Anh cởi chiếc áo khoác ngoài, chỉ mặc chiếc áo sơ mi sẫm màu, lắc nhẹ ly rượu trong tay.
Bên cạnh Hoắc Cảnh Thâm, là mắy mỹ nữ ản mặc hờ hang, anh hơi cúi đầu, khống biết nói gì, mà mấy cô gái bên cạnh đều thích thú cười đùa.
Cảnh này lọt vào mắt Vân Thanh khiến cồ võ cùng đau lòng.
Cô quay người định chạy đi, nhưng lại va phải một tên quản lí.
“ Cô còn đứng ỏ’ cửa làm gì? Còn không mau vào trong tiếp rượu!” Tên quản lí cau mày, nắm lấy cổ tay Vân Thanh kéo cô vào thẳng trong phòng.
Đúng là phòng VIP của Hoắc Cảnh Thảm!
Tên quản lí khom lưng cúi đầu cười trừ: “ Con bé này tới muộn, củng tới để tiếp rượu các ngải!”
Cô bỗng dưng trờ thành người hầu rượu.
“ Vân Thanh ngẩn người, cô vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp đôi mắt đen sâu thẳm của Hoắc Cảnh Thảm.
Gương mặt anh tuấn đó, trông có vẻ hung
dữ.
Anh nhất định cảm thấy cô giống như con cún vướng chân, vỏ cùng phiền phức.
“ Tôi…” Vân Thanh vừa định giải thích,
Hoắc Cảnh Thâm đã thu lại ánh nhìn, coi cô như không khí.
“ Yo, còn có một món hàng tốt thế này.
” Một lão tổng khác trong càn phòng đó nhìn với ánh mắt thèm thuồng, lắc lắc ly rượu rồi đú ng dậy, “Theo luật, mỹ nữ phải uống ba chai tự phạt mình trưó’c! Nhưng, nếu cô tiếp rượu tốt, lão gia sẽ không nỡ, không
bắt cô phải uống…”
Nói rồi, anh ta đưa tay ra, nheo mắt lại chạm vào gương mặt của Vân Thanh.
Vân Thanh bất giác nhìn sang Hoắc Cảnh Thâm, mà người đàn ông lại nhìn điện thoại, khồng hề ngẩng đầu nhìn cô.
Hai tay cô nắm chặt, đáy mắt ươn ướt.
“ Xin lỗi, có chút hiểu lẩm, tôi không phải người tới tiếp rượu, chĩ là người qua đường vô tình bị đẩy vào trong.
” Vân Thanh kìm nén cảm xúc, thản nhiên đẩy bàn tay đó ra.
Cô đã nhận ra người đàn ỏng trung niên to béo này, là một trong những nhân vật chủ chốt cùa Tập đoàn Hoắc thị – Phó tồng Hoắc Sùng Nhân.
Hoắc Sùng Nhân không phải người giàu bình thường, cô không thể đắc tội.
“ Đi ngang qua? Nhiều phòng như thế cô không qua, lại đi qua cản phòng của chúng tồi, tôi thấy cô muốn đi câu cá lớn thì có? Hoắc Sùng Nhân trước giờ đều có gái tiếp rượu quen rồi, làm gì có chuyện muốn mà không được chứ! Anh ta chỉ cần ra hiệu, vệ sĩ đả khóa cửa phòng lại, Hoắc Sủng Nhân thuận tay chỉ vào mấy chai rượu trẽn bàn, vênh váo hống hách, “muốn đi cũng được, nhưng phải uống hết đã!”
Cả căn phòng đều đang xem kịch hay.
Mắy tên đàn ông đó đều đang thích thú cười đùa, còn có ánh nhìn thèm thuồng khiến Vàn Thanh buồn nôn.
Cô hận không thể móc mắt chúng ra ngoài.
“ Mỹ nữ, không muốn uống cũng được, nhưng cố phải tìm được người muốn đưa cồ đi!” Hắn nhìn cồ với ánh mắt thèm muốn.
Vân Thanh không hy vọng Hoắc Cảnh Thâm sẽ ra mặt giúp cô.
Anh dối xử với cô lạnh lùng vô tình như vậy, nói không chừng cô càng dễ buông tay!
“ Nói rõ ràng, tôi uống hết mấy người sẽ để tôi đi!”
“ Tất nhiên.
”
Vân Thanh im lặng nhấc chai rượu trên bàn lẽn, ngửa cồ uống liên tục, khiến tắt cả mọi người trong cản phòng ngạc nhiên, đứng hình mất vài giây.
uống hết một chai, Vân Thanh uống tiếp chai thứ hai.
Đồng thời, cô cũng lặng lẽ lấy ra chiếc kim bạc, chuẩn bị châm vào huyệt vị, làm giảm đi nồng độ rượu.
Như vậy uống hết, cũng không ảnh hường quá nhiều tới sức khỏe của cô.
Nhưng khi Vân Thanh nắm chặt lấy chai rượu, một bàn tay to lành lạnh, nắm chặt lấy cổ tay cô.