NHẤT MỘNG VƯƠNG

Chương 4. Tam Huynh Đệ, Nhà Tranh Cũ Nát


1 năm

trướctiếp

A Giang hừ lạnh một tiếng dường như rất tức giận, chàng không nói một lời, trên tay chàng là một cành cây tươi to như cán trổi lập tức quét ra, tiếng gió riết lên ù ù.

Một tên bịt mặt còn đang cho rằng A Giang cũng phải giới thiệu tính danh, đôi lời không hợp mới động thủ nào ngờ A Giang không nói một lời đã ra tay, hắn ta nào chuẩn bị, chỉ kịp dơ trường kiếm lên đón đỡ nào ngờ đã chậm, kiếm hắn dơ lên mới được một nửa, đầu gã đã bị cành cây khô trên tay A giang quất tới, hắn ta bể đầu chết ngay.

Trương Tam thấy cảnh này tức giận quát lớn: ngươi làm gì vậy. Thiên hạ nào có kẻ như ngươi.

Vốn quy củ giang hồ xưa nay trước khi động thủ phải báo ra tính danh, hoặc nói đôi lời tỏ rõ thân thế, quy củ này ngay cả bậc chí tôn thiên hạ cũng phải tuân theo, đàng này A Giang chẳng nói một lời đã ra tay hạ sát thủ, có khác gì kinh khi đám người bọn họ, bảo sao Trương tam không tức giận cho được.

Tức giận thì tức giận nhưng gã thấy A Giang, lưng hùng vai gấu, nhớ lại mình vừa dễ dàng bị A giang đã thương, nổi khiếp sơ còn hằn sâu trong tâm khảm của gã.

Trong lúc Trương Tam còn đang do dư, A Giang đã động, khi này cành cây trên tay chàng không khác nào một món lợi binh, trái chém phải đâm, khiến cho cả 4 người luống cuống mà đón đỡ, giao thủ chưa tới 10 chiêu, một kẻ trong số chúng đã bị a giang chụp được vai phải nhấc lên, giờ khắc này kẻ đó chỉ cảm thấy vai phải giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt, tiếng lộp bộp vang lên không ngừng, cánh tay gã đau đớn khôn tả, nguyên là cánh tay phải của gã đã bị A Giang một chộp phế đi, gã đau đớn chưa kịp la thành tiếng, lại thấy trước mặt tối sầm, một bàn tay to chụp vào mặt gã, rồi chợt thấy cả người phiêu hốt, cuối cũng không còn biết gì nữa, A giang nhìn qua sắc mặt của đám người, ai nấy đều hoảng sợ nhìn chàng, ngay cả Tư Lục vừa được chàng cứu mạng cũng nhìn chàng như nhìn một con dã thú, trong lòng gã thực sự trấn động, phần vì kinh sợ tài lực và thủ pháp của chàng phần hơn thì cho rằng A Giang ra tay quá chi là tàn độc.

Nguyên vừa rồi A giang chụp lấy bả vai kẻ nọ, một chảo đã bóp gãy tay gã, sau đó thuận thế chụp lấy mặt gã ném thẳng vào một tảng đá lớn gần đó, đầu hắn làm gì so với sự cứng rắn của đá, lập tức vỡ nát, máu bắn tung tóe khắp nơi.


Bọn họ chứng kiến hai người huynh đệ chết thảm dưới thủ bút của a giang, dù biết mình không phải đối thủ nhưng một lòng quyết ý trả thù.


Bọn chúng hét lớn lao lên: đáng chết, tên ác tặc, mau trả mạng lại cho Đằng đệ.


Một kẻ béo lùn trong 3 người trấn tỉnh hơn nhìn qua Trương Tam thúc dục: Trương tam ca mau đi, cầu viện giáo chúng trả thù cho mấy người chúng ta. 


Trương tam giờ khắc này gã hiểu dụng ý trong lời nói của tên béo lùn, biết mình thân mang trọng thương chẳng có thể giúp gì, tới cũng chỉ là nộp một mạng, đổi lại cho dù là lúc bình thời cả năm người chắc hẳn cũng không phải là đối thủ của A Giang

Gã nhớ tới tin tức mình mang theo, đẫm lệ mà nói: Các đệ hảy chờ ta, rất nhanh ta sẽ tìm cứu viện cứu thoát các đệ.


Gã vừa quay người lại mới cất được vài bước, đã nghe sau lưng tiếng hét thảm vang lên, vội quay đầu nhìn lại, đúng lúc bắt gặp tình cảnh một vị huynh đệ khác chết thảm trên tay A Giang, ngọn cây tươi trên tay chàng đâm thành một lỗ lớn trên yết hầu của người kia. 

