Cảnh Dương giống như là đang chờ hắn nói những lời này

Quá mức thuận theo như tù binh quả thật không thú vị, thường thì phản kháng một chút mới có thể thỏa mãn dục vọng của hắn, kỳ thật Ôn Tử Du nói không sai, hắn chính là cái tên biến thái

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play