Khương Thành đi vào trở tay cài chốt cửa lại, nói: “Là bà Đào.”

Đây cũng là lí do anh không vội đuổi theo, không nói đến chuyện anh đuổi theo một bà cụ đã hơi kì cục, dù thật sự bắt được, chẳng lẽ còn đánh bà ta chắc?

Đường Diệu cười như không cười liếc anh một cái, nói: “Anh đúng là có nhiều người nhận nhỉ, đã kết hôn bao năm mà bà Đào kia còn nhìn chằm chặp, bà ta vừa ý đứa con rể này lắm đấy.”

Khương Thành bước lên một bước, chẳng quan tâm đang ở sân vườn, giơ tay nhéo eo rồi hôn bẹp một cái trên mặt cô vợ, nói: “Anh bị mù chắc? Vợ anh tuyệt vời như tiên thế này, chẳng lẽ còn coi trọng Đào Tiểu Nha kia được à? À còn gì mà vô cùng vừa ý chứ, chẳng qua bà ta chưa thấy người nào tốt hơn thôi!”

Nói tới đây, Khương Thành lại vội nghĩ đến gì đó: “Ang nghĩ bọn mình đừng dọn dẹp nữa! Nói không chừng lại kéo người nào tới nữa, chúng ta đi sớm một chút đi!”

Hai vợ chồng cũng đã dự tính trước cả rồi, chuyện đại sự không thể làm qua loa được. Đường Diệu lập tức vào nhà, cô nhẹ nhàng xoa mặt nhỏ của con trai, nói: “Con dẫn Bé Đường Đường đến nhà ông bà nội nhé.”

Tiểu Lang xoa xoa bụng nhỏ, mê mang bò dậy.

Đường Diệu hôn bẹp một ngụm trên mặt Tiểu Lang, nói: “Ngoan nào, mẹ về sẽ mua đồ ăn ngon cho các con mà!”

Bé Đường Đường đang ngủ mơ màng cũng bập bẹ nói theo: “Ăn ngon, rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon……”

Đường Diệu nghe thế nở nụ cười, mổ nhẹ trên khuôn mặt non sữa kia: “Đúng vậy, mẹ sẽ mang về rất nhiều đồ ăn ngon!”

Hai người nhanh chóng bước ra ngoài, Khương Thành vội lấy xe lừa phi như bay. Ngồi trên chiếc xe lừa này có thể giảm được ít nhất một nửa thời gian.

Đường Diệu nhìn phong cảnh hai bên đường, nói: “Lần đó lên trên thị trấn cũng khoảng 3-4 năm trước, bây giờ em thật sự không nhớ đường nữa.”

Trước khi Đường Diệu rất ít khi lên thị trấn, nếu tính cả thảy có lẽ cũng chỉ vỏn vẹn trong một bàn tay. Còn sau khi hôn mê lại nhiều hơn một chút, chẳng qua lúc đó cô lại không hề có cảm giác, vậy có khác gì không đi cơ chứ! Nếu nói về lần nửa tháng trước, thật ra Đường Diệu căn bản không có tâm tư nhìn phong cảnh xung quanh.

Lần này đi ra ngoài, cô giống như một người nhà quê vừa được lên thành phố ngó trái ngó phải, mang theo vài phần tò mò.

“Hình như cũng chả có gì thay đổi.”

Khương Thành cười: “Thay đổi thế nào được, cũng chỉ là dáng vẻ như trước thôi.”

Khương Thành vừa nói thế, trong lòng Đường Diệu cũng có dự tính riêng. Cô móc một bọc nhỏ được gói bằng lá cây ra, không cần gương, mở ra rồi bôi quét lung tung trên khuôn mặt xinh đẹp.

Khương Thành lơ đãng nghiêng đầu một cái, trực tiếp ngu ngơ hỏi: “Vợ ơi, em làm gì thế?”

Đường Diệu ném cho anh một ánh mắt “Ngốc quá đi”, nói: “Nếu không thay đổi, vậy chúng ta cũng phải cải trang một chút, dù sao bọn mình cũng là người đi chợ đen mà.”

Đây là nhọ nồi cô chuẩn bị ngày hôm qua, cũng may cô đã dự tính chu đáo từ sớm, nếu không giờ muốn ngụy trang cũng khẳng được. Sau khi bôi lên mặt, cô lại tiếp tục xoa xoa lên tay, vừa nhìn đã thấy vô cùng gớm ghiếc, là loại ném vào hố than cũng chẳng dễ tìm được.

Đường Diệu bôi bôi trét trét cho mình sang, lại tiếp tục hóa trang cho Khương Thành, từ mặt đến cổ, lại gãi gãi đầu tóc Khương Thành thật lung tung. Tối hôm qua hai người lên núi một đêm không ngủ, vốn dĩ đã hơi tiều tụy, hiện tại lại vừa đen vừa tiều tụy, tóc tai người ngợm đều hiện lên vẻ bẩn thỉu, vô cùng luộm thuộm!

Lúc hai vợ chồng vào thị trấn, hiện tại mới sáng sớm, Đường Diệu áng chừng thời gian, quyết đoán: “Chúng ta đi ngân hàng đổi bạc thành tiền trước, làm vậy muốn mua đồ cũng được.”

Khương Thành gật đầu nghe theo lời vợ, anh lập tức nhìn quang mình một lượt, nói: “Trên xe lừa đều là hàng hóa, không thể để xa người được. Anh đứng bên ngõ nhỏ bên kia đợi em, đổi tiền xong nhớ tới tìm anh đấy.”

Đường Diệu gật đầu, tuy rất ít khi lên trên trấn, nhưng cô lại là một người vô cùng to gan, cô thoải mái đi vào ngân hàng. Những năm này ngân hàng niên chẳng có mấy người, lúc này nhân viên tốp ba tốp năm đang ngồi buôn chuyện với nhau.

Lúc thấy Đường Diệu bước vào, một người phụ nữ trung niên mặc áo ngắn màu lam quấn quít bâu lại: “Hết lòng hết sức phục vụ nhân dân, đồng chí muốn làm gì ạ?”

Đường Diệu khụ một tiếng, ồm ồm nói: “Phản đối tiền bạc làm thống soái, đồng chí, tôi muốn đổi một chút bác.”

Cô lấy bạc được bọc bằng khăn tay ra, bước lên trên quầy.

Người phụ nữ trung niên mặc áo ngắn màu lam thấy thế cũng không bất ngờ, bây giờ là năm nào chứ, làm gì có chuyện mọi người còn dư giả tiền bạc. Nói về chuyện công việc, thật ra lâu lâu mới có vài người tới đổi chút bạc vụn thế này.

Bà ta ngẩng đầu lắc chiếc chuông nhỏ trên đỉnh đầu, chuông nhỏ lập tức phát ra âm thanh thanh thúy. Đường Diệu dường như hoảng sợ, rụt bả vai lại.

“Cô em không phải sợ, em chờ một chút nhé.”

Vừa dứt lời, lúc này lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên trạc 50 bước tới, râu cá trê, giữa mày nhăn lại thành hình chữ xuyên ( 川 ), nom có vẻ vô cùng nghiêm túc. Người này hình như là lãnh đạo đứng đầu, ông ta cẩn thận nghiên cứu thỏi bạc vụn kia của Đường Diệu. Ngó trái ngó phải, lại cầm một con dao nhỏ nhẹ nhàng vạch một cái, gật gật đầu: “Cân thử đi.”

“28 gam, bây giờ một gam bạc giá 9 hào tiền, phí thủ tục một lần 5 xu, cô đổi không?”

Đường Diệu gật đầu như giã tỏi: “Đổi đổi chứ!”

Ông anh chữ xuyên 川 kia thoạt nhìn rất nghiêm túc, nom cũng là người thành thật, ông ta liền nói: “Số bạc này của thím đây không nhỏ, phí thủ tục một lần được quy định rõ, dù ít hay nhiều đều là 5 xu, nếu cần dùng tiền gấp thì đổi liền cũng được đấy.”

Đường Diệu: “Tôi hiểu, tôi hiểu mà.” Dáng vẻ vô cùng thật thà.

Đương nhiên, nếu người này không gọi cô là “thím” thì càng tốt.

“Tổng cộng 25 đồng 2 hào, phí làm thủ tục 5 xu, còn thừa 25 đồng một hào rưỡi. Ngài đếm đi.”

Đường Diệu đếm một lượt mới thật cẩn thận bỏ tiền vào trong chiếc khăn tay lúc nãy, đang lúc chuẩn bị xoay người, đột nhiên nghe thấy người mặc áo lam nói: “Xin đợi một chút.”

Đường Diệu quay đầu lại, trong lòng bắt đầu hơi cảnh giác nhưng trên mặt vẫn ra vẻ dửng dưng: “Đồng chí, còn có việc gì sao?”

Người phụ nữ trung niên mặc áo lam ngắn bước ra từ quầy làm việc, vội giữ chặt tay cô lại: “Thím này, tôi muốn hỏi cô một chút chuyện.”

Bà ta kéo Đường Diệu đi ra ngoài, nghe thế đã biết chẳng qua chỉ tìm cớ thôi, bây giờ Đường Diệu còn chưa biết chuyện này sẽ diễn ra thế nào nên cũng không muốn ầm ĩ. Người phụ nữ trung niên ghé sát bên tai cô, hạ giọng nói: “Thím này, thím có bán mấy đồ ăn trên núi đồ không?”

Đường Diệu vẫn bình tĩnh, làm bộ không hiểu gì nhìn bà ta: “Chị nói gì thế?”

Người phụ nữ mặc áo lam kia nở nụ cười sâu xa nhìn cô, chỉ chỉ cổ tay áo của cô. Đường Diệu cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc lông vũ nho nhỏ dính bên trên, chắc lúc nãy cọ nên dính vào. Cô đang định nghĩ lí do thì nghe người này nói tiếp: “Thím yên tâm đi, tôi không phải mấy đứa ít tuổi ngu ngốc thích tìm việc trên đường kia đâu. Trong nhà có trẻ con đáng thương nên muốn ăn chút thịt. Không quan trọng bao nhiêu, có một chút là tốt lắm rồi.”

Đường Diệu không còn gì để nói.

Áo ngắn màu lam: “Thím yên tâm, chúng ta chẳng ai quen biết ai, thím có thể tìm được tôi, còn tôi thì muốn tìm thím cũng chẳng được. Nếu tôi bán đứng thím, tôi còn sợ bị thím trả thù đấy!”

Đường Diệu: “Thật không dám giấu giếm gì chị, đúng là trên đường tới đây tôi có nhặt được một con gà rừng, nhưng vừa vào trấn đã đưa đến cho nhà con gái rồi.”

Áo ngắn màu lam a một tiếng, có chút thất vọng. Đường Diệu cũng không muốn dây dưa với bà ta nữa, lúc này vội tránh khỏi người phụ nữ đi về phía tây. Cô không đi về phía Khương Thành đứng lúc nãy, ngược lại còn đi về hướng ngược lại.

Cô đi được mấy bước rồi leo lên đầu tường, ngồi trên đó quan sát. Quả nhiên nhìn thấy áo ngắn màu lam đuổi theo mình tới đây, bà ta nhìn khắp nơi mấy lượt, không thấy Đường Diệu liền chửi thề một cái rồi xoay người trở về.

Đường Diệu không đoán được động cơ của người này là gì, thật sự muốn mua đồ hay định nhử mồi câu cá đây.

Thật ra, cô từng nghe ông nội nói trên phố thường có người giả vờ muốn mua đồ để bẫy người khác, như trường hợp vừa rồi. Nếu chỉ cần bán một thứ là xong, Đường Diệu đương nhiên dám giao dịch với bà ta, nhưng hàng của cô nhiều thế kia, hơn nữa còn phải đến bệnh viện một chuyện, lần mạo hiểm này có muốn cũng không được.

Cô đợi thêm một lát, không thấy người quay lại, lúc này mới vội vàng chạy tới ngõ nhỏ nơi Khương Thành đứng.

Lúc này Khương Thành đã hơi cuống lên, thấy cô trở về liền lập tức giữ chặt lấy vợ: “Sao lâu vậy em?”

Trong lòng anh thấp thỏm không yên tâm về cô.

Đường Diệu: “Chúng ta đi nhanh nào.”

Cô nói qua chuyện vừa rồi một lượt, Khương Thành gật đầu: “Không bán cho bà ta là đúng, không đáng để chúng ta mạo hiểm.”

Đường Diệu: “Hàng hôm nay đúng là hơi nhiều thật.”

Ý của Chương Hà Hoa là muốn hai đứa mang ít một chút, nhưng Khương Thành lại không nghe. Cũng vì hai vợ chồng quá vội nên căn bản không kịp sửa sang lại lần nữa. Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của vợ, Khương Thành cười nói: “Đừng buồn nữa, người đàn ông của em có cách mà, anh đã nghĩ nên xử lí thế nào rồi.”

Khương Thành thật sự không phải khoác lác, trước khi tới đây anh đã nghĩ xong biện pháp nên giải quyết chuyện này thế nào.

Hai người nhanh chóng đánh xe tới cửa nách của một ngôi viện nhỏ, Đường Diệu tò mò hỏi: “Không phải chúng ta đi chợ đen hả?”

Khương Thành: “Không đi nữa, chúng ta cứ đợi ở đây đi.”

Đường Diệu: “?”

Khương Thành cũng không giải thích gì thêm, dáng vẻ người thông minh ắt có diệu kế. Đường Diệu thấy anh như vậy cũng không hỏi nhiều nữa. Hai người ngồi xổm ở đây mấy tiếng đồng hồ, ngay lúc Đường Diệu nóng nảy muốn chết liền thấy một người đàn ông đi giày rơm lắc lư bước đến, cúc áo của ông ta vô cùng lộn xộn, trên tay còn cầm tăm xỉa răng, trông có vẻ cà lơ phất phơ. Đôi mắt hí kia híp lại du tẩu trên người Khương Thành cùng Đường Diệu một vòng.

“Lão Hoa.” Khương Thành đột nhiên mở miệng.

Người đàn ông cầm tăm xỉa răng hoảng sợ, nghiêm túc nhìn một lát mới thấp giọng: “Đại ca???”

Anh ta tiến lên một bước, tỉ mỉ đánh giá Khương Thành, mở miệng: “Mẹ nó chứ, sao anh lại biến mình thành thế này?”

Anh ta lại đưa mắt nhìn Đường Diệu một cái, nói: “Đây là…?”

Khương Thành: “Chị dâu cậu!”

Lão Hoa tăm xỉa răng càng hoảng sợ hơn, anh ta lùi về sau hai bước, giày cũng rớt xuống đất: “Ôi mẹ nó chứ!!!!! Anh lại tìm người mới gả? Sao lại tìm người đen thui thế kia?”

Khương Thành đá một cái: “Cậu có nói chuyện đàng hoàng không hả! Tôi là hạng người như vậy sao? Đây là chị dâu cậu! Cô ấy tỉnh rồi!”

Lúc này, tròng mắt anh ta suýt nữa rơi xuống, khiếp sợ nhìn Khương Thành. Đôi mắt ti hí híp lại chậm rãi dời về phía Đường Diệu, giống như nhìn vậy có thể khiến mặt cô hiện lên một lỗ thủng: “………… Tỉnh lại rồi???!!! Thật hay giả thế!”

Khương Thành trừng anh ta một cái: “Cậu có thể đừng làm ra mấy biểu cảm khoa trương thế nữa được không? Lần này tìm cậu có việc quan trọng đấy.”

Lão Hoa tăm xỉa răng vẫn rơi vào trạng thái khiếp sợ chưa thể hồi thần lại, nhưng vẫn phản xạ có điều kiện nói: “Chuyện gì ạ?”

Khương Thành nhìn khuôn mặt khiếp sợ dại ra của người này, trực tiếp cầm một sọt đầy cỏ lay lay mấy cái, nói: “Cậu xem đi!”

“Mẹ nó mẹ nó mẹ nó chứ!”

Lão Hoa lập tức nhào vào cái sọt kia, ngẩng đầu, mắt cũng đỏ lên: “Anh, anh cướp chuồng heo nhà ai thế?”

Bắt đầu lên án: “Sao không gọi em, mình cùng nhau phát tài!”

Khương Thành: “Lợn rừng, nhận không?”

Anh lại xốc một cái sọt khác lên: “Còn có mấy món đồ trên núi nữa.”

Lão Hoa ẩn ý nhìn Khương Thành chằm chặp một lúc, nói: “Anh, chắc không phải anh phá hang ổ của người ta đâu nhỉ?”

Khương Thành lại đạp một cái, được Chương Hà Hoa chân truyền một cách nhuần nhuyễn: “Nói lung tung gì thế thằng kia! Một câu thôi, nhận không đây!”

“Nhận nhận nhận, đương nhiên nhận rồi!” Lão Hoa ôm lấy sọt: “Có tiền không kiếm là thằng ngu!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play