Có tiền không kiếm là đồ ngu!
Công việc của lão Hoa thật ra cũng chỉ là mua đi bán lại, chắc chắn lần này anh ta sẽ không từ chối.
Anh ta nói: “Anh, chỗ hàng này của anh định xử lí thế nào đây!”
Khương Thành: “Cậu lấy bên ngoài bao nhiêu thì cứ trả cho tôi chừng ấy, ở đây tôi có mười bốn con thỏ, mười hai con gà rừng và năm con rắn. Mỗi loại cho cậu một con, còn lại tính tiền hết, cậu xem thế nào?”
Tuy nom lão Hoa có vẻ cà lơ phất phơ, nhưng lúc nói chuyện làm ăn thì lại vô cùng nghiêm túc: “Vậy không được rồi, em không thể chiếm lợi của nhiều như thế được, anh kiếm được những thứ này cũng chẳng dễ dàng gì. Với lại cũng còn chị dâu nữa mà, cứ để lại cho chị ấy bồi bổ chút đi, em không giúp được gì thì thôi, tất nhiên không thể tham lam mấy món hàng này được.”
Khương Thành: “Cậu làm thế cũng đang giúp tôi việc lớn mà, nếu cậu không nhận, sau này tôi nào dám tìm cậu bán hàng nữa? Đàn ông đàn ang đừng lèo nhèo nữa, để người ta nhìn thấy chúng ta thế này sẽ bị bắt ngay đấy, nhanh nhảu lên chút.”
Lão Hoa chần chờ một lúc, nói: “Thế được rồi, thỏ, gà rừng và rắn nữa, em sẽ lấy anh 1 đồng một con, vậy tổng cộng 28 đồng. Thịt lợn rừng không được như lợn nhà, nhưng con lợn này của anh trông cũng béo tốt, em tính cho anh một cân 1 đồng, thế nào?”
Khương Thành: “Chốt!”
Ba người nhanh chóng ôm năm cái sọt lặng lẽ đi vào trong một căn nhà nhỏ trong viện. Đường Diệu vừa liếc mắt một cái đã nhìn ra người này vô cùng “Chuyên nghiệp”, còn có chỗ làm việc kín đáo thế này nữa cơ mà!
“Con lợn rừng hai người gặp được là thần tiên gì đúng không! Rút xương rồi mà còn 65 cân, không biết con này đã ăn biết bao nhiêu thứ rồi! Cũng may hai người vì dân trừ hại giải quyết con lợn béo này, đúng là vì dân trừ hại mà!”
Khương Thành & Đường Diệu: “…”
Lão Hoa cũng không chậm trễ nữa, tiếp tục nói: “65 cân có giá là 65 đồng, hơn nữa cộng với 28 đồng lúc nãy, tổng cộng là 93 đồng! Đúng chưa thế?”
Khương Thành gật đầu: “Đúng rồi!”
Lúc lão Hoa đang định lấy tiền ra, Đường Diệu đột nhiên nói: “Nếu không lấy tiền, chúng tôi có thể đổi gạo và bột mì không?”
Lão Hoa sửng sốt, sau đó nhìn về phía Khương Thành.
Khương Thành: “Nghe lời vợ tôi.”
Đường Diệu cũng không phải muốn làm khó dễ người ta. Cô nhìn ra lão Hoa này là người mua đi bán lại, thay vì gằn mình nguy hiểm đi mua lại từ những người bên ngoài, vậy không bằng giao dịch với bọn cô thế này. Thật ra cũng tương đối an toàn.
Lão Hoa: “Có, hai người muốn bao nhiêu? Em sẽ lấy cho vợ chồng anh giá gốc.”
Đường Diệu liên tục xua tay: “Không được không được, nếu cậu làm vậy thì chúng ta không mua chỗ này nữa đâu.” Dù là lúc nào, gạo và bột mì đều rất khó mua.
Khương Thành đã từng mua rồi, anh hiểu được giá cả thị trường hiện nay: “Hiện tại giá của gạo và bột mì trong chợ đen, không cần phiếu ít nhất cũng phải một đồng nửa cân, còn không thì đều một đồng mốt.” Phải có phiếu mới có thể mặc cả xuống tám hào.
Cuối cùng, sau một phen “Cò kè mặc cả”, cuối cùng mọi người cũng thống nhất một đồng nửa cân. Đường Diệu lấy hết 15 cân gạo, 5 cân bột mì, hai túi đường đỏ, riêng từng này cũng đã mất 44 đồng. Lão Hoa bỏ thêm 1 đồng, thối lại 50 đồng tròn cho Đường Diệu. Đường Diệu lại lấy 10 đồng muốn đổi phiếu vải. Lúc này lão Hoa thấy thế liền ngăn cản, anh ta lắc đầu: “Không cần đâu, chị dâu đừng vội, nhà em có người thân đi làm ở Cung Tiêu Xã, thỉnh thoảng sẽ có mấy lô vải bị lỗi, lần sau nhớ em sẽ đưa cho. Còn tốt hơn chị trực tiếp đi mua đấy!”
Nghe anh ta nói thế, Đường Diệu cũng không kiên trì nữa.
Lão Hoa: “Chút kẹo này đưa về cho mấy bé con ăn ngọt miệng.”
Anh ta cầm một gói kẹo do Cung Tiêu Xã bán ra, một gói 5 hào, nhưng kẹo bên trong lại rất nhiều. Khương Thành cũng không chối từ, ngược lại còn để lại mấy cái sọt lớn cho anh ta. Bên ngoài bán sọt nhỏ một cái 5 xu, lớn thế này chắc chắn 8 xu.
Tất nhiên, trong mấy cái chỉ có một cái mới, đương nhiên không bán được giá.
Chẳng qua Khương Thành cũng hiểu, mình mua được hàng, lão Hoa cũng kiếm được lời, hai bên đều vô cùng vừa lòng. Lão Hoa cầm mấy cái sọt Khương Thành để lại, bỏ 15 cân gạo, 5 cân bột mì và mấy túi đường đỏ nhét chặt vào rổ nhỏ. Cái rổ kia có thêm nắp đậy, đúng là vừa khéo.
Sau khi hai bên giao dịch xong, mọi người nhanh chóng tạm biệt.
Tuy hiện tại thời tiết vẫn rất lạnh, nhưng mấy món đồ bắt được trên núi này cũng không bảo quản được lâu, tốt nhất nên xử lí trong ngày.
Mọi người cũng không muốn trì hoãn việc của nhau nữa, Khương Thành vội dùng xe lừa chở vợ đến bệnh viện, còn tâm can Đường Diệu lúc này lại run rẩy đập thình thịch! Dù sao cô cũng đang mang bên mình 25 đồng một hào rưỡi tiền bán bạc và 50 đồng tiền bán thịt lợn thừa mà!
Tổng cộng có 75 đồng một hào rưỡi đấy, số tiền lớn chưa từng có!
Nhớ năm đó còn chưa phân gia, nhà họ Khương năm nào cũng làm việc bận đầu tắt mặt tối đến cuối năm, vậy mà tiền sản xuất cũng chỉ dư lại mười mấy hai mươi mấy đồng! Mà đó còn là nhà bọn họ làm việc quần quật cả năm đấy! Đương nhiên, lúc ấy Khương Thành còn ở trong quân đội, mỗi tháng có 9 đồng tiền trợ cấp. Ấy mà lúc đó tiền nào được vào tay cô, vẫn chưa phân gia cơ mà!
Bây giờ số tiền khổng lồ này đã thật sự nằm trong cô rồi!
Đường Diệu nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Chắc chúng ta không gặp mấy bọn cướp bóc chặn đường đâu nhỉ?”
Khương Thành phụt cười một tiếng, vui vẻ nói: “Cô vợ ngốc của anh này, cho dù thật sự gặp mấy bọn chặn đường của, chẳng lẽ em còn sợ à?”
Đường Diệu cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng nhỉ, em sợ quần què gì chứ!”
Nói tới đây liền bật cười, vô cùng phấn khởi: “Có một người em đánh một người, hai người em đánh cho què cả đôi luôn!”
Khương Thành giơ ngón tay cái với vợ mình, nghiêm túc khen ngợi: “Vợ anh nói được làm được!”
Đường Diệu nhấp miệng cười: “Miệng lưỡi ngọt quá nhỉ.”
Cô ôm sọt, cười tủm tỉm: “Hôm nay bọn mình may mắn thật đấy.”
Khương Thành nghĩ đến chuyện hôm nay bán mấy đồ bắt được trên núi, sợ vợ mình vẫn chưa hiểu nên giải thích cẩn thận từng khúc nhỏ cho cô nghe: “Thật ra hôm nay lão Hoa cũng chẳng chiếm lời từ nhà mình đâu, ví như rắn ấy, đưa ra chợ đen bán cũng một con một đồng. Cậu ấy mua của chúng ta một đồng, làm gì còn tiền lời nữa? Còn về phần gà rừng và thỏ, cùng lắm chỉ lãi một con hai xu thôi; còn thịt lợn, lợn rừng một cân một đồng đã là giá rất cao rất cao rồi…”
Đường Diệu nhẹ giọng: “Anh không cần giải thích, em hiểu mà, vợ anh đâu phải đồ ngốc chứ.”
Đột nhiên cô tò mò hỏi: “Anh quen biết cậu ta kiểu gì thế!”
Khương Thành: “Lúc trước cùng ở trong quân đội, bọn anh cùng một ban, bởi vì mỗi người đều có chỗ tốt riêng, tuy cậu ta có chút không đàng hoàng nhưng lại là người rất tốt. Sau khi anh xuất ngũ cũng không còn liên lạc nữa, cuối năm ngoái anh đến chợ đen mua đồ liền nhìn gặp lại cậu ta, không ngờ người này cũng bị thương nên giải ngũ rồi.”
Đường Diệu nhấp môi, nếu không vì cô, Khương Thành cũng sẽ không xuất ngũ.
Khương Thành nhìn cô, quay đầu lại ôm lấy đầu cô, nói: “Vợ, em đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Đường Diệu ngẩng đầu, nói: “Anh A Thành, đợi sau này em kiếm thật nhiều tiền, vậy chuyện ăn uống anh không cần lo nữa!”
Khương Thành nghe thế phụt cười, nói: “Được! Anh sẽ đợi!”
Đường Diệu: “Cũng sẽ để Tiểu Lang và Bé Đường Đường được ăn thịt mỗi ngày!” Nhắc tới đôi bé con nhà mình, Đường Diệu chống cằm nghĩ ngợi: “Không biết hai nhãi con ở nhà làm gì nữa?”
Ở nhà… Làm gì ư?
Ở nhà, đánh nhau chớ sao!
Lúc này trong tay Tiểu Lang và Bé Đường Đường đều cầm một cây gỗ nhỏ, vô cùng hung dữ nhìn mấy đứa con trai đứng đối diện.
Trong đó có một đứa bé cầm đầu cao lớn, đứng ra: “Hai mày nói đi, có phải sáng nay nhà mày lên núi săn thú không! Nếu nói đúng sự thật, tao sẽ không đánh bọn mày đâu!”
Tiểu Lang: “Cút mẹ mày đi!”
“Cha mẹ bọn tôi không hề đi nhé! Cho dù sau này có đi cũng chẳng liên quan gì đến anh đâu!” Bé Đường Đường non nớt gào lớn, dường như sợ người khác không nghe thấy.
“Con bé đáng chết này, có tin tao đánh mày một trận không!” Đứa bé cầm đầu đúng là cháu trai nhà họ Đào, mấy người bên cạnh cậu ta cũng là người của Đào gia, lần này cậu ta “Phụng mệnh bà nội” tới đây truy hỏi hai đứa con nít nghèo rớt mùng tơi này một chuyện!
“Nhà họ Đào các người đều là đồ khốn khiếp!” Bé Đường Đường lớn tiếng!
“Dám nói bậy về nhà bọn tao, tao đánh chết mày!”
Cậu ta định chạy lên đánh người, Tiểu Lang cũng cầm thêm gậy nhỏ xông lên.
“Mày đừng nghĩ ăn hiếp được em gái tao!” Tiểu Lang cực kỳ hung dữ quay tròn gậy nhỏ trong tay!
Bé Đường Đường gàn giọng kêu lên, âm thanh vừa chói tai vừa non nớt: “Giết người rồi! Cứu mạng với! Nhà họ Đào tới cướp tiền này!”
Lúc thấy anh trai Tiểu Lang sắp gặp nguy hiểm, Bé Đường Đường múa may cây gậy mấy vòng rồi chạy nhào lên: “Giết người rồi! Cứu mạng với! Nhà họ Đào giật tiền này!” Cô bé đánh loạn gậy nhỏ trong tay, không quan tâm có đánh trúng không, chẳng qua chỉ để mấy đám nhóc con kia không dám bước đến gần thôi!
“Nhà họ Đào giết người rồi!” Giọng Bé Đường Đường phóng đại vô cùng lớn!
Mà cũng may giọng bé con lớn!
Rất nhanh sau đó viện binh đã chạy tới!
“Đào Mộc Đầu, mày dám ức hiêp em trai em gái tao, tao sẽ liều mạng với mày!” Tiểu Hổ cầm đầu dẫn theo Tiểu Báo Sơn Kê và mấy đứa con nít nữa chạy tới, nói: “Hôm nay phải đánh cho mày quỳ xuống gọi ông nội!”
Quân của hai bên rất nhanh đã đánh nhau một trận, gậy nhỏ của Bé Đường Đường cũng không hề dừng lại. Lúc này không biết ai đẩy cô bé một cái, nhóc con ngồi bịch một cái trên mặt đất. Cô bé hít thật sâu hít một hơi, ai ui một tiếng bò dậy, nhìn chằm chặp Đào Mộc Đầu.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Ầm một tiếng, Đào Mộc Đầu năm nay bảy tuổi bị cô đụng ngã xuống đất, Bé Đường Đường nắm lấy tóc Đào Mộc Đầu, nói: “Ăn hiếp người khác này, đánh chết mày!”
Bà Đào đứng đằng xa thấy cháu mình gặp nguy hiểm liền lập tức hiện thân: “Đồ chết tiệt này, mày còn dám bắt nạt cháu trai tao à, tao đánh chết cha mày!!!”
Bà ta lao đến như cơn gió, Bé Đường Đường vội buông Đào Mộc Đầu ra, ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà họ Khương: “Bà nội ơi, cứu mạng!”
Bà Đào: “Mày tưởng tạo sợ Chương Hà Hoa à?”
Bà ta một hai muốn bắt lấy Bé Đường Đường, đột nhiên lúc này bị một hòn đá ném trúng!
Tiểu Miêu không biết chạy ra đây từ lúc nào, trong tay cậu bé cầm một hòn đá, tiếp tục ném về phía bà Đào điêu ngoa kia: “Cho bà ức hiếp em gái tôi này!”
“Đồ ma ốm nhà này!”
Bà Đào tức điên lên, bà ta quay người lao về phía Tiểu Miêu. Dù sao Tiểu Miêu cũng là cậu bé lớn tướng hơn bọn nhóc một chú, nhóc vèo một cái tránh đi. Bà Đào không bắt được nên vọt chân thẳng tới bờ tường, bà ta thở hổn hển một tiếng, chống nạnh mắng: “Đồ nghèo kiết xác nhà chúng mày, còn dám… A!”
Bùm! Tiếng chửi bậy lập tức biến thành tiếng hét thảm thiết chói tai!
Bà Đào lão dẫm phải tấm ván gỗ đã mục kê gần bờ tường, chẳng mấy chốc đã vèo một cái, rớt xuống dưới!
Tất cả mọi người ở đây đều dừng động tác đánh nhau lại, ngơ ngác không hiểu gì!
Mùi hôi thối buồn nôn lập tức ập đến trước mặt, tất cả các bạn nhỏ ở đây đều nhất trí lui về phía sau ba bước.
Phía dưới tấm ván gỗ này là… hố phân của nhà họ Khương!
Bà Đào: “A a a!”
“Trộm phân kìa!” Bé Đường Đường lại kêu lên.