Gió xuân ở Tây Sơn lúc này lạnh run người, con lợn rừng răng nanh to đến đáng sợ kia đang vọt về phía ba người Đường Diệu, khí thế kia thật sự coi bọn cô như con mồi!

Ngay khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Khương Thành cầm rìu bước về phía trước, nói: “Hai người đi trước đi!”

Nhưng, Khương Thành còn chưa kịp xông lên đã nhìn thấy động tác của Đường Diệu còn nhanh hơn mình, thế mà cô lại không chút do dự chạy về phía lợn rừng, hai mắt tỏa sáng lấp lánh!

Khương Thành thương xót gào lên: “Đường Diệu!”

“Bốp!”

Đường Diệu đấm một quyền trên đầu con lợn rừng, con lợn vừa rồi còn hùng hổ ngay tức khắc ầm một cái, ngã xuống mặt đất. Đường Diệu lập tức nắm chặt răng nanh của lợn rừng, bốp bốp bốp đấm xuống mấy cái, lợn rừng không còn kiêu ngạo như trước nữa, lúc này giống một con lợn vô hại bình thường, miễn cưỡng giãy giụa vài cái, ngay cả bò cũng không bò lên được.

Khương Thành: “!!!”

Sự khiếp sợ kia cũng chỉ diễn ra ngắn ngủi trong chớp mắt, anh rất nhanh đã cầm rìu chạy qua, một đao chém vào chỗ hiểm của nó, sợ lợn rừng chưa chết nên chém thêm hai phát!

Một con lợn rừng vô cùng kiêu ngạo hùng hồn còn chưa phát huy được thực lực vốn có của mình đã bị đôi vợ chồng này cho đi dời! Nó ngã trên mặt đất không hề nhúc nhích, không có một chút hơi thở!

Khương Lâm: “…………………………………………!!!!!!”

Chưa bao giờ Khương Lâm cảm thấy mình là tên rác rưởi, một đồ rác rưởi vô dụng như trong khoảnh khắc này!

Đường Diệu: “Chúng ta nhanh xử lí nó đi, nếu không mùi máu tươi bên này sẽ hấp dẫn những thứ khác.”

Khương Thành quyết đoán: “Mang nó về nhà cũ của em nhé! Đưa về trong thôn sẽ phát ra động tĩnh rất lớn, đến lúc đó không biết con lợn này sẽ thuộc về ai nữa.”

Bọn họ bắt được một con gà một con thỏ, người khác sẽ không để ý. Nhưng nếu mấy con vật lớn như lợn rừng, tuyệt đối không có khả năng bọn anh sẽ được giữ lại toàn bộ. Nếu xử lí nó ở nhà cũ, vậy sẽ dễ dàng lấy về hơn rất nhiều.

Khương Thành: “Khương Lâm, lại đây phụ một chút, chúng ta nâng nó lên…”

Còn chưa nói xong câu, lúc này đã thấy Đường Diệu buông sọt xuống, vậy mà cô lại khiêng hết một con lợn rừng nặng chừng 100 kg lên.

Khương Thành lau mặt một cái: “Vợ à…”

Đường Diệu: “Anh cầm sọt đi, nơi đây không nên ở lâu, đi mau!”

Không đợi Khương Thành trả lời, cô đã dẫn đầu lên núi, bước chân nhanh như chong chóng!

Khương Thành hít một hơi thật sâu, sau đó cầm rổ quyết đoán đuổi theo vợ.

Khương Lâm: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi vừa thấy gì thế này?

Khương Thành quay đầu lại: “Còn không mau đi đi! Chú muốn chết à?”

Khương Lâm cũng vội vàng đuổi theo, ba người rất nhanh đã tới nhà cũ của hai ông cháu nhà họ Đường trước kia, tuy nơi này đã nhiều năm không có người ở, nhưng lại không hề rách nát chút nào,

Khương Thành: “Cậu và anh họ em họ lên núi săn thú thỉnh thoáng sẽ qua đây.”

Đường Diệu gật đầu, cô nhìn khắp nơi một lượt, đột nhiên có cảm giác như đã mấy đời. Rất nhanh cô đã thấy hai cái rổ cũ được giấu đi, cô bật cười: “Những thứ này cũng là cậu để hả.”

Khương Lâm cũng thường tới đây, anh ấy biết: “Đúng vậy, là cậu để đấy. Cậu nói lúc nào cần sẽ tiện hơn.”

Khương Thành: “Vừa khéo thật!”

Anh vén tay áo, nói: “Khương Lâm tới giúp anh nào, chúng ta mổ heo ra!”

Khương Lâm: “Được được!”

Tuy kĩ năng săn thú của anh ấy không bằng tam ca tam tẩu, nhưng cũng không phải người quá vô dụng. Hai anh em rất nhanh đã bắt đầu vào việc, mùi máu tươi ập vào trước mặt, như thế càng khiến hai anh em vui vẻ, sao mà không vui được chứ?

Một con lợn rừng lớn chà bá thế này, vừa nghĩ đã biết có bao nhiêu thịt rồi!

Hiện tại thứ bọn họ nhất thiếu chính là cái này!

Hai người mổ heo, Đường Diệu cũng không nhàn rỗi. Cô hun rất nhiều cây cỏ xung quanh mình, cỏ này có mùi vô cùng nồng nên có thể áp được mùi máu tanh của lợn rừng. Đường Diệu cũng dằn cỏ vào trong sọt, nói: “Sáng mai chúng ta vào thị trấn, vừa lúc có thể dùng nó để đậy mùi.”

Chỗ này thật sự không có gì phải lo lắng, bốn phía trong phòng đều kín mít, mùi không bay đi đâu được.

Nhưng trời sáng bọn cô còn phải vào thị trấn, thứ này vô cùng hữu dụng.

Lúc làm việc thời gian trôi qua rất nhanh, đến khi bọn cô chuẩn bị xuống núi đã thấy trời tờ mờ sáng. Ba người thập thò đi về phía trước, chỉ có Đường Diệu bình tĩnh không đổi sắc, ngay cả Khương Thành cũng lấm tấm mồ hôi trên trán.

Tuy lúc này vẫn sáng sớm tinh mơ, nhưng ba người vẫn vô cùng cẩn thận, sợ bị người ta nhìn thấy manh mối. Bọn cô vòng qua đường nhỏ ít người đi, cuối cùng an toàn về nhà.

Vừa bước vào sân, Chương Hà Hoa liền bước ra.

Hôm qua bà ngủ ở đây, nói là ngủ, nhưng căn bản bà lại không hề chợp mắt. Con trai thứ ba chưa về, thằng út cũng chưa trở lại, sao bà có thể yên tâm ngủ được? Phải biết rằng, hơn ba năm trước thằng cả cũng thật lâu không về, sau đó có người phát hiện anh ấy gặp dã thú rồi sa vào bẫy trên núi, nếu không phải mạng lớn, con trai bà chắc đã không còn nữa.

Cả đêm nay bà đều mở to mắt, hận không thể lập tức lên núi tìm con.

Cũng may vào thời khắc mấu chốt, bà nhớ đến vợ thằng ba gan dạ sức lớn.

“Mẹ, sao mẹ dậy sớm thế?” Khương Lâm nằm liệt trên mặt đất, không muốn nhúc nhích. Dù người mệt như cún sắp chết cũng không thể dừng cái miệng luyên thuyên của mình lại: “Không có cha nên nhớ không ngủ được hả mẹ?”

Ầm, lại ăn một đạp của bà đây.

“Một ngày không bị đánh thì không chịu được đúng không! Đứng lên ngay cho bà đây!”

Khương Lâm bị đạp cũng không bò dậy, anh ấy lắc đầu: “Không lên được, mệt quá!”

Chương Hà Hoa nhìn năm sọt đựng đầy đồ, trong đó có hai cái dùng lá cây đại thụ buộc chặt, nghẹn họng nói: “Con ngoan, các con bắt được bao nhiêu thứ thế?”

Khương Lâm nằm sấp xuống đất, sao Khương Thành không mệt được chứ?

Anh ngồi trên ghế đẩu thở dốc một lúc lâu mới nói: “Tổng cộng bắt được mười lăm con thỏ, mười hai con gà rừng, năm con rắn, còn có một con lợn rừng!”

Chương Hà Hoa: “Lợn rừng!!!!”

Bà suýt nữa gào lên, vội vàng banh miệng, lúc này trong mắt như sắp rơi xuống. Bà không nói hai lời, bước về phía thằng ba mắng: “Anh điên rồi đúng không? Lợn rừng mà các anh cũng dám chọc, các anh muốn tôi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đúng không?”

Nếu không phải sợ kéo mọi người tới, bà thật sự muốn đánh chết mấy đứa không đàng hoàng này.

Chương Hà Hoa mắng con trai, Đường Diệu yên lặng vào nhà nhóm lửa, trên người bọn họ đều có mùi máu tươi, dù sao cũng phải rửa ráy một chút mới vào thị trấn được. Đến lúc đi ra ngoài, cô thấy ánh mắt mẹ chồng nhìn mình hơi khang khác.

Đường Diệu: “?”

Chương Hà Hoa: “Được rồi, các con mau thu dọn rồi vào thị trấn đi. Thằng út, mày cùng mẹ về nhà tắm rửa mau!”

Sau đó lại nói tiếp: “Các con cứ làm chuyện của mình đi, lát nữa mẹ lại đưa hai bé con về nhà cũ.”

Tuy Chương Hà Hoa là người điêu ngoa, nhưng bà cũng biết thằng ba nhà mình không dễ dàng gì cho kham, bà không giống mấy mụ mẹ chồng ham hố đồ của con. Dù trong sân toàn mấy đồ ngon hiếm thấy nhưng không mở miệng nói muốn dù một câu.

“Mẹ, mẹ chờ một chút.”

Đường Diệu vội vàng tiến lên mở nút thắt bằng lá cây ra, nói: “Con lợn béo này tuy không bằng lợn nhà, nhưng cũng tốt hơn lợn rừng bình thường một chút. Con nghĩ nên bán hết đi, còn chúng ta giữ lại một ít chia cho người trong nhà một phần. Cũng không biết bao giờ mới gặp được đồ tốt như này nữa!”

Cô đưa một gói gói bằng lá cây cho Chương Hà Hoa, lại nói tiếp: “Hơn nữa chú út cũng lên núi cùng chúng con, chú ấy cũng có một phần.”

Chương Hà Hoa cười lạnh: “Nó bò từ trong bụng mẹ ra, nó có năng lực gì chẳng lẽ mẹ không biết sao? Không có các con, nó đi cũng chẳng dám ấy chứ!”

Khương Lâm lẩm bẩm: “Người khác cũng không dám đi mà! Có mấy người như chị dâu chứ! Nhìn thấy lợn rừng liền xông lên như thấy người thân vậy, đấm một phát cho nó đi tong luôn!”

Chương Hà Hoa lại đạp thêm một cái: “Mày câm miệng cho mẹ!”

Khương Lâm vô cùng tủi thân quỳ rạp trên mặt đất: “Bất lực.”

Chương Hà Hoa cũng không để ý tới thằng con đang quấy yêu, bà chỉ nói: “Thằng ba, vợ thằng ba, mẹ biết hôm nay anh chị thu hoạch được rất nhiều. Nhưng mẹ cũng nghĩ rồi, các con tốt nhất đừng đưa hết lên trên trấn bán một lần, thật sự quá nguy hiểm. Tuy thị trấn tốt hơn trong huyện không ít, nhưng dù sao cũng không an bình như trong thôn chúng ta. Đừng làm những chuyện nguy hiểm như thế, vì một chút tiền thật sự không đáng. Các con còn có hai đứa con đấy! Không thể làm bậy được!”

Khương Thành: “Con biết, mẹ yên tâm đi!”

Tầm mắt Chương Hà Hoa dừng trên người Đường Diệu chừng hai giây, thấy Đường Diệu gật đầu bà mới yên lòng.

“Mẹ, cái này con đã phân xong cả rồi, lớn chia cho mẹ, nhỏ chia cho nhà anh hai. Mẹ cứ cầm về đi ạ.” Đường Diệu lập tức nói.

Chương Hà Hoa nghiêng đầu nhìn, lớn khoảng chừng mười bốn mười lăm cân, bà chợt lắp bắp kinh hãi. Sau đó nhìn về phía phần nhỏ hơn, cái này cũng tầm sáu bảy cân.

Bà lại nhìn Đường Diệu một cái, trực tiếp véo tai thằng ba nhà mình, nói: “Ngày thường thấy anh cũng có chút thông minh, sao bây giờ ngu thế hả? Anh cho nhà tôi nhiều thịt thế để làm gì! Còn nhà mình không ăn gì đúng không? Mấy phòng nhà họ Khương chúng ta chỉ có anh là kém cỏi nhất, anh chỉ trả lại cho tôi cái đầu to thôi hả! Vợ anh sức lớn nên anh đẩy trách nhiệm cho nó hả? Anh là heo đúng không?”

Khương Thành cảm thấy lỗ tai mình sắp bị kéo rớt rồi, anh kêu lên: “Ai ai ai, mẹ, mẹ tha cho tai của con đi! Cái tai này của con còn dùng đấy!”

Đường Diệu đứng bên cạnh nhấp miệng cười.

Chương Hà Hoa lại đạp một cái trên mông Khương Thành, nói: “Cái đồ phá của nhà anh! Tình cảm an hem tốt cũng không thể như vậy! Mẹ quyết định rồi, mẹ sẽ cầm bịch nhỏ này về. Nếu các con thật sự bận tâm đến tình cảm anh em thì cho chúng nó một con thỏ, thịt lợn đừng cho. Cũng chẳng phải con không biết tính cách anh hai thế nào? Nhìn thấy thịt lợn rừng, nó không biết xảy ra chuyện gì chắc? Con muốn hù chết nó đúng không? Người như nó vừa có chút chuyện đã hét ầm lên, chị dâu hai lại không phải người thấu tình. Chuyện này cứ nghe mẹ, không cần cho!”

Khương Thành: “Cũng không phải con chưa nghĩ đến chuyện này…”

“Anh bớt đáng rắm cho mẹ! Nghe mẹ!”

Bà nói: “Miếng thịt này là các con hiếu kính mẹ, cũng coi như mẹ nhận tấm lòng. Những thứ còn cứ đem lên thị trấn bán, không quan tâm được bao nhiêu, chỉ cần tiền, bán xong cho an hem con ba đồng là được.”

Khương Thành: “Sao vậy được, cũng quá ít…”

Khương Lâm: “Em không cần, em một phân cũng không cần đâu!”

Chương Hà Hoa: “Hai người các con đều câm miệng hết cho mẹ! Chỉ ba đồng thôi, Khương Lâm mẹ biết, nó căn bản không đáng ba đồng tiền công đâu. Đúng là mẹ đang bất công với thằng bé, dù sao nó cũng chưa lập gia đình, cho nó chút tiền trong tay là được.”

Chương Hà Hoa lại nói: “Vào trong trấn nhất định phải cẩn thận!” Được hai vợ chồng Khương Thành Đường Diệu đưa cho, bà mới gật gật đầu, một tay cầm thịt cùng một con thỏ, một tay kéo thằng út như con mèo chết vô cùng khí phách đi ra ngoài.

Khương Thành vội đóng cửa lại, dọn dẹp xe lừa một chút mới vào nhà lau người. Đường Diệu giặt sạch một cái khăn lông trắng cho anh lau mặt, nói: “Anh cũng biết mẹ căn bản không lấy của chúng ta nhiều như vậy, anh còn muốn làm điều thừa?”

Khương Thành: “Bọn họ có thể không cần, nhưng chúng ta không thể ngay cả nhắc cũng chẳng mở miệng được.”

Đường Diệu nghiêng đầu nhìn chồng mình, nói: “Sao trong lòng anh lại nhiều chuyện phải nghĩ thế nhỉ?”

Khương Thành nhẹ nhàng ôm lấy Đường Diệu, nói: “Em và các con quá khổ, anh không thể không suy xét vì các em được.”

Đường Diệu ngẩng đầu, Khương Thành lập tức hôn một cái trên miệng cô: “Anh phải nuôi em và con béo trước cái đã!”

“Bịch!” Bên ngoài đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh, Khương Thành không nói hai lời đã nhanh chóng xông ra ngoài.

Đường Diệu cao giọng: “Anh A Thành, rìu này!”

Lúc này đã Khương Thành kéo cửa ra, từ xa liền nhìn thấy một bóng dáng nhanh chóng chạy trốn, anh lập tức đen mặt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play