Lộc Minh Sơn nhìn dáng vẻ của họ, anh khó hiểu hỏi ông Lộc: "Sao mọi người trông có vẻ không vui vậy?”

Ông Lộc nhíu mày nhìn Tô Thanh Thanh rồi nói: "Cháu yên tâm, nó đồng ý rồi, chỉ là có chút chuyện ngoài ý muốn, mấy hôm nay nó vẫn đi tìm cháu nhưng không thấy, Thanh Thanh cho rằng cháu không thích nó.”

Lâm Mỹ Hương nói: "Tất nhiên là đồng ý rồi, đã nhận của chúng ta một cái vòng, nếu không muốn sao nó lại nhận? Đây chắc do vui quá nên thế.”

Liêu Hồng Mai không biết nói gì, chỉ có thể nhìn về phía Tô Thanh Thanh.

Trong đầu Tô Thanh Thanh đang loạn lên, rõ ràng kiếp trước lần đầu gặp nhau anh đã cự tuyệt việc kết hôn, dù ông Lộc cả Lê Mỹ Hương khuyên như thế nào, anh đều không chấp nhận, còn không quan tâm cô ta, đến cuối cùng cô ta phải kết hôn với người khác.

Vì sao bây giờ lại không giống như thế?

Cô ta vẫn đang nghĩ thì Lộc Minh Sâm nói tiếp: "Nếu đã quyết định xong, tôi cũng muốn nói điều kiện.”

“Để công bằng bây giờ tôi nói qua về tình hình của mình." anh nhìn về phía Liêu Hồng Mai: "Tôi nhập ngũ năm mười tám tuổi, từ đấy vẫn luôn ở quân doanh, ông nội hay người khác cũng không biết nhiều về cuộc sống của tôi.”

"Lúc tôi mới nhập ngũ, tiền trợ cấp mỗi tháng là sáu mươi đồng, về sau được thăng chức, tiền hàng tháng bây giờ là một trăm rưỡi, công thêm khen thưởng, tất cả được gần sáu vạn.”

"Vết thương này chờ thêm một, hai năm mà không khỏi thì phải xuất ngũ, tiền an ủi được thêm tầm hai đến ba vạn.”

Không ai nghĩ anh lại nói về tài sản riêng của mình, mọi người ở đó, gầm cả ông Lộc và Lâm Mỹ Hương nghe xong đều kinh ngạc không chớp mắt.

Tô Nhuyễn nghe anh nói, kiếp trước Bùi Minh Trí có nói qua, tiền trợ cấp của Lộc Minh Sơn đều để nuôi con của đồng đội.

Cô đang nghĩ xem anh định làm gì thì thấy anh cười nhìn Lâm Mỹ Hương và ông Lộc đang kích động nói: "Đây là toàn bộ tiền của tôi, một đồng ở trong nhà tôi cũng không cần.”

“Bác cả, chú ba, cô út có hộ khẩu trên thành phố đều do thân phận liệt sĩ của bố tôi, nên tiền tích góp của tôi họ sẽ không động vào, vì vậy tiền cưới hỏi sẽ lấy ở trong nhà.”

“Đúng không ông nội?

Suýt nữa thì Tô Nhuyễn cười thành tiếng, trung bình một người ở Đông Lâm tiết kiệm được hai đến ba vạn, bảy, tám vạn đã không phải con số nhỏ.

Đứng ở góc nhìn của những người họ Lộc, đây đúng là một kẻ kỳ lạ.

Sắc mặt của Lâm Mỹ Hương vì tức giận mà trở nên vặn vẹo, thế nhưng ông Lộc như đã biết trước, vui vẻ đồng ý: "Tất nhiên .”

Lâm Mỹ Hương không nhịn được mà nói: "Bố!”

“À, đúng rồi." Lộc Minh Sơn chợt nghĩ đến chuyện gì đó "Ông ngoại đã để lại cho cháu ít tài sản.”

“Cháu không rõ có bao nhiêu, vì ông gửi ở chỗ bạn tốt sợ cháu còn nhỏ không giữ được, cho nên điều kiện để lấy chính là sau khi cháu kết hôn.”

“Gồm một khu vườn ở thành phố Yến, có thêm bốn, năm thỏi vàng, cháu đoán ở đó có châu báu, ngọc thạch, đồ cổ linh tinh gì đó, nếu không đã không nhờ người khác trông coi hộ.”

Vẻ mặt tức giận của Lâm Minh Hương biến mất, thay vào đó là ánh mắt tràn đầy sự tham lam không thể che giấu, ông Lộc cũng hưng phấn vuốt râu, trên mặt nở nụ cười.

Tô Nhuyễn đã hiểu vì sao nhà họ Lộc vội muốn Lộc Minh Sơn kết hôn, còn chọn những cô gái ngu dốt ở nông thôn.

Hiển nhiên Lộc Minh Sâm đã biết nên kiếp trước anh đều quyên góp hết tài sản, một phần cũng không để lại cho nhà họ Lộc, sợ rằng trong chuyện này có ẩn tình.

Bây giờ thay vì nói là Lộc Minh Sơn đang chỉnh Tô Thanh Thanh, phải sửa lại là anh đang chỉnh nhà họ Lộc mới đúng.

Nhưng Liêu Hồng Mai không nghe được ý nghĩa trong câu nói của anh, vẻ mặt Liêu Hồng Mai đang rất phấn khích, nếu như thế này cần gì gả cho Hoắc Hướng Dương, tuy anh ta khỏe mạnh đấy nhưng sao kiếm được nhiều tiền như vậy.

Chỉ cần hầu hạ Lộc Minh Sâm mấy năm, những thứ đấy đều là của con bà ta.

Bà ta kích động túm tay Tô Thanh Thanh, cô ta cũng đang dao động, vì cô ta biết chuyện này.

Kiếp trước sau khi cô ta gả cho Lộc Minh Quân, Lộc Minh Sơn đã dùng số tiền này khiến nhà họ Lộc gà bay chó sủa.

Nhà họ Lộc nghi ngờ Lộc Minh Sơn nói dối vì khi ở nhà nhìn Lộc Minh Sơn không giống kẻ có tiền, nên về sau bọn họ không nghĩ đến nữa.

Không ngờ sau Lộc Minh Sơn hy sinh, bọn họ nghe người khác nói, Lộc Minh Sơn đã quyên hết đống đồ cổ trị giá hàng ngàn vạn.

Lúc đó người nhà họ Lộc đều điên rồi, cô ta nghĩ đến là tức điên lên, ông Lộc và Lâm Mỹ Hương đều hôn mê, bác cả nhà họ Lộc thì bị trúng gió, không khí ở nhà họ Lộc lúc đó âm u mù mịt.

Chỉ cần quyên đi hơn nửa, còn đâu để lại cho họ tầm một trăm đến hai trăm vạn cũng đủ cho họ trở nên giàu có.

Nhưng Lộc Minh Sơn là kẻ điên, vì hận cô ta nên mang hết tài sản đi quyên góp cũng không cho nhà họ Lộc một đồng.

Chẳng lẽ giờ đối phương thích cô ta?

Tô Thanh ngẩng đầu lên nhìn Lộc Minh Sơn, trong mắt anh là ý cười dịu dàng, cô ta bỗng dưng hiểu tại sau mọi chuyện lại khác rồi.

Có khi nào Lộc Minh Sơn cũng sống lại?

Nên anh không muốn bỏ lỡ cô ta, vì thế anh không cự tuyệt cô ta nữa mà lại yêu cầu kết hôn.

Tô Thanh Thanh nhớ lại những gì Lộc Minh Sơn đã trải qua ở kiếp trước.

Cô ta nhớ rõ một năm sau khi kết hôn với Lộc Minh Quân thì Lộc Minh Sơn đã đứng lên được, sau đó anh gia nhập đội quân bí mật của nhà nước, anh thăng chức rất nhanh, Lộc Minh Quân căm ghét nói rằng có lẽ chưa đến ba mươi tuổi Lộc Minh Sơn sẽ lên hàm thiếu tá.

Nhưng dù sao anh cũng chỉ là vai phản diện, không sống được cho đến lúc lên hàm thiếu tá, lúc chết rồi anh vẫn chưa kết hôn với ai.

Nhiệm vụ trong quân đội luôn ẩn giấu nguy hiểm, không biết được khi nào sẽ hy sinh.

Kiếp trước nhà họ Hoắc có thể đứng vững ở thành phố Yến là vì Tô Nhuyễn có quen biết trong quân đội, nghe nói đó là người không dễ chọc vào.

Nếu gả cho Lộc Minh Sâm, cô ta sẽ quản lí quỹ dành cho những gia đình có quân nhân đã xuất ngũ, rồi chiêu mộ họ vào công ty của mình như Tô Nhuyễn đã làm, cùng với số tiền của Lộc Minh Sơn, cô ta sẽ đầu tư bất động sản và chứng khoán, chả mấy chốc sẽ trở nên giàu có.

Còn về phần Hoắc Hướng Dương, khiến cho anh ta cả Tô Nhuyễn không đến với nhau là được, Lộc Minh Sơn vì vết thương mà không thể chạm vào cô ta, chờ đến lúc anh hy sinh cô ta mới gần ba mươi tuổi, tuy phụ nữ độ tuổi đó không còn trẻ nhưng qua hai mươi năm sau phụ nữ ba mươi tuổi vẫn trẻ trung chán mà cô ta vừa có tiền lại thêm bối cảnh, chẳng lẽ Hoắc Hướng Dương lại không chọn cô ta.

Trong đầu tính qua những thứ tốt mình sẽ được hưởng, Tô Thanh Thanh lấy hết can đảm mà xấu hổ nhìn Lộc Minh Sâm.

Nhưng Lộc Minh Sâm mỉm cười nhìn cô ta: "Những thứ này, một xu cô cũng không được động vào.”

Vẻ mặt đang ngại ngùng của Tô Thanh Thanh cứng lại, sự biến hóa quá nhanh này khiến cô ta trông vô cùng buồn cười, cô ta không nhịn được mà hỏi: " Anh có ý gì?”

Lâm Mỹ Hương nhíu mày nói: "Minh Sâm con nói gì thế, vợ chồng với nhau không thể cạn tình như vậy.”

Không cho Tô Thanh Thanh được hưởng chút nào, sao họ có thể sơ múi những thứ đó.

Lộc Minh Sâm không quan tâm đến họ, anh nói tiếp: "Của hồi môn của cô, tôi nghĩ cô nên mang đủ để dùng vì sau này sinh hoạt, ăn mặc của cô đều dựa vào đấy." Anh nói: "Tôi không chiếm lợi từ cô." vẻ mặt của anh như muốn nói: "Tiền của cô tôi không cần, tôi chỉ cần đủ ăn đủ mặc .”

Tô Nhuyễn đấm vào ngực cho xuôi, cô bỏ quả chuối xuống, đúng là không nên ăn khi người này đang nói, ôi, đúng là siêu xấu xa.

Liêu Hồng Mai hét lên: "Cái gì? Cậu muốn Thanh Thanh nhà chúng tôi phải nuôi cậu?”

Lộc Minh Sâm tốt bụng giải thích: "Bà yên tâm, tôi vẫn sẽ trả tiền cho vệ sĩ và hơn nửa tiền thuốc men, nhà họ Lộc sẽ tìm cho cô ấy một công việc tốt, cô ta hoàn toàn có thể gánh vác được." “Cậu dựa vào đâu mà nghĩ thế?" Liêu Hồng Mai nổi điên Lộc Minh Sơn khẽ cười: "Dựa vào chuyện cô ta muốn giữ lại tinh thần và thể xác trong trắng cho anh Hoắc Dương.”

Mặt Tô Thanh Thanh tái nhợt, Liêu Hồng Mai cũng hiểu được, bà ta ngạy lập tức giống như bị ai bóp cổ, những lời muốn nói đều nghẹn lại, không nói ra cũng không nuốt xuống được, sắc mặt đỏ như lửa.

Ông Lộc nhăn mày: " Minh Sâm, lời cháu nói có ý gì?”

“Cháu chỉ đang đề phòng thôi, dù sao cháu cũng bị liệt, cô ta gả cho cháu không thiệt gì, chỉ cần có được công việc và hộ khẩu, lập tức đối xử không ra gì khiến cháu chết đi không ai biết là được, sau đó thuận lợi mà kế thừa tài sản của cháu, cùng anh Hướng Dương của cô ta kết hôn sinh con.”

Lộc Minh Sâm thở dài nhìn Tô Thanh Thanh và Liêu Hồng Mai: "Tôi cảm thấy nhà họ Lộc đã giỏi bày mưu tính kế nhưng không ngờ vẫn kém xa nhà họ Tô.”

Tô Nhuyễn:....

Mắng nhà họ Tô còn không quên kéo theo nhà họ Lộc, đây là không phân biệt được đâu là bạn đâu là thù mà công kích lung tung đúng không?

Thảo nào Tô Thanh Thanh cảm thấy anh chích là phản diện.

Người bình thường chỉ nghĩ khi ly hôn sẽ chia đôi tài sản, còn vị này nghĩ luôn đến tội giết người.

Tô Thanh Thanh không ngờ Lộc Minh Sâm không sống lại nhưng anh lại biết chuyện của cô ta với Hoắc Hướng Dương, giờ cô ta run rây không biết nói gì nữa.

Ông Lộc nổi giận, trầm giọng nói với Tô Thanh Thanh: "Chuyện này là như thế nào? Cô đã có người yêu?”

Lâm Mỹ Hương hiểu ra ý trong lời của Lộc Minh Sâm, bà cũng nổi điên lên: "Thảo nào tự dưng muốn gả cho Minh Sâm, hóa ra đã tính toán cả rồi. Đúng là tâm địa độc ác.”

Tô Thanh Thanh biện minh: " Không phải, cháu không có nghĩ như thế.”

Lộc Minh Sâm cười nói: "Bọn học đang ở dưới nhà chờ cô, để tôi gọi người đưa họ lên nhé?”

Liêu Hồng Mai vội nói: "Không phải đâu, họ đến để khám bệnh thôi.”

Chậc chậc, Tô Nhuyễn lắc đầu.

Liêu Hồng Mai chợt nhận ra mình vừa bị lừa " Không phải." Tô Thanh Thanh vội động não, cô ta muốn từ hôn vì đối phương không đồng ý chứ không phải do cô ta tư thông với người khác, hai chuyện này khác nhau.

Kiếp này cô ta phải làm phu nhân hào môn, không thể bị bôi nhọ danh dự.

Hơn nữa, bây giờ cô ta không muốn từ hôn nữa,...

“Không biết anh Minh Sâm nghe được những lời này từ đâu." cô ta vừa nói vừa liếc Tô Nhuyễn: "Nhưng từ trước đến giờ em không hề có suy nghĩ hãm hại người khác để chiếm tài sản.

Tô Thanh Thanh nhìn về phía ông Lộc và Lâm Mỹ Hương cầu xin: "Lúc trước làm sao cháu biết được anh Minh Sâm có tài sản lớn như vậy!”

“Trước khi nhà họ Lộc đến cầu hôn, mọi người đồn rằng anh Minh Sâm sau này sẽ bị liệt hoàn toàn, chị cháu gào khóc không muốn kết hôn, cháu cả chị ấy lớn lên cùng nhau, thấy chị ấy quá đáng thương nên cháu vì xúc động nhất thời nên muốn gả thay.”

“Kết quả hôm trước khi thấy chị cháu cùng Hoắc Hướng Dương bên nhau, cháu đã có suy nghĩ lung tung do Hoắc Hướng Dương là người mà cháu đã thích thầm hồi cấp ba.”

“Nhưng chưa bao giờ cháu có suy nghĩ cưới anh ấy, dù sao người anh ấy thích cũng là chị cháu, mọi người không tin có thể điều tra.”

Đúng là lưỡi không xương nhiều đường lắt léo? Cô ta lấy lùi làm tiến còn không quên đào hố cho Tô Nhuyễn.

Cô ta sợ Tô Nhuyễn sẽ nói gì nên nói nhanh để Tô Nhuyễn không biện hộ được, Tô Thanh Thanh ra vẻ kiên định nói: "Nếu mọi người không tin, cháu sẽ chứng minh, mọi điều kiện anh Minh Sơn đưa ra, cháu đồng ý.”

Ông Lộc và Lâm Mỹ Hương có chút do dự.

Lộc Minh Sâm khẽ cười nói: “Sau đó đợi tôi chết để thừa kế tài sản?”

Tô Thanh Thanh tủi thân nói: "Em đã nói, lúc trước em không hề biết anh có nhiều tài sản như thế.”

Lộc Minh Sâm nói: "Nhưng giờ cô đã biết, cô sẽ ngược đãi tôi đến chết rồi thừa kế nó.”

Tô Thanh Thanh: ....

Kẻ này đúng là vô lý đùng đùng.

Tô Thanh Thanh hít sâu một hơi nói: " Nếu anh không tin em, vậy thì từ hôn đi. Em sẽ không gả cho anh nữa.”

Lộc Minh Sơn bình tĩnh nói: "Vậy thì không được.”

Trong lòng Tô Thanh Thanh có thêm một tia hy vọng, quả nhiên lấy lui làm tiến là chính xác.

Bây giờ Lộc Minh Sơn chưa thích cô ta cũng không sao, quan trọng là hai người họ có cơ hội ở bên nhau, kiếp trước có thể anh đã yêu cô ta, kiếp này cũng thế, chỉ cần anh không có kí ức kiếp trước là được, bảy tám năm sau anh chết đi, tất cả đều là của cô ta.

Cô ta ra vẻ nhẫn nhịn, tức giận nói: "Thế anh nói xem nên làm như thế nào, em sẽ nghe theo.”

Lộc Minh Sâm nhìn cô, cười nói: "Cô nghĩ tôi sẽ hủy hôn? Không phải không được.”

"Hôn sự này cô có được như thế nào, thì hủy theo như thế .”

Liêu Hồng Mai chưa nghĩ ra, Tô Thanh Thanh đã hiểu Lộc Minh Sâm muốn nói gì, vẻ mặt cô ta cứng đờ.

Lộc Minh Sơn nói với giọng lười biếng: "Yêu cầu này chắc không quá đáng nhỉ, cô nghĩ cô thích thì đoạt lấy hôn sự, giờ có người mới lại muốn hủy hôn hay sai?”

“Hàng xóm láng giềng ai ai cũng biết cô là cô gái tốt, không để ý chuyện tôi bị liệt mà vẫn gả cho tôi, còn nói nhà tôi có phước, tự nhiên từ hôn, nhẹ thì nhà họ Lộc chúng tôi bị mắng là không biết phân biệt tốt xấu.”

“Kể cả họ không nói gì thì ai cũng biết, đến cả con gái ở nông thôn cũng ghét bỏ tôi, sau này sợ là không ai muốn cưới tôi nữa.”

“Cho nên." Lộc Minh Sâm nhìn Tô Thanh Thanh: "Cô hãy kể rằng nhà chúng tôi đã có tình có nghĩa như thế nào, nói rõ ra và lý do vì sao nhà họ Lộc hủy hôn với cô, tôi sẽ đồng ý hủy hôn.”

Mặt Tô Thanh Thanh đỏ lên, Liêu Hồng Mai cũng tức giận: "Minh Sâm, dù sao cậu cũng là một thằng đàn ông, sao lại đi so đo với một cô gái làm gì?”

Tô Thanh Thanh khóc nói: "Nếu em đi xin lỗi, mọi người cũng sẽ nói ông Lộc không biết phân biệt đúng sai..”

Lộc Minh Sâm chưa nói, Lâm Mỹ Hương đã nổi giận: "Cô có ý gì? Muốn uy hϊếp chúng tôi à?”

Lộc Minh Sâm nói: "Ông nội tôi đã bị người ta đồn thổi nhiều rồi, chẳng lẽ ông lại sợ chút chuyện như thế.”

Ông Lộc:...

Tô Nhuyễn nhịn cười, Lộc Minh Sâm mở miệng là công kích người khác.

Ông Lộc dứt khoát đưa ra quyết định: "Cô lên tiếng xin lỗi đi.”

Nước mắt Tô Thanh Thanh thi nhau rơi xuống, Lâm Mỹ Hương cười lạnh: "Cô còn oan à. Đúng là chưa bao giờ gặp người vô liêm sỉ như này, nói một cãi mười, chưa kết hôn đã muốn ngoại tình..”

“Đúng rồi, vòng tay của nhà tôi đâu?" Lâm Mỹ Hương nhớ ra: "Mau cút về đi. Nếu không tôi sẽ tố cáo các người chuyện lừa đảo.”

"Chưa thấy ai đáng sợ như các người.”

Liêu Hồng Mai điên lên, bà ta mang theo vòng tay bên người, vốn dĩ là chuẩn bị khi Lộc Minh Sâm từ chối hôn sự, bà ta sẽ ném trả cái vòng này lại, ít ra vẫn giữ được thanh danh.

Kết quả bây giờ lại bị bắt trả lại, bà ta cảm thấy thật nhục nhã.

Nghĩ đến số tài sản đó của Lộc Minh Sâm, Liêu Hồng Mai không muốn làm ầm lên, bà ta nghĩ chỉ cầm nhịn một chút có thể cứu vớt được mọi chuyện.

Nhưng Lâm Mỹ Hương đã không suy tính chọn nhà họ Tô nữa, tính cách như thế, sao Lộc Minh Sâm có thể tin tưởng Tô Thanh Thanh được?

Tô Thanh Thanh không có tín nhiệm của Lộc Minh Sâm, người như thế với bọn họ đã không còn giá trị lợi dụng.

Nhớ đến ngày trước hai mẹ con này còn giả vờ nhiệt tình, bà ta cố gắng hết sức để lôi kéo Tô Thanh Thanh, càng nghĩ càng tức nên Lâm Mỹ Hương chỉ tay vào Tô Thanh Thanh mắng to: "Hôm nay xem như tôi được mở mang tầm mắt, mới hai mươi tuổi nhưng lại không thể sống thiếu đàn ông, kiếp trước chắc cô là yêu nữ thành tinh.”

Thời đại này phòng bệnh một người nằm cũng không được riêng tư lắm, trận cãi nhau này khiến mọi người bu lại, nhìn Tô Thanh Thanh rồi chỉ chỉ trỏ trỏ.

Dù da mặt Tô Thanh Thanh có dày đến đâu, bị mắng thế cũng không nhịn được mà rơi nước mắt.

Đầu Liêu Hồng Mai như nổ tung, bà ta mở túi ném chiếc vòng vào người Lâm Mỹ Hương: "Đây, trả chị! Nhà tôi không thiếu mấy thứ này!" Bà ta nhào lên túm tóc Lâm Mỹ Hương: "Cái đồ độc miệng này, Thanh Thanh nhà tôi thấy cậu ta là quân nhân nên thương xót muốn gả, giờ lại thành chúng tôi tham tiền, thèm cái hộ khẩu, công việc của nhà chị đấy, nhà tôi cũng có nhé!”

"Hoắc Hướng Dương ở phía Nam một năm kiếm mấy vạn, năm sau trở thành ông chủ, còn cái kẻ bị liệt này nghĩ bản thân cao giá lắm đấy, ngoài chút tiền đấy ra cậu ta có gì?”

“Cái thằng thái giám không thể có con, cậu đáng bị đoạn tử tuyệt tôn!”

“Tôi muốn xem xem, nhà các người có thể cưới cho cậu ta cô gái như thế nào?”

Bà ta biết thừa chuyện này là không thể nên nói ra để phát tiết.

Lâm Mỹ Hương phản xạ cực nhanh, dù sao ngày trước bà ta được coi là người phụ nữ ghê gớm nhất, bà ta túm tóc Liêu Hồng Mai đánh: "Tôi thấy các người cũng chả phải thứ gì tốt đẹp đâu!”

“Thương xót? Có mà coi trọng hộ khẩu và công việc nhà tôi ấy! Con gái bà là yêu nữ, còn vợ chồng hai người chính là tú bà với đồ con rùa.”

Liêu Hồng Mai kêu "a" một tiếng: " Bà đây liều mạng với mày.”

Cả hai đều là phụ nữ xuất thân từ nông thân, thể lực ngang nhau.

Tô Thanh Thanh ở bên khóc như hoa lê đái vũ, chân tay lóng ngóng kéo Lâm Mỹ Hương giúp mẹ.

Ngoài cửa toàn là người, Tô Nhuyễn không ra được, suýt nữa bị hai người kia đánh trúng nên công đành đi đến giường của Lộc Minh sâm để trốn, ít ra ở đây vẫn còn chỗ.

Lộc Minh Sâm hứng thú xem kịch hay, không biết trong tay anh có quả cam từ khi nào, thấy Tô Nhuyễn đi đến anh đưa tay ra cho cô.

Tô Nhuyễn không khách sáo, sáng sớm cô đi tìm Lý Nhược Lan, không kịp ăn sáng, giờ dạ dày đói đến mức như dính vào lưng, cô tiên mồm sai: "Đưa tôi quả chuối.”

Lộc Minh Sâm ngoan ngoãn đưa cho cô, những người khác đang mải xem hóng hớt, ông Lộc nhìn con dâu đang đánh nhau với Liêu Hồng Mai, ông ta tức giận thét lên: "Dừng lại ngay! Còn ra thể thống gì nữa!”

Tô Nhuyễn nhận xét: "Bác anh không giỏi khoản này, sợ là sẽ thua.”

Lộc Minh Sâm nói: "Nhà học Lộc không thua được đâu, ưu điểm của bác ấy không phải đánh nhau, thanh danh của Tô Thanh Thanh sẽ mất hết.”

“Chuyện của cô, bây giờ huyện Khai Vân đã làm rõ, ba cô cũng không dám làm gì nữa đâu.”

Dù Tô Thanh Thanh xin lỗi hay không thì Lâm Mỹ Hương đã quyết tâm muốn bôi nhọ cô ta. Thêm chuyện Tô Văn Sơn là bố của Tô Nhuyễn lại mặc kê chuyện cô phải cưới chồng là người què, dung túng cháu gái, không quan tâm chuyện Tô Thanh Thanh bắt ép Tô Nhuyễn lấy chồng, không ai hiểu được lý do tại sao.

Ông ta chỉ nghĩ bản thân còn phải thăng quan tiến chức nên không thể bạc đãi Tô Nhuyễn, ông ta sợ danh sự sẽ bị vấy bẩn cả đời.

Lộc Minh Sâm nghĩ đến ánh mắt đầy hận thù của Tô Nhuyễn, anh nói thêm: "Giờ khó mà Tô Thanh Thanh có thể gả được cho Hoắc Hướng Dương.”

Tô Nhuyễn cười một tiếng: "Anh không phải lo, cô ta sẽ gả được, tôi còn mong hai người họ cưới nhau nhanh nhanh lên để mình được yên tĩnh.”

Lộc Minh Sâm thắc mắc: "Hoắc Hướng Dương thích Tô Thanh Thanh?”

Tô Nhuyễn cười khinh bỉ: "Anh ta cũng thích cả tôi, ai xinh đẹp anh ta đều thích.”

Lộc Minh Sâm cạn lời.

Bỗng dưng Tô Nhuyễn nói: " Tôi đã nghĩ ra muốn nhà học Lộc phải làm gì rồi.”

"Sao cơ?”

"Tôi quan sát một lúc, thấy họ tranh luận đã lâu, họ biết tôi bị oan nhưng không hề xin lỗi tôi, thậm chí còn không thèm để ý đến tôi.”

"Không thể chờ đợi loại người này xin lỗi được nên tôi nghĩ đi nghĩ lại, tốt nhất là khiến họ phải cầu xin tôi mới được.”

Trong lòng Lộc Minh Sơn tự nhiên thấy bất an, để nhà họ Lộc cầu xin Tô Nhuyễn, chắc chắn phải có anh ...

Tô Nhuyễn thấy anh nghĩ ra, cười nói: "Anh phối hợp một chút, yên tâm, tôi sẽ không nhân lúc cháy nhà mà đi cướp của đâu.”

Lộc Minh Sâm không yên tâm được, mới tiếp xúc trong thời gian, anh đã biết cô gái này không bao giờ làm theo kịch bản đã có sẵn.

Bỗng dưng Tô Nhuyễn buông quả chuối xuống, nhìn anh ngạc nhiên, cô cao giọng nói: "Anh chắc chứ? Cả tài sản và đồ của ông ngoại anh đều đưa em xử lý?”

Ông Lộc: !!!!

Lâm Mỹ Hương và Liêu Hồng Mai đang đánh nhau đều không hẹn mà quay ra: Cái gì?!! Xung quanh như bị ấn tạm dừng, Liêu Hồng Mai và Lâm Mỹ Hương vẫn đang nắm tóc đối phương, nhìn vô cùng buồn cười.

Lộc Minh Sâm liếc Tô Nhuyễn, ánh mắt có phần bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại nói: "Tôi cảm thấy Miên Hoa là người tốt, nếu là cô ấy, tôi có thể yên tâm giao tài sản ra.”

Mọi người nghĩ một lúc mới nhớ ra Miên Hoa là chỉ Tô Nhuyễn Ông Lộc không nhịn được quát: "Làm loạn!”

Lâm Mỹ Hương cũng nói: "Minh Sâm, hai cháu mười mấy năm không gặp, sao cháu có thể tin tưởng được nhân phẩm của người ta.”

Tô Nhuyễn thắc mắc: "Nếu không biết nhân phẩm như thế nào, sao nhà bác dám cầu hôn cháu hay do mọi người không quan tâm anh Minh Sâm ?" Cô nhìn Tô Thanh Thanh: "Các người cố ý chọn cho anh Minh Sâm người không tốt sao? Làm gì có chuyện cô nương nhà đàng hoàng tự đến muốn gả.”

Cô nói đến đó cười khinh nói: "Mọi người yên tâm, hai tháng sau ông Lộc còn muốn tham gia hôn lễ của cháu, cháu thấy đối tượng của cháu khá tốt nên dù nhà họ Lộc có cầu xin, cháu cũng không gả.”

Ông Lộc lạnh mặt nói với Lộc Minh sâm: " Cháu yên tâm, ông nội sẽ tìm cho cháu cô gái tốt hơn, lần này để cháu tự chọn.”

Lộc Minh Sâm nghe thế chán nản dựa vào thành giường nói: "Thôi quên đi.”

“Dù sao tiền trợ cấp công với tài sản ông ngoại để lại đã đủ cho cháu sống rồi.”

Thế nhưng, nhà họ Lộc còn thèm muốn tài sản ông ngoại Lộc Minh Sơn để lại hơn cả anh.

Lâm Mỹ Hương sốt ruột nói: "Không được, cháu đang bệnh tật, cần phải có một người vợ dịu dàng chu đáo ở bên chăm sóc.”

Bà ta liếc nhìn Tô Nhuyễn: "Cháu cũng thấy rồi, nha đầu này không phải dạng vừa, sau này bác sợ cháu không quản được.”

Lộc Minh Sâm cười nói: "Bác lo cháu không quản được hay do bác không quản được?”

Trong lòng Lâm Mỹ Hương run lên.

Ông Lộc trừng mắt nhìn Lâm Mỹ Hương, ông ta giải thích với Lộc Minh Sâm: "Bác cháu không có ý đấy, giờ cháu như thế này, cần một người dịu dàng cần thân chăm sóc".

Lâm Mỹ Hương vội vàng biện minh: "Đúng thế, cháu tính tình ngang bướng lại có chủ kiến, phải tìm cô vợ ôn nhu, hai người bổ sung cho nhau mới phù hợp.”

Nói xong bà ta lại liếc Tô Nhuyễn: "Chứ ngày nào cũng cãi nhau, sợ rằng bệnh của cháu mãi không khỏi được.”

Lộc Minh Sâm nhìn Bùi Minh Trí đang bước vào, anh lên tiếng: "Thượng úy Bùi, khi nào Chính ủy Vương đến?”

Bùi Minh Trí sững người một lúc rồi trả lời theo bản năng: "Nếu anh không báo cáo việc kết hôn, tuần sau ông ấy sẽ đến để làm mai cho anh.”

Ông Lộc nghe thế liền nhăn mặt, Lâm Mỹ Hương hỏi: " Làm mai gì cơ?”

Bùi Minh Chí chớp mắt, như đã hiểu ý của Lộc Minh Sâm, cậu ta giải thích: " Chính ủy vẫn luôn muốn làm mối con gái thủ trưởng cho sếp, người ta yêu thầm anh ấy nhưng đúng lúc chân sếp bị thương nên đã từ chối, sợ liên lụy đến cô ấy.”

Cậu ta nhìn ông Lộc nói: "Đồng chí Bạch phù hợp với yêu cầu ác người đưa ra, lớn lên lên xinh đẹp còn dịu dàng, cẩn thân và rất biết cách sống.”

“Nghe đồn mọi việc trong nhà đều do cô ấy xử lý, chuyện đơn giản như trả lương cho bảo mẫu, một xu cũng không để họ chiếm lợi, cô ấy là người khôn khéo.”

“Lần trước đồng chí Bạch không cam lòng khi bị từ chối, chắc lần này cô ấy sẽ đi cùng Chính Ủy Vương đến, nếu Tô Thanh Thanh không phù hộ, ông không cần vội sắp xếp cho anh ấy, tôi nghĩ đồng chí Bạch nhẩt định là hợp.”

Hợp cái gì mà hợp! Lâm Mỹ Hương vội cản cậu ta: "Thôi thôi, Minh Sâm không muốn liên lụy người khác, chúng ta cũng không vội, đừng làm phiền người khác.”

Tô Nhuyễn không nhịn được cười, đúng là ngại thật đấy.

Bùi Minh Trí khiến câu chuyện trở nên khó khăn hơn, ông Lộc cũng mất kiên nhẫn.

Ông ta nhìn Tô Nhuyễn, chắc đang cân nhắc chuyện Lộc Minh Sâm không kết hôn, cưới con gái thủ trưởng hay cưới cưới cô sẽ có lợi hơn.

Cuối cùng ông ta thở dài: "Con cháu đúng là gánh nặng.”

Sau đó ông Lộc nhìn Lộc Minh Sâm xác nhận: "Nếu là Tô Nhuyễn thì cháu kết hôn chứ?”

Lộc Minh sâm nhìn Tô Nhuyễn.

Tô Nhuyễn nói không giậu đổ bìm leo, chắc chắn cô sẽ không khiến Lộc Minh Sâm khó xử, cô chỉ muốn làm khó nhà họ Lộc.

"Xin lỗi ông, cháu không muốn.”

Ông ta không thèm nghe cô nói, chuyện này chỉ cần ông ta và Tô Văn Sơn thương lượng là được.

Tô Nhuyễn biết ông ta nói gì nên nhắc nhở: "Cháu nhớ rõ quân nhân kết hôn đều phải báo cáo, cháu sẽ phải ra mặt, nếu ông định tìm bố cháu thì không được đâu.”

Ông ta nhíu mày nhìn Tô Nhuyễn:" Cháu muốn cái gì?”

Tô Nhuyễn cười: "Xin lỗi ông, cháu không muốn bất cứ thứ gì.”

Sắc mặt ông Lộc thay đổi, Tô Nhuyễn bình tĩnh nói: "Dù sao hai tháng nữa cháu sẽ phải kết hôn, do ông nên cháu mới phải cưới gấp thế.”

"Giờ ông lại muốn cầu thân cháu, còn ra thể thống gì, ông nói đúng không?”

Mặt ông Lộc tái mét, ai cũng biết, không đòi hỏi gì mới khó.

Vẻ mặt Tô Nhuyễn đau xót nói với Lộc Minh Sâm: "Xin lỗi, đã phụ tấm chân tình của anh." Nói xong cô rời đi luôn.

Ông Lộc càng Lâm Mỹ Hương thấy bóng dáng kiêu căng cửa cô, mặt hai người tối sầm lại.

Lộc Minh Sâm cười rộ lên, sau đó anh trịnh trọng nói với ông Lộc: "Cháu phải cưới cô ấy.”

Ông Lộc và Lâm Mỹ Hương:....

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play