Trước tình cảnh bất nhẫn, gã ngây ngốc đứng nhìn, 2 chân như bị đóng đinh trên mặt đất, một tiếng vù cất lên, tôi tiếng hét lớn " chết" như tiếng sấm giữa đêm đen vang vọng bên tai, Trương Tam cảm thấy trước ngực đau nhói, nhìn xuống mới hay một thanh đoản đao cắm sâu từ trước ngực ra sau lưng, cán đao còn đang rung lắc không ngừng, Trương Tam liếc qua A Giang lại liếc qua Tư lục, gã chỉ tay vào mặt hắn chỉ kịp nói " đáng tiếc, đáng tiếc" giọng gã dần yếu đi, chưa kịp nói hết câu đã ô hô hai tai rồi.


Kẻ còn lại kia nào phải đối thủ của chàng, rất nhanh đã bị chàng nắm tới, quật mạnh xuống đất, chết ngay.


Giết xong năm người, chàng nhìn vết máu bắn tung tóe khắp nơi, vẻ mặt như thể hồi tưởng điều gì thú vị vậy, chàng đột nhiên cười lớn trên khuân mặt tràn ngập sự vui thú.


Cười một chàng dài xong chàng quay đầu lại nhìn Tư Lục, hắn ta khi này đôi mắt không còn vẻ kiên định như trước, tròng mắt rung lên, hắn khi này cho rằng A Giang chính là một kẻ thích giết người, chính mình rồi cũng chẳng khác gì số phận như năm người vừa rồi.


Chợt nghe câu hỏi của A Giang khiến gã bất giác rơi vào bể mơ.


Huynh nói, tuyệt nhiên chưa gặp qua ta sao.

Tư lục quét mắt chăm chú nhìn A Giang, đánh giá hồi lâu, đôi mắt gã vụt sáng lên, giọng run rẩy hỏi: đệ là, đệ là,...

A Giang biết hắn đã nhận ra mình, nước mắt rơi lả chả, lững thửng tiến gần lại: là đệ, là cửu giang đây.

Tư lục dường như không tin vào mắt mình hỏi lại: thật sự là đệ sao, thật sự là đệ sao, giọng gã run lên,

chính khi này hắn cũng chẳng thể nào kiềm ném được sự súc động, hai mắt nhòe đi do đẫm lệ. 

A giang không kiềm được ôm chặt lấy Tư Lục, bật cười thành tràng dài, thần sắc của chàng nào có điểm giống một kẻ ngu ngốc vô ưu vô sầu cơ chứ, chàng vui đến đỗi phát khóc khi lại cười lớn, tình cảm lẫn lộn khi đau thương khi mừng rỡ.

Hồi lâu, A giang kéo tay Tư Lục ra một tảng đá gần đó, đắp thuốc băng bó vết thương cho gã.

Tư Lục chăm chú nhìn A Giang hồi lâu thở dài thành tiếng, gã nhìn ra phía xa xa nói: Đệ đổi thay nhiều qua đến độ ca ca cũng không nhận ra nổi, thời gian thật sự giống như vó ngựa lướt qua khung cửa sổ, thoáng đó đã gần 10 năm.

Giọng y chậm chậm như đang hồi tưởng về một ký ức xa xôi.

A Giang thở dài đáp: quả nhiên thời gian trôi qua rất nhanh, không biết mấy vị huynh đệ khác hiện giờ tọa lạc ở nơi đâu.

Tư lục vẻ mặt chua sót nhìn lướt qua vết máu nhuộm trên những cánh hoa mai rồi nói: chết hết rồi, chỉ còn mình ta và đệ là còn trên cổ đời này thôi.

Chết hết rồi sao, sao huynh biết được: a giang nghiến răng đứng bật dậy hỏi lại.

Tư lục chậm rãi kể lại: sau khi huynh đệ chúng ta chia tay được hơn 2 năm, ta bôn ba từ bắc xuống nam, bao phen khổ sở, tốn không biết bao nhiêu sức lực tìm kiếm tin tức của những huynh đệ năm xưa, đáng tiếc chẳng thấy bóng dáng người xưa nơi đâu, có người nói bị binh lính giết chết, có người tha hương làm nghề thảo khấu, có người tham gia tổ chức phục nguyên nhưng đều đã chết hết rồi. Nói đến đây y ngậm ngùi không nói được nữa.

A giang ngồi bịch xuống đất đôi đôi mắt thẫn thờ trông về nơi xa xăm.

Tư lục thấy vậy toan đứng dậy đỡ chàng lên nhưng ngay lúc này chính hắn chịu không nổi, vết thương khắp người đau nhức kịch liệt, lão đảo ngã gục xuống.

A giang hốt hoảng gọi tên y, sờ lên mũi thấy vẫn còn thở mới yên lòng. A giang mất hơn hai canh giờ, loay hoay mãi mới đem được Tư lục về đến nhà.

A giang và đệ đệ của hắn ở một căn nhà tranh vách đất, căn nhà trừu tượng cho những người nông phu nghèo, ngôi nhà không trật hẹp chỉ đủ cho 2 người có nơi chui ra chui vào, mái là cọ, tường là tre và nứa đắp bằng bùn nhão tạo thành.

Một bên tường sớm đã đổ nát, lộ ra quang cảnh đìu hiu, nghèo nàn.

A giang cởi áo Tư Lục ra mới trông thấy trên người gã chằng chịt vết thương, gã ngất đi cũng bởi mất quá nhiều máu, chàng một lần nữa băng bó vết thương cho Tư Lục, vừa mới làm xong hết thảy, thì nghe tiếng đệ đệ bên ngoài vọng vào: ca ca đâu rồi, nay ta bắt được con cá to, chúng ta nay được một mẻ cá om dưa ngon lành rồi, tay xách cá chân cậu bước nhanh vào nhà, cậu ngỡ ngàng khi thấy trên giường là một người xa lạ, cậu nhìn chằm chằm người nằm trên giường sau kinh ngạc mà hỏi:

A giang ca, đây là người nào, sao y bị thương nặng như vậy chứ.

A giang lắp bắp chỉ vào tư lục nói: người khổ, bị thương ta mang về, mang về.

Cậu bé sau khi quan sát chán chê Tư lục, liền cười nói: nay có khách đệ cũng có cá, số người này may mắn thiệt nha. 

Rồi cậu chạy ra ngoài gọi với lại: đệ ra ngoài mua thêm ít dưa về om cá, huynh giúp đệ làm thịt cá nha! 

Tư lục lúc này cũng đã tỉnh, chỉ vào bóng dáng cậu bé hỏi : cậu nhóc vừa rồi, chính là, chính là tiểu chúa công sao? Giọng hắn run lên như không thể tin vào chính mắt mình. Như vừa gặp được chuyện hoan hỉ ngoài ý muốn.

A giang kêu "phải" một tiếng, giọng chàng bồi hồi kể lại: lần đó may mà có Khang Tiến đệ xả thân mới cứu được tiểu chủ công, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc, bọn đệ không thể cứu được mẫu công. Chàng nói ra lời này tròng mắt lại đỏ lên.

Tư lục thấy bộ dạng thương cảm của chàng vỗ vai an ủi nói: đệ cũng không nên quá tự trách mình, tiểu chủ công còn sống đã là điều vô cùng may mắn đối với chúng ta, gã nhớ tới bộ dạng ái minh khi nãy, bồi hồi nói: tiểu chủ công thật sự rất giống với chúa công, gã nhớ tới mái tóc trắng của ái minh mà lo lăng hỏi: tiểu chủ công mang bệnh trong người hay sao?

A giang lắc đầu nói: 3 năm trước đệ cũng không rõ nguyên cớ làm sao, sau khi trải qua một trận sốt nặng, tóc của tiểu chúa đã biến thành như vậy. Ta đã hỏi qua một vài vị y sinh tất cả đều lắc đầu, không đoán được nguyên do.

Tư lục bộ dáng đau lòng, nói: phận tiểu chúa công thật khổ từ nhỏ đã mất cả song thân, nói đến đây y nghiến răng ken két, sau mới nói tiếp: sao đệ lại để ấu chúa ở nơi tồi tàn như vậy.

A giang sắc mặt u phiền nói: chỉ đành vậy, chỉ có cách này mới có thể trốn được sự tra xét của đám quan binh, đến tên họ cũng đã đổi, thường ngày huynh nên gọi đệ là a giang, còn về tiểu chúa công huynh cứ gọi là ái minh là được, mong sao sau này sống một cách quanh minh lỗi lạc yêu thích chính nghĩa làm một trang đại nam nhi, đại hảo hán tử, an ủi phần nào cho anh linh chúa công.

Nhắc đến mấy từ chúa công cả 2 người không kiềm được, sắc diện u tối hẳn đi.

A giang ngồi cạnh tư lục kể lại chuyện mình giả ngây giả ngốc, không quên kể về tuổi thơ của ái minh cho tư lục nghe.

Sau nhớ ra lời nhắn của đệ đệ liền khuyên tư lục nghỉ ngơi bản thân thì xuống bếp làm cá.

Ái minh không lâu sau đã quay trở lại không những mang về rau cậu ta còn mang về một bình rượu nhỏ, một mâm cơm với 2 đĩa cá một bát cháo sắn được bầy lên, người nghèo ở nơi đây lấy sắn khoai thay cơm, có khi muốn ăn được bát cháo nấu bằng gạo phải tích trữ cả một tháng trời, cũng may khoai sắn nấu thành cháo cũng rất ngon, mâm cơm đơn giản chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong.

Ái minh sau khi hỏi mãi mới biết người này tên Tư luc, nhà cậu thường ngày chỉ có mỗi cậu và a giang. A giang suốt ngày ngây ngốc, cậu và y chẳng nói chuyện được mấy, nên lần này có thêm người lạ lòng cậu rất phấn khích. 

Cậu đỡ tư lục dậy, vui vẻ cười nói: tư lục ca, huynh tại sao lên rừng không cẩn thận bị ngã đau như vậy.

Tư mã cười khổ, biết ngay là lời nói của a giang, bèn đáp: tại ta gặp một con rắn, sợ quá liền trượt chân mà ngả xuống núi, may có ca ca của đệ đi kiếm củi thấy ta, liền ra tay cứu giúp.

Ái minh cười lớn: đến cả một con rắn huynh còn bị nó hù cho sợ hay sao, đệ từ năm lên 8 đã biết bắt rắn. 

Cậu lại nói tiếp: huynh chắc không phải người nghèo như chúng đệ, người nghèo ở nơi đây không người nào sợ rắn đâu.

Tư lục lại cười khổ, thấy cậu bé hồn nhiên thì vô cùng yêu mến. Véo nhẹ lên má cậu một cái. 

Không ngờ hành động này lại làm ái minh giân dỗi: cậu bé hừ nhẹ một cái 2 tay khoanh lại, nói: đệ không phải là tiểu hài tử, huynh không được làm vậy với đệ đâu.

Tư lục cười lớn nói: được rồi, được rồi đệ không phải tiểu hài tử, ta không làm vậy là được chứ gì.

Hai người mới gặp đã thân, một lớn một nhỏ nắm tay nhau ra tới bàn ăn, ái minh ngồi nhìn chằm chằm tư lục, Tư lục nhìn thấy cậu cứ mãi nhìn mình thì cười nhẹ nhẹ hỏi: đệ nhìn ta làm gì, trên mặt ta liệu dính gì chẳng.

Khi này ái minh mới nói: nhà của huynh ở đâu, có phải khi thương thế trên người khỏi hết huynh sẽ lập tức rời đi chăng.

Tư lục nhìn khuân mặt cậu bé, nhìn biểu lộ của nó là đoán được, nó sợ mình sau khi lành thương thế sẽ rời đi, Tư lục nghĩ vậy liền bật cười nói:

Ta lần này đi xa nhà nguyên là muốn đi tiềm kiếm thân nhân,  nhưng tìm không được, ở nhà ta còn một vợ và con thơ, ta tính ở lại đây một thời gian rồi sẽ đón 2 người tới đây. Đệ bằng lòng hay không.

Ái minh vẻ mặt mong đợi vừa nghe tin này thì vui sướng nhảy dựng lên nói:

Vậy thật tốt quá đệ sắp có người để chơi cùng rồi, nói dứt lời cậu ghé sát tai tư lục mà nói: A Giang ca rất hiền lành, huynh không được bắt nạt ca ca đâu đấy! Nói đến mấy lời này giọng điệu cậu nghiêm túc khác thường.

Tư lục từ miệng của a giang cũng biết được đứa bé này từ nhỏ đã không có ai chơi cùng, lại thấy nó phải ở cành bần cùng này thì trong lòng dâng lên nổi chua chát khó tả.

Bọn họ ăn cơm rất vui vẻ, a giang một bên nghe ái minh và tư lục nói chuyện, miệng y bất giác nở nụ cười hiếm thấy, ái minh học theo tư lục uống rượu, chưa được 2 ngụm rượu nó đã nằm lăn ra ngủ.

Ba người ăn uống no say liền leo lên chiếc giường được làm từ cỏ khô, Tư lục vốn đi nhiều nơi biết nhiều thứ, kể cho ái minh nghe không biết bao nhiêu điểm tích kỳ lạ trên đời. quan hệ của ba người ngày càng thân thiết hơn, đến ngày thứ năm thương thế của Tư lục đã khỏi đến non nữa, có thể cùng ái minh và a giang lên núi đốn củi, vừa hay khi bọn họ trở về thì nhìn thấy đám phụ mẫu của những đứa bé ngày trước và mấy tên quan binh, đang đứng trước đó.

Tư lục hỏi rõ ái minh thì biết được nguyên do, ngày trước lũ nhỏ này không làm gì được ái minh liền nói cho phụ mẫu bọn chúng nghe, đứa bé lớn nhất vốn có thúc phụ làm quan, mấy tên quan binh kia cũng là do thúc phụ của nó sai tới.

Tư lục mặc kệ a giang ngăn cản, đã đánh cho đám quan binh này một trận. 

A giang thấy hành động này của tư lục thì không mấy hài lòng, nhưng quả nhiên sau ngày hôm đó đám phụ mẫu kia cũng không dám đến nữa.

Sáng hôm sau khi gà còn chưa gáy, a giang khi thức dậy đã thấy tư lục loay hoay cột một mảnh giấy vào chân bồ câu đưa thư, chàng thấy lạ liền hỏi: Tư lục huynh, sáng như vậy đã gửi thư cho người thân sao.

Lúc này tư lục giật mình vội ném bồ câu bay đi, miệng cười nói: 

đúng vậy, đúng vậy, ta gửi thư cho tỷ tỷ ở nhà, đệ biết mà ta cũng thành gia lập thất, một tháng nay không về, trong thư ta nói với họ ta vẫn khoẻ còn dặn họ sớm ngày tới đây.

A giang nói: làm sao để tẩu tẩu lặn lội tới đây được, huynh cứ về trước xem sao, đón tẩu tẩu lên sau.

Tư lục suy nghĩ một hồi nói: vậy để ta đi tìm ái minh, vài ngày sau ta sẽ lên đường đón vợ con tới đây

Ái minh nghe tư lục sắp phải đi thì quấn quyết bên y không thôi, ba ngày sau như thường nhật, bọn họ sẽ cùng nhau lên rừng kiếm củi, nào ngờ Tư lục lúc này bỗng sốt nặng, hai người lo lắng nhất quyết chăm sóc cho tư lục mà không chịu đi, tư lục phải an ủi mãi, nói mình không sao, hai người mới đồng ý rời đi.

Khi hai người về đến nhà, canh cơm đã được bầy lên chu toàn đủ cả, có cá có thịt, ái minh lần đầu tiên được nhìn thấy nhiều món ăn ngon như vậy chân tay chưa rửa đã ngồi ngay vào bàn ăn.

Tư lục cầm trong tay một bình rượu lớn nói, ngày mai ta phải lên đường rồi, hai đệ ở nhà hảy cố gắng bảo trọng. 

A giang và ái minh ngỡ ngàng, hóa ra Tư lục giả bệnh vốn là muốn là làm bũa cơm chia ly, nghĩ tới đây cả hai người quyến luyến không thôi, ái minh nói: tư lục ca huynh về đón tẩu tẩu và đệ muội sao.

Tư lục nhìn cậu cười đáp: phải.

Ái minh lại hỏi: có lâu không. 

Tư lục xoa đầu nó nói: rất nhanh thôi, muộn nhất là hai tuần trăng.

Ngày thường ái minh ghét nhất là người khác xoa đầu mình, nhưng khi này chàng để Tư Lục mặc sức xoa đầu mình, cậu nghĩ tới tư lục sắp phải rời đi thì 

không kiềm được bật khóc, Tư lục phải dỗ mãi nó mới chịu nín.

Y nói: ta mang theo đệ muội và tẩu tẩu lên đây đệ làm sao phải buồn, chẳng lẻ không muốn ta làm vậy chăng.

Ái minh xua tay nói: nào có, nào có, đệ rất muốn, chỉ là sợ tư lục ca không tới nữa.

Tư lục làm mặt giận nói: đệ nghĩ ta nói lời không giữ lời hay sao, nào ăn đi, y gắp cho ái minh một miếng thịt lớn. 

Thức ăn tuy ngon nhưng mấy người ăn chẳng có chút nào là vui miệng, ba người vừa uống vừa kể lể khoảng thời gian bên nhau, dù ít ngày nhưng rất trân quý, ái minh còn nhỏ, dù khá hơi lần trước, nhưng cũng không uống được mấy ngụm rượu lại đã lăn ra ngủ 

A giang tiểu lượng không tệ nhưng khi này mặt đỏ tới tận mang tai chàng chăm chú nhìn Tư Lục, giọng ngà ngà say nói: tư lục ca, lần này huynh đi nhớ cố gắng thu sếp về thăm chúng ta, ái minh nó sẽ rất nhớ huynh đó.

Tư lục nhẹ gật đầu, nâng chen rượu tới trước mặt a giang nói: nào uống đi, huynh đệ ta đã lâu không được uống cùng nhau như vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp