Chương 313: Con chó ngu ngốc này, yên nào
“Mẹ nói nó tên là “Quyến Luyến” à?” Lâm Hương Giang ngửi mùi nước hoa này xong thì cũng đoán được những loại hoa đã được sử dụng để điều chế ra nó, nhưng vẫn không chắc chắn lắm Bây giờ cô mới hiểu ra tại sao nước hoa mà bố nuôi cô điều chế ra lại được chào đón nhiệt tình như vậy, không chỉ là vì bám hương lâu, mà còn là vì mùi hương của chúng rất đặc biệt.
Dù có là cô thì cũng không thể điều chế ra được loại nước hoa xuất sắc như vậy bố của con nói rằng chỉ có loại mùi này mới xứng với mẹ mà thôi”
Lúc nhắc đến bố dượng, nét mặt Bùi Lăng Sen luôn tràn ngập vẻ sùng bái “Con mau trả lại cho mẹ đi! Đây là của báu của mẹ đấy!” Một giây sau, bà vội vàng giành lấy chai nước hoa từ tay của cô.
“Vâng, vâng, vâng, nó là của báu của mẹ, con không tranh với mẹ. Mẹ hãy giữ gìn nó nhé” Lâm Hương Giang thấy cảm xúc của mẹ mình thay đổi thì vội vàng trấn an bà.
“Quý Trọng” mà bố dượng cô đã điều chế riêng cho cô còn chưa có các để điều chế lại, bây giờ lại xuất hiện thêm một lọ “Quyến Luyến”, nếu như có thể tìm ra cách điều chế hai chai nước hoa này thì có lẽ cô sẽ điều chế nước hoa giỏi hơn cả bố dượng cô, Chỉ tiếc là bây giờ giáo sư Phạm Tây Luân đang lên lớp nên không rảnh, nếu có ông ấy ở đây thì có lẽ sẽ giải ra nhanh hơn một chút.
“Đúng rồi, mẹ phải bảo vệ nó cho thật tốt, đây là của quý duy nhất mà bố con đã để lại cho mẹ” Bùi Lăng Sen vội vàng quay người lại cất nước hoa vào ngăn kéo rồi khóa lại.
“Không phải, con…”
“Cô đừng có mà nằm mơ! Hồng Chính Viễn nói mấy người đều là người xấu, lúc nào cũng chỉ muốn ăn cắp cách điều chế nước hoa của ông ấy, tôi không nói gì đâu, tôi không bán đứng ông ấy đâu!” Bùi Lăng Sen bỗng trở nên kích động, bà còn đẩy mạnh cô ra.
Lâm Hương Giang nhíu mày, nói vậy tức là trước kia đã từng có rất nhiều người muốn ăn trộm cách điều chế nước hoa của bố dượng rồi à?
Chuyện này cũng không có gì làm lạ, dù sao thì nước hoa ông ấy điều chế ra cũng khiến người ta say mê hơn bất kỳ thứ gì khác trên đời.
Lâm Hương Giang bị đẩy ra mấy bước, sau đó mẹ cô còn cảnh giác trừng mắt lên với cô.
“Mẹ, con là Cao Ánh mà, con là con gái của bố mẹ, sao con lại muốn ăn cắp cách điều chế của ông ấy chứ?” Con chỉ muốn biết cách điều chế của ông ấy để khiến nước hoa của ông ấy quay lại thế giới này một lần nữa.
“Cao Ánh? Con… con là Cao Ánh của mẹ?” Bùi Lăng Sen lại nhận ra cô một lần nữa, bà đến gần cô, đưa tay lên xoa nhẹ lên mặt cô: “Con gái của mẹ, Cao Ánh của mẹ…con tha thứ cho mẹ nhé? Mẹ xin lỗi con…”
Lâm Hương Giang thở dài hơi, xem ra mẹ cô lại bắt đầu mất ý thức rồi, thật sự rất khó để hỏi ra cách điều chế nước hoa của bố dượng cô từ chỗ mẹ cô.
Lâm Hương Giang tò mò đến gần nhìn cho kỹ, có rất nhiều đóa hoa đẹp đẽ đang nở rộ, nhìn có vẻ rất đẹp. Bông hoa này nhìn có vẻ rất quen, cô cố gắng một lúc thì cuối cùng cô cũng nhớ ra, đây là hoa gạo!
Cô ngửi thử mùi hoa này, mùi hương của nó chỉ hơi thoang thoảng… nhưng chính mùi hương này lại đánh mạnh vào tâm trí cô, đây chính là mùi hương đó!
Đây là mùi hương trong nước hoa “Quý Trọng” mà cô đã tìm kiếm bấy lâu nay.
Cô vừa hưng phấn lại vừa kích động, vội vàng ngắt mấy bông hoa gạo về rồi chạy vội về phòng thí nghiệm.
Lâm Hương Giang ngồi lỳ trong phòng thí nghiệm cả một ngày trời, mãi đến ngày hôm sau cô mới tìm ra được cách điều chế nước hoa “Quý Trọng”.
Đúng là hoa gạo rồi, mặc dù mùi hoa gạo trong nước hoa của bố nuôi rất nhàn nhạt, nhưng không thể bỏ qua nó được. Mà bây giờ cô mới phát hiện ra ý nghĩa của hoa gạo lại chính là quý trọng, cô đúng đồ đầu đất, sao bao nhiêu lâu nay cô lại không nghĩ đến chuyện này chứ?
“Chị Cao Ánh, chị đã thức cả đêm không ngủ rồi, chị còn muốn thí nghiệm tiếp nữa à?
Hay là chị nghỉ một lúc đi đã” Trợ lý Hoa Xuân đi đến, quan tâm hỏi cô.
“Hoa Xuân, chị tìm ra rồi! Chị đã giải được cách điều chế “Quý Trọng” rồi” Lâm Hương Giang hào hứng chia sẻ niềm vui này với cô ta, cô không hề cảm thấy buồn ngủ hay mệt mỏi chút nào cả.
“Thật à? Chị Cao Ánh, chúc mừng chị!”
Hoa Xuân vội vàng vui mừng nói, cúi đầu xuống, cô ta thấy trên bàn có để một tờ giấy ghi cách điều chế, “Là cách điều chế này à?”
“Đúng vậy, bây giờ đã có cách điều chế rồi, chỉ còn vài vấn đề nhỏ chưa được giải quyết nữa thôi”
“Nếu chỉ là vấn đề nhỏ thì chị cứ về trước để nghỉ ngơi đi, đợi khi nào khỏe lại thì quay lại giải quyết những chuyện khác sau cũng được.” Hoa Xuân nói.
“Cũng được, vậy thì em giúp chị dọn dẹp một chút nhé” Đúng là bây giờ cô đang cần nạp lại năng lượng để hoàn hiện nốt cách điều chế nước hoa.
“Chị cứ yên tâm về nghỉ ngơi đi, mọi chuyện ở đây để em lo” Hoa Xuân võ ngực nói.
Lâm Hương Giang hoàn toàn không lo lắng gì về cô ta, cô chỉ cất cách điều chế vào ngăn kéo rồi rời đi.
Hoa Xuân thấy Lâm Hương Giang đi rồi, sau khi chắc chắn là trong phòng thí nghiệm chỉ có mỗi mình, cô ta mở ngăn kéo ra, lấy cách điều chế để lên bàn rồi chụp lại bằng điện thoại. Làm xong này, cô ta lập tức cất cách điều chế vào chỗ cũ rồi tiếp tục dọn dẹp.
An Thu Huyền cầm cà phê đã được pha đến chỗ phòng làm việc của tổng giám đốc, cô ta chuẩn bị gõ cửa thì nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong.
Cửa vẫn chưa đóng chặt, còn một khe hở nhỏ nên cô ta nghe thấy tiếng Hoài Vũ báo cáo với Hà Tuấn Khoa: “Tổng giám đốc, đã tìm được vị bác sĩ mà anh cần rồi, đây là nhân vật quyền lực ở khoa tâm thần lớn nhất nước Mỹ, tôi đã sắp xếp cho hai người gặp nhau vào buổi trưa mai, chúng tôi sẽ đi đón ông ấy, anh có tiện để dẫn cô Hương Giang đến gặp không?”
“Ngày mai? Vậy cậu giúp tôi để trống lịch làm việc ngày mai đi” Hà Tuấn Khoa đáp.
“Vâng, để tôi ra bảo thư ký sắp xếp.”
An Thu Huyền khó hiểu nhíu mày lại, anh hẹn bác sĩ của khoa tâm thần làm gì vậy?
Hay là anh hẹn bác sĩ cho Lâm Hương Giang?
Chẳng lẽ Lâm Hương Giang có vấn đề tâm thần gì đó?
Ánh mắt cô ta lóe lên ánh sáng lạnh gì đó, ngày mai cô ta nhất định phải đi theo mới được, nếu như Lâm Hương Giang có vấn đề gì đó về tâm thần, chẳng hạn như bệnh trầm cảm gì đó, vậy để cô ấy ở cạnh Hà Tuấn Khoa chẳng phải sẽ nguy hiểm lắm sao?
Sau khi về nhà từ phòng thí nghiệm, tắm rửa một lượt rồi nằm vật xuống giường, ngủ thiếp đi.
Trong lúc cô đang ngủ mơ, cô cảm thấy hơi buồn buồn ở chỗ tai, hình như chú chó phốc sóc nhỏ mà mẹ cô nuôi đang liếm tai cô thì phải.
“Con chó ngu ngốc này, yên nào..” Cô không buồn mở mắt ra, cứ thế bỏ đưa tay gạt con chó ra chỗ khác.
Con chó này vẫn tiếp tục xán vào cô, thậm chí nó còn cố tình cắn mạnh hơn, rồi chuyển chỗ từ tai cô xuống cổ cô. Cuối cùng cô không chịu được nữa, mở mắt ra, đồng thời muốn đẩy con chó kia đi chỗ khác. Cô tức giận nói: “Con chó ngốc này, đã bảo là đừng làm phiền tao mà!”
Nhưng lúc cô mở mắt ra thì lại thấy một cái đầu màu đen, trong tay cô là năm tóc đen của an.
Hóa ra tứ làm phiền cô nấy giờ không phải là con chó nào cả, mà là Hà Tuấn Khoa.
“Anh… tại sao lại là anh?” Cô ngủ nhiều quá, đến giờ vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô rồi mỉm cười: “Không phải anh thì là ai chứ? Con chó nhỏ?”
Lâm Hương Giang cuống lên, ai bảo anh làm phiền, không cho cô ngủ chứ?
Anh năm lấy căm cô: “Em thành con heo lười từ bao giờ thế? Ngủ đến giờ rồi mà vẫn chưa chịu dậy”