Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh cả người chật vật rời đi phía sau theo Tô Nhuyễn.
Mới vừa đi xuống cầu thang, Tô Thanh Thanh lập tức lạnh mặt chấn vấn nói, “Là do chị nói cho Lộc Minh Sâm đúng không?”
Tô Nhuyễn sửng sốt một chút, mới phản ứng lại là cô ta đang nói đến việc Lộc Minh Sâm biết chuyện của cô ta và Hoắc Hướng Dương.
Liêu Hồng Mai cũng phẫn nộ nói, “Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, ngoại trừ nó còn ai, thật đúng là không nghĩ ra được, ngày thường thì giả vờ mang bộ dáng thanh cao…”
Tô Nhuyễn cũng tức đến phát cười, đánh gãy lời Liêu Hồng Mai, “Cháu nói cho hai người nghe, mấy người thật sự coi cháu như quả hồng mềm sao?”
Cô nhìn về phía Tô Thanh Thanh, “Là chị để em chạy đến Lộc gia nói dối? Hay vẫn là chị bảo em đi câu dẫn Hoắc Hướng Dương?”
“Bản thân mình tự làm điều không đúng, lại đến chất vấn tôi, thật đúng là trò cười.”
“Không nói đến chuyện có phải do cháu làm hay không, dù là cháu thật, thì không phải cũng là dì hai để cho cháu đến tìm Lộc gia sao?”
“Bây giờ mục đích cũng đã đạt được rồi, các người cũng thành công từ hôn, mà Lộc Minh Sâm cũng rất thích tôi.” Cô lạnh lùng nhìn về phía Liêu Hồng Mai và Tô Thanh Thanh, “Cho nên, mấy người hẳn nên có lòng cảm kích đối với tôi, bằng không tôi cũng không ngại giúp các người lau khô cả mông Hoắc gia bên kia.”
“Mẹ Hoắc Hướng Dương thế mà lại thích cái thứ con dâu sớm ba chiều bốn như mày vậy.”
Vốn Liêu Hồng Mai đang muốn xả giận phải cắn răng đẹp lửa giận ép nghẹn về lại.
“Còn nữa.” Tô Nhuyễn nói, “Chuyện đến khu người nhà của Lộc gia xin lỗi, kiến nghị làm theo.”
Nhắc đến cái này Liêu Hồng Mai lập tức buồn bực, cả giận nói, “Mày quản chuyện này làm gì?”
“Buồn cười, Tô Thanh Thanh vu hãm tôi thế nào không liên quan đến tôi ư?” Tô Nhuyễn từ từ nói, “Đừng có cảm thấy có thể trốn được, Lộc gia bên kia không truy cứu, còn có tôi nữa, tôi sẽ đem điều này đặt ở điều kiện đưa cho Lộc gia, bây giờ các người không làm theo, đến lúc đó tôi có thể đã muốn thêm mấy điều nữa.”
Dường như Tô Thanh Thanh đang nghe được cái gì đó thật buồn cười, “Chị họ, em nói chị cho rằng Lộc Minh Sâm thật sự coi trọng chị đi?”
“Hắn chẳng qua là cảm thấy tức giận vì bị em mang nón xanh, rồi lợi dụng chị nhục nhã em mà thôi.”
“Em cho Lộc Minh Sâm đội nón xanh? Đừng tự cho bản thân mình là vàng được không, cái đó em nên gọi cùng lắm là hỏi ba đáp bốn. ” Tô Nhuyễn nhìn về phía mấy người cách đó không xa đang đi đến, “Sao? Muốn chị giúp em nói nói em đã hèn mọn khẩn cầu phải gả cho Lộc Minh Sâm ở trước mặt Hoắc Hướng Dương không?”
Tô Thanh Thanh nhìn thấy một nhà ba người đi đến, nghẹn khuất nhắm miệng lại.
Liêu Hồng Mai nhỏ giọng uy hϊếp nói, “Tô Nhuyễn, nếu mày dám phá hư chuyện tốt của nhà Thanh Thanh chúng ta, tao Liêu Hồng Mai thề, mày cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn được!”
Ánh mắt của Hoắc Hướng Dương bên này đã dừng lại ở trên người Tô Thanh Thanh đang chật vật đầu tiên. Mẹ Hoắc một tay túm chặt tay anh ta, một tay tới kéo Tô Nhuyễn, “Tô Nhuyễn a…”
Tô Nhuyễn giơ tay né tránh, “Xin lỗi, dì Hoắc, cháu còn có việc, phải đi trước, nếu mọi người sắp phải đi về nhà, thì vừa lúc có nhà dì hai cháu kết bạn đi cùng.”
Cô liếc mắt nhìn Tô Thanh Thanh một cái, ẩn ý nói, “Mấy người có duyên phận như vậy, hẳn là có rất nhiều điều để nói.”
Tức khắc Hoắc Hướng Dương giống như đã làm sai chuyện gì đó, đem đôi mắt chuyển dời từ trên người Tô Thanh Thanh, nhìn về phía Tô Nhuyễn chột dạ nói, “Tô Nhuyễn…”
Tô Nhuyễn mặc kệ anh ta, trực tiếp rời đi.
Mẹ Hoắc nhíu mày nhìn chằm chằm bóng dáng Tô Nhuyễn, Hoắc Hướng Mỹ cũng bất mãn vô cùng, “Mẹ, mẹ xem cái thái độ của cô ta kìa.”
Hoắc Hướng Dương nhìn Tô Nhuyễn rời đi mà cảm thấy có chút bất an, đang muốn nói chuyện, lập tức nhìn thấy Tô Thanh Thanh bắt đầu rơi nước mắt, giống như chuỗi trân châu bị đứt xuống, đáng thương lại đáng yêu.
Tô Thanh Thanh thâm tình nhìn anh ta, “Em bị từ hôn, em nói cho người Lộc gia là em đã có người em thích, bọn họ vô cùng tức giận, còn đánh em và mẹ em..”
…… Tô Nhuyễn nghĩ cũng biết chắc chắn Tô Thanh Thanh lại dùng thủ pháp Montage*, cắt câu lấy nghĩa, di hoa tiếp mộc** thể hiện bản thân đã chịu rất nhiều ủy khuất ở Lộc gia vì Hoắc Hướng Dương.
[*] Montage: Thủ pháp dựng phim [**] Di hoa tiếp mộc: 移花接木 - dùng để chỉ việc ghép cành hoặc chồi của một loại hoa hoặc cây lên một loại hoa khác hoặc cây khác. Ý ẩn dụ là đánh lừa người khác bằng việc ầm thầm thay thế người khác hoặc sự vật, sự việc khác.
Nhưng mặc dù biết nhưng cô cũng không thèm để ý, thật tình cô rất hi vọng rằng hai người đó sẽ nhanh chóng kết hôn, đừng gây trở ngại cho người khác.
Đến nỗi chuyện vu hãm cho cô, luôn có lúc để làm sáng tỏ.
Sau khi tạm biệt đám người kia, cô lại chạy đến phòng bệnh Lý Nhược Lan bên kia, lại không thấy ai nữa.
Tô Nhuyễn hoảng sợ, vội vàng giữ chặt một hộ sĩ hỏi hỏi, mới biết được vừa mới lúc nãy Lý Nhược Lan ồn ào muốn xuất viện, vừa mới làm xong thủ tục xuất viện rồi rời đi.
Tô Nhuyễn không nghĩ đến Lý Nhược Lan vội vàng như vậy, lập tức cũng chạy về phía khách sạn bên kia, quả nhiên vừa mới đi đến góc đường thì đã nhìn thấy một người phụ nữ có diện mạo tương tự cô đứng ở cửa khách sạn.
Đối phương thoạt nhìn chưa đến bốn mươi tuổi, một đầu tóc xoăn dài theo kiểu đang thịnh hành, khéo léo mặc một chiếc ăn sơ mi và quần dài, hiển nhiên là có chuẩn bị qua, chợt nhìn qua thấy giống như một minh tinh Hong Kong ở thời đại này.
Ngôn Thiếu Thời nói qua, Lý Nhược Lan rất thích trang điểm, nhưng mà đời trước ngoại trừ vài lần gặp đầu tiên thấy Lý Nhược Lan còn trang điểm một chút, sau này Lý Nhược Lan vì căn bệnh của mình mà tinh thần và thể xác của bà đều mệt mỏi, không có chút tinh thần nào, người cũng già đi nhanh chóng trong một khoảng thời gian ngắn ngủn… Có lẽ đã nhận ra ánh mắt nhìn chăm chú của Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan nhanh chóng nghiêng đầu, bốn mắt nhìn nhau, bà ấy rõ ràng có chút không biết nên làm sao.
Lý Nhược Lan khẩn trương túm túm quần áo, thật cẩn thận mở miệng, “Nhuyễn Nhuyễn?”
Giờ khắc này, tất cả những cảm xúc như rụt rè, áy náy, vui sướng gần như rút đi theo thủy triều, Tô Nhuyễn chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, đó chính là ôm lấy người phụ nữ trước mắt này, người phụ nữ vì cô đã nhọc lòng cả đời, cô hổ thẹn với cả cuộc đời của người phụ nữ ấy.
Cô không nói một lời mà nhanh chóng bước lên, dùng sức ôm lấy đối phương, “Mẹ…”
Lý Nhược Lan dường như theo phản xạ có điều kiện ôm lấy cô, nghe được lời nói của cô mà vui vẻ, nhưng mà tay chân lại luống cuống, “Nhuyễn Nhuyễn.”
“Mẹ, rất xin lỗi.” Mặt Tô Nhuyễn ở trên vai Lý Nhược Lan, chỉ cảm thấy một cảm giác an tâm vô cùng.
Lý Nhược Lan nhẹ nhàng vuốt vẹ tóc cô, đây là chuyện mà mười mấy năm qua bà vẫn luôn muốn làm, nghe vậy hốc mắt không khỏi nóng lên, “Đứa nhỏ ngốc, nói bậy cái gì vậy, con có chỗ nào phải xin lỗi mẹ chứ.”
…… Tiệm cơm, Lý Nhược Lan hưng phấn đến mức dường như muốn gọi mỗi thứ một phần, Tô Nhuyễn bất đắc dĩ chặn lại nói, “Mẹ, đủ rồi, ăn không hết rất lãng phí.”
Lúc này Lý Nhược Lan mới từ bỏ, lúc chờ đồ ăn ra, bà nhìn chiếc váy và đôi giày mà Tô Nhuyễn mang, cố gắng tìm đề tài, “Mẹ gửi đồ đều nhận được chứ? Còn dùng chung không?”
Tô Nhuyễn còn nhớ rõ mục đích mình đến tìm Lý Nhược Lan, “Con chỉ nhận được một chiếc váy, giày da này và tiền gửi riêng là do con nhận được ngoài ý muốn đi tự đến bưu điện.”
Lý Nhược Lan sửng sốt nói, Tô Nhuyễn hỏi, “Tổng cộng mẹ gửi cho con không bao nhiêu tiền vậy? Hóa đơn gửi tiền còn ở đó không? Đưa đồ sang có viết sổ lại không.”
Lý Nhược Lan dường như hiểu rõ cái gì, trên mặt hiện lên sự tức giận, nhưng mà lại nhanh chóng cười rộ lên, “Gửi không ít, chắc là cha con đang giữ giúp con đó.”
Tô Nhuyễn hiển nhiên là biết bà đang băn khoăn, thở dài nói, “Mẹ, con cũng không phải là đứa con nít, ngài không cần giúp ông ta tô son trát phấn, con biết Tô Văn Sơn là người như thế nào, cũng sẽ không buồn.”
Lý Nhược Lan nhìn kỹ biểu cảm của cô, phát hiện cô thế mà lại không có một cảm chút thương tâm nào, tức khắc cảm thấy đau lòng, một người đối mộ nhu ỷ đã không còn chút tình cảm nào với người cha mười mấy năm, tất nhiên là phải chịu ủy khuất rất lớn, tâm đã hoàn toàn rét lạnh.
Bà nghĩ tới nghĩ lui, ngay lúc này Tô Nhuyễn thế mà lại chạy đến tìm bà, cũng chỉ có thể là vì chuyện hôn sự.
Bà nắm lấy tay Tô Nhuyễn, nhẹ giọng nói, “Không có việc gì, còn có mẹ ở đây, tuyệt đối sẽ không để con phải gả vào Lộc gia.”
Tô Nhuyễn biết bà đã hiểu lầm, cũng biết bà luôn quan tâm đến chuyện này, lập tức nói, “Mẹ, con muốn gả vào Lộc gia, không phải bị ép buộc.”
Lý Nhược Lan buông chiếc đũa, nghiêm túc nhìn về phía Tô Nhuyễn, “Vì sao?”
Tô Nhuyễn nói, “Mẹ hẳn hiểu cha con, Lộc gia để cho ông ta phát hiện ra giá trị của con.”
Đương nhiên là Lý Nhược Lan biết, cho nên mới tức,”Cái tên Hoắc Hướng Dương kia, thật đúng là nhìn nhầm.”
Tô Nhuyễn sớm đã có nghi ngờ, “Hoắc Hướng là mẹ tìm đến?”
Lý Nhược Lan dừng một chút, xác định Tô Nhuyễn không có ý bài xích, mới cảnh giác một chút nói, “Ừ, lúc trước mẹ nghe cha con muốn gả con vào Lộc gia, mẹ có chút sốt ruột, cùng với mấy người bạn nghe được, cảm thấy thằng bé này lớn lên cũng điển trai, người cũng có chí, mấu chốt là làm buôn bán ở phía nam, đến lúc đó khi các con kết hôn thì trực tiếp về phía nam ở, cách Tô gia rất xa, bàn tay của Tô Văn Sơn cũng không vươn dài được như vậy, vợ chồng son các con có thể an an ổn ổn sinh sống.”
Không thể không nói, Lý Nhược Lan đúng thật là vì cô mà tính toán lo liệu chu đáo mọi mặt, đời trước cô ngày từ đầu xác thật là chuẩn bị trộm đi ra ngoài làm công, nhưng mà sau khi Hoắc Hướng Dương xuất hiện, cô lập tức sửa đổi ý định, trong đó nguyên nhân quan trọng nhất là bởi vì nếu kết hôn với đối phương, thì cô có thể sống ở một nơi cách xa xa Tô gia.
“Ai biết nó là một người không đáng tin cậy, may mắn là con không thích.”
“Cho nên con cảm thấy Lộc Minh Sâm khá tốt.” Tô Nhuyễn nói, “Cùng anh ấy kết hôn chính là quân hôn, hơn nữa anh ấy dường như rất ghét Lộc gia, cứ như vậy, Lộc gia muốn dùng Tô Văn Sơn cản tay con, cũng không dễ dàng như vậy.”
“Nhưng mà nó là một người bị liệt…” Lý Nhược Lan nhắc đến điều này thở ra một hơi thật dài.
“Chuyện tê liệt này là do Lộc gia truyền ra, không phải là thật.” Tô Nhuyễn nói, “Con tận mắt nhìn thấy anh ấy đi bằng nạng, sau khi hồi phục sẽ tốt lên thôi.” Không chỉ có tốt lên, mà còn không ảnh hưởng đến hạng mười toàn năng của anh.
Đến nỗi vốn dĩ có bị thương hay không, cái này không thể chứng minh được, rốt cuộc đời trước anh cũng không kết hôn, nhưng mà cô cũng không quan tâm.
Đôi mắt Lý Nhược Lan trừng lớn, “Có ý gì, Lộc gia còn cố ý nói nghiêm trọng hóa thương thế của thằng bé?”
Tô Nhuyễn lập tức kể đơn giản chuyện nghe được ở trong phòng bệnh Lộc Minh Sâm ra một chút, cũng nói ra suy đoán của bản thân, “Lộc gia sốt ruột thu xếp mối hôn sự này hẳn là vì đồ vật mà ông ngoại anh ấy để lại.”
Lý Nhược Lại ngẫm lại cũng thấy đúng.
Lộc gia muốn thứ mà ông ngoại Lộc Minh Sâm để lại cho anh, nhưng mà anh hàng năm tham gia quân ngũ vốn không có cách nào duỗi tay đoạt đi được, cho nên người được chọn làm vợ lập tức trở nên quan trọng nhất.
Tốt nhất là có quan hệ không tốt với nhà mẹ đẻ, lại là một cô gái không có kiến thức gì, dễ dàng bị làm lung lay.
Sàng lọc ra những cô gái như vậy bằng cách coi ai nguyện ý gả con gái cho người bị liệt.
Lý Nhược Lan không khỏi thở dài, “Lại nói tiếp, thằng bé cũng là một đứa trẻ đáng thương, lúc bảy tuổi đã không còn cha mẹ, ông nội và gia đình chú của nó thì…”
Lý Nhược Lan sống ở Tô gia mấy năm, lại có quan hệ rất tốt với mẹ ruột Lộc Minh Sâm là Lâm Vi Vi, rất hiểu đức hạnh của Lộc gia, “Đừng nhìn sau khi Lộc Trọng Quốc hi sinh, Lộc lão gia tử cũng mang bộ dáng muốn đi theo, trên thực tế, người nó không thích là lão nhị Lộc gia.”
“Trước khi cha Lộc Minh Sâm hi sinh, cả nhà kia thiếu chút nữa chia lìa hai mẹ con Lộc Minh Sâm.”
Lý Nhược Lan khinh thường nói, “Kết quả cha của thằng bé hi sinh, lập tức liền thay đổi sắc mặt.”
“Lúc ấy bọn họ vừa đến thành phố, Lộc lão đầu kia dẫn theo Lộc Minh Sâm đến nhà cha mẹ nó quen biết, một nhà một nhà khóc…”
Tô Nhuyễn không khỏi nhíu mày, nghĩ cũng biết dưới tình huống tự bản thân biết mình không có giá trị gì, cái loại bán sự thảm hại này không thể nghi ngờ là ném xuống tôn nghiêm chơi xấu, mấu chốt là chỉ ông ta ném tôn nghiêm của bản thân thì thôi, mà còn muốn dẫm lên cả tôn nghiêm của Lộc Minh Sâm.
Hơn nữa cách làm như vậy không khác nào là mổ gà lấy trứng, sau khi mọi người giúp đỡ xong khẳng định sẽ kính nhi viễn chi*, tương đương với việc tất cả những đồ vật quý giá mà cha mẹ Lộc Minh Sâm để lại cho anh đều gặp họa.
[*] Kính nhi viễn chi: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó.
“Nhưng mà thằng bé kia thế mà lại rất thông minh, trực tiếp đi đầu quân, Lộc gia cũng không có biện pháp nào ngăn cản nó.”
Cũng không phải vậy sao, bằng không thì hôn sự của anh rốt cuộc như thế nào thì cũng đã nói khác đi, đời trước chuyện Lộc lão thái thái ép buộc anh kết hôn cũng đã ồn ào đến kinh thiên động địa.
Nói như vậy, tình cảnh hai người cũng thật đúng là đồng bệnh tương liên*.
[*] Đồng bệnh tương liên: Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau.
(nghĩa bóng)
“Nhưng mà gia đình quân nhân cũng không dễ sống như vậy.” Lý Nhược lại còn muốn tranh thủ một chút, “Sau khi kết hôn không thể tùy quân, một năm cũng không gặp được hai lần.”
Nhưng mà điều này lại là điều mà Tô Nhuyễn muốn nhất, cô nguyện ý kết hôn với Lộc Minh Sâm có thêm một phần ràng buộc, lại không nắm chắc được sớm chiều ở chung có đối diện với mâu thuẫn hay không, khoảng cách tốt ngược lại là yếu tố bền chắc nhất.
Nhưng mà người bình thường hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, Lý Nhược Lan thử nói, “Nếu con nguyện ý đến thành phố, mẹ giúp con giới thiệu vài người, mẹ có rất nhiều học sinh ưu tú, đều là sinh viên.”
Tô Nhuyễn dở khóc dở cười, nhưng mà cô cũng có lý do để thuyết phục Lý Nhược Lan, “Mẹ, con còn muốn đi học.”
Lý Nhược Lan vui vẻ, “Thật sao?”
“Vâng.” Tô Nhuyễn nói, “Sau khi cùng Lộc Minh Sâm kết hôn có thể tiếp tục đi học, dù sao anh ấy cũng không ở nhà, con muốn học khi nào cũng được.”
“Nếu gả cho người khác, con sợ rất nhanh thôi cũng sẽ bị ép sinh con, hầu hạ mẹ chồng..”
Nói như vậy, mối hôn sự này thật đúng là không tồi, nhưng mà… “Con đứa nhỏ này sao có thể coi kết hôn như nhiệm vụ vậy chứ.” Lý Nhược Lan nói.
Thiếu nữ ở tuổi này ai mà không khao khát tình yêu, suy nghĩ về chồng của mình đẹp trai như thế nào, sẽ đối xử với mình tốt đến mức nào, có bản lĩnh như thế nào.
Nhưng mà trong miệng Tô Nhuyễn, tất cả đều là cân nhắc giữa lợi với hại.
Tô Nhuyễn không thể nói bản thân mình đã trải qua một lần, hơn nữa còn hao hết tâm tư trí lực của cô, đời này cũng không có khát khao gì đối với hôn nhân. Ngược lại càng thích kiểu người có vẻ đẹp riêng.
Nhưng mà ở thời đại này rất khó, hôn nhân lúc này xác thật giống như một nhiệm vụ, đặc biệt tỉnh Lâm là một tỉnh lạc hậu như vậy, nói không chút khoa trương, tuổi lớn không kết hôn đều coi như phạm tội, không chỉ có việc bản thân phải gặp rất nhiều sự công kích, cha mẹ cũng sẽ bị người khác chọc cột sống.
Không được xem thường loại áp lực thế này, nhưng mà sau này khi tình cảm của họ ít đi dần, những thanh niên lớn tuổi đó đều sầu lo nghỉ dài về quê, huống chi là cái thời đại sống chung này.
Công việc bình thường cùng sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.
Ở Tô gia có một người đàn ông đã hơn bốn mươi tuổi kết hôn 2 lần, cưới một cô gái ba mươi tuổi có văn hóa còn ghét bỏ các kiểu, ông ta không cảm thấy người có văn hóa thì cần phải tôn kính, mà lại thấy phụ nữ đã qua ba mươi còn chưa gả đi chính là một thứ bỏ đi.
Câu nói thường treo ở cửa miệng đó là, “Tôi cưới cô ta vì thấy cô ta đáng thương, ả còn dám ghét bỏ tôi sao?”
Điều đáng sợ là, rất nhiều người cảm thấy ông ta nói rất đúng.
Cha mẹ cô gái kia giữ nuôi cô ấy đến 30 tuổi thì có thể thấy được vẫn rất thương cô, nhưng mà cuối cùng vẫn không thể đứng vững trước áp lực như cũ.
Giống như Tô Nhuyễn, người không thể qua mặt được đó chính là bà cụ Tô, hơn nữa còn có Tô Văn Sơn ưa sĩ diện và người mong ước cô sống không tốt là Đỗ Hiểu Hồng, nếu cô không kết hôn, tuyệt đối sẽ kích phát một trận đấu.
Nếu không có Lộc Minh Sâm thì trận này Tô Nhuyễn cũng đánh, nhưng mà bây giờ không phải đã có Lộc Minh Sâm sao, có thể được song thắng, thì cô không cần thiết tự tìm phiền phức.
Có cái loại năng lực mà có thể nâng cao bản thân lên, tiếp tục để những người đó ngước nhìn cô không tốt sao?
Lý Nhược Lan không biết những gì Tô Nhuyễn đã trải qua, chỉ cảm thấy con gái hiểu quá rõ, tuy nói là chuyện tốt, không dễ có hại, nhưng mà cũng khá dễ mất đi sự nhiệt tình và cảm xúc đối với chuyện đó, ngược lại hằng ngày cũng không có chút tư vị gì.
Tuổi còn nhỏ, cũng không biết đã gặp gỡ bao nhiêu lòng dạ của con người, Lý Nhược Lan yên lặng ghi nhớ Tô Văn Sơn, lập tức không hề nói thêm chuyện này.
Cô tính tự mình gặp Lộc Minh Sâm rồi lại nói.
“Con học lại thì muốn học ở chỗ nào?” Lý Nhược Lan có chút cẩn thận, “Tới trường mẹ thì sao? Tỉ lệ tốt nghiệp của học sinh trong ban ở Tam Trung cũng không tồi.”
Tô Nhuyễn gật gật đầu, dù cho không tìm gặp Lý Nhược Lan thì cô cũng có kế hoạch đến thành phố học, chuyện kết hôn với Lộc Minh Sâm còn chưa chắc sẽ thành công, dù có thành công thì cũng cần có thời gian, nhưng mà cô một ngày cũng không muốn sống ở Tô gia nữa.
Hơn nữa, tuy rằng không có chứng cứ, nhưng mà cô vẫn cảm thấy khi bản thân bị tiêu chảy lúc đi thi đại học không phải là ngẫu nhiên, trước khi cô còn chưa phát dục thành công, cô không tính đặt bản thân vào trong vòng nguy hiểm.
Nếu không phải biết địa chỉ của Lý Nhược Lan, ngày đầu tiên đến thành phố cô sẽ xem chọn trường học, nhưng có Lý Nhược Lan, cô cũng không cần phải lãng phí sức lực, hơn nữa, Lý Nhược Lan cũng cần sự ỷ lại của cô.
Đời trước Lý Nhược Lan đã dạy cô, tình cảm của một người sẽ dần dần gia tăng thông qua việc ta cho và nhận, tìm kiếm sự trợ giúp từ người thân cận với mình thật ra là một chuyện tốt.
Lần này bạn tìm cô ấy để nhờ giúp đỡ, lần sau cô ấy đương nhiên cũng có thể tìm bạn để nhờ giúp lại, mối quan hệ sẽ càng trở nên thân mật hơn.
Nhưng mà quân tử sẽ không thiếu nhân tình của người khác, một mặt từ chối sự trợ giúp tìm kiếm nhưng thật ra là một loại khách khí xa cách, làm như vậy ngược lại dễ dàng đẩy người khác ra xa.
Quả nhiên, nghe có thể làm được chút chuyện vì Tô Nhuyễn, Lý Nhược Lan vô cùng vui vẻ, cơm nước xong lập tức dẫn cô về nhà.
Tô Nhuyễn có chút do dự, “Con không thể đến trong nhà mẹ, đến lúc đó chắc ở ký túc xá của trường cũng được.”
Bây giờ Lý Nhược Lan đối với đứa con gái này còn cẩn thận chặt chẽ, trên cơ bản sẽ theo cô, cũng không cố chấp nói cái gì thêm, chỉ nói, “Coi như làm khách đi, gặp dượng con và anh em nữa.”
Sợ cô không thoải mái, ngay sau đó lại nói, “Nếu con không thích, mẹ thuê một căn phòng để con ở.”
Tô Nhuyễn nhìn bộ dạng thật cẩn thận của bà, cũng có chút mềm lòng, đời trước bởi vì cô quật cường quá mức, thật ra cô đã bỏ lỡ rất nhiều, đời này, cô nghĩ muốn thử thay đổi.
“Đi về nhà đi, vừa lúc con muốn biết biết cửa.”
Lý Nhược Lan vô cùng cao hứng, một đường giới thiệu sơ cho cô về mọi chuyện ở trong nhà.
Ngôn gia ở trong khu nhà dành cho giáo viên dạy khối 12 trường cấp ba Đông Lâm.
So với huyện thành, thì điều kiện của Ngôn gia xác thật không tồi, Lý Nhược Lan chính là giáo viên dạy khối 12 của trường Đông Lâm. Còn người chồng Ngôn Thành Nho là chủ biên của tờ báo xã, con trai đầu Ngôn Thiếu Dục đang đi học đại học, em trai cùng mẹ khác cha của Tô Nhuyễn là Ngôn Thiếu Thời vừa mới lên sơ trung*.
*sơ trung = cấp hai/ trung học cơ sở.
Năm kia, trường cao trung* Đông Lâm góp vốn xây nhà cho các giáo viên, Ngôn gia được phân tới căn chung cư nhỏ có ba phòng, tổng cộng 60 mét vuông. Thời đại này cũng không có nhiều cách nói về nhà ở xã hội dành cho giáo viên. Diện tích sử dụng trên cơ bản cùng diện tích phòng vốn có đều giống nhau, nhìn xung quanh diện tích cũng không nhỏ.
*cao trung = cấp ba/ trung học phổ thông.
Nhưng mà căn nhà này vừa đủ cho một nhà bốn người sinh sống.
Tô Nhuyễn vừa đi theo Lý Nhược Lan vào cửa liền nghe được phía trong phòng ngủ ở góc nhỏ bên kia truyền đến âm thanh kêu to của Ngôn Thiếu Thời, “Đây chính là đồ em chọn, chị của em khẳng định sẽ rất thích.”
Người thanh niên với giọng điệu tự nhiên vô cùng bất đắc dĩ nói, “Làm sao em lại chắc chắn chuyện đó như thế chứ? Chị của em là cô gái hai mươi tuổi, không phải hai tuổi đâu.”
“Em mặc kệ! Cứ để yên như vậy cho em! Các bạn nữ trong lớp em đều thích như vậy.” Ngôn Thiếu Thời kiên trì nói.
Ngôn Thành Nho nghe được âm thanh mở cửa nên từ ban công bên kia đi tới phòng bếp, nhìn đến hai người đang bước vào cửa rồi nở nụ cười với Tô Nhuyễn nói, “Hai người đã trở về rồi sao? Cháu chính là Nhuyễn Nhuyễn đi, có cảm thấy mệt mỏi không, trước mắt cháu cứ ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi.”
Ngữ khí tự nhiên như đây vốn dĩ chính là nhà của cô, cô chính là một thành viên trong gia đình này.
Đem ra so sánh với năm cô bảy tuổi, đó cũng là lần đầu tiên cô đi tới nhà Tô Văn Sơn một chút đều không giống nhau.
Tô Nhuyễn có thể cảm nhận được sự thiện chí của Ngôn Thành Nho, trong lòng cũng hơi thả lỏng một chút, “Chào chú ạ.”
Ngôn Thành Nho cười rộ lên, “Để mẹ mang cháu đi xem phòng của mình nhé, chỗ nào không thích hợp thì dọn dẹp lại một chút, nãy giờ không biết bị đứa nhỏ Thiếu Thời lăn lộn thành bộ dáng gì rồi.”
Ngôn Thiếu Thời đã nghe được động tĩnh ngoài cửa nên chạy ra tới, “Mẹ ơi!” Cậu nhóc nhìn Tô Nhuyễn, lộ ra nụ cười thân cận vui vẻ, “Chị ơi?”
Tình cảm của những bạn nhỏ nói trắng ra chính là vô cùng nhiệt tình, tính tình của cậu bé lại thể hiện ra sự quen thuộc tự nhiên làm cho Tô Nhuyễn cảm thấy hoảng hốt, giống như ngay từ đầu cô đã có một đứa em trai đáng yêu hoạt bát như vậy.
Nhưng mà bản thân cô lại biết cô không có được điều đó. Đứa con trai Tô Minh Phong mà Tô Văn Sơn cùng Đỗ Hiểu Hồng sinh ra cũng xấp xỉ tuổi với Ngôn Thiếu Thời. Nhưng khi thằng nhóc đó nhìn thấy cô trước nay đều là tràn ngập sự ác ý, đừng nói kêu một tiếng chị, không mắng thẳng trước mặt cô là đồ con hoang đã tốt lắm rồi.
Ngôn Thiếu Dục đứng phía sau Ngôn Thiếu Thời, tuy rằng không nói chuyện, nhưng cũng nhìn cô nở nụ cười mỉm, bày ra biểu cảm hoan nghênh với sự có mặt của cô, một chút sự khẩn trương ở đáy lòng Tô Nhuyễn cũng tiêu tán đi hết.
Lý Nhược Lan giới thiệu cho cô, “Đây là Ngôn Thiếu Dục, đây là anh trai của Thiếu Thời, con cũng gọi bằng anh đi là được, còn tên nhóc chuyên đi gây chuyện này chính là Ngôn Thiếu Thời, em trai của con.”
Ngôn Thiếu Thời thấy Tô Nhuyễn cũng không bài xích bọn họ, cao hứng tới túm lấy tay cô, “Chị ơi, chính em là người trang trí phòng cho chị đấy, chị mau đến xem xem có thích hay không.”
Tô Nhuyễn cảm thấy trong lòng ngực bỗng nóng lên, mặc kệ về sau sẽ như thế nào, ít nhất khi mới gặp mặt lần đầu, bọn họ thật sự nghiêm túc chuẩn bị mọi thứ để tiếp nhận cô.
Đây là những thiện ý Tô Nhuyễn chưa bao giờ cảm nhận được trong cuộc đời trước đây.
Đây là một phòng ngủ nhỏ hướng mặt về phía bắc, toàn cảnh của căn phòng đều không tốt lắm, phòng tuy rằng không lớn, nhưng hiển nhiên là thuộc về Ngôn Thiếu Thời, trên tường còn dán poster Châu Nhuận Phát cùng Vương Tổ Hiền.
Trên bàn học và giá sách đặt đầy truyện tranh cùng máy chơi game của Ngôn Thiếu Thời.
Tô Nhuyễn rốt cuộc cũng biết bọn họ vừa mới tranh chấp cái gì, chính là mấy thứ đang được để trên giường.
Nào là bộ khăn trải giường màu hồng nhạt, trên đầu giường còn đặt một con gấu bông nhỏ cao tầm nửa người.
Mấy cái này còn bình thường, nhưng mà trên giường còn đặt một cái màn lụa mùa hồng nhạt vô cùng loè loẹt, giống y như mấy cái màn lụa của công chúa trong truyện cổ tích.
Bởi vì cái giường này nhỏ nên màn lụa treo lên đem khoảng diện tích xung quanh che lấp đi không ít.
Ngôn Thiếu Thời đắc ý nói, “Chị, đây là quà em tặng cho chị đó, chị có thích hay không?” Cậu nhóc còn đứng bên màn lụa đùa giỡn vài cái, giống hệt mấy tên võ hiệp bên trong các bộ phim đại hiệp đang chiếu hiện nay.
Ngôn Thiếu Dục nhìn e trai mình cười bất đắc dĩ, “Thiếu Thời hôm nay vô cùng hào phóng, đem tiền mừng tuổi năm nay đều lấy ra hết.”
Tô Nhuyễn buồn cười đồng thời trong lòng cảm thấy ấm áp hơn, giơ tay xoa đầu cậu nhóc cười nói, “Chị rất thích, cảm ơn em nhiều nhé.”
Ngôn Thiếu Thời tức khắc cao hứng muốn xỉu, lôi kéo tay cô đi khắp nơi giới thiệu, “Con gấu bông này cũng là em chọn nè, nhưng mà tiền thì do anh của em trả, hắc hắc.”
“Chị, nếu chị muốn mua cái gì, có thể tìm anh ấy, anh của em tuy mới học đại học nhưng có rất nhiều tiền đó.”
Ngôn Thiếu Thời nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ, Tô Nhuyễn có chút dở khóc dở cười nhìn cậu nhóc.
Lý Nhược Lan nghe được, lập tức đánh nhẹ lên đầu cậu nhóc một cái, “Cả ngày chỉ biết bóc lột anh trai con thôi! Hôm nay chúng ta xin nghỉ cho con, vậy con đã làm bài tập xong chưa hả?”
Ngôn Thiếu Thời bị xách đi làm bài tập, Lý Nhược Lan bắt đầu gọi điện thoại cho người tư vấn về chuyện học lại của Tô Nhuyễn.
Học lại cùng xếp lớp cũng không giống nhau, không cần phải làm bài kiểm tra, chỉ xem thành tích thi đại học thành. Tô Nhuyễn tuy rằng vì nguyên nhân đau bụng tiêu chảy mà thi rớt, nhưng cô vẫn đang còn nền tảng kiến thức thức trong đầu. Cho nên phân vào lớp 12 nào của trường Đông Lâm vẫn là dư dả.
Điều này làm cho Tô Nhuyễn nhẹ nhõm thở dài một hơi, phải biết rằng sau khi cô trọng sinh trở về, có rất nhiều kiến thức cao trung cô đều quên mất.
Nghe Lý Nhược Lan trực tiếp tìm được người phụ trách rồi, cũng thuần thục nói ra điểm số thi đại học của cô.
Tô Nhuyễn cảm thấy sợ là bà ấy đã sớm suy nghĩ kỹ biện pháp về việc học lại giúp cô rồi.
Có lẽ những gì cô chuẩn bị đều không dùng được, nhưng cô đều suy xét hết rồi. Coi như mấy người đó có gửi thông báo cho cô thì cô vẫn lưu lại số điện thoại của thím Hồ, để đảm bảo rằng khi có chuyện gì xảy ra thì cô vẫn có thể dùng đến lúc nào cũng được.
Lý Nhược Lan buông điện thoại xuống, cao hứng nói, “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đi tìm các thầy cô ở lớp 12 rồi sẽ phân cho con vào lớp một. Lớp đó tập trung nhiều giáo viên giỏi của trường mẹ, mỗi năm đều có thể đào tạo được mấy người đỗ thủ khoa đại học đấy.”
Ngôn Thiếu Thời từ cách vách nhô đầu ra, cũng hưng phấn nói, “Chị của em muốn tới tam trung đi học sao?
Đó có phải hay không em mỗi ngầy đều có thể gặp được chị sao?”
Lý Nhược Lan trừng mắt liếc cậu nhóc một cái, “Con mau đi vào làm bài tập đi, Thiếu Dục, con giúp mẹ trông chừng nó làm bài tập nhé.”
Sau đó lại nhìn Tô Nhuyễn nói, “Nếu con thấy phiền thì cứ mặc kệ nó đi, nó chính là đứa nhỏ bị ngốc đấy.”
Tô Nhuyễn mỉm cười, thật ra cô không có thói quen thân cận với người khác. Nhưng cũng có lẽ là do mối quan hệ huyết thống, hơn nữa đời trước cậu nhóc cũng có tiếp xúc qua với cô, cho nên Tô Nhuyễn cũng không cảm thấy chán ghét.
Cô đã sớm không còn là người có thể đối xử với người khác chân thành hết lòng hết dạ nữa, nhưng cô lại không muốn làm phụ lòng đứa nhỏ nhiệt huyết này. Cơm chiều là do Ngôn Thành Nho tự mình xuống bếp, làm đến tận bốn năm dĩa đồ ăn, Ngôn Thiếu Dục đặc biệt đi mua bò hầm mang về nhà, còn Ngôn Thiếu Thời thì vui vẻ muốn chết, nhiệt tình tiếp đón Tô Nhuyễn, “Chị ơi, cái này ăn siêu siêu ngon, ngày thường mẹ đều không dám mua cho cả nhà ăn đâu.”
Nói như vậy xong, lại gắp cho cô một khối to, rồi theo thứ tự gắp cho Lý Nhược Lan, Ngôn Thành Nho, Ngôn Thiếu Dục, rồi chính mình mới chọn một khối to bỏ vào trong miệng, khoa trương tán thưởng, “Ăn quá ngon!”
Người một nhà đều bị cậu nhóc chọc cười, Tô Nhuyễn một chút cũng không cảm thấy chính mình là người ngoài hay chỉ là một vị khách ghé qua thăm.
Tô Nhuyễn bên này hoà thuận vui vẻ bao nhiêu, thì Liêu Hồng Mai cùng Tô Thanh Thanh lại không tốt bấy nhiêu.
Hai mẹ con các cô với một nhà ba người Hoắc gia kết bạn cùng nhau trở về, vốn dĩ đi cùng nhau tới trạm xe khách, tâm trạng và cảm xúc Liêu Hồng Mai cùng Tô Thanh Thanh đều đã chuyển biến tốt đẹp.
Tuy rằng bị nhục nhã ở chỗ Lộc gia, nhưng cuối cùng cũng đạt tới mục đích, ít nhất Tô Thanh Thanh có thể cùng Hoắc Hướng Dương ở bên nhau.
Lại không nghĩ rằng mẹ Hoắc đối với Tô Thanh Thanh càng đề phòng nghiêm trọng hơn. Sau khi ngồi lên xe khách Tô Thanh Thanh cứ nghĩ sẽ được ngồi bên cạnh Hoắc Hướng Dương, trực tiếp bị mẹ Hoắc ngăn cản lại.
Cuối cùng bà ấy tự mình ngồi bên cạnh Hoắc Hướng Dương, sau đó suốt một chặng đường liên tiếp khen Tô Nhuyễn tốt ra sao.
Cùng với thái độ thân thiết ngày đó hoàn toàn tương phản với nhau.
Hoắc Hướng Dương cũng bởi vì thái độ của mẹ Hoắc nên rõ ràng đã dao động rồi, điều này càng làm cho trong lòng Tô Thanh Thanh cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Sau khi tới Khai Vân huyện, người hai nhà tách ra, Liêu Hồng Mai lập tức an ủi Tô Thanh Thanh, “Mẹ cậu ta hiện tại đối với con có hiểu lầm, chỉ cần Hoắc Hướng Dương giúp con giải thích với bà ấy, chậm rãi cùng mẹ cậu ta nói rõ ràng là được, Hoắc Hướng Mỹ không phải cũng đứng về phía con sao?”
Tô Thanh Thanh tâm tình khẽ thả lỏng, chính là người thế hệ trước không quá thích những cô gái bị từ hôn.
Mắt thấy sắp tới nhà, Liêu Hồng Mai nghĩ đến sắp phải đối mặt với Tô Văn Sơn, bắt đầu cảm thấy lo lắng lên, “Lộc gia bên kia cũng không biết phải làm sao bây giờ…”
Nói tới đây liền nhịn không được oán giận nói, “Con xem lại bản thân mình đi, không thể nhẫn nhịn một chút sao? Một nói hai làm lập tức chạy đi từ hôn, muốn cùng Hoắc Hướng Dương nói chuyện thì lúc nào con nói mà chả được cứ phải là thừa dịp lúc này, giờ thì hay rồi, vốn dĩ mọi chuyện đã nắm chắc trong tay, bây giờ ngược lại chúng ta trở thành người không có lý.”
“Trước khi đi còn cùng bác cả của con cam đoan nhất định có thể xử lý tốt, nhưng mọi chuyện thành ra như vậy phải làm sao bây giờ?”
Tô Thanh Thanh cười lạnh, “Cứ cho là con không đi gặp Hoắc Hướng Dương đi, nhưng Tô Nhuyễn lại không có cách gài bẫy con được sao? Mẹ cứ nhìn thấy hôm nay cô ta như thế nào lại xuất hiện ở bệnh viện chứ?”
Liêu Hồng Mai cũng cả giận, “Mẹ coi như cũng đã nhìn ra, con bé đó chính là một con nhóc gian xảo. Nếu bản thân nó không gặp được chuyện tốt thì cũng không để cho người khác sống tốt đẹp. Vốn dĩ mẹ đang còn ngại với nó, thế nhưng nó còn muốn chơi xấu mẹ một vố, nó cùng với người mẹ đẻ ra nó giống nhau như đúc.”
Nhớ tới những khoản tiền mà Lộc Minh Sâm nói, bà ta lại cảm thấy đau lòng, “Con nói xem Lộc Minh Sâm nói những lời đó là thật vậy chăng?”
“Chỉ sợ anh ta không phải cố ý cho chúng ta thấy người hầu hạ anh ta ở Lộc gia như thế nào, sau đó lại lừa được cô con dâu tốt trở về đi.”
Nếu nói như vậy, Liêu Hồng Mai đang bế tắc tức khắc cảm thấy như được khai thông, “Khẳng định đúng là như vậy!”
Kiểu thông minh này ngày xưa cũng có người đã dùng rồi. Ngày xưa, mấy nhà có con trai cùng con gái không đối xử hiếu thuận với ba mẹ trong nhà, hai ông bà liền cố ý đeo trên eo hoặc là giả vờ vô tình nói mấy món đồ đồng đồ nhôm cũ kỹ trong nhà là đồ có giá trị, làm cho con cái trong nhà nghĩ rằng hai ông bà trộm giấu vàng bạc ở chỗ nào đó.
Vì thế con cái tranh nhau hiếu thuận, vì muốn có được tài sản thừa kế nên đem hai người già trong nhà hầu hạ như vua chúa. Chờ đến khi họ chết đi, lúc sau mới phát hiện những cái đó không phải là đồ thật. Coi như hai ông bà còn có thể nhận thêm được mấy giọt nước mắt đau lòng của bọn họ.
Đường đi xuống hoàng tuyền có thể nhẹ nhàng thoải mái mà đi rồi.
Liêu Hồng Mai càng nghĩ càng cảm thấy mọi chuyện chính là như vậy, “Con hãy ngẫm lại đi, cậu ta đều đã nằm liệt giường rồi, bây giờ lại không có đồng xu dính túi, thời gian dài ai còn sẽ quản cậu ta là ai chứ.”
Nằm lâu trên giường bệnh như vậy cũng chẳng báo hiếu được, huống hồ cậu ta cũng chẳng phải cháu chắt ruột thịt gì.
Tô Thanh Thanh tuy rằng rất muốn nhận lấy số tiền đó, cô biết số tiền kia là có thật, tuy rằng đời trước cô ta cũng không được nhìn thấy qua lần nào.
Lúc ấy cô còn có suy nghĩ tranh thủ nhận được tình cảm của anh ta, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cô cũng biết chính mình cùng Lộc Minh Sâm khẳng định không có khả năng có thể nảy sinh tình cảm với nhau.
Suy bụng ta ra bụng người, chuyện này nếu là người đàn ông bình thường đều không thể chịu đựng được, mà Lộc Minh Sâm lại là người điên, đời trước anh ta đã đem người của Lộc gia hành hạ như thế nào sao cô không nhớ chứ.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Thanh không khỏi rùng mình một cái.
Mà Liêu Hồng Mai đã nhận định Lộc Minh Sâm là đang nói dối, trong lòng cũng thoải mái hơn, không khỏi trào phúng nói, “Tên Lộc Minh Sâm kia thật đúng là coi bản thân cậu ta là cái gì chứ.”
“Còn bắt chúng ta đi tới nhà bọn họ để từ hôn ư? Mẹ liền không đi! Cậu ta có thể làm gì được mẹ chứ?”
Tô Thanh Thanh lại không dám lạc quan giống như Liêu Hồng Mai.
Liêu Hồng Mai thấy bộ dáng ủ ê của con gái mình, duỗi tay ôm lấy cô ta nói, “Con nha, chính là tuổi trẻ thiếu kiến thức, đừng sợ! Con lại không phải là Tô Nhuyễn, mẹ tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ chà đạp con.”
“Dù sao hiện tại chúng ta cũng đã giải trừ mối hôn sự này, chẳng lẽ khi họ kiểm tra chính trị lại có thể tìm tới con sao? Con cứ an tâm ở bên Hoắc Hướng Dương đi.”
Tô Thanh Thanh thật ra có nghĩ đến, nhưng cô vẫn là không dám đánh cuộc, nhưng để cô chấp nhận yêu cầu của Lộc Minh Sâm thì cô lại càng không muốn nghĩ.
Rốt cuộc chuyện này nếu mà truyền tới tai Hoắc gia, thì cô cùng Hoắc Hướng Dương muốn ở bên nhau lại càng thêm khó khăn.
Tô Thanh Thanh lại nghĩ tới Lâm Mỹ Hương, đời trước là mẹ chồng của cô ta, chính cô quá hiểu biết tính tình của người phụ nữ đó, “Mẹ, Lâm Mỹ Hương bên kia…”
Đều là một người sinh sống trong thôn mười mấy năm, Liêu Hồng Mai đương nhiên cũng là hiểu biết đối phương, lập tức nói, “Đừng lo lắng, bà ta có miệng, mẹ cũng có miệng, Với lại chuyện này đối với Lộc gia bọn họ sẽ có được chỗ tốt sao? Trong thôn ai không biết Lâm Mỹ Hương thích đi bịa đặt mọi chuyện chứ.”
“Ngày mai mẹ cùng Lý Quế Hoa bọn họ sẽ đi nhắc chuyện này cho mọi người cùng biết.”
Tô Thanh Thanh mày nhíu chặt, hành động này chính là chó cắn chó, không còn cách giải quyết nào tốt hơn sao?
Nhưng xác thật cũng không có biện pháp nào khác, lúc này cô không khỏi thấy hối hận muốn chết. Nếu lúc đó cô nhẫn nại một chút thì tốt rồi, không đến mức bị tóm ra nhược điểm tại hiện trường như vậy.
“Nếu chuyện giữa Lộc Minh Sâm cùng Tô Nhuyễn thật sự không thể thì tốt rồi,” Liêu Hồng Mai bỗng nhiên cảm thán một câu, “Với tính tình kia của Tô Nhuyễn, Lộc gia khẳng định càng hận nó, không phải nói kẻ thù của kẻ thù chính là bằng hữu sao, đến lúc đó Lộc gia áp đảo không được Tô Nhuyễn, nói không chừng còn phải tới năn nỉ mẹ.”
Tô Thanh Thanh trong đầu nhanh chóng xẹt qua một ý nghĩ. Bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một tiếng huýt sáo ngả ngớn , Liêu Hồng Mai thầm mắng, “Sao bây giờ còn đụng phải tê đầu đường xó chợ này chứ.” Đồng thời lôi kéo Tô Thanh Thanh bước đi nhanh hơn.
Đối phương cũng không thuận theo, tiếp tục đi tới buông ra những lời trêu đùa, “Người đẹp này, lớn lên thật xinh đẹp, chúng ta làm bạn với nhau đi.”
Liêu Hồng Mai đi càng nhanh hơn, sau khi xác định đối phương không có đi theo nữa, mới oán hận mắng, “Võ Thắng Lợi đúng là một tên háo sắc, không coi trời đất ra gì.”
Trong đầu Tô Thanh Thanh ý nghĩ đó bỗng nhiên rõ ràng hơn, Lộc Minh Sâm sẽ không phải là Tô Nhuyễn thì không chịu, nhưng nếu Tô Nhuyễn cũng ngoại trừ Lộc Minh Sâm ra thì ai cũng không được thì sao nhỉ?
Đến lúc đó khẳng định Lộc Minh Sâm sẽ cự tuyệt, mà Tô Nhuyễn lại cố chấp muốn gả cho anh ta, lúc đó hai người này tự vả mặt nhau. Hơn nữa còn có Lộc gia cùng Tô Văn Sơn ở giữa làm ầm ĩ, từ đó việc từ hôn náo nhiệt của cô ta lập tức biến thành chuyện nhỏ nhặt không được quan tâm nữa.
Ở đời trước cô ta cũng đã nghiệm ra một đạo lý, nếu muốn che giấu một chuyện gì đó thì tạo ra một chuyện lớn hơn để che lấp nó đi, còn có thể thuận tiện diệt trừ chủ ý của Hoắc Hướng Dương cùng với mẹ Hoắc.
Nhớ tới hôm nay ở trên xe mẹ Hoắc dành cho Tô Nhuyễn các lời khen ngợi có cánh ra sao, Tô Thanh Thanh cười lạnh, đến lúc đó để cô ta xem thử mẹ Hoắc còn cảm thấy Tô Nhuyễn mọi chỗ đều tốt hay không.
Khi mẹ con hai người trở lại Tô gia thì cũng đã là 9 giờ tối, ngày bình thường thì hẳn là phòng của bà nội Tô đã tắt đèn đi ngủ rồi, nhưng hôm nay đèn điện trong phòng vẫn còn sáng.
Phỏng chừng là nghe được tiếng cửa lớn vang lên, Tô Văn Xuyên vén màn cửa đi ra ngoài, nhìn thấy hai người bọn họ lập tức hận sắt không thành thép nhỏ giọng nhắc nhở, “Đại ca đã trở lại.”
Liêu Hồng Mai không khỏi rụt rụt cổ, vào cửa liền thấy Tô Văn Sơn ngồi ở trên ghế đối diện giường đất, sắc mặt âm trầm.
Hiển nhiên là đã biết chuyện bọn họ đã gây ra ở thành phố.
Lão thái thái đều nhịn không được hung hăng trừng mắt nhìn hai người liếc mắt một cái, “Không phải các người nói khẳng định có thể làm Lộc gia chủ động từ hôn sao? Chủ động từ hôn chính là như vậy sao?”
Liêu Hồng Mai đương nhiên không thể nhận, “Oan uổng cho con quá, vốn dĩ có thể thuận lợi lui hôn thành công, nhưng mà Lộc Minh Sâm căn bản chướng mắt Thanh Thanh. Chúng con đi bao nhiêu ngày trời, cậu ta mỗi ngày đều trốn tránh bọn con, muốn gặp cũng không gặp được. Hôm nay Nhuyễn Nhuyễn vừa đi, cậu ta liền đồng ý gặp hai người bọn con.”
“Kết quả Nhuyễn Nhuyễn nha đầu kia chính là ghi hận bọn con, thế mà lại ở phía sau lưng tố cáo sai sự thật, nói Thanh Thanh của chúng ta thích Hoắc Hướng Dương, Lộc Minh Sâm kia lập tức nổi giận nói muốn từ hôn ngay sao?”
Tô Văn Sơn biết đôi mẹ con này đôi khi sẽ nói vài lời xảo trá, cũng không muốn đôi co cùng đôi mẹ con này, chỉ là mặt không cảm xúc nói, “Lộc Minh Sâm không phải cho hai người đi tới nhà Lộc gia nói rõ ràng sự việc từ hôn rồi xin lỗi sao? Hai người các ngươi như thế nào lại trở về sớm như thế?”
Liêu Hồng Mai ngượng ngùng cười nói, “Chúng ta vốn dĩ cũng muốn đi tới, do bọn em không phải vội vã trở về để báo cáo tình hình với đại ca sao?”
“Lộc gia đã gọi điện thoại cho đại ca nói muốn cùng Thanh Thanh từ hôn, có phải hay không chưa nói Lộc Minh Sâm coi trọng Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta?”
Tô Văn Sơn sửng sốt một chút, “Lộc Minh Sâm coi trọng Nhuyễn Nhuyễn sao?”
Liêu Hồng Mai đột nhiên vỗ tay một cái, “Chắc không phải là do Lộc gia sợ chúng ta nói lung tung về ông ta sao, để em nói cho mọi người biết, Nhuyễn Nhuyễn của chúng ta chính là người có tiền đồ đấy!”
Mọi người đều bị lời nói bất thình lình của bà ta làm cho hoảng sợ, rồi nghe bà ta kích động nói, “Mọi người có biết Lộc Minh Sâm có bao nhiêu tiền không?”
Bà ta quơ chân múa tay đem đồ vật trong phòng bệnh của Lộc Minh Sâm kể qua một lượt, cuối cùng nói, “Người của Lộc Minh Sâm nói, không thích Thanh Thanh của chúng ta, nhưng mà nếu Nhuyễn Nhuyễn gả cho cậu ta, mấy thứ đó đều cho Nhuyễn Nhuyễn hết!”
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Tô Văn Sơn cũng không rảnh để ý tới việc Tô Thanh Thanh đến xin lỗi, nghi hoặc lên tiếng: “Sao có thể?”
“Ngay từ đầu tôi cũng không tin chút nào!” Đừng nói tới Liêu Hồng Mai chính mình không tin, nhưng lúc này lại thề son sắt nói: “Nhưng nếu để ý một chút về tiền trợ cấp sẽ biết, còn có đồ vật của ông ngoại cậu ta để lại, đến nhà họ Lộc xem là hiểu rõ. Nếu không nhà họ Lộc vì cái gì gấp gáp sắp xếp hôn sự cho Lộc Minh Sâm?
Khẳng định là muốn nhanh chóng đem đồ vật lấy về.
“Bằng không như thế nào tự nhiên nhớ tới Nhuyễn Nhuyễn, người mà có quăng tám sào cũng không nghĩ tới.”
Tô Văn Sơn lại suy nghĩ nhiều hơn một chút, nếu mình cùng Lộc gia thiết lập được mối quan hệ, ít nhiều Lộc Văn Sơn cũng sẽ được bên nhà họ Lộc trợ giúp một tay, bỗng nhiên nghĩ như vậy ông ta liền trở nên ân cần, hóa ra ông ta nghĩ rằng có thể được dính chút ít chỗ tốt của cái danh gia đình liệt sĩ.
Bây giờ xem ra càng nghĩ càng muốn chiếm giữ lấy đồ vật mà ông ngoại của cậu ta để lại.
Tô lão thái thái ngồi bên kia cũng vỗ đùi nói: “Chuyện này có khả năng là thật, mẹ của Lộc Minh Sâm năm đó không phải là tiểu thư nhà quyền quý sao, ba cô trước kia ở thủ đô là một nhà tư bản.
Tô Văn Xuyên nghe liền kích động lên, tuy rằng con gái của ông là không có khả năng, nhưng cháu gái ruột của ông có tiền, bọn họ còn có thể dính một chút hào quang.
Chỗ này không một ai đưa ra chút hoài nghi nào, vì lợi ích trước mắt, mặc dù lý trí nói cho bọn họ rằng điều đó là không chân thật, nhưng vì lòng tham nên bọn họ tự động đem mọi thứ đều hợp lý hóa hết.
Có phải hay không, nghĩ một chút là ra.
“Tuy nhiên mấy người cũng biết tính tình của Nhuyễn Nhuyễn quật cường,” Liêu Hồng Mai nói, “Chuyện nhà họ Lộc muốn bức con bé gả chồng, lúc đó con bé liền không cho ông cụ nhà họ Lộc sắc mặt tốt, trưng ra bộ mặt khó coi nói muốn cầu cô cũng quyết không gả.”
“Còn nói cái gì mà ông cụ nhà họ Lộc cũng đừng vì chuyện hôn sự của cô mà nhọc lòng, sợ là cô phụ ý tốt của ông.” Cô nói tới đây là một bộ dạng hận rèn sắt không thành thép. “Ông cụ Lộc đã rất thân thiện hỏi ý kiến cô ta xem có đưa ra yêu cầu gì không, vậy mà đứa nhỏ này lại…”
Bà ta bày ra vẻ mặt thúc giục nói, “Hiện tại chính là bên nhà họ Lộc đang cầu nhà họ Tô, nếu như Nhuyễn Nhuyễn đồng ý, điều kiện còn không phải tùy ý nhà họ Tô chúng ta đưa ra hay sao?”
“Tôi xem anh cả thử đề xuất ngồi ở cái ghế phó kia, như vậy nhà ta sẽ vô cùng vẻ vang, nếu như lại được thăng lên chức phó huyện trưởng, như vậy lại thích hợp”.
Tô Văn Sơn cau mày suy tư.
Tô Thanh Thanh ở bên cạnh giống như vô tình nói, “Mẹ đừng nói nữa, hiện tại Lộc Minh Sâm vẫn là quân nhân, anh ta kết hôn sẽ phải có báo cáo yêu cầu kết hôn cùng thẩm tra chính trị.”
“Nếu chị của con không tình nguyện gả thì mối hôn sự này sẽ không thành.”
Lời này của cô ta khiến tất cả mọi người đều cau mày, cái này xác thật là một vấn đề lớn.
Nếu như trước kia Tô Văn Sơn còn có chút nắm chắc, nhưng là trải qua sự tình lần trước, ông ta liền phát hiện ra tựa hồ Tô Nhuyễn đã hoàn toàn thay đổi.
Cái này làm cho ông ta có chút hối hận lúc trước làm quá rõ ràng, cũng là nhà họ Lộc quá gấp gáp, hơn nữa Đỗ Hiểu Hồng ở bên cạnh không ngừng cổ vũ, ông liền nhanh chóng đưa ra quyết định Luôn muốn Tô Nhuyễn phải ngoan ngoãn nghe lời, ông về sau sẽ bồi thường thiệt tốt cho con bé là được, dù thế nào thì ông cũng là ba ruột của con bé, con bé không dựa vào ông thì còn có thể dựa vào ai.
Hiện giờ ngẫm lại, Tô Nhuyễn thay đổi chính là bị Tô Thanh Thanh năm lần bảy lượt ức hϊếp, cho dù là tượng đất cũng có vài phần tính năng của đất… Hơn nữa nếu không phải Tô Thanh Thanh tự dưng chen vào chặn ngang, chuyện này sớm đã thành, chỗ nào còn có phiền toái nhiều như vậy.
Tô Văn Sơn nhìn về phía đầu sỏ gây tội, “Ba thấy con vẫn nên đi xin lỗi, người nhà họ Lộc đều đã nói như vậy rồi, huống hồ vốn dĩ cũng là các người ức hϊếp Nhuyễn Nhuyễn.”
Ông ta thở dài nói, “Ba trước tiên phải bồi lãnh đạo thị sát, không có thời gian quản việc này, nhưng trong chuyện này, Thanh Thanh con xác thật là làm quá mức.”
Lúc vừa nói xong câu cuối cùng, Tô Văn Sơn thẳng tắp nhìn về phía Tô Thanh Thanh, trong mắt mang đầy ý cảnh cáo.
Tô Thanh Thanh cười lạnh trong lòng, lúc này lại giả vờ cái gì tình cha con, nếu vậy sao không sớm làm đi?”
Tô Văn Sơn hiển nhiên cũng biết hai mẹ con này cực kỳ vô lại, không chút để ý nói: “Đúng rồi, Hồng Mai, hiệu trưởng trường trung học Khai Vân cùng ta nói, việc mở tiệm tạp hóa trong trường kia, muốn làm hoàn thiện hơn một chút, cháu trai ông ta nghĩ …”
Liêu Hồng Mai sắc mặt thay đổi, đây là uy hϊếp.
Sau khi Tô Văn Sơn vào làm trong bộ giáo dục, đầu tiên là cấp Tô Văn Xuyên mở một tiệm tạp hóa ở trường cao trung trong huyện, thu vào cũng không ít tiền, lúc sau lại thông qua Tô Văn Sơn làm em trai bà ta đem việc mở tiệm tạp hóa ở trường sơ trung trong huyện đàm phán xuống.
Văn phòng phẩm đồ ăn vặt gì đó đừng xem thường này đó là việc nhỏ vụn vặt, trên thực tế kiếm được cũng không ít.tiền Cho nên nói, Tô Văn Sơn nhìn rất văn nhã, thật ra lại là người tàn nhẫn.
Tô Thanh Thanh liền trấn an Liêu Hồng Mai, thật ra cô ta không sợ Tô Văn Sơn một chút nào, đời trước cô chính là nhìn rõ, bác cả của cô chính là cái người tham lam là một ngụy quân tử, chỉ cần việc gì có lợi, ông ta như một con chó ân cần nịnh hót người.
“Bác cả, chị của cháu là người hay mang thù,cũng không phải là có thể chịu nghe người khác khuyên ngăn.” Tô Thanh Thanh nhàn nhạt nói, “Bác cả nếu là đơn thuần dựa vào việc khuyên ngăn chị ấy, cuối cùng chị của cháu đồng ý phải gả, điều kiện chị đưa ra hẳn là điều có lợi cho bản thân như là muốn lễ hỏi, muốn nhà ở, chính mình muốn đọc sách linh tinh.”
“Nhà họ Tô chúng ta, cháu xem thấy khẳng định bà nội cũng sẽ được hưởng được chút chỗ tốt, dù sao cháu chắc chắn là chị sẽ không đề xuất thăng chức cho Bác cả đâu.”
Liêu Hồng Mai vội vàng bổ sung nói, “Đúng đúng đúng, kia con bé là người ngông cuồn, hôm nay ở bệnh viện ông cụ Lộc cũng không phải không có đề bạt anh cả, ngươi đoán thử xem Nhuyễn Nhuyễn đã nói như thế nào?”
Tô Văn Sơn cau mày, liền nghe Liêu Hồng Mai tiếp tục nói, “Con bé nói là không sợ, còn nói cái gì nhà họ Lộc bàn tay không có dài như vậy, liền có thể đem chức vị của anh cả đút lót không thành?
“Em thấy con bé chỉ ước gì đem chức vị của anh cả kéo xuống.” Liêu Hồng Mai nhìn vào mắt Tô Văn Sơn nói: “Dù sao anh cả được thăng chức hay không thăng chức, đối với con bé không có ảnh hưởng gì nhiều.”
Tô Thanh Thanh thở dài nói, “Nếu là chị của cháu có thể nghe bác cả nói thì tốt rồi, Lộc Minh Sâm không phải chị ấy thì sẽ không cưới, khẳng định thực thích chị, ông cụ Lộc đối với yêu cầu của Lộc Minh Sâm đương nhiên là đáp ứng.”
Tô lão thái thái lập tức nói, “Mẹ trở về sẽ khuyên Nhuyễn Nhuyễn, nàng phải gả đi Lộc gia, nhà mẹ đẻ tốt thì con bé mới có thể sống thẳng lưng được, việc ba ruột con bé thăng chức so với mong muốn của con bé thì càng quan trọng hơn.”
Tô Thanh Thanh nói, “Bà nội nói rất đúng, bất quá nếu không vì nhà mẹ đẻ,” nói tới đây, nàng đón nhận ánh mắt của Tô Văn, trong lời nói ám chỉ, “Chị ấy cũng sẽ vì chính mình mà sẽ đáp ứng hôn sự này.”
Tô Văn Sơn nhìn Tô Thanh Thanh, lại nói tiếp, cháu gái này của ông cũng không biết như thế nào lớn lên, da mặt dày, không biết liêm sỉ, bất quá biện pháp con bé nói quả thật rất hiệu quả.
Ông hiện tại thật đúng là không nắm chắc việc có thể khuyên ngăn Tô Nhuyễn, không bằng trước hết cứ thử dùng biện pháp của Tô Thanh Thanh xem sao.
“Được rồi, mấy hôm nay mọi người cũng đã mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi sớm một chút, hết thảy chờ Nhuyễn Nhuyễn trở về rồi lại nói.”
Tô Thanh Thanh tiếp tục nói, “Bác gái cả bên nhà họ Lộc hình như đối với cháu có chút hiểu lầm, nhờ bác cả giúp cháu giải thích một chút.”
Tô Văn Sơn cũng không có trả lời, trực tiếp đứng dậy rời đi.
Liêu Hồng Mai cùng Tô Thanh Thanh liếc nhau, nở nụ cười, Tô lão thái thái nghĩ đến con đường làm quan của con trai có thể nâng cao lên một bước, cũng vui vẻ cười không khép được miệng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT