Chương 312: Không được nói chia tay với anh
Trên chiếc giường lớn mềm mại, hai người vừa kết thúc một trận mây mưa.
Lâm Hương Giang nằm ỳ trên giường, mái tóc đen nhánh như rong biển tản ra trên gối, phần chăn chỉ che ngang quanh hông cô, để lộ ra phần lưng quyến rũ trắng ngần phía Sau.
Lúc này cô đã mệt đến mức không muốn động đậy gì nữa rồi.
Hà Tuấn Khoa nằm nghiêng, một tay chống lấy đầu, nhìn cô, anh khẽ nhướn mày rồi nói: “Em có muốn đi tắm không?”
Cô nằm sấp đó, thều thào đáp lại anh: “Em không muốn động đậy gì cả, quá mệt rồi…”
Ánh mắt anh sáng lên, anh trêu chọc cô: “Mới thế thôi mà đã mệt rồi à? Sao yếu thế?”
Anh vừa nói dứt câu thì đã thấy cô tức giận trừng mắt với mình, cô lên án: “Lại còn không phải tại anh à?”
Mới đầu hai người ở ngoài ghế sofa, nhưng bây giờ thì đã lên giường rồi, vậy là cũng đủ để thấy cuộc chiến lúc nấy đã kéo dài bao lâu rồi đấy.
Hà Tuấn Khoa cười khẽ: “Mới đầu anh cũng đã nói với em là đừng có mà hối hận rồi mà, em đã nhóm lửa rồi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng chị Giờ thì cô hối hận rồi, nếu biết trước thế này thì cô đã không trêu anh rồi, sức khỏe của anh quá dồi dào!
Thấy cô trừng mắt với mình nhiệt tình như vậy, Hà Tuấn Khoa nheo mắt lại, cầm tay cô lên rồi khẽ hôn nhẹ lên mu bàn tay cô: “Bây giờ thì em thấy tâm trạng mình khá hơn chưa?”
“Không hơn…”
Anh lập tức nhíu mày lại: “Vừa nấy anh phục vụ em chưa đủ chu đáo à? Vậy làm thêm lần nữa nhé?”
Lâm Hương Giang hoảng sợ, vội vàng xua tay: “Không được, không được, em thỏa mãn rồi!” Nếu làm thêm lần nữa thì ngày mai cô sẽ không xuống được giường nữa. Bây giờ chân cô đã nhũn hết ra rồi.
Anh ghé sát vào mặt oô, nâng cẫm cô lên: “Vậy thì em đừng nghĩ đến những chuyện kia nưa, anh cho phép em lợi dụng anh để cảm thấy đỡ khó chịu, nhưng anh không cho phép em nói hai chữ chia tay đâu, hiểu chưa?”
Cô ngước mắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy, đen nhánh của anh, thầm cảm thấy ngạc nhiên, hóa ra là anh biết.
Chuyện của mẹ cô khiến cô cảm thấy rất áp lực, cảm giác như bị nhốt lại ở một chỗ mà mãi chẳng thể thấy lối ra được vậy. Đêm nay cô chủ động, đúng là để được an ủi, đồng thời cô cũng muốn giải phóng bản thân.
Bây giờ cô cũng đã mệt đến mức chẳng thể nghĩ gì về mấy chuyện kia nữa, nên cũng không thấy áp lực như lúc nấy.
Không ngờ rằng anh lại biết cả những chuyện này, trước mặt anh đúng là cô đã bị anh nhìn thấu hết rồi.
“Em xin lỗi, em..”
“Suyt, đừng nói xin lỗi với anh” Anh duỗi ngón trỏ ra, chặn lấy môi cô, nói với giọng trầm thấp, “Anh là người đàn ông của em, em không vui, đến chỗ anh để được an ủi là chuyện rất đương nhiên, nhưng em không được chia tay anh chỉ vì em không vui”
“Em… em sẽ không bao giờ làm như vậy nữa” Cô đưa tay ra ôm lấy anh, vùi mặt vào bờ ngực rắn chắc của anh, nghe nhịp tim đều đặn của anh, càng lúc càng thấy có lỗi.
Thấy cô ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh cũng chẳng thấy mấy hứng nữa, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài của cô, cúi đầu, hôn nhẹ lên tai cô: “Em nhớ cho kỹ những gì em vừa nói đấy nhé, nếu không thì sau này anh sẽ không cho em xuống giường nữa đâu”
Tai Lâm Hương Giang nóng bừng lên, “Anh bắt nạt em!”
“Đấy không gọi là bắt nạt mà là phạt, nếu không thì em sẽ không nhớ.”
“Anh dám phạt em hả? Không sợ em chạy mất sao?”
“Em không thể chạy đi đâu được đâu, dù có là chân trời hay góc biển thì anh cũng sẽ tìm đến em để bắt em về” Câu này thì anh nói rất kiên quyết.
Hai ngày vừa qua, Lâm Hương Giang ở lì trong phòng thí nghiệm, ngẩn người. Mãi cô mới có thể chấp nhận được chuyện mẹ mình bị nhốt ở nhà họ Nguyễn. Cô cũng chẳng có tâm trạng nào để làm thí nghiệm, huống chỉ đến bây giờ cô cũng chưa phá giải được cách điều chế chai nước hoa “Quý Trọng”.
Cô chợt nhớ đến hôm gặp lại mẹ mình, cô đã ngửi thấy mùi hương gì đó rất kỳ lạ trên người bà, mặc dù hơi giống mùi của “Quý Trọng” nhưng lại nồng hơn một chút, đánh mạnh vào khứu giác của người khác hơn.
Chẳng lẽ đó là nước hoa mà mẹ cô tự điều chế?
Hay là mẹ cô biết cách điều chế nước hoa “Quý Trọng”?
Vừa nghĩ như vậy, cô lập tức đi thẳng xuống gara, lái xe quay về nhà họ Nguyễn để gặp mẹ mình.
Bây giờ, Vườn Trúc vẫn là khu cấm, nhưng Lâm Hương Giang đã có quyền ra vào chỗ đó rồi.
Lúc bước vào Vườn Trúc, cô thấy mẹ mình đang ngồi dưới gốc cây hoa gì đó, ngồi xốm đào bới gì đó, có vẻ như đang đào bùn thì phải.
Lâm Hương Giang khó hiểu đi đến thì nghe thấy mẹ mình đọc đi đọc lại hai câu thơ: “Hoa tàn hoa bay hoa đầy trời. Hồng phai hương nhạt, có ai thương…”
Đây chẳng phải là câu thơ mà Đại Ngọc đã đọc khi chôn hoa à?
Mà bây giờ mẹ cô đang đào bùn lên, bà cũng muốn chôn hoa xuống sao?
Cô nhẹ nhàng lại gần thì chú chó phốc sóc đã vội vàng chạy về phía cô, sủa gâu gâu, có vẻ như lần này nó đã nhận ra cô nên còn vẫy đuôi rối rít.
Tiếng có sủa khiến Bùi Lăng Sen cú ý, bà quay đầu lại, thấy Lâm Hương Giang xuất hiện thì lập tức mỉm cười, còn đứng dậy đi về phía cô: “Cao Ánh, con đến thăm mẹ rồi”
Bà định nắm lấy tay con gái, nhưng lại phát hiện ra tay mình lấm bùn đất, bà vội vàng rụt tay lại, sợ làm bẩn con gái mình.
Lâm Hương Giang nhìn chãm chằm vào mẹ mình một lúc lâu, cô chắc chắn là bà nhận ra cô con gái này.
“Mẹ đang làm gì thế?” Cô cẩn thận hỏi bà *À, con nhìn đi, những bông hoa này rơi từ trên cây xuống nhìn đáng thương quá, mẹ đang chôn cất chúng nó”
“Mẹ là người có lòng yêu thiên nhiên vậy à. Mẹ học theo Lâm Đại Ngọc đúng không?”
Bùi Lăng Sen nhíu chặt mày lại, “Lâm Đại Ngọc nào cơ? Chuyện này là do bố con nói cho mẹ biết đấy, ông ấy nói rằng hoa chính là thứ đẹp nhất trên đời này, nếu chúng nó rơi xuống thì phải an táng thật tử tế, như vậy thì mùi hương của chúng sẽ còn mãi.”
Bố?
Lần đầu tiên gặp nhau, mẹ cũng nhắc đến bố cô, nhưng không phải là bố ruột, mà là bố dượng, bây giờ chắc hẳn bà ấy cũng đang nói đến bố dượng cô.
Xem ra bố dượng đã ảnh hưởng rất nhiều đến mẹ cô.
Mà cũng có thể là câu chuyện giữa hai người họ không đơn giản như vẻ bề ngoài.
“Vậy bố cũng là người dạy cho mẹ cách điều chế nước hoa à?” Lâm Hương Giang hỏi bà €ó lẽ vì nhớ đến bố dượng của Lâm Hương Giang, ánh mắt Bùi Lăng Sen sáng bừng lên, vẻ mặt còn lộ rõ vẻ sùng bái: “Đúng vậy, bố của con lợi hại lắm, ông ấy chẳng những làm riêng cho mẹ một chai nước hoa, mà còn dạy mẹ làm nữa. Chỉ tiếc là mẹ mới học được một nửa thôi…”
“Bố có làm nước hoa cho mẹ à? Có phải là “Quý Trọng” không?” Lâm Hương Giang đã nắm được từ mấu chốt.
Vừa khéo hôm nay cô cũng cầm cả “Quý Trọng” đến, cô vội vàng lấy chai nước hoa ra khỏi túi, đưa nó cho mẹ: “Mẹ ngửi thử xem, có phải là loại này không?”
“Quý Trọng? Đây là Quý Trọng! Đây là nước hoa mà Hồng Chính Viễn đã làm cho Cao Ánh..” Bùi Lăng Sen giật phắt lấy chai nước hoa từ tay cô, cảm xúc của bà bắt đầu hơi dao động.
Chai nước hoa này Lâm Hương Giang đã lấy từ phòng bố mẹ cô, lúc đó cô nghĩ đây là quà của bố nuôi tặng cho mẹ cô, nhưng nghĩ mãi lại không hiểu sao đây là chai nước hoa làm riêng cho cô cơ mà, sao mẹ cô cũng có chứ?
“Mẹ, mẹ còn nhớ chai nước hoa này à?”
“Tất nhiên là mẹ có nhớ rồi. Hồng Chính Viễn nói rằng con gái mẹ tên là Cao Ánh, vậy thì ông ấy sẽ làm riêng loại nước hoa tên là “Quý Trọng” để tặng con bé” Bà dừng lại một lúc, không biết có phải là đang nhớ lại chuyện cũ hay không, bà lẩm bẩm một mình: “Lọ “Quý Trọng” là tặng cho Cao Ánh, còn “Quyến Luyến” là tặng cho mẹ”
“Mẹ nói “Quyến Luyến” gì cơ? Đó là chai nước hoa mà bố đã làm tặng mẹ à?” Lâm Hương Giang xốc lại tinh thần.
Bùi Lăng Sen nở nụ cười cực kỳ dịu dàng, còn có vẻ hơi ngại ngùng: “Đúng rồi, ông ấy nói rằng “Quyến Luyến” chỉ thuộc về riêng mình mẹ thôi, chỉ có mỗi mẹ mới xứng với mùi hương thuần túy như vậy.”
“Có thể cho con ngửi thử không?” Lâm Hương Giang chắc chẳn là mẹ cô vẫn còn giữ chai nước hoa đó.
©ó vẻ như Bùi Lăng Sen cũng rất muốn chia sẻ nước hoa của mình với Lâm Hương Giang, bà vui vẻ cười đáp: “Tất nhiên là có thể rồi, con đi theo mẹ”
Lâm Hương Giang bị mẹ kéo vào tòa nhà kiểu Châu Âu, sau đó bà đi vào phòng ngủ, lấy một chai nước hoa ra từ ngăn kéo, bà giữ gìn chai nước hoa này cẩn thận như vậy, chứng tỏ rằng đây là đồ rất quý.
“Con ngửi thử đi, có phải là đặc biệt lắm đúng không?” Mẹ đưa nước hoa ra trước mặt cô.
Lâm Hương Giang để trước mũi mình để ngửi, đây chính là mùi thơm kỳ lạ mà lần trước cô đã ngửi được!