NHẤT MỘNG VƯƠNG

Chương 2. Vẽ Minh Sử, Một Hồi Can Qua


1 năm

trướctiếp

Một tiếng thở dài đầy chua chát vang lên, cuốn minh sử được đóng lại. Đứng tại thư phòng nhỏ, dưới ánh trăng sáng ba bóng người trong phòng lúc mờ lúc tỏ.

Người đang cầm trên tay cuốn minh sử, tuổi trạc tứ tuần tướng người khôi vĩ, cao to hơn người, diện một bộ tăng bào trắng, khuân mặt điềm đạm, lại phúc hậu, một bộ tóc trắng xoả dài đến giữa sống lưng. Phía sau lưng ông ta là một cô bé độ trừng sáu, bảy tuổi, đầu tết tóc hai biếm khuân mặt cô bé khả ái, không dấu nổi vẻ hồn nhiên tinh nghịch trong đôi mắt đen láy.

Người còn lại chắc hẳn là một mỹ phụ, nàng ngồi khép mình trên chiếc ghế thái sư, nói nàng chắc hẳn là một mỹ phụ bởi lẻ nơi nàng ngồi ánh trăng trên cao kia không tài nào soi rõ được gương mặt nàng, nhưng lại có thể phản chiếu ánh sáng lộng lẫy trên y phục của nàng, bộ y phục hơi đứng tuổi nhờ đó mà có thể đoán ra nàng là một mỹ phụ.

Người mặc tăng bào sau cơn thương sót, nhẹ đặt cuốn minh sử lên trên mặt bàn, ông nhìn qua nghiên mực lóng lánh, chậm dãi nói: Thoáng chốc bọn Hồ lỗ( nhà mạc) đã đặt chân lên Cẩm Tú Giang Sơn ta được 7 năm, bọn chúng gây cho bách tính thương sinh không biết bao nhiêu nổi oán nhục, vả lại trước sau độc đoán tàn độc, trong cuốn minh sử của Lý Thanh Bạch tiền bối lại có nhiều lời lẽ phân định trước sau, ắt sẽ gặp hoạ lớn, nói tới đây ông chuyển ánh mắt qua nhìn mỹ phụ nói tiếp:

Nàng giao cuốn minh sử này cho ta, chắc hẳn là còn điều uẩn khúc.

Mỹ phụ nghe lời của ông, nhẹ gật đầu đáp: 

Phải, một lần muội xuôi về phương nam thăm mẫu thân vô tình thấy thương buôn đang rao bán nó trên phố, muội vốn ít đọc sách, chỉ là cuốn minh sử này người người đều dữ trên tay, ngay cả những tiểu hài đồng cũng mang trên tay cuốn minh sử này, chạy loạn khắp nơi.

Muội không kiềm được lòng hiếu kỳ bèn trả ba quan tiền mua lại, nào ngờ càng đọc càng trở nên khiếp sợ, biết huynh có giao thiệp không tệ với vị tiên sinh Lý Thanh Bạch liền đem về cho huynh xem, cuốn huynh đang xem chỉ là một trong mười hai cuốn minh sử. Những cuốn còn lại rất khó cầu, muội đã đi cầu rất nhiều người thì hay trong mười một cuốn còn lại lời lẻ phản nghịch nặng nề gấp mấy lần, ghi lại không thiếu một sự cố nào từ khi ban sơ thịnh thế của triều Nguyên tới bước ngựa nhà Mạc dày xé non sơn nhà Nguyên ta, bao cảnh sinh linh đồ thán đều được ghi lại trong cuốn minh sử không thiếu một điểm. 

Vì cái lẻ đó không có một thương buôn nào dám bán ra. Nàng ngừng lại một hồi quan sát biểu sắc trên khuân mặt của người mặc tăng bào rồi mới nói tiếp: Còn có nhiều điểm tích đã được thêm bớt chỉnh sửa muội hỏi ra mới biết cuốn minh sử này không phải hoàn toàn do Lý Thanh Bạch tiên sinh viết ra mà còn do một vị nho sinh khác, người này mới chính là chủ nhân của "Thập Nhị Nguyên Sử Ký".

Người mặc bạch bào tăng nhân, nhăn mày hỏi: có người khác nhúng tay vào ư, là ai vậy.

Mỹ phụ đáp: người này huynh cũng biết, tính danh là Hồ Đạo.

Nghe qua cái tên này trung niên hán tử ồ lên một tiếng nói: không phải ông ta đã đổi nghề làm thương buôn rồi sao, mấy năm gần đây uy danh của lão không còn được như xưa.

Mỹ phụ đáp: chính vậy, có điều huynh không biết, ông ta giả làm thương buôn, thật ra thân thế thực thụ của ông chính là thuộc hạ cũ của vị tướng quân kia, thương buôn là giả, phản Mạc mới là chính.

Người mặc bạch bào tăng giật mình kinh hải hỏi: phản Mạc sao?

Mỹ phụ không trả lời câu hỏi đó, nàng nói tiếp: bản minh sử này đích thị là do ông ta viết ra dựa trên bản tự bút của Thanh Bạch tiên sinh, lời lẻ phản nghịch, tôn thờ triều Nguyên, ví Mạc quốc như kẻ cướp nước và nổi bất công của vua Nguyên Minh đế năm xưa dẫn đến nhà Nguyên diệt vong cơ hội cho quân phiến Hồ Lỗ đoạt thiên tái địa.

Người mặc bạch bào tăng nói: lại còn có cả chuyện này, sao muội điều tra ra được, chẳng lẻ bọn họ bị lộ rồi chăng?

Mỹ phụ cười nhẹ nói: so với giáo phái ta đám người của Phục Nguyên hội như rắn thấy đầu không thấy đuôi, chỉ có điều giáo chúng của ta có những người xuất thân tự phục nguyên hội, từ đó mà biết được.

Nói đến đây nàng dừng lại giây lát, lát sau dùng giọng điệu bí ẩn mà nói:  Chuyện lạ kỳ thay chính là không lâu sau đó người ta trông thấy phủ gia của Hồ Đạo tiên sinh bị người đốt cháy, chính ông ta cũng chết trong đám cháy đó, cho nên việc của Thanh Bạch tiên sinh không người giải tỏa, từ đó cuốn minh sử như lửa gặp cành khô, ngày càng được nhiều người biết đến. Tất cả tội danh đều được đổ hết lên người Lý Thanh Bạch tiên sinh.

Người mặc bạch bào tăng thở dài não nề nói: ôi thôi, chuyện này Lý Thanh Bạch tiên sinh khó tránh được cái nạn sát thân, một đời trung lương cứ như vậy mà tan biến. Giọng nói của ông đan xen sự tức giận có lẻ ông tức giận vì vị Hồ Điêp tiên sinh kia, không khỏi làm việc quá ư là lỗ mãng.

Hai người trầm lặng hồi lâu không ai nói gì. Khi này cô bé đứng đó vốn muốn hỏi từ lâu liền nói: bá phụ, Nguyên tướng quân là tướng tài như vậy mà nhà Nguyên ta lại không biết trọng dụng, nước mất đều tại vua Nguyên Minh Đế, con thấy nhà Mạc mặc dù cướp nước nhưng họ biết tôn tướng còn lập miếu thờ. Cái trước tốt hơn cái sau.

Ông nhìn cô bé hồi lâu, trong lòng dâng lên sự nuông chiều, ông khẻ xoa đầu ôn tồn dạy bảo: con hiểu như vậy là sai rồi. Hưng vong của một quốc là luân lý tuần hoàn, có lòng tham, có tranh quyền liền tồn tại hưng và vong, ta mặc dù rất khâm phục vị tướng quân nọ nhưng cho dù có hai người như ông ấy cũng không thể giữ lại nhà nguyên. Khí số vốn đã tận không thể cưỡng cầu. Nhà Mạc cũng không thể xem là tốt từ khi bọn chúng đặt chân lên mảnh đất này tạo ra không biết bao nhiêu cái khổ cho lão bá tánh. Nghĩ đến lão bá tánh ông lại nghĩ tới Lý Thanh Bạch, thở dài tự lẩm bẩm "chỉ tiếc phen này thanh bạch tiên sinh cùng với cơ nghiệp Bạch gia trang lần này khó thoát hoạ diệt tộc" 

Bé gái như có điều thắc mắc quay đầu về phía mỹ phụ hỏi: " mẫu thân, bá phụ luôn miệng nói Bạch gia giang và Thanh bạch tiền bối gặp phải hoạ lớn, đám quan binh nhà Mạc thật sự rất hung tàn, thích ức hiếp thường dân chúng ta hay sao?

Cô bé vốn luôn được mẫu thân cưng chiều, nào được chứng kiến cảnh quan binh hà hiếp dân lành bao giờ.

Mỹ phụ nhìn qua người mặc bạch bào tăng buồn phiền mà đáp: bạch gia trang vốn là cơ nghiệp sau khi Lý Thanh Bạch tiên sinh quay lại cố hương gây dựng mà nên. 

Nàng như nhớ tới điều gì cực kỳ hệ trọng, cẩn thận dặn dò:" hài nhi ngoan hãy nhớ rằng, quan binh là không thể đụng tới, đám quan binh này từ khi bước chân vào cố quốc ta tới nay không chuyện xấu gì là không làm, giết người ăn sống, hãm hiếp thiếu nữ, cướp bóc khắp nơi đủ chuyện cùng hung cực ác nhưng ta không thể phản kháng, phản kháng là mất đầu, bọn họ chính là dao thớt còn chúng ta chính là thịt cá. Chỉ có thể căm hận trong lòng nhưng tuyệt đối không thể nói ra.

Cô bé bị mẫu thân hù doạ đám quan binh ăn thịt sống sắc mặt lộ vẻ hoảng sợ, nó nép sát người vào người mặc bạch bào tăng. Thiếu chút nữa là bật khóc oa oa.

Người mặc bạch bào tăng ôm nàng lên nhẹ nhàng an ủi: Vọng Nguyệt không cần phải sợ, có bá phụ ở đây, kẻ nào dám đụng vào một sợi tóc của con, ta sẽ là người cho hắn chết không toàn thây. 

Mỹ phụ nghe được lời của ông thì trở nên tức giận, nàng lườm ông một cái nói: tỷ phu huynh làm sao nỡ chiều hư nó như vậy, phải để nó biết sợ, tránh gây nên tai hoạ sau này.

Người mặc bạch bào tăng cười haha không đáp. Rõ ràng không coi lời mỹ phụ là đúng.

Nàng thấy nét mặt thờ ơ của ông lại không hề tức giận thay vào đó là vẻ mặt lo lắng nói: Sứ nam bây giờ chẳng khác nào đất của Trấn Nam Vương, hắn ta quản hạt cực nghiêm minh, người trong giáo ta nhiều người bị hắn giết chết không luận tội, huynh phen này xuống phía nam nên cẩn thận, nếu muội không mang việc trên mình cũng muốn một phen đi cùng tỷ phu. 

Nghe được lời nói lo lắng ân cần của nàng người mặc bạch bào tăng cũng chỉ nhìn lướt qua gật đầu hai cái với nàng tỏ ý đã hiểu.

Khi này tiểu hài tử khả ái hỏi: bá phụ, người muốn xuống phía nam làm chi, có thể dẫn theo điệt nữ được hay không?

Người mặc bạch bào tăng véo má cô bé rồi cười nói: nơi ta đi hung hiểm vạn phần, bản thân ta còn không rõ sống chết như thế nào làm sao có thể mang con theo được chứ.

Tiểu hài tử ương ngạnh nói: vậy thì con càng phải đi, bá phụ tốt với con như vậy, làm sao con nỡ bỏ bá phụ được.

Mỹ phụ khi này tức giận đứng phắc dậy, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi gương mặt kiều diễm của nàng quả nhiên là tuyệt sắc dung nhan, hàng lông mi như lá liễu, đôi mắt to tròn lấp lánh, sống mũi thẳng đều đặn, gò má cao, chỉ là trên trán điểm vài đường nét phong xương của năm tháng, vì nàng quá đổi xinh đẹp nên không đoán rõ nàng bao nhiêu tuổi xuân. Nàng quát: chuyện này con nít thì biết gì, con còn dám quậy phá bá phụ thì mẫu thân sẽ phải nhốt con lại.

Cố bé bị mẫu thân mắng nhiếp như vậy, lại không mấy sợ hãi nó nghiêng đầu cười hì hì với mẫu thân nói: bá phụ muốn xuống phía nam nơi đó có Trấn Yên Tử, có mai, cúc, lê, " ba loại hoa vô cùng xinh đẹp a, con còn nghe thấy có người nói nơi đó xứng danh thiên hạ kỳ cảnh"

Trung niên nghe lời này của cô bé thở dài, tự lẫm nhẫm " thiên hạ kỳ cạnh, thiên hạ bây giờ thật sự còn có nơi được gọi là kỳ cảnh hay sao" ông chậm chậm nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu ông mới quay mặt lại, khi này sắc mặt ông thay đổi lạ thường thay vào vẻ điềm đạm là sắc thái giữ tợn, ánh mắt nanh ác khác xa với ánh mắt hiền hòa ban nãy, cô bé nhìn cặp mắt ông dữ tợn như vậy thất thanh ối chao một tiếng bật khóc, lúc này người mặc bạch bào tăng mới rõ mình thất thố, ông lập tức bế cô bé lên dỗ dành, rồi quay phắc qua mỹ phụ, nói:

Cái thù nhà không thể không báo, hiện giờ biết tung tích một trong số chúng đang ở nơi đó, ta phải gấp rút lên đường ngay kẻo không kịp.

Mỹ phụ, nhìn ông nhẹ gật đầu đáp:

Muội nghe nói hắn ta đã quy thuận dưới chướng của Trấn Nam Vương, huynh nên cẩn thận hành sự, người này tâm địa độc ác, lại kết thân với rất nhiều hảo thủ chính phái, nàng chần chờ một hồi giọng nói chợt trở nên nghiêm trọng nói:

Giáo phái ta từ xưa đã có nghiêm quy không được tự ý gây sự với quan binh, huynh liệu sự mà hành động.

Người mặc bạch bào tăng dường như bị lời nói của nàng làm cho tức giận, nói: cao thủ chính phải, "hừ" đều là bọn hữu danh vô thực, thấy tiền tài vội quên chữ nghĩa, có đông hơn nữa cũng chẳng có thể làm gì nổi ta.

Mỹ phụ lại nói: muội vẫn rõ bản lãnh của tỷ phu, nhưng chuyện nan quyền khó địch tứ thủ, lại chưa kể hắn có ngấm ngầm dở trò bỉ ổi hay không?

Người mặc bạch bào tăng cười: ta lăn lộn trên đời không biết bao nhiêu năm, gây thù chuốc oán với không biết bao nhiêu là người, kẻ muốn giết ta còn thiếu chăng, ám khí phi trâm hạ độc chưa chuyện gì chưa gặp, vậy mà hướng mỗ này chưa chết còn bọn chúng không phải đều trở thành một bộ xương trắng rồi hay sao.

Mỹ phụ nghe ông nói vậy nhất thời không biết khuyên giải thế nào cho phải, hồi sau nàng mới lên tiếng nói: Tỷ phu muốn tới  Trấn Yên Tử thì cũng phải mất 2 tuần trăng, tránh mọi việc không như ý muốn, muội sẽ gửi bồ câu đưa thư cho phân đà trợ giúp tỷ phu.

Người mặc bạch bào tăng gật đầu, mặc dù ông ta tự phụ với bản lãnh của chính mình nhưng vẫn biết đúng sai phải trái. Đúng như lời mỹ phụ nói, lỡ như đụng tới đám quan binh, ông lại chỉ có một mình, muốn hành sự cũng khó khăn vô cùng.

Ông lẵng lặng ngắm ánh trăng trên cao đến khi cô bé đã ngủ ngon giấc tiếng thở nhỏ nhẹ đều đặn, ông liền trao cô bé cho mỹ phụ rồi nói: muội hãy đem nguyệt nhi đi nghỉ ngơi, nếu sau thời gian hai tháng không thấy ta quay trở lại, thì hãy báo cho mấy vị trong giáo, tìm người mới thay chức vị của ta.

Mỹ phụ gật đầu, quay lưng bế cô bé đi ngủ, nhìn bóng lưng nàng rời đi, sắc mặt ông chở nên cứng đơ, như hồi tưởng lại thứ vật gì quý giá.

Phải mất hồi lâu tâm trạng ông mới dần an tỉnh, ông hướng ánh mắt ra bầu trời đêm đen, thở hắt ra một hơi nặng nề, sau đó ông ta huýt lên một tiếng sáo dài, trong đêm đen không biết từ đâu, một con ngựa vọt tới, tốc độ của nó cực nhanh, người nào hơi kém thị nhãn chỉ có thể thấy được một cái bóng trắng chạy lướt qua.

Càng khiến người ta kính phục hơn, chỉ trong chớp mắt đó, một bóng trắng đã ngay ngắn ngồi trên lưng ngựa, người này chính là vị bạch bào tăng nọ, lại  

không thể thấy rõ làm thế nào mà ông leo lên được lưng ngựa, nếu có một vị đại hành gia hay một vị tuyệt thế cao thủ thấy cảnh này cũng bất giác vỗ tay khen hay.

Ông đề khí giá một tiếng, dưới cước bộ như phong của tuấn mã, bóng dáng ông tiêu thoát trong màn đêm.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp