NHẤT MỘNG VƯƠNG

Chương 5. Lòng Người Thay Đổi


1 năm

trướctiếp

Bây giờ là giữa trưa, ánh nắng chói chang làm tan chảy cả lớp tuyết phủ lên mặt đường. Khi 2 huynh đệ bọn họ đang cạn chén đối ẩm, tưởng chừng đến hồi tận hứng, chợt ngay lúc này phía bên ngoài vang lên tiếng hò hét của đám quan binh, A Giang và Tư Lục trong cơn men hoảng sợ chạy ra xem, không rõ từ khi nào bọn chúng đã ngấm ngầm vây lấy căn nhà tranh. 

Tư Lục nhìn đám quan binh đang diễu võ dương oai mà tức giận mắng: bọn quan binh khốn khiếp, lần trước bị ta đánh cho một trận hẳn còn chưa biết sợ,

bây giờ lại dám dẫn thêm người tới.

A giang cười gượng, giọng chàng ngà ngà say, nói: cái này huynh sai rồi, nào phải quan binh trả thù, mà có người tới báo cho quan binh tới bắt người để hưởng vinh hoa phú quý.

Tư lục khi này kinh ngạc, nắm lấy tay a giang mà hỏi lại: đệ say rồi sao?

A giang cười kinh miệt nhìn y, chàng ngửa mặt cười đầy chua chát nói: tại sao khi đó ta lại cứu ngươi chứ, ngươi đi thăm vợ con đi thôi đừng gặp lại chúng ta nữa.

Tư lục thở dài vỗ vai y  nói: lần này ra đi thật rất khó gặp lại, ta sẽ tiễn đệ đi trước rồi ta sẽ tận hưởng vinh hoa phú quý mình ta. 

Sau đó Tư Lục nhả từ trong miệng ra một viên thuốc, rồi gã toan rút tay chở về thì phát hiện hai tay mình sớm đã bị a giang kẹp chặt, a giangnhìn chằm chằm vào khuân mặt y đôi mắt chàng dường như muốn bốc lửa.

Chàng nghiến răng, đau sót mà nói: huynh đã thay đổi rồi.

Tư lục cười nhẹ đáp: chẳng lẻ ngươi không thay đổi sao, tư một vị tướng quân uy phong lẫm liệt trốn xa trường, người người kính phục nay trở thành một tên điên người không ra người.

A giang nghe y nói vậy thì tức giận nói: tính cách, bộ dáng ta tuy thay đổi nhưng lòng ta vẫn không đổi, từ ngày ngươi gửi bức thư đó đi, ta vẫn luôn ngấm ngầm theo dõi ngươi. 

Ngươi thu mình thật kiến đáo, ta ban đầu còn cho rằng mình đa nghi, thật không, thật không ngờ, chàng nói đến đây cánh tay xiết chặt hơn.

Tư lục mặc dù đau đớn muốn thu tay về nhưng không tài nào rút trở ra được.

A giang cười lớn nói: ngươi còn nhớ ta từng có ngoại hiệu là diệu thủ độc phong chăng, chẳng lẻ loại thuốc mê đơn giản này có thể hãm hại ta.

Nói tới đây 2 tay chàng vung lên, tay hữu hoá quyền nhắm đầu, tay tả hoá chưởng nhắm ngực mà đánh tới.

Tư lục thấy  hai chiêu này hung hiểm đều nhằm nơi yếu hại của gã mà đánh tới, gã vội nghiêng đầu né đỡ, lại biết a giang vốn là mãnh tướng, một tay không thể trống đỡ được tả chưởng của chàng, hắn liền dơ cả hữu chưởng ra trống đỡ, một quyền kia của A Giang đánh chếch đi mấy phân, thế mà khiến cho tai của Tư Lục rách một đường lớn, máu tươi chảy ròng ròng, cũng ngay thời khắc đó, một chưởng kia của A Giang đã đánh tới , dù gã đã gắng gượng dơ lên hữu chưởng mà đón đỡ cũng không thể ngăn cản đòn tới đó, gã bị chưởng lực của A Giang hất văng ra ngoài, mượn đà nhảy lùi về sau mấy bước, lưng đã chạm bàn không còn có thể lùi lại được nữa, khi này hắn chỉ cảm thấy hai tay đau nhói sắc mặt kinh hoàng, trong lòng gã tự biết không phải là đối thủ của A Giang.

Hắn liền rút trong ống rày ra một ngọn chuỷ thủ dài trừng 3 tấc, dưới ánh nắng buổi ban trưa có thể thấy lấp lánh ánh sáng xanh, hiển nhiên đã được tẩm qua chất kịch độc.

A giang thấy vậy thì càng chở nên tức giân kèm theo đó là sự đau thương, tung người là một cước đá tới, tư lục tiện tay hất chiếc bàn ăn về phía y, a giang không hề né tránh một cước trẻ đôi chiếc bàn,  vứa mới chẻ chiếc bàn làm đôi  trước mặt chàng loáng hiện tia ánh xanh, vội nhảy mình qua bên tả nhắm lấy cánh tay Tư Lục mà chụp tới.

Thủ pháp quả nhiên xảo diệu, một chụp đó bắt ngay được cánh tay đang cầm ngọn chuỷ thủ của tư lục, chàng quát lớn một tiếng " chết" một tay chụp vào cổ Tư Lục, biết đã khống chế được hắn ta, trong lúc vô tình chàng nổi lên tính hiếu kỳ, kéo ngọn chuỷ thủ lại gần mũi mà ngửi, xem thử loại độc gã dùng để đối phó với mình là gì, vừa ngửi được mùi hương thơm tựa đóa địa lan trên ngọn chuỷ thủ, chàng không khỏi hô lớn: hỏng bét. Chàng giật mạnh cho chuỷ thủ trên tay tư lục văng ra, thuận thế đánh mạnh một chưởng vào bụng dưới của Tư lục, a giang khi này biết mình chúng kế, vội tiến tới ôm ái minh lên, nhìn qua tư lục đang nằm dưới đất hô hô cười lớn, rồi tức giận mà mắng: con bà nó.

Tư lục cười càng lớn hơn so với chàng, gã nói: cửu giang ơi là cửu giang, ngoại hiệu của ngươi là dùng độc nhanh như một cơn gió, vậy mà hôm nay dính phải độc thủ của ta, điệu cười y đứt quảng, một chưởng vừa rồi khiến gã đau thấu tâm gan, hít mạnh một hơi khí lực lại hỏi: ngươi còn nhớ cách dùng độc này chứ?

A giang đứng khựng lại chua chát tự nói: phiêu hồn hương bôi trên ngọn chuỷ thủ, dạ minh phấn không mùi vị hoà vào rượu.

Tư lục lau vết máu trên miệng cười nói: phải, phải, ngươi đã cảm thấy cơ thể vô lực rồi sao?

A giang quay lại nhìn hắn không nói, thở dài một hơi ngán ngẩm, chàng vác theo ái minh tiến thẳng vào giường cỏ. Vốn a giang muốn ép hắn đưa ra giải dược nhưng vừa quay đầu lại đã thấy sắc diện hả hê tự đắc của gã, biết làm sao có thể khuyên hắn quay đầu nên đành cất bước đi tiếp.

Tư lục nhìn a giang chỉ nghĩ a giang cố làm trò điên dại trước khi chết nên không quan tâm hành động của chàng, hắn nói:  ngươi nghĩ nội trong mấy ngày kinh mạch của ngươi sẽ đứt đoạn mà chết.

A giang lúc này gằn từng chữ nói: đến khi ta có thể đưa đệ đệ đến nơi an toàn.

Biến cố sau đó khiến Tư lục thập phần không nghĩ tới, a giang đạp mạnh một cái lên chiếc giường cỏ, chỉ thấy chiếc giường cỏ vỡ tan thành nhiều mảnh để lộ ra một đường thông đạo, A giang ôm theo ái minh lập tức nhảy xuống, đám quan binh vốn đã vây kín ngôi nhà tranh, một con ruồi cũng khó thoát, đừng nói là hai người, vốn như chuyện bắt ba ba trong hũ, nào ngờ lại có biến cố như vậy xảy ra, Tư lục gắng gượng đứng dậy, không ngừng ra lệnh cho đám quan binh bên ngoài.

Đám quan binh nghe gã hộ to gọi lớn lật đật chạy vào.

Y chỉ vào lối thông đạo hét lên: mau truy.

Đến khi y gắng gượng ngồi dậy được thì một tên quan binh từ miệng thông đạo leo lên báo: bẩm đại nhân thông đạo đã bị chặn lại.

Tư lục tức giận quát: có điều tra được thông đạo đó dẫn tới đâu không?

Tên quan binh kia sợ hãi thưa: bẩm đại nhân,...

Hắn vừa nói tới đây tư lục đã đoán ra hắn muốn nói gì, một cước đá ngay đầu tên quan binh kia, may cho hắn ta tư lục đang trọng thương nếu không ăn chọn một cú đá đó, hắn ta đã sớm vỡ đầu mà chết, nhưng một cú đá kia đã chém rách một mảng lớn da thịt trên trán của tên quan binh nọ, làm cho hắn phải ôm đầu kêu cha gọi mẹ không ngừng.

Một cước đó Tư Lục dùng lực quá mạnh, động đến vết thương trên ngực, đau đớn đến sắc mặt tái xanh, hắn nhìn tên quan binh đang nằm lăn trên đất lòng khó chịu lập tức quát: mau mau, đem hắn ra ngoài, lại quát lớn: mau đi, mau đi điều tra cho ta.

Tất cả thấy sắc mặt hắn tức giận như thế chỉ sợ mang họa vào thân, vội vã rời đi.

Chỉ còn lại một người đứng đó không chịu đi, người này chính là kẻ thân cận đắc lực của Tư Lục, hắn họ Bát tên tự một chữ là Khôn, y tiến gần lại, nói: đại nhân, ngài cho rằng bây giờ phải làm gì.

Tư lục điều hòa khí tức một hồi cảm thấy đã đỡ đau, hừ lạnh một tiếng đáp: phong toả nơi này lại, một con kiến cũng không được bò ra ngoài.

Khôn bát ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: đại nhân, tên kia đã tính toán cẩn thận như vậy, chắc hẳn cũng chẳng phải là kẻ đơn giản chi, hay là để tiểu nhân điều động thêm binh lính, chớ để sảy ra sai chắc.

Tư lục nghe vậy không ngừng gật đầu khen phải, nói: mau, mau đỡ ta dậy, vết thương của gã dường như khi này lại trở nặng, hắn không ngừng rên lên thành tiếng.

...

Còn  về A giang, chàng vốn tính tình cẩn thận, hơn mười năm về trước từ khi chọn nơi đây là nơi ẩn thân, chàng đã bí mật đào một lối thông đạo, còn cẩn thận chuẩn bị hoả dược phòng có chuyện bất chắc sẽ lấp kín miệng hang.

Nhưng điều chàng nào có thể ngờ được, người sau này hãm hại hai huynh đệ bọn ho lại chính là huynh đệ đồng sinh cộng tử, người từng cùng chàng thờ chung một chúa.

Trong đường thông đạo này, chàng chỉ có thể chuẩn một ít bánh nướng và nước uống, đợi cho ái minh tỉnh dậy, không muốn cậu bé đau lòng chàng bèn dấu chuyện về Tư lục hạ độc, chàng nói dối rằng ngày trước quan binh bị Tư Lục đánh nay mang theo người tới gây chuyện, Tư Lục sợ quá mà bỏ trốn, quan binh đông quá hai người phải đi theo thông đạo mà bỏ trốn, ái minh khi biết đường thông đạo này nằm dưới chiếc chiếu cỏ mà mình thường hay nằm thì kinh ngạc không thôi.

A giang cũng chẳng biết trả lời với cậu như thế nào lại giả ngây giả ngốc.

Thông đạo vốn đào không sâu, hai người ở phía dưới thông đạo vẫn có thể nghe rõ  tiếng bước chân dồn dập và tiếng quát tháo của đám quan binh đang đi lại ở phía trên, chàng để ái minh ăn xong một miếng bánh nướng, rồi vội dẫn nó men theo đường thông đạo khúc khuỷu, đi qua mấy đường rẻ, bước trân hai người càng ngày càng nặng, ái minh không nhin được nói: a giang ca, chúng ta đang lên núi thì phải.

A giang không đáp lời cậu mà cứ thế kéo tay cậu đi thẳng. Đi được mấy mươi trượng, ái minh bỗng cảm thấy bước đi của a giang càng ngày càng trở nên nặng nề thêm, bàn tay chàng đổ mồ hôi nhễ nhại. Thường ngày lên núi kiếm cũi, nhiều lần cậu đòi ca ca cõng mình theo, mỗi lần cõng nó A giang còn trêu đùa mà lao như bay, nay cậu còn chưa thấy mệt mỏi, ca ca lại trở nên mệt mỏi lạ thường, chàng không ngừng thở gấp. Thấy bộ dáng ca ca như vậy thì vô cùng lo lắng hỏi:

ca ca huynh làm sao vậy,

A giang cố tránh mặt cậu bé trong hang động tối đen như mực, không trông rõ khuân mặt, nhưng nếu có ánh đèn le lói sẽ thấy được sắc mặt chàng khi này đau đớn đến nổi biến dị.

Ái minh đợi chờ hồi lâu không thấy A giang đáp lời, càng trở nên lo lắng nó liên tục hỏi: a giang, huynh làm sao vậy.

Nó vừa mới dứt lời chợt cảm thấy bàn tay mình bị A giang xiết chặt, nó đau đớn la úi chao một tiếng, sợ quá cũng chẳng dám hỏi nữa, cũng may nơi họ đang đứng, bên trên không hề có quan binh qua lại, không thì một tiếng la ban nãy của cậu đủ để làm hai người bị lộ tẩy.

Hai người cố gắng cất bước đi thêm trừng một canh giờ, khi này a giang chợt dừng lại không ngừng ho sặc sụa, chàng dường như rất cố gắng, chỉ tay ra phía ngoài nói: đệ đệ, phía trước chính là lối ra rồi.

Ái minh nghe thấy chàng nói vậy, cậu cẩn thận quan sát theo hướng a giang chỉ tìm kiếm lối ra, cậu quan sát hồi lâu nào thấy lối ra ở đâu, bèn tiến lại gần xem cho kỹ, quả nhiên phát hiện điểm kỳ lạ, vốn có một khe đá, nhưng đã bị người cố tình chặn lại bằng một tảng đá lớn, cậu cố đẩy thử tảng đá, loay hoay gắng hết sức đẩy tảng đá, đến nổi trên trán thấm đầy mồ hôi, tảng đá kia cũng không có dấu hiệu lay động, 

Nhìn thấy cậu như vậy a giang chậm chậm tiến lên nói: để ta, nói rồi hữu chưởng đặt lên, y hét lên một tiếng "khai", cơ hồ ái minh nhìn thấy rõ gân xanh trên trán của chàng, tiếng "khai" vừa dứt tức thì tảng đá kia bị đẩy ngã, vang lên tiếng ầm ầm không dứt.

Cùng với âm thanh đinh tai đó, xung quanh kịch liệt lắc lư giống như vừa chịu một cơn địa chấn.

Ái minh  thò đầu ra phía ngoài nhìn không khỏi a lớn một tiếng, cậu nhận ra nơi này, đây chính là một nơi mà hai huynh đệ cậu từng tới.

Ái minh không ngờ được thông đạo này thông tới lưng trừng núi Yên Tử, lối ra nằm dưới một khe đá lớn, xung quanh sớm đã được a giang trồng một hàng mai, đừng nói là quan binh ngay cả ái minh thường ngày ở cùng với a giang từng đã ghé tới đây nhiều lần cũng không hề hay biết, khe đá vốn không lớn, A giang loay hoay một hồi mới có thể trui ra, chàng thân mang thương thế vừa rồi lại gắng sức di rời tảng đá, khi này tinh thần dường như không còn được tỉnh táo, chàng vừa trui ra ngoài liền nắm tay kéo ái minh một đường không dừng lại, bước chân loạng choạng giống kẻ say, ái minh lo lắng nhưng nhớ tới cái nắm tay ban nãy, xém chút đã bóp nát bàn tay cậu, nó mím chặt bờ môi, đôi mắt dưng dưng, nó nghĩ lại từ khi nó còn nhỏ, chưa một lần ca ca đối đãi với nó như vậy, mỗi ngày đều đối với nó thật tốt, hết lần này tới lần khác bảo vệ nó người nào dám bắt nạt nó đều bị ca đánh cho một trận.

Nó nhìn bước chân ca ca, mà trong long dâng lên một nổi lòng bất an và đau xót, nó cố gắng không khóc thành tiếng, nhưng tiếc nấc nhè nhẹ không kiềm được vẫn vang lên.

A giang đột nhiên kéo nó lại gần, nhấc nó lên ôm nó vào lòng một tay vỗ lưng nó như an ủi, chàng cười nhẹ, nói: a giang ca rất khoẻ, đệ đừng lo cho ta.

Một ngày không có ta, hãy cố sống thật tốt. nói đến đây chàng cũng không kiềm được, ái minh dường như cảm thấy dòng nước mắt ca đang rơi lên trên vai nó.

Ái minh lo sợ nói: không, ca ca không được bỏ đệ, đệ chỉ có một mình, từ nhỏ ca ca ở bên cạnh đệ, huynh nói sẽ mãi chăm sóc ta, chơi với ta, đệ không cho phép ca ca rời xa đệ.

A giang sợ nó khóc quá lớn sẽ dẫn đến quan binh tìm tới, bèn điểm vào hai huyệt tinh minh và huyệt phong phủ, A giang vốn khi chưa làm quan đã từng nổi danh trong thiên hạ, võ công chàng chỉ được xếp vào hạng tầm thường, nhưng độc đạo lại rất là nổi danh, đương nhiên y lý nhận huyệt cũng không phải điều người thường có thể so sánh.

Ái minh bị chàng điểm vào 2 huyệt này chợt cảm thấy đầu óc choáng váng rồi từ từ ngất đi, do a giang vốn bị dính chất kịch độc, khi vận sức điểm huyệt không có lực, rất nhanh ái minh đã tỉnh lại, nó vẫn thấy ca ca ôm nó trong lòng nhưng bước chân khi này đã trở nên dài nặng, lúc nào cũng có thể ngã xuống, ái minh đánh ánh mắt về phía xa, bây giờ là giữa đêm, chỉ có ánh trăng trên cao làm ngọn đăng cho hai người, cậu nhận ra nơi đây chính là hạ nguồn khe suối mà cậu và ca ca thường ngày hay lui tới lấy nước, đột nhiên cậu trông thấy phía xa dường như có bóng người đang du đãng lướt trên mặt đất giống như đang bay, trong đêm tối không khác nào dạ quỷ trong trốn u minh, nghỉ tới đây nó sợ quá, vội ghé gần tai a giang nói nhỏ, nào ngờ cậu vừa duỗi mình, a giang lập tức không chịu nổi té ngay xuống.

Cậu bé vẫn còn sợ đám người kia là dạ quỷ nên không dám kêu lên một tiếng, nhưng do hiếu kỳ cậu bèn ngó đầu lên xem thử.

Phía xa có tới ba người đang đưa lưng về phía cậu, từ xa trông tới, tướng mạo lúc ẩn lúc hiện, khi ánh trăng soi sáng cậu thấy được một người trong đó diện một bộ cung trang lộng lẫy, tóc nàng buồn xoã , trong đêm tối tóc mai bay múa, càng thêm quỷ mị, đáng sợ, nàng dắc theo một cô bé, nhìn tướng người cô bé dường như còn bé hơn ái minh mấy tuổi, cách hai người không xa là một nam tử  đang quỳ gối trước hai người như đang hành lễ.

Cậu thầm nghĩ, phu nhân kia chắc hẳn là một ma nữ, còn cô bé kia chắc hẳn tiểu quỷ, thật đáng thương còn bé như vậy đã phải.... đột nhiên cậu nhớ tới điều gì cậu tự lẫm nhẫm: chẳng lẻ tiểu quỷ lại là con của ma nữ sao.

Cậu không giải đáp được điểm này, lại nghĩ tiếp: vị nam tử kia có lẻ là gia đinh của hai người. Cậu đang suy nghĩ vu vơ, chợt từ hướng nam có người đang lắc mình trên những cành mai, bộ pháp cực nhanh, cái bóng của người này lúc ẩn lúc hiện, cậu không biết đây là sử khinh công còn nghĩ người đó là ma biết bay kém chút nữa đã la lên thành tiếng. Bèn tự lấy tay che miệng lại.

Người này lắc mình một cái đã lướt ra xa mấy trượng tốc độ nhanh là vậy mà khi cách mấy người kia trừng một trượng nói dừng là dừng, không hề chúi người về phía trước, tư thái ung dung khoan thai.

Ba người kia vừa thấy người vừa tới đồng thời hành lễ, đồng thanh hô: bái kiến nhị hung sứ. 

Ái minh thầm nghĩ bọn người này rõ ràng biết nói chuyện vậy chẳng lẻ không phải là ma, nhưng cậu lại nghĩ lại, nhiều loại ma sẽ giả vờ nói chuyện để dẫn dụ hồn phách, ta tuyệt đối không thể để mắc lừa. 

Người vừa tới được gọi là nhị hung sứ nói: thất diện, ngươi mời ta tới đây làm gì, có phải chính là chuyện của bạch hổ hộ pháp vương chăng. Xin thứ lỗi chuyện này ta không giúp được. Người này giọng điệu cao ngạo, vừa tới đã trách mắng. Lời lẻ của gã dường như rất bực bội khi bị người khác làm phiền.

Thiếu phụ nghe lời nói cao ngạo của hắn nhất thời hoả khí xông lên nhưng vẫn cố kìm nén lại, giọng nàng tám phần cầu khẩn hai phần nan nỉ nói: quả như nhị hung thánh sứ nói, chuyện này thật liên quan đến an nguy của bach hổ pháp vương.

Nhị hung sứ đáp, với vẻ không vui: vốn y giữ chức hộ pháp vương, lại dám ngang nhiên làm trái giáo quy, tự ý gây thù oán với đám quan binh, sống chết của y, thứ lỗi ta không quản được. 

Thiếu phụ nãy giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, khi này tức giận nói: ta biết ngươi vốn bất hoà với y, chẳng lẻ ngươi nghĩ ta không biết ngươi đã có ý nhòm ngó địa vị này từ lâu.

Nhị hung sứ cười lớn nói: ta vốn không phục hắn thì đã sao, thuộc địa vị, ta cao hơn ngươi mấy bậc, thất diệu, ngươi lại dám nói chuyện với ta như vậy hay sao. Y cười cười nhìn nàng tự đắc nói:

Nếu quả nhiên ngươi có thể đánh thắng bản sứ, ta sẽ nghe lời ngươi đi cứu hắn.

Thất diệu là danh xưng của thiếu phụ kia, nàng hừ lạnh nhìn y nói: quả thật ta đánh không lại ngươi, giáo phái ta trước nay vẫn luôn có xung đột khó giải quyết, ngươi đành nhẫn tâm nhìn cảnh, giáo ta không có đường quay đầu hay sao, và lại, chuyện này không phải y gây thù với đám quan binh mà chính là bọn chúng rắt tâm hãm hại chúng ta. Nữa câu sau nàng nói với giọng cầu tình. 

Nhị hung sứ, trầm ngâm hồi lâu mới nói: ngươi có bằng chứng chăng. Dường như khi này y động tâm với lời nói của thiếu phụ.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp